Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 117- 118

🍑 Chương 117:

"Ý tứ trên mặt chữ a. Mặc kệ là một cái công ty nhỏ hay vẫn là một cái Tập đoàn lớn, nếu đều là dùng người không khách quan, muốn thế nào liền thế nào, kia còn nói cái gì phát triển? Nhân lúc còn sớm đem tiền phân chạy lấy người xong việc. Chiến gia gia đại nghiệp lớn, chẳng lẽ thân thích liền không nhiều lắm? Như vậy nhiều thân thích, nếu ông nội đối đãi mỗi người đều giống mẹ vừa rồi nói như vậy, kia nhà họ Chiến còn kinh doanh như thế nào?

"Huống chi Tần Dịch muốn chính là nam một, Tiểu Lạc muốn chính là nữ hai. Này bộ kịch đầu tư lớn như vậy, chỉ là nam một cùng nữ hai phí dụng chi ra chính là một cái hơn trăm triệu. Phải biết rằng, một cái hơn trăm triệu kia chính là cứu lại toàn bộ công ty nhà họ Cảnh. Như thế nào mẹ ngươi cảm thấy là tiền trinh?"

"Tần Dịch cùng Tiểu Lạc đều là diễn viên phái thực lực, đến lúc đó kiếm lời còn không phải nhà họ Chiến chiếm đầu to!"

"Thế vì sao nhà họ Chiến không thể dùng diễn viên thực lực của chính mình? Dùng diễn viên của mình, công ty còn được thêm 60-70% nữa. Tính ra thì cũng phải mấy chục triệu đấy."

Bà Cảnh thấy có nói nữa nói mãi thì cũng chỉ nói đến thể mà thôi, bà ta ra lệnh luôn: "Thế thì con sang nhà họ Chiến nói, con không đóng vai nữ chính nữa, con muốn nhường cơ hội của con cho Tần Dịch và Tiểu Lạc. Đằng nào thì bên đoàn làm phim cũng đã xác định dàn diễn viên rồi, nghe nói đến mai là sẽ bắt đầu giới thiệu chính thức, chỉ cần con không làm ầm ĩ lên thì mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng như ban đầu. Una cũng không cần phải bị đuổi việc, càng không cần phải bồi thường một khoản tiền lớn như thế."

Những lời bà Cảnh nói đã chọc giận Cảnh Thiên hoàn toàn.

Đằng nào thì cũng ăn kha khá rồi, Cảnh Thiên buông đũa xuống, nét cười trên mặt không nhạt đi những ánh mắt thì dần trở nên vô cùng lạnh lùng.

"Mẹ, có phải mẹ nghĩ rằng con dễ bị bắt nạt nên khi nói chuyện với con, mẹ không thèm dùng não luôn không?"

Bà Cảnh: "..."

Trước áp lực đến từ ánh mắt của Cảnh Thiên, bà Cảnh bỗng không thể thốt nổi thành lời.

Thấy mẹ mình bình thường bùng nổ sức chiến đấu như thế, giờ mới được một hiệp đã rén rồi, Cảnh Lạc lại òa khóc.

"Chị, chị nói chị đã tha thứ cho em rồi, thực ra chị không hề tha thứ cho em phải không? Chị có biết khi em nghe nói rằng em có thể được diễn vai nữ thứ chính, em đã vui mừng đến mức nào không? Bây giờ chị đã gả sang nhà họ Chiến rồi, chỉ cần chị muốn thì sau này chị sẽ có nguồn tài nguyên vô cùng vô tận, Vì sao chị cử nhất định phải giành lần này với em? Em chẳng có gì hết, đến anh Dịch mà em thích, em cũng đã nhường cho chị rồi, vì sao chị cứ phải giẫm đạp lên em như thế chứ?"

Cảnh Lạc cứ khóc mãi rồi lại ôm ngực mình, bộ dạng đáng thương đó khiến Cảnh Thiên cũng cảm thấy như mình đã làm chuyện gì độc ác đến mức không thể tha thứ được.

Bà Cảnh không thể nhìn nổi khung cảnh này nữa. Bà ta nhảy dựng lên như một con gà chọi: "Mày còn dám nói à? Cảnh Lạc là em gái mày, mày là chị..."

"Con là chị nên nhường em gái là chuyện nên làm. Hơn nữa em gái con lại bị mắc bệnh tim, có thể gặp nguy hiểm về tính mạng bất cứ lúc nào, sau này con còn rất nhiều cơ hội. Nếu hồi đó không phải vì sinh con thì cơ thể mẹ sẽ không yếu đi, các em sinh sau sẽ không gặp vấn đề như thế. Tất cả đều do con gây ra, nên con có nghĩa vụ giúp đỡ các em, con là chị, chỉ cần là thứ các em cần thì con đều nên nhường."

"Mày biết là tốt!"

"Thế nên hồi trước con nhường hết rồi còn gì. Chỉ cần là thứ con có mà Cảnh Lạc lại thích, cho dù là đồ chơi, búp bê, xe đạp, hay là thành công, vinh dự, thậm chí cả người yêu sau này, con đều nhường hết cho nó rồi. Mẹ nói nó không đẹp bằng con, vào giới giải trí sợ là không đứng vững được nên bảo con đưa bài hát tự viết nhạc tự viết lời cho nó, để nó..."

"Mày câm mồm!"

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍑 Chương 118:

"Mày câm miệng!" Bà Cảnh đột nhiên kêu sợ hãi ra tiếng.

Cảnh Lạc sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, liền khóc đều đã quên.

"Như thế nào, bắt con trả giá có thể, nói một chút lại không được? Tần Dịch lại không phải người ngoài, này không phải các ngươi nói sao?"

Cảnh Thiên nói rất nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt lại lấp lóe vẻ ác độc.

"Bây giờ nó vẫn chưa chính thức tiến vào giới giải trí mà đã thành tài nữ âm nhạc rồi. Số người hâm mộ còn nhiều hơn con nữa, fan của nó còn hay xách mé con là đồ bình hoa. Con đã nói gì chưa? Người ngồi ở đây đều là người nhà cả, sao lại không cho con nói?"

"Chị, tuy những bài hát đó đều do chị viết ra, nhưng em cũng có tham gia mà, em đã trau chuốt lại những bài hát đó mà." Thấy Tần Dịch đã kinh ngạc đến mức mắt trợn tròn xoe, Cảnh Lạc cảm thấy mình đã bị Cảnh Thiên sỉ nhục, cô ta lập tức giải thích.

"Chả thế! Mấy bài hát thô thiển đó của mày chỉ là đồ phế liệu, nếu không có Tiểu Lạc trau chuốt lại thì có được hiệu quả kinh ngạc như vậy không?"

Cảnh Thiên gật đầu: "Hóa ra những bài hát con viết đều là phế liệu à! Được, con biết rồi."

Cảnh Lạc bỗng có dự cảm không lành. Cô ta đang định cứu vãn thì thấy Tần Dịch tỏ ra nghi ngờ, cô ta nghĩ bụng vẫn nên để sau nói chuyện lại với Cảnh Thiên thì hơn.

"Được rồi, mày đừng có chuyện nọ xọ chuyện kia. Giờ Tiểu Lạc rất cần vai nữ thứ chính này, mày về nói ngay với ông nội mày hoặc là cậu ba, mày không muốn đóng vai nữ chính của bộ phim này nữa, cho dù thể nào, Tiểu Lạc bắt buộc phải đóng vai nữ thứ chính của bộ phim này!"

Thấy bà Cảnh tỏ vẻ "mày bắt buộc phải làm theo những gì tao nói", Cảnh Thiên mỉm cười, đứng dậy rồi cầm túi xách của mình lên, chuẩn bị ra về.

"Đứng lại, mày muốn đi đâu?" Bà Cảnh vội vàng quát cô.

Bà ta kinh ngạc, không thể tin được rằng Cảnh Thiên có thể ngó lơ yêu cầu của bà ta như thế.

Đây là đứa con vô cùng nghe lời, nói một là không có hại, không bao giờ phản kháng. Thế nên bà ta vẫn không tin khi nghe Cảnh Lạc kể rằng Cảnh Thiên đã thay đổi rồi.

Nhưng lúc này, sau khi bà ta nói bao nhiêu như thế, Cảnh Thiên lại đứng dậy xách túi định đi về, hành động này không chỉ khiến bà Cảnh kinh ngạc mà đến ông Cảnh cũng choáng váng.

"Đi về chứ còn gì. Mọi người gọi con về ăn cơm mà, giờ ăn xong rồi, con đi về."

"Mày dám! Mày đi thử tao xem! Nếu hôm nay mày dám bước ra khỏi cái nhà này một bước thì sau này đừng gọi tao là mẹ nữa!"

"Được rồi, đằng nào thì từ nhỏ đến lớn mọi người cũng chỉ coi con là vật hi sinh thôi. Nếu con đã không làm vừa ý mọi người thì từ bây giờ ai đi đường nấy luôn cho nhanh. Mẹ đừng nhận con là con gái, con cũng không cần nhận mẹ là mẹ nữa."

Bà Cảnh tức phát điên lên, bà ta chửi: "Mày đừng mơ. Mày là đứa con tao mang nặng đẻ đau mười tháng, tính mạng của mày thuộc về tao. Chỉ cần nhà họ Cảnh muốn thì mày đừng hòng thoát được trách nhiệm của mình."

Đối mặt với màn gào thét vô cùng tức giận của bà Cảnh, Cảnh Thiên lại chỉ cười mỉa mai: "Có phải mẹ đã quên là từ một tháng trước, bố mẹ vì công ty nhà họ Cảnh mà bán con cho nhà họ Chiến rồi không? Chỉ cần con không ngoại tình thì con chính là người nhà họ Chiến, không phải người nhà họ Cảnh với mẹ. Sao thế, lấy được tiền rồi, ăn được thịt rồi, quệt miệng cái là không thèm biết gì nữa đúng không? Nhà họ Chiến với nhà họ Cảnh, mỗi nhà giữ một bản hợp đồng đấy nhé!"

Bà Cảnh chỉ vào Cảnh Thiên: "Mày... mày..."

Cảnh Thiên đã ra đến cửa, cô kéo cửa ra, chuẩn bị bước ra ngoài.

Tất cả mọi người đều cuống lên.

"Thiên Thiên, đừng đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com