Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 137- 138

🍑 Chương 137:

Phải đến hơn mười phút sau, một nhóm cảnh sát mặc bộ đồ "chống bom mìn" mới nhanh chóng lại gần.

Khi cảnh sát đến gần thì phát hiện ra một nhóm người mặc bộ đồ đen, người nào người nấy đều cầm dao găm đang đứng yên tại chỗ.

Dù không biết tình trạng của chúng ra sao, nhưng cảnh sát biết rằng nhóm người này vô cùng hung ác.

"Ai đó?"

"Giơ tay lên!"

"Đứng lại, không được nhúc nhích! Nếu ai dám nhúc nhích, chúng tôi sẽ nổ súng!"

Đám tay sai: ..!!!

Con mẹ nó, từ đầu đến cuối chúng tôi đều không nhúc nhích, hét cái rắm ấy!

Cuối cùng, Hồng Lục đã được cảnh sát cứu ra.

Khi tất cả bị đưa đến Đồn Cảnh sát, đám tay sai bên trên mới biết tình hình ở dưới tầng hầm còn tồi tệ hơn chúng rất nhiều.

Luật sư bên cạnh Đổng Duyệt Đồng bị gãy xương sống và bị bại liệt rất nặng, không có khả năng hồi phục.

Liêu Khoa, người đưa Hồng Lục đến nhà máy bỏ hoang, nghe nói là đã bị người đeo mặt nạ nữ quỷ tát vào mặt, kết quả là giác mạc của mắt phải bị tróc.

Giác mạc của mắt trái không những bị tróc ra mà thủy tinh thể còn vỡ vụn, dù có giác mạc phù hợp có thể cấy ghép cho thì hắn ta cũng không thể nhận được.

Cả đời này hắn không thể tiếp tục làm nghiên cứu hay phẫu thuật được nữa.

Cộng thêm việc hắn ta là một trong số phạm nhân quan trọng đã dẫn Hồng Lục đến nhà máy. Do đó, thứ đang chờ đợi Liêu Khoa là ngục tù, nhẹ thì 5 năm, nặng thì 15 năm.

Tất nhiên, Hồng Lục, người đã lấy lại tự do, có tiền, có quyền lực và mối quan hệ chắc chắn sẽ không bao giờ cho phép hắn ta ngồi tù 5 năm rồi được thả ra. Đợi 15 năm sau hắn ta ra tù rồi nói tiếp.

Một tù nhân mắt kém sẽ sống như thế nào trong tù là chuyện mà cô ta không cần suy nghĩ đến.

Cuối cùng, những tên tay sai thở phào m nhẹ nhõm nghĩ rằng chúng đã không sao rồi.

Nhưng bọn chúng đã hoàn toàn bỏ qua khả năng gây sát thương của Hồng Lục.

Cô ta là Phó Viện trưởng của Viện Nghiên cứu Lawrence, một trong những người được Saka – Môn chủ của Đường Môn tin tưởng nhất.

Khi biết tin Hồng Lục đã bị bắt cóc ngay sau khi đến nước Z, toàn bộ giới y học đã vô cùng tức giận.

Ngay đêm đó, Viện Trưởng của Viện Nghiên cứu Y học thuộc Đại học Thanh Đại và Đại học Kinh Đại cùng một số Viện Nghiên cứu hàng đầu nước Z đã yêu cầu cảnh sát điều tra rõ vụ án này, trừng trị nghiêm khắc tất cả những kẻ liên quan.

...

Lúc Cảnh Thiên trở về nhà họ Chiến đã là mười một giờ tối rồi.

Nhà họ Chiến rất rộng lớn, bình thường ban đêm rất yên tĩnh, nhưng hôm nay lại yên tĩnh một cách bất thường.

Cảnh Thiên vừa về đến nhà thì thấy vài người giúp việc nhìn mình bằng ánh mắt mang vẻ trách móc nặng nề, mặc dù cô hơi ngơ ngác nhưng cũng không để trong lòng.

Trở về phòng ngủ, Cảnh Thiên vốn định nói chuyện với Chiến Lệ Xuyên.

Nếu cô đoán không sai thì nhóm người mai phục ở bên ngoài hôm nay hắn là được nhà họ Chiến phái tới để bảo vệ Hồng Lục. Cô cần xác nhận liệu Chiến Lê Xuyên có nghi ngờ cô hay không.

Có điều sau khi mở cánh cửa liền với phòng ngủ của hai người, cô nhận ra người bình thường vẫn nằm trên giường đã không còn ở đó, chăn đã được gấp gọn gàng.

Cảnh Thiên đến phòng làm việc lần trước, bên trong cũng không có ai.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍑 Chương 138:

Chiến Lệ Xuyên đã bị bại liệt rồi, bình thường những việc trong nhà cũng không gọi đến anh, nghĩ đến cơ quan nội tạng có thể suy kiệt bất cứ lúc nào của anh, trong lòng Cảnh Thiên đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Vừa mở cửa, cô đã gặp một người giúp việc đi ngang qua.

"A Xuyên đâu?" Cảnh Thiên hỏi.

Bình thường người giúp việc đó có quan hệ tốt với Khương Vũ Hi, bây giờ, vì Cảnh Thiên, Khương Vũ Hi thậm chí
còn không có cơ hội đến gần cậu ba.

Cộng thêm cô ta cũng biết được tình hình đại khái của Cảnh Thiên từ chỗ Khương Vũ Hi, cô ta cảm thấy rằng mợ chủ này chỉ là một đứa con gái tốt sổ gả vào nhà họ Chiến mà thôi.

Vì vậy, lúc này đối mặt với câu hỏi của Cảnh Thiên, người giúp việc cười lạnh: "Ôi, bây giờ mới nhớ tới cậu ba à? Sao vừa rồi người nhà gọi điện thoại cho mợ lại cứ tắt máy mãi thế?"

Cảnh Thiên cau mày.

Vừa rồi điện thoại di động của cô luôn dùng giao diện chuyên dụng, sau khi giải quyết chuyện của Hồng Lục xong quên chỉnh lại.

Mở điện thoại lên, chuyển lại trang giao diện về bình thường, quả nhiên hiển thị mấy chục cuộc gọi nhỡ.

Một cuộc là của Quản gia Từ, một cuộc là của Chiến Thư Du, hàng chục cuộc còn lại đều là của Khương Vũ Hi.

Hơn 70 cuộc gọi nhỡ, một số cuộc gọi bị cúp máy sau khi đổ chuông một giây. Có vẻ như là để tăng số lượng cuộc gọi nhỡ, đúng là làm khó cô ta rồi.

Cảnh Thiên gọi điện cho Chiến Thư Du ngay lập tức nhưng không ai trả lời.

Cô gọi lại gọi điện cho Quản gia Từ thì ông ta nhận máy.

Hóa ra là khi ở nhà Chiến Lê Xuyên đột nhiên lên cơn đau tim và khó thở, đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi.

Mặc dù hiện tại đã cấp cứu xong nhưng vấn đề rất nghiêm trọng.

Quản gia Từ hy vọng rằng Cảnh Thiên có thể đến bệnh viện.

"Khoảng hai tiếng nữa tôi sẽ tới."

"Được, mợ chủ mau đến đây đi."

Quản gia Từ không quan tâm nhiều đến Cảnh Thiên như vậy, bây giờ đối với nhà họ Chiến, sức khỏe của Chiến Lệ Xuyên là quan trọng nhất, ai sẽ quan tâm vừa rồi Cảnh Thiên đi đầu chứ, tại sao lại không nghe máy, tại sao phải
hai tiếng sau mới đến nơi?

Chỉ cần có đến sớm một chút là được.

Nếu có thể xoa dịu cảm xúc của Chiến Lệ Xuyên thì sẽ tốt hơn.

Sau khi cúp điện thoại Cảnh Thiên vào trong phòng không để ý đến người giúp việc kia.

Lúc đó người giúp việc mới lộ ra bộ mặt của mình, chửi bới về phía cánh cửa dày và nặng: "Phi! Thứ gì vậy chứ. Nếu không phải tốt số gả vào nhà họ Chiến thì ai còn coi cô ra gì? Cả ngày hẹn hò với đàn ông lạ bên ngoài, không quan tâm đến chồng mình. Cậu ba đúng là gặp vận đen tám đời mới gặp phải cái đồ đen đủi như cô. Chiếm nhà xí rồi mà còn không..., sớm muộn gì cũng có một ngày bị nhà họ Chiến đuổi ra khỏi cửa!"

Sau khi chửi bới xong, người giúp việc giận dữ bỏ đi.

Mỗi lần Khương Vũ Hi gặp cô ta đều mỉm cười và chào hỏi một cách lịch sự, Cảnh Thiên lại còn chẳng thèm để ý
đến cô ta. Điều này làm cho người giúp việc cảm thấy rằng mình đã bị đối xử một cách xúc phạm.

Vì luyện khí nên dù là nhãn lực hay thính lực của Cảnh Thiên đều khác người thường, cô có thể nghe được những lời mắng chửi ban nãy.

Từ trước đến nay luôn có không ít người ghét cô, thậm chí muốn cô chết, nhưng cô chấp nhận tình hình như vậy không có nghĩa là ai cũng thể ngồi lên đầu lên cổ cô.

Cảnh Thiên nhìn lướt qua cánh cửa và quay trở lại phòng ngủ của mình.

Phòng ngủ của cô cũng được chuẩn bị một phòng làm việc, có điều trước đây nó bị nguyên chủ sử dụng để bày các loại túi hàng hiệu khác nhau thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com