Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 205- 206

🍑 Chương 205:

Trong phòng bệnh,

Trạch Ngôn vừa mới chuẩn bị bữa sáng xong, nhìn thấy cô liền cung kính gọi: "Mợ chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, mời mợ dùng."

Cảnh Thiên đang đói cồn cào, nhìn thấy những món ăn rực rỡ muôn màu trên bàn ăn, bụng cô kêu "Ọt ọt..." hai tiếng, đừng nói đến Chiến Lệ Xuyên đang ở gần, ngay cả Trạch Ngôn ở cách một đoạn xa cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Trạch Ngôn gượng gạo, phân vân không biết có nên nói thêm câu "Mợ chủ ăn nhiều một chút" không?

Nhưng Cảnh Thiên lại trông rất bình tĩnh và ung dung, hoàn toàn không tỏ ra xấu hổ. Dù sao thì chỉ cần cô không xấu hổ thì người khác sẽ phải xấu hổ thôi.

Thế là cô ngồi xuống trước giường bệnh của Chiến Lệ Xuyên, vừa dùng khăn khử trùng tao nhã lau tay, vừa nói với
Chiến Lê Xuyên: "Bụng anh đói đến mức kêu lên rồi, hay là tôi đút cho anh ăn trước nhé?"

Chiến Lệ Xuyên: "..."

Trạch Ngôn: Hóa ra vừa rồi là bụng cậu chủ kêu à? Vừa rồi cậu chủ luôn nói là phải đợi mợ chủ dậy rồi mới ăn, anh ta luôn ở cùng cậu chủ. Khiến cậu chủ bị đói rồi, thật là không nên.

"Cậu chủ, mợ chủ, vậy hai người ăn ngon miệng, tôi ra ngoài trước."

Dù sao thì cậu chủ đã có mợ chủ đút cho ăn rồi, có thể sẽ không cần anh ta bên cạnh nữa.

"Ra ngoài đi." Cảnh Thiên xua tay, khi Chiến Lệ Xuyên còn chưa kịp nói gì thì cô đã ra lệnh rất tự nhiên rồi.

Vừa nhìn là biết bữa sáng này vừa mới làm, không phải gọi từ bên ngoài, chắc là nhà họ Chiến đã gọi đầu bếp nhà mình
đến thẳng bệnh viện để nấu cho Chiến Lê Xuyên rồi.

"Tôi giúp anh thử xem có nóng không trước nhé."

Cảnh Thiên bị chỗ thức ăn này kích thích đến mức chỉ còn lại một hơi thở, rất bình tĩnh xúc một thìa chè cơm rượu.

Trước đây cô sống ở nước ngoài nhiều năm, rất ít khi ăn thức ăn truyền thống chính gốc của nước Z.

Khi viên bột đã nhào sẵn kết hợp với cơm rượu, cộng thêm với nước đường, Cảnh Thiên cảm thấy mặt trời đã trở thành một quả trứng lòng đào tròn, mây trắng biến thành từng đám vừa cho vào miệng liền tan, hoa tươi và cỏ dại giống như kẹo que một vòng xanh một vòng đỏ vậy.

Nói tóm lại, cả thế giới đều đẹp, chỉ có mỗi việc ăn.

Chiến Lệ Xuyên nhìn vợ mình, lúc này cô vẫn đang mặc bộ đồ ngủ, mái tóc như rong biển, hẳn là do tư thế ngủ chẳng ra sao nên đỉnh đầu còn vài sợi tóc vểnh lên. Giống như một con hồ ly nhỏ trông thì thông minh nhưng thực chất lại rất ngây thơ, ăn vụng được một miếng thịt là vui mừng đến mức thế giới đều trở nên rực rỡ hẳn lên.

Ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài phòng bệnh, rọi vào khuôn mặt tinh tế của cô gái, đẹp như đang tỏa sáng vậy.

Chiến Lệ Xuyên cảm thấy mắt mình sắp bị chói đến hỏng mất rồi.

Sao lại thấy cô sáng chói hơn cả mặt trời mùa đông thế nhỉ?

"Anh muốn ăn gì? Tôi nghĩ anh có thể ăn cháo thịt bò rau cần, thơm quá!"

Cảnh Thiên ăn một miếng, nhưng vẫn rất có lương tâm để ý đến Chiến Lệ Xuyên.

Chiến Lê Xuyên gật đầu.

Anh luôn không kén ăn.

Cảnh Thiên múc một thìa cháo đưa đến trước mặt Chiến Lệ Xuyên rồi nói: "Anh dùng môi thử xem có thể chịu được độ nóng này không, nếu như không được thì đợi nguội một chút."

Nhưng Chiến Lệ Xuyên đã ngậm cháo vào miệng rồi. Sau khi nuốt xuống mới nói: "Bụng cũng đói đến mức kêu lên rồi, nóng một chút cũng không sao."

Cảnh Thiên nhìn chằm chằm Chiến Lệ Xuyên, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, vì vậy cô cũng bình tĩnh. Khi đút thìa thứ hai, cô nói: "Dù đói đến đâu cũng phải chú ý nhiệt đột, nếu không thực quản sẽ rất dễ bị bỏng."

"Ừ, vậy...cảm ơn cô đã quan tâm."

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍑 Chương 206:

Cảnh Thiên cười tít mắt: "Là vợ chồng mà, anh tốt thì tôi mới tốt được."

Hai người vui vẻ ăn cơm.

Chiến Lê Xuyên thấy cô như vậy là biết chắc chắn cô vẫn chưa hay biết gì về vụ tấn công trên mạng.

Cảnh Thiên đi tắm, thay đồ rồi chuẩn bị ra ngoài.

Trước khi đi, cô lấy nước linh tuyền đã chuẩn bị sẵn trong không gian ra, rót vào cốc nước chuyên dụng của Chiến Lê Xuyên.

Tuy cô đã vô cùng cẩn thận khi rót nước, nhưng cô không biết rằng thời gian này Chiến Lệ Xuyên đều ở trong phòng bệnh, vì vậy trong phòng đã lắp rất nhiều sản phẩm công nghệ cao mà cô không ngờ đến.

"Hôm nay cô sẽ bắt đầu quay phim hả?"

Chiến Lệ Xuyên lên tiếng hỏi khi cô đặt cốc nước xuống cho anh: "Ừ, địa điểm quay ở trường quay chuyên dụng ở ngoại ô, chỉ cần không phải quay xuyên đêm thì lúc nghỉ tôi sẽ sang với anh."

Ban đầu tưởng sẽ phải chờ mười ngày nửa tháng mới được gặp lại cô gái này, anh không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.

Tuy câu trả lời rất đơn giản, nhưng Chiến Lệ Xuyên lại cảm thấy tâm trạng tốt lên.

"Nếu bên Đổng Duyệt Đồng có tin tức gì thì anh nhớ báo tôi với nhé. Anh cũng nói rồi, là vợ anh, tôi cũng có quyền phát ngôn, vậy thì chắc cũng có quyền biết tin nhỉ?"

Chiến Lê Xuyện cười: "Tất nhiên. Yên tâm đóng phim đi, bên đoàn làm phim có vấn đề gì thì cứ nói thẳng với tôi, bộ phim này là phim nhà họ Chiến làm riêng cho cô mà."

"Tuyệt vời!"

Cảnh Thiên giơ ngón cái với Chiến Lệ Xuyên, sau đó phóng khoáng rời khỏi đó.

Cô không biết rằng ban nãy khi cố lấy nước cho Chiến Lê Xuyên, đối phương đã nhận thấy điểm khác thường rồi.

Bởi vì bình thường chuyện này không phải việc Cảnh Thiên làm, nhưng hôm nay cô lại làm.

Thế là Chiến Lê Xuyên xuất video của máy quay ẩn ra, thấy Cảnh Thiên đã lén lút lấy một chiếc lọ nhỏ từ trong áo ra, đổ vào cốc nước của anh khi quay lưng về phía anh.

Video này mà để người nhà biết được thì chắc chắn họ sẽ không cho anh chạm vào cốc nước đó, thế nên Chiến Lê Xuyên xóa đoạn video này đi, sau đó bảo Số 1 đút cho anh.

Uống được một ngụm nước nhỏ, rõ ràng là một cốc nước trắng, không có bất cứ gì khác biệt đối với nước bình
thường anh uống.

Chiến Lê Xuyên cau mày, không màu không vị?

Trên phim chỉ có thuốc độc mới là không màu không vị. Nhưng anh tin chắc chắn Cảnh Thiên sẽ không hại anh.

Thế là anh uống ngụm thứ hai, ngụm thứ ba, vẫn không có cảm giác gì cả.

Đến khi chuẩn bị uống ngụm thứ năm, Chiến Lệ Xuyên bỗng cảm thấy hô hấp của mình thông nhuận hơn rất nhiều.

Bởi vì liệt nửa người trên có ảnh hưởng rất lớn đối với phần phổi, không những phân phổi mà tim anh cũng có vấn đề đấy thôi?

Nhưng sau khi uống nước của Cảnh Thiên, Chiến Lệ Xuyên cảm thấy, tuy cơ thể mình vẫn không thể cử động được nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, hít thở cũng dễ chịu hơn.

Cảm giác này hơi giống mỗi lần uống một viên thuốc kia, nhưng dường như tác dụng lại không giống hiệu quả của thuốc.

Chiến Lệ Xuyên khé nheo mắt, sau đó cong khóe miệng.

Anh biết chắc chắn là vợ anh có chiều sâu mà không thì một cô gái ngốc nghếch nóng tính như vậy, sao có thể tùy tiện để Chiến Nghệ Hòa giành lấy thuốc của mình, còn để vãi mất ba viên ra bàn.

Chẳng mấy chốc Chiến Lệ Xuyên đã uống cạn cốc nước mà Cảnh Thiên chuẩn bị cho anh.

Cả một ngày sau khi uống nước này, anh đều cảm thấy cơ thể vô cùng dễ chịu.

Cảm giác dễ chịu này không giống cảm giác như khi không bệnh tật gì, cụ thể khác ở chỗ nào thì anh cũng không nói rõ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com