Chương 367- 368
🍑 Chương 367:
Tiếp tục châm cứu, từng cơn đau dữ dội kích thích từng dây thần kinh trong cơ thể Chiến Lê Xuyên, ngoại trừ phản ứng mạnh lúc trước đó, anh không hề kêu lên một tiếng nào nữa.
Để tránh cho người này lại bị người khác sờ soạng, Cảnh Thiên vừa làm bác sĩ vừa làm y tá, thỉnh thoảng lại đích thân dùng băng gạc lau mồ hôi cho anh.
"Cột sống ngực đã được khai thông hoàn toàn rồi, nhưng bốn tháng nay anh bị liệt, toàn bộ phần cột sống đều bị tắc nghẽn, còn lại năm đốt xương thắt lưng và năm đốt xương cùng. Anh cố chịu một chút, chỉ cần khai thông rồi thì cả cơ thể của anh sẽ thông suốt."
"Ừ, không vội, tôi không sao."
Trước khi châm cứu vùng thắt lưng, Cảnh Thiên lại tiêm một mũi thuốc giảm đau cho Chiến Lê Xuyên.
Vòng châm cứu mới bắt đầu từ đốt xương ngực thứ mười ba, khi hơi nước tiến vào đốt sống thắt lưng đầu tiên chỉ hơi bị cản lại, sau đó thì đi qua.
Mỗi lần thông suốt luôn kèm theo cơn đau đớn tột cùng, nhưng Chiến Lê Xuyên đều có thể chịu đựng được.
Ca phẫu thuật tiến hành đến giờ phút này thật ra đã được coi là thành công rồi. Phần còn lại, cho dù không phải trên bàn mổ của Viện Nghiên cứu Lawrence, Cảnh Thiên cũng có thể hoàn thành.
Dù sao thì cột sống nhân tạo và dây thần kinh đã được lắp đặt xong, việc còn lại là dùng phương pháp châm cứu để giúp
Chiến Lê Xuyên thông toàn bộ kinh mạch.
Những khó khăn lắm mới mua được dược liệu tốt như vậy, linh tuyền đó không dùng thì lãng phí.
Vì vậy, Cảnh Thiên tiếp tục châm cứu cho Chiến Lê Xuyên, vừa giúp anh khai thông thần kinh, vừa không ngừng đưa nước linh tuyền vào trong thông qua nguyên khí.
phòng mổ yên tĩnh, lúc này đã bước vào trạng thái kỳ lạ.
...
Hai chiếc xe JINBEI lái đến bên ngoài Viện Nghiên cứu Lawrence, một nhóm người tay cầm súng ngắn, trùm đầu đen, chỉ để lộ ra hai mắt bước xuống.
Vừa nhìn là biết đám người này được huấn luyện nghiêm khắc, một nhóm lập tức tiến đến khống chế bảo vệ ở cửa, một nhóm khác thì lao về phía nhân viên y tế.
Đây chỉ là nơi dừng chân của Viện Nghiên cứu Lawrence tại Thành phố H, cho dù phòng thủ ở đây có được tăng cường và có hai lính đánh thuê nước ngoài canh giữ, nhưng nhóm côn đồ cầm súng này đã có cách đối phó.
Bởi vì trong đám người bước xuống xe, còn có năm tên lính đánh thuê quốc tế.
Năm chọi hai, không cần nghĩ cũng biết được cái kết.
Sau khi đám côn đồ này ập vào, chúng bắt ngay một bác sĩ trung niên đeo kính cận.
"Chiến Lê Xuyên ở đâu? Nói!"
Những tên côn đồ khác cũng bắt giữ một số bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng, ép hỏi cùng một câu.
Tất cả mọi người đều sợ hãi run rẩy, đồng loạt chỉ vào một căn phòng.
Tên côn đồ lập tức ra hiệu bằng mắt với những tên phía sau, bọn chúng nhanh chóng xông vào nhưng bên trong không có gì cả.
"Lừa tao à?"
Thấy sắp bị bắn nổ đầu, bác sĩ trẻ tuổi hét lên: "Bên dưới! Bên dưới! Phòng phẫu thuật ở bên dưới! bên trên là khu vực nghỉ ngơi."
Mấy tên côn đồ khống chế bác sĩ trẻ tuổi rồi đi vào trong phòng.
Sau khi đối phương nhấc điện thoại lên và nhấn vài phím, phần giữa căn phòng bắt đầu chìm xuống.
Bọn côn đồ cầm xúng, chuẩn bị bắn bất cứ lúc nào.
Không ngờ bác sĩ bị bắt giữ kia lại bất ngờ làm loạn.
Người vừa rồi còn vâng vâng dạ dạ, bây giờ lại túng lấy cổ của tên côn đồ đang bóp cổ mình rồi vòng tay hất ra.
..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍑 Chương 368:
Một lực cực lớn hất bay tên kia khiến hắn đập mạnh vào một tên đang định nổ súng.
Những tên còn lại đồng loạt chuẩn bị tấn công, nhưng những bác sĩ mặc áo blouse trắng bên dưới trông như đang bận rộn lúc này đều cầm súng bắn về phía bọn chúng.
Trong những chiếc súng này không có đạn mà là thuốc gây mê.
Những tên còn chưa kịp đi xuống thì đã bị tiêu diệt rồi.
Hai tên lính đánh thuê quốc tế nhảy xuống, nhưng các bác sĩ phía dưới không cùng đẳng cấp với chúng, chúng đều là lính đánh thuê quốc tế hạng A, nhưng những người này ít nhất cũng là hạng AAA, vài cú đã đánh cho chúng
ngã nằm sấp ra đất rồi.
Những tên bên ngoài vẫn luôn đợi, thấy người bước vào không phát ra tiếng động nào bèn bóp cổ một bác sĩ rồi hỏi:"Người đâu? Tại sao vào rồi lại không có tiếng động gì nữa?"
Nữ bác sĩ sợ hãi nói: "Bởi vì... bởi vì phòng này có thể chìm xuống, phòng phẫu thuật ở tầng hầm thứ hai."
Tên côn đồ sửng sốt.
Mẹ nó!
Một cái tứ hợp viện mà lại làm tầng hầm!
Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng.
Thủ lĩnh ra lệnh: "Hai người canh giữ những người này, những người còn lại đi theo tôi!"
Sau đó hắn ta nói với nữ bác sĩ: "Cô, đi với tôi."
Thế là nữ bác sĩ thấp thỏm đi theo nhóm hung hãn tàn bạo này vào phòng.
Căn phòng đã khôi phục lại thiết lập như cũ, nữ bác sĩ dẫn đám người này xuống dưới y như vậy, kết quả đương nhiên là cũng giống như đám người vừa rồi.
Mà lúc này, mấy bác sĩ y tá bên ngoài cũng không còn bộ dạng ngây thơ vô tội nên có nữa.
Sau khi đám ngu ngốc kia vào trong, chẳng mấy chốc họ đã xử lý những tên bên ngoài sau đó lối đi.
Mà hai lính đánh thuê canh cửa đã bị đánh ngã ra đất cũng không làm sao cả, phủi bụi dính trên quần áo của mình đi rồi tiếp tục đứng lên canh cửa.
Hai nhân viên bảo vệ chạy tới lái hai chiếc xe JINBEI ra sân sau, nơi đó có một dãy đá bó vỉa hè màu đen.
Sau khi xe được lại lên, bảo vệ đổ hai bình nước lên trên xe, trơ mắt nhìn hai chiếc xe bị hòa tan.
Đợi đến khi không tìm được một linh kiện nào của xe nữa mới rời đi, thật thà chất phác đóng cổng lại.
Toàn bộ Viện Nghiên cứu Lawrence lại chìm vào sự yên tĩnh bình yên.
"Đại ca, có một chuyện."
Giọng nói của thuộc hạ phát ra từ tai nghe của Chiến Lê Xuyên. "Chuyện gì vậy?"
"Hình như các bác sĩ của Viện Nghiên cứu Lawrence đều là lính đánh thuê quốc tế cải trang. Tóm lại là đám nhãi đó không ra ngoài nữa, những người còn lại đều bị họ lôi đi rồi."
Lúc này Chiến Lê Xuyên đang trải qua cơn đau buốt khi hơi nước trong kim bạc phá vỡ tế bào thần kinh đang bị tắc nghẽn của anh, sự đau đớn đó giống như dùng khoan điện khoan xương tủy của anh vậy.
Mãi cho đến khi cơn đau đó biến mất, màn hình của đối phương mới xuất hiện một chữ "ừ".
"Vậy thì chúng tôi sẽ tạm thời không ra tay nữa."
Cơn đau tiếp tục, Chiến Lê Xuyên không nói thêm lời nào, đối phương cứ đợi như vậy, cho đến một phút sau, màn hình mới xuất hiện một chữ: [Ừ.]
Xa xa, đám người thoạt nhìn đã biết là
rất không tầm thường nhìn nhau.
Người đứng đầu hỏi: "Đại ca, anh vẫn ổn chứ?"
Lần này tin nhắn gửi đến khá nhiều chữ...
[Mợ chủ của mấy người đích thân làm phẫu thuật, mấy người cho rằng sẽ không ổn à?]
Dù chỉ là tin nhắn, không nghe được giọng nói u ám nhưng mọi người vẫn không khỏi rùng mình.
Đối mặt với câu hỏi chết chóc, mọi người đồng thanh đáp lại:
[Ổn!]
[Nhất định sẽ ổn thôi!]
[Đại ca cố lên!]
[Mợ chủ uy vũ!]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com