Chương 172: Thành Hiếu loạn (12)
Editor: Đào Tử
_________________________________
Thẩm Đường có nghi vấn: "Gia cảnh có thể tra quê quán gia phả, phẩm cấp văn tâm có thể xem Hoa áp văn tâm, 'Tài năng' có thể ra đề kiểm tra, nhưng 'phẩm hạnh' thì quá chủ quan. Mỗi người có quan điểm khác nhau, cùng một người cùng một việc làm nhưng dưới cái nhìn của người khác có thể là hai cực đối lập. Ta không biết có phương pháp kiểm tra nào có thể đánh giá được điều này..."
Cách tuyển chọn này có vấn đề rất lớn.
"Phẩm hạnh" rõ ràng là một lỗ hổng.
"Tài năng" nhìn vào thực lực bản thân, nhưng "Phẩm hạnh" lại dựa vào đánh giá của giám khảo.
Bề ngoài nhân danh "Công bằng công chính", nhưng người chấp hành không phải thánh nhân, chỉ cần không phải người hoàn hảo thì sẽ có thể bị lợi dụng. Có lợi ích thì ai chẳng ưu ái người nhà mình?
Dựa vào quan hệ huyết thống, cùng nhau thành một phe, các phe cánh tự nhiên sẽ càng lăn càng lớn, địa vị trong triều càng ngày càng vững chắc.
Lòng người tham lam, dục vọng sẽ không ngừng phình to.
Địa vị càng cao, quyền lực càng lớn, khao khát cũng sẽ tăng theo, từ ban đầu "Có thể vào quan trường là tốt rồi", tiến đến "Có thể leo cao hơn là tốt rồi", rồi đến "Địa vị cao nhất là tốt rồi", cho đến "Con cháu đời đời phú quý không cạn", tham vọng chỉ ngày càng lớn.
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng thấy triều đình sắp sụp đổ.
Quả không sai, nước Tân đã đi đời rồi.
Kỳ Thiện: "Núi sách có đường, biết cần cù sẽ tìm ra đường ấy; biển học vô bờ, khổ luyện sẽ là con thuyền đưa về bến thành công. Câu này, chắc Thẩm tiểu lang quân không xa lạ."
Thẩm Đường gật đầu.
Đương nhiên cô không xa lạ.
Khẩu hiệu trên bảng đen trong lớp học, mười cái thì năm cái là câu này. Tôn chỉ là, chỉ cần học không chết thì phải học đến chết. Thẩm Đường không có ký ức khi còn đi học, nhưng trực giác mách bảo cô rằng rất nhàm chán.
"Rồi sao nữa?"
Thẩm Đường hỏi.
Chợt nghĩ đến thế giới này có thiết lập huyền ảo không màng đến khoa học, khóe miệng cô hơi giật: "Chẳng lẽ là —— Thật sự có núi sách biển học?"
Kỳ Thiện gật đầu.
Thẩm Đường: "..."
Vì sao suất tiến cử lại quý giá như vậy?
Bởi vì nó không chỉ là tấm vé vào quan trường cho những sĩ tử áo trắng, mà còn là một cơ hội quý báu để vào "Thánh địa Sơn Hải".
Không hề phóng đại khi nói rằng, đó là thánh địa trong lòng mỗi văn sĩ văn tâm, nếu may mắn, thậm chí có thể được lột xác hoàn toàn.
Kỳ Thiện: "Nếu không thì tại sao quốc tỷ lại quan trọng như vậy?"
Thẩm Đường: "..."
Cái này cũng có phần diễn của quốc tỷ? ? ?
Không chỉ có, mà còn rất chặt chẽ.
Trước đó đã nói, quốc tỷ được làm từ mảnh vỡ của sao băng.
Mỗi mảnh vỡ sao băng đều ghi lại ngôn linh uyên thâm, ngay cả quốc chủ cũng chỉ có thể khai thác và sao chép một phần trong đó.
Phần còn lại làm thế nào để lấy ra?
Dĩ nhiên là vào "Thánh địa Sơn Hải" mang ra!
"Bình thường, một người chỉ có thể vào một lần trong đời!"
Thẩm Đường trêu chọc: "Bình thường chỉ là đối với người bình thường, những kẻ bật hack chắc chắn có thể vào không chỉ một lần!"
Kỳ Thiện nói: "Gần vậy, ví dụ như Chử Vô Hối."
Thẩm Đường: "... ? ? ?"
Kỳ Thiện giải thích: "Người đã vào 'Thánh địa Sơn Hải', hoa áp văn tâm sẽ xuất hiện một dấu hiệu đặc biệt, có dấu hiệu này thì không thể vào lần thứ hai. Văn tâm của hắn là lần thứ hai ngưng tụ, hoa áp văn tâm của hắn sạch sẽ, vì vậy hắn có thể vào lại."
Lý thuyết là như vậy.
Nếu Chử Vô Hối chịu kéo mặt mo đi...
Thẩm Đường: "... Nói vậy, càng nhiều người vào càng tốt rồi."
Thì ra kẻ bật hack lại ở ngay bên cạnh cô!
"Cũng không hẳn, 'Thánh địa Sơn Hải' mở một lần tiêu tốn rất nhiều quốc vận, số người vào càng nhiều thì cần quốc vận càng nhiều."
Thẩm Đường thầm thì trong lòng ——
Giỏi thật, vào một lần còn phải trả vé vào cửa.
Không phải miễn phí, ăn chùa thất bại.
Thẩm Đường xoa cằm, tò mò: "Nguyên Lương, 'Thánh địa Sơn Hải' mà huynh nói trông như thế nào? Vô số ngọn núi? Một vùng biển rộng?"
Sĩ tử vào đó kiểm tra thế nào?
Buổi sáng leo núi, buổi chiều bơi lội?
Vào đó có cần mang theo nhiều giấy trắng để sao chép không?
Kỳ Thiện bỗng hoảng hốt trong phút chốc, liếc thấy quận thủ cúi đầu không biết đang nghĩ gì, mấp máy môi, nói: "Thánh địa có hai cánh cửa, một cánh dẫn đến 'Núi sách', một cánh dẫn đến 'Biển học'. 'Núi sách' kéo dài liên miên, theo truyền thuyết có hơn nghìn ngọn..."
Thẩm Đường kinh ngạc: "Hơn nghìn ngọn?"
Nhiều vậy?
Kỳ Thiện tiếp tục giới thiệu: "Trên đỉnh mỗi ngọn núi đều treo một tấm biển lớn, có thể viết 'Nho', có thể viết 'Pháp', có thể viết 'Đạo', có thể viết 'Mặc'... Kích thước của các ngọn núi không đều nhau, phần lớn đều bị văn khí đen trắng bao phủ, không ai biết chúng thực sự cao bao nhiêu..."
Chỉ nơi nào có người đi trước bước qua, văn khí đen trắng bao phủ nơi đó mới tan biến, mỗi cỏ cây hoa lá, thậm chí cả bùn đất dưới chân và đá vụn bên đường, đều do ngôn linh cấu thành, linh khí đậm đặc đến mức hóa thành sương mù.
Mỗi lần hít thở đều là một lần tẩy rửa.
Càng lên cao, linh khí càng đậm đặc hơn.
"Thánh địa Sơn Hải" chứa đựng quá nhiều bí mật, dù đã qua hơn hai trăm năm, vô số văn sĩ văn tâm từng đặt chân đến đây, nhưng phần lớn tấm biển treo trên các đỉnh "Núi sách" vẫn chưa sáng lên.
Còn về "Biển học"...
Kỳ Thiện nói: "Đó chính là một biển ngôn linh hội tụ văn tự, văn sĩ vào đó sẽ phải chịu đựng đợt tấn công của sóng biển ngôn linh. Mỗi lần tấn công đều là một trận 'Chiến trường bàn cát' khác nhau. Chiến thắng có thể tiếp tục ở lại chịu đựng sóng gió kế tiếp, kẻ thất bại sẽ bị đẩy ra ngoài. Có một câu chuyện thú vị về 'biển học', nghe nói có kẻ đã chịu đựng sáu mươi sáu lần sóng gió..."
Học trò bình thường chịu đựng được mười hai đợt tấn công đã coi như đạt yêu cầu.
Vượt qua hai mươi đợt thuộc vào hàng xuất sắc...
Trước khi xuất hiện sáu mươi sáu đợt, kỷ lục cao nhất là ba mươi sáu đợt.
Người đó vào một lần đã gấp đôi kỷ lục.
Cũng không phải vì sức mạnh của y quá mạnh mẽ, mà là do vận may của y quá lớn, vừa vào "Biển học" đã khám phá ra một ngôn linh văn tâm mới —— "Đè sóng cưỡi gió, hẳn có lúc, Giong thẳng buồm mây, vượt biển khơi!" —— trực tiếp hóa thuyền giăng buồm trong "Biển học", cưỡi gió đạp sóng.
Những văn sĩ khác còn đang vùng vẫy trong nước hoặc bị sóng gió của "Biển học" đánh cho thất điên bát đảo... Đúng là điển hình của việc người với người so ra tức chết người.
Thẩm Đường suy nghĩ một lúc rồi tổng kết.
"Vậy nên, 'Núi sách' phù hợp với những người cẩn trọng tuân theo quy củ, còn 'Biển học' thì là liều một phen, cược nhà tranh thành dinh thự?"
Khi vận may đến, không ai ngăn nổi.
Chịu đựng sáu mươi sáu đợt sóng gió, giành lấy vòng nguyệt quế.
Kỳ Thiện nói: "Đó chỉ là bề ngoài thôi."
Nhìn thì thấy núi sách rất yên bình an toàn, nhưng thực tế thì sao?
Anh ta bình thản một cách bất ngờ.
"Năm đó vào núi sách, ta vốn đi chung với Nguyên Lương, nhưng Nguyên Lương lại tin lời hoa mỹ của kẻ đó, bị lừa vào một nơi bí mật chưa từng có ai đặt chân đến —— ba người bọn ta bị mắc kẹt một chỗ, kẻ đó dùng ta và Nguyên Lương làm tế phẩm, tế cho cửa chết, hắn thoát ra từ cửa sống... Nguyên Lương mất mạng kể từ đó. Cậu ấy đã nhường lại cơ hội sống duy nhất cho ta, còn mình thì chết cóng giữa gió tuyết..."
Quận thủ âm thầm siết chặt nắm tay.
Kỳ Thiện nói: "Đến giờ ta cũng không dám nhớ lại —— Một người sống sờ sờ, làm sao qua đời giữa cơn gió tuyết gào thét, thi thể cứng như băng, có sưởi ấm thế nào cũng không ấm nổi... Mà tất cả điều này, Yến Thành, ngươi dám nói ngươi không biết? Chỉ là tai nạn?"
________________
PS: Một kiến thức chẳng có gì hữu dụng, Bách Gia Chư Tử thực ra có gần một nghìn nhà...
Đào: Bách Gia Chư Tử là những triết lý và tư tưởng ở Trung Hoa cổ đại.
Câu thơ trích từ Hành lộ nan kỳ 1 - Lý Bạch, Hoàng Tạo dịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com