Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 177: Thành Hiếu loạn (17)

Editor: Đào Tử

________________________________

Thẩm Đường: "..."

Cô nắm chặt tay, càng ngày càng chặt hơn!

Không kiềm chế được bật thốt ra: "Cái tên Yến Thành này, chẳng lẽ kiếp trước hắn mãi luân hồi trong đạo súc sinh, kiếp này lần đầu tiên làm người à?"

Nếu có chút liêm sỉ, có chút lòng tự trọng, là người bình thường có tam quan, thì làm sao có thể làm ra chuyện "Giết mèo đả kích tâm can" như vậy.

Ở "Núi sách" đã làm gì, bản thân hắn không tự rõ sao?

Dù hắn không biết người trước mặt là Đàm Khúc chứ không phải "Kỳ Thiện", nhưng con mèo già hắn giết chính là mèo của Đàm Khúc —— một con mèo già đã dành cả đời để bầu bạn với anh ta, cũng là con mèo Đàm Khúc mang theo khi rời quê tham gia "Kỳ thi đặc biệt"!

Dùng ngón chân để suy nghĩ cũng biết, con mèo già đối với Đàm Khúc đã sớm như người thân. Yến Thành lại giết nó, còn giao tro xương đã đốt cho "Kỳ Thiện" đang sắp bị lưu đày... Sự ác ý này rõ ràng như con chấy trên đầu trọc!

Giết người không dao mà!

Nếu xét kỹ hơn, có lẽ sau khi Kỳ Thiện chịu đòn thân thể tàn phế, lại bị tro xương của con mèo già kích thích, khí huyết dâng trào, có thể sẽ trực tiếp ứa máu chết ngay lập tức.

Sau khi Thẩm Đường rửa chân bên suối, đứng dậy bực bội đi qua đi lại, giận dữ: "Thật quá hời cho hắn! Con mẹ nó thật quá hời cho cái tên súc sinh này! Nguyên Lương, tại sao huynh lại để ta giết hắn ngay lập tức? Nên treo hắn lên, ném vào nước sôi, xem dưới lớp da người đó là loại súc sinh gì! Càng nghĩ càng giận, huyết áp tăng cao!"

Kỳ Thiện: "..."

Những năm qua, mỗi lần nhớ lại những chuyện này, Kỳ Thiện đều cảm thấy nỗi hận khôn nguôi —— hận không thể bắt Yến Thành trước khi chết, trải nghiệm tất cả những gì bọn họ đã trải qua ở "Núi sách", tuyệt vọng, không còn đường sống, cuối cùng bị lột da rút gân, nghiền xương thành tro.

Ha, tốt nhất là phá hủy tất cả những gì Yến Thành quan tâm trước mặt hắn, ví dụ như người thân, để hắn cũng nếm trải cảm giác bị đả kích tâm can.

Chỉ là ——

Lý trí đè nén kích động.

Nếu tra tấn Yến Thành đến mức không còn nhân dạng rồi mới đưa xuống suối vàng, anh ta thì hả giận rồi, nhưng sợ rằng dưới hoàng tuyền, bạn thân và Hòe Tự không nhận ra đây là kẻ thù, cũng sợ bạn thân sẽ thấy bản thân anh ta những năm qua đã biến đổi ra sao từ gương mặt không còn nhân dạng của Yến Thành.

Thà giết quách một lần cho xong.

Chẳng qua sau khi nghe nghệ thuật chửi rủa của Thẩm tiểu lang quân, phản ứng đầu tiên của anh ta không phải là đồng tình mà là huyết áp tăng vọt, không kịp cảm nhận sự trống rỗng sau khi báo thù, thái dương giật liên tục, thốt ra một câu: "Ấu Lê, dùng từ văn nhã!"

Thẩm Đường: "... Đây là trọng điểm đấy à?"

Rốt cuộc anh ta đứng về phía ai?

Mình bất bình thay anh ta, đổi lại chỉ thế này?

Sắc mặt Kỳ Thiện lại xanh thêm một chút.

Thẩm Đường: "Được rồi, ta văn nhã, ta văn nhã..."

"Còn nữa, kéo ống quần xuống, mang giày vào." Kỳ Thiện đã không còn dư thừa cảm xúc dành cho Yến Thành, nghe Thẩm Đường không mấy thành thật đáp lại, thấy cô xắn ống quần cao, lộ ra đôi chân trắng nõn, gân xanh trên trán giật mạnh, "Toàn do Chử Vô Hối đó!"

Thẩm Đường đầy vẻ khó hiểu.

Lại liên quan gì đến Vô Hối?

Kỳ Thiện: "..."

Ha ha, liên quan rất lớn đấy.

Nếu Chử Vô Hối không dung túng đủ đường, chắc chắn Thẩm tiểu lang quân đã chẳng càng ngày càng nhảy nhót ngang ngược như con khỉ...

Anh ta không tin không thể sửa chữa!

Thẩm Đường đọc vị được tiếng lòng thông qua khuôn mặt của anh ta, khóe miệng giần giật. Chẳng qua nghĩ đến việc Kỳ Thiện vừa mới vạch lại vết thương cũ, cô tạm thời không tính toán với anh ta. Chuẩn bị lên đường hội ngộ với Chử Diệu và Cộng Thúc Võ, thi thể Yến Thành thì bị cô ném vào dòng suối.

Máu tươi loan ra trong nước, theo dòng nước chảy xuống.

Chuyện phải chia làm hai phía.

Bên Kỳ Thiện giải quyết xong xuôi mối thù cũ, Chử Diệu và Cộng Thúc Võ hành động cũng thuận lợi. Khi trời tối, cuối cùng bọn họ cũng thấy được tường thành Hiếu đầy vết máu loang lổ. Máu tươi hòa lẫn với thịt cháy khét, mùi hôi thối nồng nặc theo gió đêm xộc thẳng vào mũi hai người.

Cộng Thúc Võ không nhíu mày một cái.

Ẩn mình trong bóng tối quan sát tình hình.

Xem tình huống, thành Hiếu không chỉ bị quân phản loạn bao vây chặt chẽ, mà còn phải chịu đựng nhiều đợt tấn công mạnh mẽ, dưới chân tường thành chất đống hàng trăm xác lính thiếu tay thiếu chân, trên tường thành là những vết nứt lớn chằng chịt, đa phần là do võ khí mạnh mẽ để lại.

Những lá cờ ngày xưa bay phấp phới trong gió, nay đã rách nát trong cuộc giao tranh giữa hai phe công thành và thủ thành, đổ bóng đìu hiu dưới ánh hoàng hôn. Có cái vẫn nhỏ giọt, đọng những giọt máu chưa khô, có cái gãy cán cờ, nằm trơ trọi tại chỗ.

Trong rừng thỉnh thoảng có chim chóc vỗ cánh bay qua đầu, tiếng động ngắn ngủi đó khiến người ta không khỏi liên tưởng đến tiếng ai oán của thành trì trước khi lâm chung.

Cộng Thúc Võ nói: "Tiên sinh, chờ đến đêm hẵng lẻn vào?"

Không chỉ bên ngoài tường thành có quân phản loạn bao vây dày đặc, trên tường thành cũng có trú quân của thành Hiếu, lúc này hai người mà xông vào, e rằng sẽ bị cung tên bắn thành con nhím. Đợi đến đêm, lợi dụng bóng đêm che phủ, bọn họ sẽ lẻn vào từ vị trí phòng thủ yếu nhất!

Chử Diệu nói: "Ừm, nghe cậu."

Lúc này cách trời tối không còn bao lâu.

Hai người chờ khoảng nửa canh giờ, màn trời mới hoàn toàn tối đen. Trùng hợp thay, đêm nay trời đen trăng mờ, gió thổi mạnh, mà áo giáp của Cộng Thúc Võ cũng toàn màu đen, hoàn hảo hòa vào màn đêm, thêm vào đó còn có ngôn linh của Chử Diệu trợ giúp, việc lẻn vào thành Hiếu không gặp khó khăn gì.

"A ——"

Một binh sĩ đang trốn trong góc, tựa lưng vào tường, híp mắt ngủ gật. Binh mã thành Hiếu không đủ, phản quân lại tấn công mãnh liệt, khiến hắn lâu rồi không được ngủ yên giấc. Nếu không tranh thủ thời gian hồi phục, ngày mai phản quân lại tấn công thành, e rằng hắn không còn mạng để ra chiến trường.

Bất ngờ, một luồng gió lạnh theo tai tràn vào cổ làm hắn nổi da gà, đột ngột tỉnh giấc, mở to mắt.

Động tác giật chân của hắn đánh thức những binh sĩ khác.

"Phản quân lại tấn công thành sao?"

Binh sĩ bị đánh thức sợ hãi đến mức suýt nhảy dựng lên, chộp lấy cây thương bên cạnh —— gọi là thương, thực ra đầu thương đã mất trong trận chiến ban ngày, giờ chỉ còn lại một cây gậy gỗ — dù chỉ là một cây gậy trơ trụi, cũng tốt hơn là tay không.

"Không, không phải, vừa nãy có cơn gió..."

Binh sĩ thủ thành sờ cổ, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát, cọ ra mồ hôi nhớp nháp, bụi bẩn và máu hòa lẫn thành "cục bùn".

Binh sĩ bị đánh thức thở phào nhẹ nhõm.

Ngồi phịch xuống, nói: "Cậu làm ta sợ chết khiếp!"

Trước đó ban ngày phản quân cũng đánh, ban đêm cũng đánh, không cho người ta cơ hội ngủ. Binh sĩ trong thành thiếu người nghiêm trọng, mấy lần suýt bị công lên tường thành, cổng thành cũng bị đập vỡ, sau khi thu binh thì tạm thời đóng lại bằng gỗ...

Binh sĩ lẩm bẩm: "Cơn gió đó thật kỳ lạ..."

Người khác nhổ nước bọt nói: "Gió kỳ lạ có gì lạ? Ngủ đi ngủ đi, chưa biết ngủ xong giấc này còn có giấc sau không..."

Nghe vậy, binh sĩ nhíu mày, quẳng cơn gió kỳ lạ kia ra sau đầu, thầm nghĩ, có lẽ là hắn ngủ mơ màng sinh ra ảo giác, hoặc là con vật nào bay qua...

Tóm lại không thể nào là người được.

Tường thành cao như vậy, người thường không thể trèo lên.

Còn về "Người bất thường"?

Hắn chưa từng nghĩ đến khả năng đó, đầu óc mệt mỏi cũng nghĩ không ra, lại cuộn mình vào chỗ cũ, ngáp rồi ngủ tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com