Chương 192: Thành Hiếu loạn (32)
Editor: Đào Tử
________________________________
Kỳ Thiện dứt khoát phủ quyết: "Không được!"
Thẩm Đường ngây người, hỏi: "Tại sao không được?"
Cô không ngờ Kỳ Thiện lại là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Thẩm Đường tự cho rằng phương pháp của mình không tệ.
Dù không nắm được điểm yếu của phản quân, nhưng nếu nắm được điểm yếu của Trịnh Kiều cũng vậy, chỉ cần có thể khiến Trịnh Kiều và Trệ Vương cắn xé nhau, hoặc cả hai bên đều tổn thương, hoặc một bên bị tiêu diệt! Dân chúng dù có khổ sở thế nào cũng tốt hơn là vùng vẫy dưới tay bọn chúng.
Tình thế đã không thể cứu vãn, chi bằng làm cho mọi thứ rối tung lên!
Kỳ Thiện bị câu hỏi "ngây thơ" của cô làm cho không nói nên lời, nhịn mãi, mặt đỏ bừng lên.
Anh ta nên nói gì đây?
Cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: "Quốc tỷ can hệ trọng đại!"
Thẩm Đường bực bội: "Chỉ tung tin đồn thôi, chỉ cần khiến bên Trịnh Kiều tin rằng quốc tỷ ở thành Hiếu là được, đâu phải thật sự."
Kỳ Thiện lập tức lộ ra vẻ mặt khó tả.
Anh ta có thể nói gì đây?
Nói rằng quốc tỷ nước Tân thật sự ở thành Hiếu sao?
Đây không phải là đào hố cho phản quân và Trịnh Kiều, mà là đào hố cho chính mình, còn chuẩn bị sẵn quan tài nằm vào an nghỉ.
Kỳ Thiện chỉ còn cách ra sức ám chỉ: "Nếu Trịnh Kiều tin vào tin đồn, thật sự phái binh mã đến, các thế lực khác trong nước cũng sẽ nghe tiếng gió mà rụt rịt, đến lúc đó không chỉ là vài huynh đệ của Trịnh Kiều đấu đá nhau, có thể là mấy luồng, mười mấy luồng thế lực hỗn chiến..."
Thẩm Đường xoa cằm suy nghĩ.
"Nguyên Lương nói có lý."
Kỳ Thiện tưởng rằng cô đã từ bỏ ý định, chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ nửa chừng lại nghe Thẩm tiểu lang quân nói lời kinh ngạc: "Nhưng mà —— nước đục mới dễ bắt cá. Nếu thực sự xảy ra hỗn chiến giữa mấy phe, mười mấy phe, chẳng phải là chuyện tốt ư?"
Kỳ Thiện: "... Cậu nói là chuyện tốt?"
Thẩm Đường nói: "Quả thật là chuyện tốt."
Xét đến cảm tưởng lớn nhất của cô trong chuyến đi thành Hiếu, ắt hẳn là vừa rồi —— thật sự nhận ra sự yếu đuối bất lực của mình. Bởi vì cô không có thế lực, không có thực lực, không có binh mã, không có quyền lực, không có chỗ dựa, trong loạn thế chỉ có thể bị người khác chèn ép.
Nhưng, nếu cô có thì sao?
Chỉ cần là người cô muốn bảo vệ, ai dám động đến!
Thực lực mới là căn bản!
Nói lý với Trịnh Kiều, Trệ Vương, đứng trên đỉnh cao đạo đức để lên án chẳng làm bọn họ tổn thương một cọng tóc nào!
Chỉ khi có thực lực đe dọa đến tính mạng của bọn họ, nắm giữ mạng sống của bọn họ, bọn họ mới nghiêm túc lắng nghe, chân thành suy ngẫm.
Thẩm Đường tỏ vẻ kiên định không thể lay chuyển.
Cô nói: "Cầu phú quý trong nguy hiểm mà."
Dù cười nói, nhưng Kỳ Thiện nhìn ra Thẩm tiểu lang quân không đùa, cô rất rất nghiêm túc!
Kỳ Thiện há miệng, hồi lâu không thốt ra được lời nào.
Chờ một lúc không thấy phản hồi, Thẩm Đường thu lại ánh nhìn, đảo mắt quanh một vòng, đề xuất: "Chi bằng bỏ phiếu quyết định?"
Địch Nhạc đang định tỏ thái độ thì bị Kỳ Thiện nắm chặt tay.
Lực của anh ta mạnh đến kinh người.
Cậu ta nghi hoặc nhỏ giọng: "Kỳ tiên sinh???"
Kỳ Thiện: "Địch tiểu lang quân đừng nói gì."
Thẩm Đường cũng nhận ra sự khác thường của Kỳ Thiện, nhìn qua.
Kỳ Thiện hít sâu một hơi, cố gắng che giấu vẻ mặt gần như biến dạng: "Thẩm tiểu lang quân có phải quên gì rồi không?"
Thẩm Đường không hiểu ý: "Ta quên gì?"
Cô quên nhiều thứ lắm —— chẳng hạn như ký ức trước khi xuyên không, có điều không thể nói ra, biểu cảm của Kỳ bất thiện rõ ràng cũng không ám chỉ điều đó. Thẩm Đường nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra mình đã quên gì, lắc đầu: "Ta không quên gì ——"
Khoan đã, khoan đã ——
Dường như cô thật sự quên điều gì quan trọng.
Sắc mặt Thẩm Đường đột nhiên thay đổi.
Chỉ lo quốc tỷ nước Tân, cô đã quên mình cũng có một cái "quốc tỷ" không rõ nguồn gốc. Dù cô hoàn toàn không biết tại sao mình lại có "quốc tỷ", cũng không biết nó ở đâu, nhưng "quốc tỷ" thực sự tồn tại, Lâm Phong có thể dùng thân nữ nhi lưu trữ "linh khí thiên địa" chính là bằng chứng xác thực.
Là một thần khí sáu sao cam kết chỉ rơi ra khi chết, sức hấp dẫn của quốc tỷ vô cùng mãnh liệt, không biết bao nhiêu thế lực thèm muốn nó, một bước sai lầm có thể khiến cô mất mạng.
Tính cả cô, thành Hiếu thật sự đang có một cái quốc tỷ! ! !
Kỳ Thiện thấy cô nhớ ra rồi, không biết nên khóc hay cười.
Quốc tỷ là thứ quan trọng như vậy, có quốc chủ nào không mang theo bên mình? Hận không thể một ngày lấy ra lau ba lần. Nhưng Thẩm tiểu lang quân lại khác, căn bản không nhớ mình có thứ này.
Địch Hoan và Dương Đô úy nhìn chả hiểu gì cả.
Nhưng đây là bí mật của người ta.
Bọn họ không chủ động thổ lộ, mình cũng không nên dò xét.
Nhìn biểu cảm đặc sắc giữa Kỳ Thiện và Thẩm Đường, Dương Đô úy biết đề nghị "Lấy một địch ngàn" của Thẩm nghĩa sĩ trước đó đã không thể thực hiện được, tia hy vọng trong lòng lại một lần nữa tắt ngấm.
Ai ngờ Thẩm Đường vẫn kiên trì với ý kiến của mình.
Tim cô đập như trống, liếm đôi môi khô khốc, nói: "Được rồi, ta quên mất chuyện đó, nhưng không quan trọng, ta cảm thấy cách vừa rồi vẫn có thể thử, chắc chắn sẽ giải nguy cho thành Hiếu!"
"Ấu Lê, cậu ——" Lần này Kỳ Thiện thực sự lo lắng.
Thẩm Đường giơ tay ra hiệu anh ta đừng nói.
Cô hỏi ngược lại: "Ngoài cách ta nói, hiện tại còn cách nào hiệu quả hơn không? Ta biết dù là Nguyên Lương hay Vô Hối, các người đều là những văn sĩ trứ danh từ lâu, chắc chắn nhìn nhận tình thế chu toàn hơn ta. Nhưng huynh phải biết —— khéo tay không bột cũng đố gột nên hồ mà! Dù văn sĩ văn tâm có giỏi cách mấy, võ đảm võ giả dù mạnh mẽ đến mấy, đối mặt với hàng ngàn, hàng vạn đại quân cũng chỉ có con đường thất bại nuốt hận thôi."
Thẩm Đường cố gắng thuyết phục Kỳ Thiện để mình mạo hiểm.
"Mục đích của chúng ta là cứu dân trong thành Hiếu! Nếu có thể mượn binh cứu thành Hiếu, chúng ta sẽ mượn! Vấn đề là hiện giờ chúng ta không mượn được, cũng không biết mượn ở đâu! Nước xa không cứu được lửa gần! Chúng ta thiếu người, thiếu thời gian, nhưng Trịnh Kiều thì không thiếu."
Kỳ Thiện: "Thậm chí hy sinh cả bản thân?"
Thẩm Đường: "Nếu ta là kẻ tham sống sợ chết, giờ này đã nên cách xa xa, mang theo người và tài sản cao chạy xa bay. Dù sao thì dân trong thành Hiếu không có chút quan hệ máu mủ gì với ta, sống chết của bọn họ chẳng liên quan tí tẹo nào đến Thẩm Ấu Lê!"
Kỳ Thiện: "..."
Thẩm Đường nói: "Nguyên Lương... Ta không muốn đảo gốc thành ngọn."
Nếu chỉ để tự bảo vệ mình, cô có thể một mình ẩn cư trong núi sâu, dù không sản xuất, không cày cấy cũng không chết đói. Trịnh Kiều hay Trệ Vương, bọn họ đánh nhau ra sao, giết người bao nhiêu, dân dưới quyền bọn họ ra sao... Cô cũng làm ngơ!
Nếu cô đã quyết tâm làm hết sức mình để cứu vãn những bi kịch mình thấy, thì —— mạo hiểm một chút cũng đáng.
Không phải sao?
Kỳ Thiện: "..."
Lần đầu tiên anh ta không thể thắng nổi Thẩm Đường.
Trực giác mách bảo anh ta, đây cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.
"Quá nguy hiểm, Ấu Lê."
"Trên đời này không có việc gì không có rủi ro, vận khí xui xẻo, uống nước lã cũng tê răng, ăn cơm cũng có thể nghẹn chết."
Vận may tốt, trời giáng chính nghĩa, mười ngàn cũng thành hai tỷ!
Kỳ Thiện chỉ đành thở dài một tiếng, cười lắc đầu.
"Được rồi, cứ theo lời cậu nói đi."
Thẩm Đường sáng mắt lên: "Thật sao?"
Cô còn tưởng sẽ phải thuyết phục lâu hơn.
Kỳ Thiện nói: "Cầu phú quý trong nguy hiểm, ắt phải mạo hiểm —— dù sao cũng không để cậu chết trước mặt ta đâu..."
Thẩm Đường cười tươi xóa tan u ám, trêu chọc: "Không ngờ, Nguyên Lương nói tiếng người còn khiến người ta cảm động..." Phải biết Kỳ Thiện bán đồng đội thực sự rất thuận tay, cô bị bán không chỉ một lần!
Nếu thiện cảm có thể dữ liệu hóa, có lẽ cô đã đẩy mức thiện cảm với "NPC dẫn đường" này lên trên chín mươi rồi!
Ba người Dương Đô úy bị loại khỏi cuộc trò chuyện: "..."
Thẩm Đường tỉnh táo lại, nhận ra ở đây còn có người ngoài, biểu cảm hơi lúng túng trong chốc lát, cố gắng giả bộ ngớ ngẩn để qua mặt chuyện vừa rồi. May mắn là ba người cũng không truy cứu.
Kỳ Thiện nhẹ nhàng chuyển sự chú ý của mọi người: "Thực ra, cách của Ấu Lê không tồi, nhưng cậu đã nghĩ đến làm sao để truyền tin cho Trịnh Kiều chưa? Thời gian không còn nhiều."
Thành Hiếu không thể chống đỡ được lâu, phải kịp thời đưa quân của Trịnh Kiều đến, mới có một tia hy vọng!
Trái lại, mọi kế hoạch đều vô nghĩa.
Thẩm Đường hỏi: "Mọi người thường truyền quân báo khẩn cấp như thế nào?"
Dù sao đây cũng là thế giới phản khoa học, thiếu gì cách không khoa học, chẳng lẽ vẫn phải "trung thành" với tám trăm dặm cấp báo à?
Địch Nhạc nói: "Sứ giả, khói báo động."
Thẩm Đường: "..."
Thành thật đến bất ngờ.
Nếu cử sứ giả, trước tiên phải có sức mạnh, chịu đựng được hành trình cấp tốc mấy ngày liền, thứ hai phải có thân phận nhất định, nếu không thì thông điệp cũng không đến tai Trịnh Kiều. Trong số những người có mặt, người duy nhất phù hợp là Dương Đô úy, mọi người đồng lòng nhìn về phía ông.
Dương Đô úy sững sờ một chút rồi phản ứng lại.
Anh ta nói: "Nếu vậy, thì để ta ——"
Địch Hoan lắc đầu: "Ngài không thể."
Điều kiện thân phận thỏa mãn, nhưng Dương Đô úy là Thập đẳng tả thứ trưởng duy nhất, cũng là trụ cột của hàng trăm binh sĩ, nếu ông rời đi, sĩ khí của binh sĩ vốn đã thấp sẽ tiếp tục giảm, cuối cùng tan rã.
Dù là huynh đệ của bọn họ hay hai người Thẩm huynh, đều không thể thuyết phục mọi người, cấp dưới của Dương Đô úy nhìn cũng không đáng tin...
Địch Hoan cũng nêu ra lo ngại của mình: "Hơn nữa, dù Dương Đô úy có tới, Trịnh Kiều có nhất định sẽ gặp ông ấy, tin ông ấy không?"
Người ta còn không coi quận Tứ Bảo ra gì.
Chứ đừng nói là võ giả trú quân quận Tứ Bảo.
Thập đẳng tả thứ trưởng, đối với Trịnh Kiều không có mấy sức hấp dẫn.
Địch Nhạc hỏi: "Vậy sử dụng khói báo động?"
Địch Hoan lại hỏi: "Khói báo động dễ mượn như vậy sao?"
Chưa kịp truyền tin tức qua khói báo động đã tự phơi bày bản thân, dẫn đến bị phản quân truy kích toàn diện, con đường này không đi được.
Lại một lần nữa rơi vào bế tắc.
Đang lúc không biết làm sao, Kỳ Thiện nói: "Ta có cách."
Mọi người lập tức dồn ánh mắt vào anh ta.
Kỳ Thiện không nói rõ, chỉ nói: "Phải vào thành trước."
Vào thành tìm một người!
Cộng Thúc Võ!
Hy vọng cuối cùng có lẽ nằm ở hắn.
Khi Kỳ Thiện và mọi người đang bàn bạc ai ở lại, ai vào thành thì Chử Diệu cùng Cộng Thúc Võ đã thẳng tiến đến quận phủ.
Quận thủ Yến Thành đã bỏ trốn, nhưng quận phủ vẫn chưa bị bỏ trống.
Vừa vào đêm, đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Ngoài thành phản quân vây kín, một phần dân chúng vẫn sống như thường ngày, không bị ảnh hưởng nhiều. Ví dụ như người canh cổng quận phủ. Trước cửa yên tĩnh, nửa ngày không ai qua lại.
Hắn buồn ngủ, chán nản ngáp dài.
Đang định tìm chỗ nghỉ ngơi một lát, mơ hồ nghe tiếng bước chân đến gần, bóng dáng che khuất ánh đèn lồng.
Người canh cổng ngẩng đầu, thấy hai người đàn ông tới. Một người tóc bạc, dáng người gầy gò, trang phục văn sĩ rất chuẩn chỉnh, người còn lại cao lớn, cơ bắp săn chắc, trông như một người luyện võ.
Người canh cổng hỏi: "Các ngươi tới đây làm gì?"
Chử Diệu trả lời: "Tìm người."
Người canh cổng không khách khí xua tay: "Ở đây không có người các ngươi tìm, không có việc gì thì đừng đến gần đây, cẩn thận mất mạng."
Bị xúc phạm như vậy, Chử Diệu cũng không tức giận chút nào, cười nói: "Ta có cách cứu thành, tìm một người để hiến tặng. Tiểu huynh đệ, ngươi nói trong phủ không có người ta tìm thật?"
Người canh cổng nghe vậy, lập tức tỉnh táo hoàn toàn.
Hắn run lên một cái liền tỉnh táo.
Vội vàng nói: "Đợi đã —— Ngươi nói ngươi muốn hiến kế?"
Chử Diệu gật đầu: "Đúng vậy."
Người canh cổng nửa tin nửa ngờ, nói: "Có bằng chứng không? Hai vị đừng nghĩ rằng tiểu nhân làm khó dễ, thực sự là vì quận phủ đã thay chủ. Nếu các người không có thực tài, chỉ muốn lừa gạt, một khi bước qua ngưỡng cửa này, mạng sống sẽ không còn được bảo đảm."
Người canh cổng mà thả bọn họ vào cũng không yên thân.
Hắn không dám mạo hiểm.
Chử Diệu cười cười.
Hắn lấy Hoa áp văn tâm trên thắt lưng mình xuống, cố ý để lộ phẩm cấp trên đó. Người canh cổng cũng biết vài chữ, khi thấy bốn chữ lớn "Nhị phẩm thượng trung" hiện ra trước mắt, đập vào mắt hắn tạo thành cú sốc thị giác to lớn, suýt nữa chân mềm đứng không vững.
Hắn lắp bắp, hận không thể nắm lấy tay cứu tinh.
"Hai, hai vị chờ một chút, tiểu nhân sẽ vào báo ngay."
Văn sĩ văn tâm, hắn đã gặp không ít.
Nhưng "Nhị phẩm thượng trung", kiếp này là lần đầu!
Cộng Thúc Võ đang định lấy ra Hổ phù võ đảm ngạc nhiên: "..."
Hắn bật cười: "Dùng của tiên sinh vẫn tốt hơn." Cửu đẳng ngũ đại phu so với Nhị phẩm thượng trung, cái sau vẫn hiếm thấy hơn.
Chử Diệu chậm rãi treo lại Hoa áp văn tâm.
Cười nói: "Người thường không hiểu."
Thực lực của văn sĩ văn tâm không nhìn vào phẩm cấp văn tâm.
"Nhị phẩm thượng trung" cũng chỉ để lừa gạt người ngoài.
Cộng Thúc Võ nói: "Tiên sinh không cần phải khiêm tốn như vậy."
Vừa nói mấy câu, hắn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, lộn xộn đang tiến lại gần. Người canh cổng dẫn đường, dẫn theo một thiếu niên vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc ra ngoài. Nhìn thấy dáng vẻ của thiếu niên, Cộng Thúc Võ sững sờ tại chỗ.
Mắt hổ trợn tròn, tay buông thõng bên người không tự chủ được mà run nhẹ, nắm chặt, chỉ có như vậy mới kiềm chế được cảm xúc mãnh liệt đột nhiên bùng phát, biến cố này dĩ nhiên không giấu được Chử Diệu: "Bán Bộ?"
Gọi hai tiếng mới kéo được Cộng Thúc Võ trở lại.
"Ta, ta không sao..."
Cộng Thúc Võ miễn cưỡng đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng.
Cũng may lúc này ánh sáng lờ mờ, nếu không Chử Diệu sẽ thấy viền mắt Cộng Thúc Võ đã ướt đỏ lên, cảm xúc rất không ổn, ánh mắt dính chặt vào thiếu niên không rời mắt, sợ rằng chỉ cần chớp mắt, thiếu niên sẽ biến mất.
Không sao? ? ?
Hắn làm sao có thể không sao! ! !
Hắn không ngờ mình còn có cơ hội nhìn thấy người Cung thị, còn là huyết mạch chí thân! Đúng vậy, thiếu niên đang bước tới chính là con trai của huynh trưởng Cộng Thúc Võ ——
Cung Sính!
Cung Vân Trì!
Cộng Thúc Võ tỉ mỉ quan sát Cung Sính.
Thầm nghĩ: Vân Trì gầy đi nhiều rồi.
Khi ánh mắt va phải hình xăm tội phạm trên mặt thiếu niên, càng đau lòng không chịu nổi —— Vân Trì vốn nên là người xuất sắc nhất, có triển vọng nhất thế hệ này của Cung thị, nhưng lại...
Nỗi cay đắng khó nói lan tràn trong lòng.
Cung Sính lại không nhận ra người trước mắt là nhị thúc Cung Văn cậu luôn nhớ nhung, toàn bộ tâm tư đều đặt vào Chử Diệu. Vừa nghe người canh cổng báo tin, cậu giật mình đến mức làm đổ cả nước trà, không để ý đến gì khác, vội vàng ra đón.
Cậu ta điều chỉnh hơi thở gấp gáp, bình tĩnh lại, chào Chử Diệu rồi mới hỏi: "Ai là nghĩa sĩ hiến kế?"
Chử Diệu trả lời: "Là ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com