Chương 11: Thân...
(Thân ở đây là người thân, thân thiết, thân cận và gồm luôn cả thân thể)
Nô tì Hoang Nhi điệu bộ khẩn trương chạy vào tẩm phòng. Mang theo phía sau là hai tên tiểu thái giám sắc mặt cũng đại biến, hướng nam nhân ngồi trên long sàng không ngừng lo hỏi
"Vương gia, người có sao không?... Hoang Nhi đáng chết...Không bên cạnh chăm sóc người...Là...Là Hoàng thượng...Cứ một mực không cho nô tì vào...Vương Gia"
Vừa nói, vừa lật trước ngó sau cái thân mình mảnh khảnh của Khương Vũ - Nàng cố tìm ra dấu tích bệnh trạng.
Bên này, hai gã thái giám gương mặt nhỏ tròn đồng loạt bĩu môi, ngắm bộ dạng huơ tay múa chân loạn xạ của nữ tì, tỏ thái độ hết cách - Thở ra, rồi chau mày, tiến đến kéo nàng khỏi người y.
"Hoang Hoang, ngươi bớt náo, cho Vương Gia nghĩ ngơi"
Khương Vũ thấu rõ hơn ai hết nỗi lo lắng tận tâm của những con người này. Trước giờ, y không có người thân, từ nhỏ, cũng chỉ có bọn họ bên cạnh - Săn sóc, bảo vệ.
Mỗi lần, bị huynh đệ, muội tỷ trong cung ức hiếp, họ đều cố ý đứng ra chịu thay, đổ hết tội trạng lên mình mà gánh bớt đòn roi, những lời sỉ vả, nhục mạ trút xuống đầu y.
Bởi vì có họ, nên y mới có năng lực tiếp tục sống, tiếp tục kiên trì.
Chỉ là, trải qua từng ấy thời gian, quen dần với sự cay cú, tàn độc của nhân tình. Giờ, chỉ biết cười khổ, thầm nghĩ: 'Nếu họ không theo ta, thì chắc đã có cuộc sống sung sướng hơn....'
Ba cánh tay áp sát vào nhau, gói gọn trong mười ngón nhỏ xinh của vị Vương Gia - Chúng đang khẽ run run.
"Ta không sao Hoang Nhi, ngươi không cần lo lắng!!!"
"A Ngoa, A Đào, sao hai người giờ mới xuất hiện? Không có việc gì chứ?"
Những cánh tay bấu chặt dần trở nên ấm nóng, khóe mắt chúng nô tài rờn rợn tầng sóng nước
Nhìn đến thần thái xúc động, Khương Vũ cuốn quýt
"Các ngươi...Các ngươi sao thế...Có chuyện gì xảy ra với các ngươi sao?...Có phải lại bị ức hiếp rồi không?"
Nắm lấy vạt áo, mắt tròn xoe lấp lánh, Hoang Nhi nghẹn ngào:
"Vương gia, không có a, không ai ủy khuất chúng tôi hết. Là vì người, vì có chủ tử như người, luôn thật tâm đối tốt chúng tôi...Làm Hoang Nhi thấy thật... diễm phúc..."
"Phải... phải... phải. Vương gia biết không?...Nô tài, cùng A Ngoa, lệnh hoàng thượng dời đến ngự thiện phòng giúp mấy tay đầu bếp chuyên dụng làm thức ăn bồi bổ cho vương gia Trải qua thời gian ở đó, nô tài biết rằng không phải chủ tử nào cũng tốt như người"
"Vương Gia, những ngày ở đó hai chúng nô tài đều không được ăn no, làm việc thì quần quật, còn phải ngủ trong phòng củi vừa hôi vừa nhiều chuột,...cả muỗi và bọn sâu bọ nữa!"
Những cặp mắt thâm tình mơ màng nhìn vào y, nơi ấy chất chứa tình yêu thương, niềm tin và giao phó. Chợt, bao nhiêu đòn roi quất xuống người họ, từng vết sẹo dài rướm tơ máu hằn lên trong đầu y. Thực ra, nó vốn đã trở thành tâm thức, mỗi lần gợi đến sẽ càng xót xa...
Trầm ngâm cuối người, thoáng đâu đó, thấy trên gương mặt ấy vẻ ngờ nghệch đến đáng thương
"Sao hoàng thượng lại đối các ngươi sắp xếp như vậy?"
Ngó nét buồn rầu của chủ tử, cả bọn đồng thanh
"Không, không Vương Gia...Này không can hệ gì Hoàng thượng, là do bọn ngự thiện phòng ra vẻ chức quyền muốn chèn ép những nô tài thấp cổ bé họng như chúng tôi"
Khóe môi nguệch lên, lắng đọng một nụ cười chua chát.
Nhẹ tiến về phía chiếc bàn bày biện sẵn sơn hào hải vị. Qua loa thưởng thức vài món, chẳng kịp nếm rõ mùi vị
"Vào ăn đi!"
Ba cặp mắt trợn tròn hướng về y, dạ dày "chột chột" kêu hối thúc. Cư nhiên, ý thức tỉnh táo làm họ phải tập bức ra, khước từ những hưởng thụ quá phận.
"Vương Gia, nô tài không được ngồi ngang hàng chủ tử, người lại quên nữa rồi - Thái giám A Đào lên tiếng, đầu phục xuống, hốc mắt đã ngân ngấn thứ chất lỏng trong suốt".
Khương Vũ: "Ta không quên,...Ta dùng xong rồi, no rồi, phần còn lại là...Cho các ngươi"
Tấm lưng yếu ớt gầy gò đối bọn nô tài phía sau là nghiêm nghị, lạnh lùng như ban lệnh, thế nhưng lại khiến cả ba tròng mắt đồng loạt đều đỏ sẫm màu tơ máu - 'Chủ tử của họ luôn như thế, cái thật tâm chất chứa sau vẻ ngoài thờ ơ kia là một mảnh tình cảm chân thành mà không phải dành cho thứ nô tài thấp hèn như bọn họ. Chính vì lẽ đó, họ cam tâm tình nguyện vì y mà che chở, vì y mà chấp nhận, mà cam chịu. Bởi, y chính là thứ diễm phúc đủ để hưởng thụ hơn cả những thứ phú quý phù vân ngoài kia'.
Tọa một bên, thầm lặng nhìn ba tiểu nô ngấu nghiến với đống thức ăn, lòng Khương Vũ hỗn loạn cổ cảm xúc - Vừa vui, vừa đau thương, lại nhen nhóm chút xót xa.
Ngó từng cử chỉ họ cười, họ nói vui vẻ...- Tim bất giác run
'Từ lâu rồi, ta vẫn luôn có tình thân'
°°°°°°°°°°°°°°°°°
Giờ ngọ, màn trời phủ xuống lớp nắng ấm. Hoa Tử Vi đong đưa trong gió phai nhạt màu cuối hạ lặng khoác lên mình tấm áo tàn phai, thanh tĩnh đáp dưới nền đất lạnh mang theo mảnh vỡ luyến tiếc lan tỏa cõi lòng
"Các ngươi nghĩ, yêu thích một người sẽ thế nào?"
Bước chân chững lại, cả ba liếc nhìn nhau tỏ thái độ ngạc nhiên.
Nữ tì Hoang nhi nhanh nhẩu tiến đến, cuối đầu cười ranh mãnh
"Theo nô tì nghĩ a,... yêu thích một người là lúc nào cũng muốn gặp đối phương, muốn đối tốt với hắn, cùng làm những điều mà hắn thích,..."
Khương Vũ: "Thật!"
Quả quyết gật đầu một cái cực kiêu, mắt long lanh đầy tự tin.
Hai tiểu thái giám lúc này ngớ người, ra sức khều khều lấy tay Hoang Nhi, muốn nàng tường rõ sự tình
Không khí trở nên ngưng trệ, trầm lặng.
Chiếc bóng lặng in lướt qua từng khóm hoa.
Chủ tử ra vẻ suy ngẫm thất thần, kẻ tháp tùng đi sau miệng lớn nhỏ xầm xì
Hạ tàn...Thu chớm nhóe...lặng lẽ, mọi cảm quan như mù sương, riêng trái tim lại rõ ràng nhịp đập ấm nóng.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Vương Thanh mỏi mệt, lê chân theo ánh đèn lồng nhạt nhòa dưới áng sắc nguyệt quang treo trên đỉnh đầu. Phối khắc ma mị, xuyên lớp áo bào, chiếu rõ long trang thêu chạm trổ đường nét mảnh dẻ, tỉ mỉ - Bóng đế vương oai phong đơn độc giữa không gian to rộng nơi cung lãnh.
Trong tẩm phòng, Khương Vũ ngồi sắp xếp lại tấu chương. Nhón kiễng chân, bước xuống bậc thềm, ánh mắt không tự giác hướng nhìn một phương, trông ngóng.
Trời thu về, không khí hóa lạnh lẽo, những cơn gió mang tầng tầng lớp lớp hơi sương bao phủ ngoài tấm áo mỏng manh.
Dưới trăng, điểm tô dung nhan ai thêm mặn mà thoát tục.
Những cánh lá trên cây xào xạc rơi, ghé tìm vai áo bạch ngọc nhẹ nhàng yên ngủ.
Khung cảnh vô thức thắp lên mảnh đam mê say đắm.
Khương Vũ mơ hồ thâu tóm mọi cảm quan nhỏ nhặt. Vóc dáng thiếu niên khẽ động, xoay người, giản đơn tạo thành điệu múa tiên nhã. Chiếc cánh thiên nga màu trắng bạch uyển chuyển lưu động dưới lớp mây xanh xám. Gương mặt mỹ hoặc viền thêm nét vẽ kiêu sa động lòng người. Khóe môi cong lên quệt một nốt trầm điểm xuyến...
Giơ tay, định lau đi mồ hôi trên trán.
Chưa kịp động, một bóng người phía sau siết chặt lấy cơ thể làm y không tự chủ phát ra thanh âm kinh hãi: "A..."
Sau đó, hương thơm quen thuộc thấm nhuần vào tâm trí, bao chùm ấm cúng.
Bàn tay to lớn nâng niu bọc lấy tấm vai đơn bạc, hơi thở nồng nàn phả vào cổ từng làn khói nóng như thiêu đốt.
Mái tóc y lấp ló phủ lên góc mặt hắn.
"Thanh Ca..."
Vương Thanh: "Để ta ôm đệ,... Ta không hiểu vì sao? Nhưng, ta muốn ôm đệ,...Được không?"
Hắn cảm nhận được niềm rung động len lỏi trong tim, thật nhẹ nhàng, thật lặng lẽ đứa nhóc này chiếm trọn tâm tư của hắn. Chỉ cần bên cạnh y thì mọi khoảnh khắc sẽ trở nên quý giá. Tựa như tất cả đều dễ dàng gói trọn, mãi thiên trường địa cửu.
Hắn biết, mình đang điên loạn, cái gì mà yêu thương, cái gì mà huynh đệ. Hắn chính là đối với người có cùng huyết thống với mình mang dục vọng đáng kinh tởm.
Y cảm nhận trái tim áp sát cơ thể mình đập hỗn nhịp từng hồi, liền hoảng hốt cầm chặt vòng tay hắn, nới người ra, xoay lưng nhìn lên vẻ mặt xanh xao của hắn. Vầng trán cao lấm tấm mồ hôi được y dùng vạt áo nhẹ nhàng lau đi.
Đặt bàn tay mình trên khuôn mặt hắn. Cảm thụ làn da trong trẻo mịn màng theo từng đường tơ máu đi vào tư thức.
"Ca...Huynh Không khỏe?"
Vương Thanh đối mặt với y, sâu sắc nhìn vào đôi mắt y - Đôi mắt cuồn cuộn nguồn nước như dòng xoáy, cuốn trôi hắn trầm mê sa luyến, nhấn chìm mọi kháng nghị kiên cường nhất của hắn.
"Nếu cả đời này, ta muốn đệ ở cạnh ta, đệ có cam tâm không?"
"Hảo!"
Thanh âm dứt khoát khẳng định của y làm hắn kinh ngạc
"Đệ...Không cần suy nghĩ sao?"
"Thanh Ca, huynh nói cái gì thì chính là cái đó!"
-------------------------
[P/S: Có bạn nào thấy câu cuối Vũ Vũ nói quen quen không a?]
Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện...
Mọi góp ý chân thành mình đều mong được nhận để tác phẩm ngày một hoàn thiện hơn.
Bạn đọc và để lại cmt về lỗi chính tả, văn phong hay mạch truyện để mình chỉnh sửa hợp lí nhá.
Vì truyện chỉ là FanFic không phải là một truyện chính thống nên còn nhiều thiếu sót rất mong được sự đón nhận và đóng góp tận tình từ các Fan QingYu...
Xia Xìa...
Hỏi nhẹ một chút: Các bạn cảm thấy chương sau có thể cho Thanh Ca "ĂN" Vũ Vũ được chưa? "Ảnh" nhịn lâu quá rồi! Thật lòng, mình cũng cảm thấy "tội tội"...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com