Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Vị Diện 1] Quần Chúng Online (19)

Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

"Sở Khuynh Diễm, đứng lại!" Nữ sinh tóc ngắn hét lớn, chặn ngang lối đi của Khuynh Diễm.

"Sáng sớm tinh thần đã hăng hái thế này, muốn cùng tôi hẹn hò sao?" Khuynh Diễm tươi cười chào hỏi.

Người vừa hô mưa gọi gió với cô chính là một trong những tay sai hung hãn của Tóc Xoăn hôm qua.

"Mày... ai muốn hẹn hò cùng mày?" Nữ sinh tóc ngắn trừng mắt, rồi như chợt nhớ ra còn có việc, hất cằm lớn giọng.

"Tan học ra ngõ nhỏ sau trường gặp bọn tao, để xem Bùi thiếu thuộc về Như Mộng hay thuộc về mày!"

Như Mộng? Ai?

【Tóc Xoăn đó kí chủ.】 Có một kí chủ không chuyên tâm nhớ tên nhân vật, nó thật quá mệt mỏi rồi.

Tóc Ngắn lại tiếp tục rống lên: "Không tới coi như mày thua! Đường đường chính chính mà đấu với bọn tao, đừng làm con rùa rụt cổ!"

Rống xong, cô ta hung hăng bỏ đi.

Khuynh Diễm nhún vai, đấu gì mà đấu, tự biên tự diễn, có điên mới đi.

Hôm qua không đánh cô, thì ra là ở chỗ này đặt sẵn bẫy chờ cô.

Biết có bẫy mà lại chạy vào, cô chưa nhàm chán đến mức đó, tan học còn phải về ngủ.

Học sinh đi học sớm thế này, buồn ngủ chết cô mất!

Đều tại cái tên ăn vạ kia, hắn không đi học thì thôi, dậy sớm như vậy làm gì?

Mà dậy sớm thì cũng kệ xác hắn, lại gõ cửa phòng cô như hỏa hoạn cháy nhà, để làm gì??

Cô cần dậy sớm ăn sáng chắc? Cô cần ngủ! Cần ngủ đó!!

Sáng nay suýt chút nữa thì cô đánh chết Tần Ưu, nhưng Hệ Thống cứ liên tục niệm "đại nhân vật rất giỏi ăn vạ".

Lại thêm nhìn đến bàn thức ăn đẹp mắt hắn nấu, cô mới cố nhịn xuống.

Vậy mà đến trường cô còn bị đàn em của Tóc Xoăn ức hiếp!

Hệ Thống: 【. . .】 Ức hiếp? Đứa ăn gan hùm nào dám ức hiếp kí chủ?!

Tóc Xoăn tên gì ấy nhỉ? Cái gì mà. . .

【Tần Như Mộng.】 Hệ Thống quá mệt mỏi rồi, có ai hiểu cho nó không!

Tần Như Mộng. . . Tần Ưu. . .

Tần Như Mộng!

Con gái Tần Lĩnh, chị gái Tần Nam!

Khuynh Diễm rùng mình, cùng một giuộc với tên ăn vạ kia.

Tránh xa tránh xa! Không khéo lại bị cả nhà hắn ăn vạ!

– –

Linh Lan vừa thấy Khuynh Diễm bước vào lớp, liền lập tức tiến đến chào hỏi: "Chào buổi sáng."

"Chào." Khuynh Diễm tươi cười đáp lại.

Ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào, phủ lên người thiếu nữ một tầng sáng nhàn nhạt.

Những hạt bụi nhỏ li ti trôi lơ lửng trong tia nắng, người dựa vào bàn tùy ý tản mạn, khóe môi cong cong.

Khoảnh khắc cô mỉm cười, cảnh vật xung quanh bỗng chốc trở nên lu mờ. Cô như mặt trời tỏa sáng trên cao, rực rỡ đến diễm lệ.

Nhưng chính vì quá chói mắt, nên khiến người ta vô thức sinh ra e ngại, không dám nhìn thẳng, cũng không dám đến gần.

Linh Lan thất thần một lúc, đến khi âm thanh trò chuyện ồn ào kéo cô trở về hiện thực, cô mới chợt giật mình. Cô thế mà lại ngây người khi nhìn một cô gái khác.

Linh Lan ngượng ngùng dời mắt, nhẹ giọng nói: "Hôm qua tớ quên hỏi cậu có đặc biệt thích thứ gì không, tớ sẽ làm tặng cậu."

"Cậu biết làm trò tiêu khiển không?"

"Trò tiêu khiển là cái gì?" Linh Lan thành thật hỏi.

Khuynh Diễm nghiêng đầu suy nghĩ: "Vẽ tranh chẳng hạn."

Linh Lan lắc đầu, áy náy nói: "Hay là... cậu đợi tớ học nhé, có lẽ sẽ mất một chút thời gian."

Khuynh Diễm: ". . ." Đợi? Đợi bao lâu?

Vẽ tranh là thứ hôm nay học, ngày mai liền thành tài chắc?

Hệ Thống: 【. . .】 Nói cứ như mình là họa sĩ thiên tài không bằng. Nó còn chưa quên bức tranh đen thui kí chủ vẽ hôm trước đâu đấy!

Khuynh Diễm khoát khoát tay: "Không cần vẽ tranh, tặng gì cũng được."

"Thế không hay lắm. . ."

"Có lòng là được." Không hay thì sao?

Mi không biết vẽ, chẳng lẽ ta còn phải đến dạy mi?

Nữ chính cũng muốn ké một suất ăn vạ ta??

Reng reng –

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Linh Lan vội quay về chỗ ngồi, trước khi đi còn tranh thủ nói: "Vào học rồi, tớ hỏi cậu sau nhé!"

Khuynh Diễm giả chết ngó lơ.

Còn muốn hỏi cái gì?

Đừng hòng ăn vạ ta!

– –

Khuynh Diễm ngủ gật suốt mấy tiết học, dậy sớm thật sự là tàn phá thể xác và tinh thần.

Mãi đến khi tiếng chuông báo giờ chơi vang lên, cô liền... tiếp tục ngủ.

"Đại tỷ, Đại tỷ!" Lương Khải cùng đàn em ồn ào xông vào lớp.

Bạn học nhìn đầu tóc của đám nam sinh xanh đỏ lố nhố, lại nhìn nữ sinh lười nhác nằm cuối lớp, lập tức bắn ra đủ loại ánh mắt, có e ngại, có sợ hãi, có chê bai, cũng có phê phán.

Nhưng họ chỉ là ở sau lưng thậm thụt nói xấu, không người nào dám trực tiếp tìm Khuynh Diễm gây sự.

Dù sao thì tấm gương hai nữ sinh bị trường học khai trừ vẫn còn đó, nghe nói gia đình hai người kia bị Bùi gia liệt vào danh sách đen, ngày phá sản cũng đã định.

Khuynh Diễm không rõ, hay nói đúng hơn là cô không quan tâm. Dù là kết cục của hai nữ sinh kia hay những người đang lén lút nói xấu cô, đối với cô đều là thứ râu ria không quan trọng.

"Đại tỷ, gấp gấp gấp! Tỷ mau tỉnh dậy đi!" Lương Khải đứng trước bàn Khuynh Diễm nhảy cà tưng, nhưng chỉ vội vội vàng vàng kêu chứ không dám động vào cô.

Đại tỷ dữ dằn như thế, động vào để bị xử lý à?

"Nói không ra chuyện gấp, tôi tiễn cậu một đoạn đường." Khuynh Diễm ngẩng đầu, ngữ khí nhàn nhạt lười biếng, nhưng đáy mắt lại lóe lên một tia cảnh cáo.

Lương Khải đứng bật dậy, lùi về sau năm mét, giữ khoảng cách an toàn: "Ra ngoài nói nha Đại tỷ!"

Nói xong hắn liền quay đầu bỏ chạy.

Giỏi nhất là chạy trốn!

[Truyện được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu và MangaToon]

Khuynh Diễm ngồi trên ghế đá, một chân thả dưới đất, một chân gấp ngang đặt trên ghế, người nghiêng về phía sau, tay chống lên thành ghế, đầu gục vào tay, híp mắt... ngủ.

Lương Khải co giật khóe miệng, rốt cuộc thì Đại tỷ làm gì mà thiếu ngủ đến mức này? Thật sự không nghĩ ra, lẽ nào. . .

Đại tỷ và tỷ phu. . . Cái đó. . .

Tỷ phu cũng thật là, không biết khuyên can thì thôi, còn hùa theo Đại tỷ.

Hắn có nên nhắc nhở Đại tỷ một tiếng không?

"Chuyện gì?" Khuynh Diễm nhạt giọng hỏi, kéo Lương Khải ra khỏi màn kịch bổ não của hắn.

Lương Khải liếc nhìn xung quanh, phân phó đàn em tản ra canh chừng, thấp giọng nói nhỏ.

"Đại tỷ, người của lão Bành sờ đến khách sạn Tương Lân rồi, chắc sẽ sớm tra ra chúng ta."

Khuynh Diễm liếc nhìn Lương Khải, trong mắt hắn không có sợ hãi, chỉ có chút gấp gáp.

Bọn họ là học sinh, chạm trán với thế lực hắc bang là chuyện kinh hãi cỡ nào, nhưng hắn cũng chỉ lo lắng, chứ không hề hoảng loạn, thái độ này quả không tồi.

Gan lớn như thế, hợp làm tiểu đệ cô, chỉ là...

"Lương Khải, khi nào thì cậu nhuộm lại tóc đen?"

"Đệ thấy thế này rất đẹp mà Đại tỷ, độc nhất vô nhị, thiên hạ vô song!" Lương Khải lắc lắc mái tóc lòe loẹt của mình, giọng điệu mười phần tự hào.

". . ." Được rồi, ta mặc kệ mi.

Khuynh Diễm ghét bỏ không muốn nhìn mặt Lương Khải, phân phó vài câu rồi quay lưng đi về lớp.

Đi được hai bước, cô đột nhiên quay đầu: "Không được gọi hắn là tỷ phu."

Lương Khải ngẩn người. Ai? Tần tỷ phu sao?

Không gọi là tỷ phu thì gọi là gì?!

Chợt hai mắt hắn sáng lên, cười toét miệng nói: "Đại tỷ yên tâm, đệ hiểu rồi!"

Hiểu? Hắn hiểu cái gì?

Cô cảm thấy mi không yên tâm chút nào cả.

Lương Khải tung tăng chạy đi, Khuynh Diễm mơ hồ thấy có gì đó không đúng lắm.

– –

Buổi tối.

Căn phòng khách rộng rãi, thiếu nữ lười nhác nằm dài trên sofa, chăm chú nhìn màn hình ti vi.

Bộ phim truyền hình phát ra âm thanh khóc lóc cãi nhau, có chút ồn ào.

Chiếc bàn đặt cạnh sofa bày đủ loại sách vở và đồ dùng học tập, thiếu niên ngồi dưới sàn nhà, đầu ghé vào bàn, tay hí hoát viết.

Trong âm thanh sinh động phát ra từ ti vi, mơ hồ nghe thấy tiếng đầu bút sột soạt ma sát trên mặt giấy.

Sự ồn ào xen lẫn sự tĩnh lặng, khiến không khí có chút kỳ lạ, nhưng lại không ngột ngạt, chỉ là làm người ta thấy hơi nghi hoặc.

Đặc biệt là hai người sinh hoạt tại nơi đây, người thích sự ồn ào lại trông đầy lười nhác lặng yên, người an tĩnh lại nhìn rất tập trung quyết liệt.

Không nói rõ ra được, có vẻ mâu thuẫn đối lập nhau, nhưng chậm rãi quan sát kỹ, lại thấy... hài hòa.

Hai người này không phải ai khác, chính là Khuynh Diễm và Tần Ưu.

Khuynh Diễm chăm chú xem ti vi, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, nhưng đáy mắt an tĩnh lại không có nửa tia cảm xúc. Cứ như biểu cảm trên mặt cô chỉ để tượng trưng hưởng ứng vậy.

Tần Ưu không đến lớp, mỗi ngày đều là tự mình chăm chỉ học tập, hắn phải học để giúp Khuynh Diễm làm bài.

Chợt Tần Ưu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đặt bút xuống, đứng dậy đi vào bếp.

Lát sau, hắn mang ra một ly sữa nóng, đặt lên chiếc bàn trước mặt Khuynh Diễm, rồi lại cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Hắn biết Khuynh Diễm có thói quen uống sữa vào giờ này, nhưng cô rất lười, lúc nào cũng trực tiếp uống luôn sữa lạnh.

Tần Ưu ở đây một thời gian, càng nhìn càng thấy không chịu nổi, thế là một buổi tối nọ, hắn hâm nóng sữa bò giúp cô.

Khuynh Diễm không đòi hỏi, nhưng cũng không cự tuyệt.

Hắn ăn nhờ ở đậu chỗ cô, cô không rảnh khách sáo.

Có lần một thì sẽ có lần hai, dần dần, Tần Ưu hình thành thói quen mỗi tối đều hâm nóng sữa bò đưa tận tay Khuynh Diễm.

Ti vi chiếu chương trình quảng cáo, Khuynh Diễm nhấc người dậy cầm ly sữa trên bàn.

Sữa nóng trôi qua cổ họng chảy vào thực quản, khiến cả người cô đều ấm áp thoải mái.

Mấy hôm nay trời hơi lạnh, đúng là uống sữa nóng vẫn ngon hơn.

Khuynh Diễm đưa chân xuống đất mò tìm dép đi trong nhà, chân trần vừa chạm lên nền gạch lạnh băng, cô lập tức rùng mình.

Không thích lạnh!

Sữa ấm trong dạ dày như làm bật lên cái lạnh trên nền gạch, Khuynh Diễm dứt khoát rụt chân vùi mình vào sofa.

Cô nhàm chán xem chương trình quảng cáo, quét mắt qua Tần Ưu, thấy hắn đang ngồi ngay ngắn trên sàn nhà.

Không lạnh?

Đại nhân vật có đãi ngộ thân thể tốt hơn cô?

Sao lại không công bằng như vậy?

Phân biệt đối xử à?

Hệ Thống! Mi lăn ra đây!!

【. . .】 Liên quan gì đến nó nữa?

【Đại tiểu thư được cưng chiều quen sung sướng, so với con riêng bị ngược đãi quen cực khổ. Kí chủ nghĩ thân thể có khác biệt không?】

"Hình như cũng có lý... nhưng ta chọn không tin mi, thứ lừa đảo, tổ chức lừa đảo!"

【. . .】 Đang yên đang lành lại mắng nó là thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com