꧁Chương 113: Những câu chuyện tình chưa hoàn chỉnh (16)꧂
Dịch bởi Trà Sữa Không Thêm Đường
➸➸➸➸➸➸➸➸➸➸
Phòng của Ngụy Tùng Nguyệt.
Phòng của bà lão này rất sạch sẽ, bà mặc một chiếc đầm hoa, hiền từ chào đón bọn họ.
Sau khi Hoa Vụ đi vào, chọn công việc trước: "Cậu làm đi."
So với làm việc, trò chuyện cũng không phải là không thể.
Điều kiện có hạn, điểm mấu chốt cũng có thể hạ xuống.
Cố Kinh không thành vấn đề.
Nhưng hắn còn chưa bắt đầu, bà Ngụy Tùng Nguyệt đã nói hắn đừng làm, "Phòng này ngày nào bà cũng lau, không bẩn. Các cháu ngồi... nói chuyện với bà là được. Sáng nay cháu diễn màn múa kiếm kia hay lắm..."
Cố Kinh trong một buổi sáng nháy mắt nổi tiếng, đã có nền móng, nói vài ba câu đã khiến bà Ngụy Tùng Nguyệt vui đến ôm bụng cười to.
Cố Kinh cười nói: "Nếu bà thích thì cháu lại biểu diễn cho bà một đoạn nhé?"
"Được được."
Cố Kinh lập tức đi tìm một cây cành khô.
Hoa Vụ bị buộc phải xem màn trình diễn của Cố Kinh.
Hoa Vụ nhìn một hồi, phát hiện có lẽ Cố Kinh đã từng luyện qua chứ không phải tùy tiện múa lung tung.
......
......
Hoa Vụ bên này bị bắt xem biểu diễn, Lạc Mạn Nhi bên kia lại không tốt lắm.
Chung nhóm với cô là một cô gái, tên Chu Ngọc.
Mới đầu Chu Ngọc biết Lạc Mạn Nhi là đổi với người khác qua, cũng không quá để ý, dù sao thì cũng như nhau.
Nhưng sau khi bọn họ tiếp xúc với bà lão, Chu Ngọc đã có ý kiến rất lớn với Lạc Mạn Nhi.
Bà lão này tính tình không tốt, bọn họ mới vào được mười phút đã bị mắng đến năm phút.
Bà lão mắng xong, kiêu căng chỉ huy hai người dọn phòng, giống như cả hai là người hầu.
Bà lão này không thích dọn dẹp.
Quần áo chưa giặt chất thành đống, ngay cả quần áo trên người cũng có mùi hôi.
"Dọn sạch hết cho tao, không phải tụi mày đến đây là để làm việc à, tao kêu tụi mày làm cái gì thì làm cái đó. Trừng cái gì mà trừng, con nhỏ kia, mày không biết kính già yêu trẻ là gì hả?"
"Còn ngăn tủ, cái bàn, lau sạch hết đi... Đứng đó làm gì? Làm việc! Còn muốn tao mời phải không?"
Bọn họ làm việc, bà lão còn ở một bên nói móc nói mỉa, cực kỳ khó nghe.
Mắng hai người làm việc không nghiêm túc, chỗ này chưa lau, chỗ kia chưa rửa, còn làm đổ đồ đạc của bà.
Bà lại chỉ vào Lạc Mạn Nhi: "Mày, đi múc nước cho tao ngâm chân."
Lạc Mạn Nhi: "???"
Chiều rồi, ngâm chân cái gì?
Lạc Mạn Nhi biết bà lão này, trong sách, nữ chính đã gặp người này...
Dưới sự kiên nhẫn của nữ chính, bà lão đã thay đổi thái độ của mình với cô, nữ chính giành được sự ưu ái của các bạn và Lăng Mặc.
Lúc đọc truyện, cô đã không thích nhân vật này lắm.
Nhưng cô nghĩ, nữ chính làm được, tại sao cô lại không thể làm được?
Lăng Mặc mấy ngày nay quá mức thờ ơ với cô, cô muốn thể hiện một phen.
Cô bắt chước nữ chính.
Nhưng không có hiệu quả.
"Tuổi còn nhỏ mà đã mưu mô tính toán." Bà lão ngâm chân, vẫn không ngừng nói, "Mới nói vài câu đã trừng mắt, trừng cho ai xem."
Lạc Mạn Nhi nghẹn khuất, cô nào có.
"Sao, tao nói mày nên mày không phục?"
......
......
Lộp bộp ——
Bồn ngâm chân bị đổ ra trên hành lang, nước vương vãi khắp sàn.
Lạc Mạn Nhi và Chu Ngọc bị đuổi ra ngoài.
"Cút! Cút mau!!"
Tiếng quát mắng của bà lão bị mọi người nghe thấy, không ít người ló đầu ra xem.
Chu Ngọc và Lạc Mạn Nhi bị nhìn, Chu Ngọc cực kỳ xấu hổ, hét vào Lạc Mạn Nhi: "Tại sao cậu lại tự ý thay đổi người! Đã hỏi ý kiến của tôi chưa?"
Chu Ngọc hét xong thì khóc lóc bỏ chạy.
Lạc Mạn Nhi ngẩng đầu, thấy Lăng Mặc từ một căn phòng bước ra, vừa lúc nhìn qua bên này, lông mày xinh đẹp khẽ cau lại.
Ánh mắt đó làm Lạc Mạn Nhi chỉ cảm thấy xấu hổ.
Tại sao nữ chính có thể nhưng cô lại không thể?
Cô cũng bỏ công sức mà!
Lạc Mạn Nhi không cam lòng nhưng lại không dám đi vào, đành cúi đầu rời đi.
Bước đến căn phòng cuối cùng, khóe mắt cô thoáng thấy một người đang dựa vào cửa, cô vốn định đi thật nhanh, nhưng lại cảm thấy đối phương có hơi quen thuộc, vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Hoa Vụ dựa vào cửa, cười như không cười mà nhìn cô.
Vẻ mặt này...
Giống hệt như trong lớp học ngày ấy.
Lạc Mạn Nhi trong lòng bỗng hoảng sợ, nhịp tim đập nhanh, cô thậm chí không dám nhìn vào Hoa Vụ, chạy trối chết.
Lạc Mạn Nhi dường như biết chắc mình không thích hợp đối đầu với nữ chính, nên chưa bao giờ đối đầu trực diện với Lâm Du.
Cô ta đều thông qua Liễu Vũ Hi gây khó dễ Lâm Du, để Lâm Du không có thời gian gặp nam chính.
Hoa Vụ nhìn Lạc Mạn Nhi hoảng loạn, lắc đầu thở dài.
Nữ chính tuy ngốc nhưng thật sự trong lòng không có oán hận, làm việc gì cũng hết lòng, hết sức mình.
Ngay cả một số nữ chính theo đuổi sự nghiệp cũng có sự kiên trì của bản thân.
Chứ không phải giống những người phá hoại như Lạc Mạn Nhi, vì để đạt được mục đích mà không có điểm mấu chốt và nguyên tắc.
Chỉ muốn có hào quang của nữ chính, nhưng lại không muốn chịu khổ.
Đây cũng là nguyên nhân không thể tha thứ cho bọn họ.
Mỗi một thế giới đều được phát triển cân bằng và ổn định, đột nhiên có kẻ phá hoại mang theo 'virus' xâm nhập, cả thế giới sẽ gặp nguy hiểm.
Rất khó để duy trì hòa bình thế giới.
Hoa Vụ quay đầu nhìn vào phòng.
Cố Kinh không hứng thú lắm với chuyện bên ngoài, ngồi trên ghế tán gẫu với bà Ngụy Tùng Nguyệt đến hăng say.
Bà Ngụy Tùng Nguyệt là thành phần trí thức, từng tham gia hoạt động đưa thanh niên trí thức xuống nông thôn, nói đến chuyện này là thao thao bất tuyệt không ngừng.
Cố Kinh cũng rất ủng hộ, là một người rất biết lắng nghe.
Hoa Vụ thở dài một hơi: "Haiz..."
Bà Ngụy Tùng Nguyệt gọi cô, cười tủm tỉm vẫy tay: "Cô bé, sao cháu cứ thở dài vậy."
Hoa Vụ uể oải vô cùng: "Giải cứu thế giới thật mệt."
Bà Ngụy Tùng Nguyệt dường như không để tâm đến lời nói khó hiểu của Hoa Vụ, chỉ cho là từ mà bọn nhỏ hay nói trên mạng, "Hahahaha, tuổi trẻ thì phải xông xáo, mấy đứa chính là trụ cột của tương lai."
Hoa Vụ ngồi trở lại trên ghế, "Trụ cột còn chưa phát triển đã bị đánh gãy."
Bà Ngụy Tùng Nguyệt: "Sao con bé này lại bi quan thế chứ, nhìn bạn của cháu mà xem, lạc quan biết bao nhiêu."
Hoa Vụ nhìn Cố Kinh cười tươi như đóa hoa.
Ha...
Hắn đúng là lạc quan.
Lạc quan đến mức cuối cùng không còn lại gì.
......
......
Lạc Mạn Nhi không kiên trì như nữ chính, sau khi rời khỏi phòng cũng không quay lại.
Chu Ngọc ấm ức, có thể là đã oán giận với bạn mình việc Lạc Mạn Nhi không được sự đồng ý của cô mà đã thay đổi người.
Vốn dĩ không được lòng các cô gái, sau việc này thì Lạc Mạn Nhi lại càng không được yêu thích.
Bốn giờ chiều, đa số mọi người đều giúp các cụ thu dọn phòng.
Hoa Vụ trực tiếp đi tìm thầy chủ nhiệm, lấy cớ chuẩn bị rời đi.
Còn không đi thì không được.
Cô không muốn bị mắc kẹt ở đây.
Lúc này trời còn sớm, trong thôn có xe buýt, hoàn toàn có thể tự mình đi về, cho nên chủ nhiệm lớp nhanh chóng đồng ý.
Hoa Vụ ra ngoài, không định ngồi xe buýt mà đi về phía một chiếc xe đang đậu bên đường.
Lúc trưa cô đã đặt xe.
Từ nơi này trở về không xa, tiền xe cô có thể trả.
Cô vừa mở cửa ngồi lên, cửa xe bên cạnh cũng mở ra, Cố Kinh ngồi vào.
"Tôi cũng về." Cố Kinh nghiêng đầu, cười rạng rỡ: "Bạn học, đưa tôi một đoạn."
Hoa Vụ hai mắt híp lại, nhìn hắn một lúc: "Cậu trả tiền."
Cố Kinh lập tức đồng ý: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com