Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

꧁Chương 48: Khúc hòa tấu nơi tận thế (18)꧂

Dịch bởi Trà Sữa Không Thêm Đường

➸➸➸➸➸➸➸➸➸➸

Sau khi nghỉ ngơi được một lát, cả đoàn tiếp tục lên đường.

Vận khí của nam chính Tiêu Tích rất tốt, buổi tối hắn tìm được một ít thức ăn, cứu được nhóm người sống sót sắp chết đói.

Trong hành trình tiếp theo, Tiêu Tích và đám người anh Mạch cùng nhau đồng hành. Mọi người không can thiệp vào chuyện của nhau, ở chung cũng coi như hoà thuận.

Nhưng may mắn của Tiêu Tích cũng không phải là tốt nhất.

Chút thức ăn này chỉ chống đỡ được hai ngày.

Đội ngũ Tiêu Tích lại một lần nữa rơi vào khủng hoảng vì hết lương thực.

Hoa Vụ không hề quan tâm, mỗi ngày đều ăn uống no đủ, ở trong xe bắt đầu mơ màng, yên tâm thoải mái coi Giang Dịch là cái gối hình người.

Giang Dịch sắc mặt u ám, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ của cô, ánh mắt chậm rãi lướt tới trên chiếc cổ thon dài.

Tuy đôi tay bị còng tay, nhưng muốn bóp chết người vẫn rất dễ...

Lý trí đã chiến thắng cảm xúc, hắn khắc chế lại xúc động của bản thân.

Nếu bây giờ bóp chết cô thì rất có thể hắn cũng không sống được.

Khi Hoa Vụ tỉnh dậy thì trời đã tối.

Xe ngừng ở ven đường, bên ngoài có ánh lửa, những tiếng xì xào của những người sống sót vọng qua ô cửa sổ.

"Tỉnh rồi thì ngồi dậy." Giang Dịch tức giận.

Hoa Vụ duỗi tay ôm eo Giang Dịch, vùi mặt vào trong lòng ngực hắn, dường như còn chưa tỉnh ngủ, mơ hồ hỏi: "Anh Mạch đâu?"

Thời tiết có chút oi bức, Giang Dịch ở trong xe chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, áo khoác đặt sang một bên.

Quần áo mỏng manh không thể ngăn cản độ ấm trên người thiếu nữ.

Hắn có chút không được tự nhiên mà co người lại, đáng tiếc hắn vốn dĩ đã dựa vào thành ghế, rõ ràng không còn nhiều chỗ.

Giang Dịch bỏ qua cảm xúc kỳ quái trong lòng, lạnh lùng nói: "Đi cùng tên họ Tiêu tìm đồ tiếp tế ở ngôi làng đằng trước rồi."

Anh Mạch tạm thời không quá lo lắng về vật tư, nhưng nếu có thì hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Tận thế, ai mà sẽ ngại vật tư nhiều.

Bởi vì bạn sẽ không bao giờ biết được khi nào mới tìm được đồ tiếp tế.

"Ồ."

Hoa Vụ buông hắn ra, ngáp một cái rồi ngồi dậy, nhìn xung quanh: "Chỉ có mỗi hai chúng ta? Đây là thế giới hai người sao?"

Giang Dịch sửa sang lại quần áo, phủi hết nhiệt độ trên người cô, giễu cợt: "Tiểu Ngũ ở phía sau xe."

Hoa Vụ cầm bình giữ nhiệt uống một hớp, đang định mở cửa xe thì nhìn thấy Tiểu Ngũ đang dựa vào cửa phía sau, bị một người phụ nữ thông đồng kéo đi.

Hoa Vụ hơi nheo mắt lại, "Cần phải rèn luyện định lực thật tốt, sao có thể tùy tiện đi theo con gái người ta như vậy, lỡ gặp phải người xấu thì làm sao."

Giang Dịch nghe Hoa Vụ nói mà không hiểu được, theo bản năng nhìn ra sau.

Chỉ thấy Tiểu Ngũ ôm một cô gái đi về phía góc tối.

"..." Rốt cuộc ai là người xấu?

Hoa Vụ đóng cánh cửa lại, ngồi trở lại chỗ cũ.

Giang Dịch chắp tay trước người, tư thế tao nhã cao quý giống như con nhà quý tộc, môi mỏng khẽ cong, cười như không cười: "Có lẽ bọn họ muốn làm gì đó, cô không muốn đi xuống xem?"

Đám người sống sót đó đã đói khát từ lâu.

Đến nước cũng chưa được uống.

Mà trong xe đám người anh Mạch có không ít đồ tiếp tế, anh Mạch lại mang theo số đông rời đi, chỉ để lại Tiểu Ngũ và hai người trẻ tuổi trông có vẻ không giỏi đánh người cho lắm.

Cái đói cùng cực, khát vọng tồn tại sẽ khiến con người ta làm nhiều điều mất đi lý trí.

"Tôi chỉ là một cô gái nhỏ bé, đi xuống có thể làm được gì."

"..."

Giang Dịch nhìn cô lấy ra hai khẩu súng từ dưới ghế ngồi, ngoài miệng nói 'có thể làm được gì', nhưng người thì lại nhàn nhã kiểm tra hộp tiếp đạn, bổ sung đạn.

Lúc đám anh Mạch có mặt ở đây thì sẽ đoạt lại vũ khí của Hoa Vụ.

Nhưng khi bọn họ có việc rời đi, cũng không thể chỉ để lại cho cô một con dao xắt dưa hấu được.

Tiếng rì rầm của những người sống sót không biết từ khi nào đã biến mất.

Đằng sau có vài bóng người đang tiến về phía bên này.

Giang Dịch từ gương chiếu hậu cũng nhìn thấy những bóng người đong đưa mờ ảo... Khá là nhiều người.

Hắn thấy Hoa Vụ chuẩn bị đi xuống: "Cô tính làm gì? Có lẽ Tiểu Ngũ còn chưa đi xa, cô kêu hắn..."

Hoa Vụ bỏ món đồ trong tay xuống, lưng thẳng tắp, "Chuyện nhỏ khuyên người lạc đường biết quay đầu hối cải, tôi có thể tự mình giải quyết."

Là nữ chính, chuyện vặt vãnh này sao có thể không giải quyết được!

......

......

Tiểu Ngũ bị tiếng súng vang làm cho da đầu tê dại, thậm chí còn không kịp mặc quần, cuống cuồng chạy về.

Trên mặt đất nằm vài người, không biết còn sống hay chết.

Vài người đang quỳ xuống đất xin tha.

Đối tượng xin tha đứng trong bóng tối, đến hình dáng cũng không thấy rõ.

Nhưng Tiểu Ngũ không cần nhìn cũng biết đó là ai.

"Thời Ôn..."

Tiểu Ngũ vội vàng chạy tới, sắc mặt có chút khó coi.

Không cần Hoa Vụ nói, Tiểu Ngũ cũng hiểu nhóm người này muốn làm gì.

Những người này lại to gan như vậy...

Mấy ngày nay không có ai bên đó dám tiến đến chỗ bọn họ.

Cho nên Tiểu Ngũ nghĩ rời đi trong chốc lát cũng không phải vấn đề lớn.

Đương nhiên, chủ yếu là hắn cảm thấy có Hoa Vụ ở đó nên sẽ không xảy ra chuyện gì.

Hoa Vụ không nói gì, chỉ đưa khẩu súng cho hắn, thở dài nói: "Anh Tiểu Ngũ à, hiện tại trên đời này có rất nhiều người xấu, lần sau anh phải cẩn thận đấy."

Tiểu Ngũ quay đầu nhìn về phía mấy người còn đang cầu xin, nói với Hoa Vụ: "Cô lên xe trước đi."

Hoa Vụ nhìn những người sống sót sợ hãi không tham gia ở phía xa.

Vu Ngôn Ngôn, Đinh Đồng và những người khác cũng nằm trong số những người sống sót.

Hoa Vụ không nghĩ nhóm người này bỗng dưng sẽ dũng cảm như vậy.

Biết đâu Vu Ngôn Ngôn đã làm gì đó...

Nhưng không sao.

Nếu Vu Ngôn Ngôn không làm gì thì với tư cách là một nữ chính vĩ đại, sao cô có thể quang minh chính đại mà vì dân trừ hại được!

Hoa Vụ mím môi cười, bước vội vào trong xe.

"Đây là cô nói khuyên người lạc đường biết quay đầu hối cải?" Cái này cũng thật là quá lạc đường biết quay đầu, trực tiếp xử người luôn.

Hoa Vụ giọng điệu chân thành: "Những người dũng cảm nên được khen thưởng."

"À... xử chết bọn họ?" Thật đúng là phần thưởng lớn!

"Cái này gọi là sớm ngày chấm dứt đau khổ." Hoa Vụ sửa đúng cách dùng từ của hắn, hơi dừng lại: "Bác sĩ Giang, anh đang muốn vì bọn họ bênh vực kẻ yếu sao? Anh... không giống loại người như vậy."

Giang Dịch đương nhiên không muốn bênh vực cho những người đó.

Chính bọn họ đã chọn nhân lúc anh Mạch đi vắng mà động thủ.

Nếu cô là một cô gái nhỏ bình thường thì có khi nào đám người kia đã thành công rồi hay không, mà sau đó một cô gái xinh đẹp như cô sẽ gặp phải chuyện gì?

Bản chất con người ở tận thế, không có giới hạn cuối cùng.

Nhưng...

Từ miệng cô nói ra 'hắn không giống loại người như vậy' chợt khiến người ta có chút khó chịu.

Hắn không thể có một chút 'tình yêu' sao?

......

......

Anh Mạch và Tiêu Tích quay lại, nhìn thấy đám người nằm trên mặt đất, cả hai đều rơi vào im lặng.

Nhưng sau khi biết những người này là tự mình tìm chết, Tiêu Tích cũng không nói thêm nữa, hắn đã sớm nhắc nhở bọn họ không nên tùy tiện đi khiêu khích đám người anh Mạch.

Do bọn họ không nghe, Tiêu Tích cũng không có cách nào.

Tiêu Tích chỉ huy mọi người bắt đầu phân phát đồ dùng.

Có người sống sót lúc lên nhận đồ, nhịn không được mà nói: "Đội trưởng Tiêu... Đám người đó không phải là người tốt, chúng ta ở chung với bọn họ không phải rất nguy hiểm sao?"

Có người đầu tiên mở miệng thì ngay lập tức có người thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com