Chương 1895 - Ma Pháp Sứ Đồ (16)
Edit: Assy
Beta: SA
===============
Tiếng hoan hô trong Sàn đấu thú, dù đứng ở hành lang phía sau cũng có thể nghe thấy.
Nhưng lúc này trên mặt mọi người đều lộ vẻ lo lắng, thậm chí hơi run rẩy.
Thiếu niên mặc áo tuxedo trắng dựa người vào tường, đồng vàng trong tay hắn bị đầu ngón tay bắn lên trời, có vang lên tiếng rất nhỏ.
Thiếu niên đưa tay đón lấy đồng vàng, mắt nhìn về phía mấy người đứng trước mặt hắn: "Chưa được bao lâu mà các ngươi đã lại gây phiền phức lớn như vậy cho ta, đúng là giỏi lắm."
Giọng nói thiếu niên vẫn rất nhẹ nhàng, không nghe ra bất kỳ tức giận nào.
Nhưng người trước mặt hắn, không một ai là không run rẩy.
Nhiệt độ trong không khí như đã hạ xuống điểm đóng băng.
-
"Thiếu gia rất tức giận, đại nhân Uno, ngài mau tới xem thử đi."
Một nam nhân vừa trở về đã bị ngăn lại, người báo cáo cũng vội vàng chỉ về một hướng.
Hắn vừa mới bị giáo huấn xong, cũng nghĩ nhất định không thể phạm phải sai lầm nữa, ai biết chỉ mới đi ra ngoài một chuyến có mấy giờ, vừa trở về đã lại được cho biết 'Thiếu gia đang rất tức giận', có để hắn sống nữa hay không.
Uno bình tĩnh một lát: "Xảy ra chuyện gì?"
"Là. . ."
"Nói mau!" Lúc này còn ấp a ấp úng cái gì.
"Là. . . là. . . Không thấy rồng đâu nữa."
Uno: ". . ."
Trước mắt Uno suýt chút nữa đã tối sầm lại, hắn chống sang bên cạnh, cố gắng ổn định thân thể.
Một lát sau, hắn vừa đi về phía thiếu niên, vừa hỏi thăm chi tiết: "Đã nhốt kĩ a rồi cơ mà, sao lại không thấy. Đã tìm trong Sàn đấu thú chưa? Không thấy từ lúc nào? Người trông cuối cùng là ai?”
Khi Uno nhìn thấy thiếu niên thfi cũng đã gần nắm được toàn bộ câu chuyện.
Thiếu niên đang cúi người, một tay nắm lấy cằm một người, gương mặt trắng nõn vẫn mang theo nụ cười nhu thuận: "Ta nuôi các ngươi để làm gì?"
"Thiếu gia!"
Uno vội vàng lên tiếng.
Ngón tay thiếu niên đã chuyển tới cổ người kia, năm ngón tay hơi thu lại.
Bởi vì một tiếng gọi của Uno, hắn ngừng dùng lực, hàng lông mi dài hơi ngước lên nhìn về phía Uno.
Hắn hỏi: "Đã tìm thấy rồng của ta chưa?"
Uno hít một hơi: "Vẫn chưa. Thiếu gia, hiện giờ quan trọng nhất là tìm được rồng, những chuyện khác có thể để sau."
Bất kể là do những người này thất trách, hay là còn nguyên nhân nào khác, hiện giờ việc quan trọng nhất chính là tìm được con rồng kia.
Hôm nay người tới vì con rồng này cũng không ít.
Nếu như cuối cùng bọn họ không đưa được rồng ra, đến lúc đó sợ rằng sẽ đắc tội không ít người.
Thiếu gia tức giận như vậy cũng có thể hiểu được.
Thiếu niên đẩy người kia ra, đứng thẳng người.
Trong lòng Uno thở phào, biết thiếu gia đã nghe lời lọt tai.
Thiếu niên dựa vào tường, nhếch miệng lên thành độ cong xinh đẹp, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi: "Các ngươi còn định chờ ta đi tìm chắc?"
Uno nhanh chóng sai người đi tìm.
Địa hình dưới Sàn đấu thú rất phức tạp, có rất nhiều khu vực, còn giam giữ một số ma thú.
Mặc dù mỗi lối ra đều có người trấn giữ, nhưng nếu nó tìm được một chỗ rồi trốn đi, muốn tìm được cũng phải phí nhiều công sức.
Huống hồ, hiện giờ bọn họ còn không biết đến cùng là con rồng tự chạy đi, hay là có người ẩn vào trộm đi.
Người trông coi chỉ nói bọn họ chỉ vừa rời đi một lát, kết quả trở về đã nhìn thấy cửa mở ra, không thấy rồng đâu nữa, không kiểm tra được bất kỳ dấu vết sử dụng ma pháp nào, cũng không tìm được vết tích có người xâm nhập.
Tất cả mọi người trong Sàn đấu thú đều đã được điều động, người chủ trì đấu giá cũng đã nhận được tin tức, bèn tạm thời sửa đổi quy tắc, làm chậm lại tốc độ cạnh tranh.
Quy tắc ở Sàn đấu thú vốn chính là thích đổi thì đổi, thế nên cũng không có ai hoài nghi.
Nhưng một vài gia tộc lớn đã nghe phong phanh được ít tiếng gió, nhưng cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, thế là đều phái người đi nghe ngóng.
-
Sơ Tranh nhân cơ hội rời khỏi chỗ ngồi, tìm được một cánh cửa, tránh người đi vào phía sau.
Đằng sau tất cả đều là hành lang, ngẫu nhiên còn có một vài gian phòng, nhưng đều đã khóa chặt, cũng không biết làm cái gì.
Sơ Tranh đi ở bên trong đến choáng váng, còn phải thỉnh thoảng tránh một số người hấp tấp đi qua.
Những người này chạy làm gì vậy?
"Nếu không tìm thấy thì chúng ta đều chết chắc."
"Rốt cuộc bọn họ trông coi thế nào vậy, cái này mà cũng có thể phạm sai lầm."
"Đừng oán trách nữa, tranh thủ thời gian tìm đi! Tìm được càng sớm càng tốt, thiếu gia mà nổi giận thì ai mà đỡ được."
"Con súc sinh kia chạy đi đâu rồi?"
"Khu vực phía Đông đã lục soát hết chưa?"
"Thật cmn đen đủi. . ."
Sơ Tranh đứng ở một góc tối gần đó, đợi đám người kia đi qua, cô chậm rãi hiện thân ra, như có điều suy nghĩ nhìn về hướng bọn họ rời đi.
Thứ bọn họ đang tìm….
Hẳn là vật sống. . .
Sau đó Sơ Tranh còn gặp được thêm mấy nhóm người, từ đôi câu vài lời trao đổi, cũng biết thứ bọn họ đang tìm là con rồng muốn để đấu giá cuối cùng kia.
Sơ Tranh lại đi thêm một đoạn, ẩn ẩn trông thấy một cái bóng trắng vội vàng đi qua hành lang phía trước.
Sơ Tranh vừa định đuổi theo, từ một bên khác lại truyền tới tiếng bước chân dồn dập, hướng bóng trắng đi qua cũng có tiếng bước chân truyền đến.
Trước có sói, sau có hổ, cô còn cứ đứng ở chỗ này, nhất định sẽ bị hai bên bắt gặp.
Sơ Tranh liếc mắt qua một cánh cửa chưa được đóng chặt, vội lách mình đi vào rồi đóng cửa lại.
Đóng cửa xong, đã không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào bên ngoài nữa.
Cũng may trên cửa có một cửa sổ trong suốt, có thể qua đó nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Hai nhóm người kia gặp nhau trên hành lang, trò chuyện mấy câu rồi lại vội vàng rời đi.
Sơ Tranh ấn chốt cửa, vừa mới chuẩn bị ra ngoài, sau lưng đã bị một hơi nóng phả đến.
". . ."
Sơ Tranh lập tức xoay người lại, một sinh vật cao lớn hơn cô rất nhiều đang ở ngay phía sau, cúi đầu nhìn vào cô.
Đôi mắt đỏ như máu, giống như mắt của ác ma trong địa ngục.
Sơ Tranh nương theo ánh sáng nhợt nhạt từ bên ngoài chiếu vào, nhìn rõ được đại thể hình dáng của sinh vật này.
Đôi cánh to lớn như cánh dơi được thu lại, có bốn chân, thân thể lại giống như sư tử, có vảy cứng bao phủ, cái đuôi rất dài mọc đầy gai ngược.
Hình dáng không giống rồng phương Tây hay phương Đông gì cả.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Sơ Tranh.
Sau đó cô lui về sau một bước, dựa vào cửa.
Làm bổn bảo bảo sợ muốn chết! !
Đầu rồng cực lớn cúi thấp xuống, con ngươi nhìn chòng chọc vào cô, tựa như đang phán định xem cô có nguy hiểm hay không.
Sơ Tranh: ". . ."
Ta nói ta chỉ đi ngang qua mi có tin không?
Mà mi nhìn ta như vậy làm gì hả!
-
Ầm ầm ——
Tiếng động kịch liệt truyền tới từ hành lang sâu thẳm, thiếu niên đang nói chuyện với Uno đột nhiên quay đầu nhìn sangbên kia.
Đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên hơi nheo lại, sắc vàng nhẹ hiện lên trong đáy mắt hắn, tiếp theo thân hình hắn thoắt một cái, biến mất ngay tại chỗ.
Uno kịp phản ứng lại, lập tức đuổi theo.
Trên hành lang, đá vụn rơi đầy đất, con rồng chật vật ngã trên mặt đất, đôi cánh trên lưng bị buộc quặt lại ở một tư thế kỳ lạ.
Đối diện với con rồng là Sơ Tranh đang phủi bụi đứng lên, cô ngay lập tức nhìn chung quanh một chút, xác định không ai trông thấy chuyện vừa rồi, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn giữ được hình tượng Đại lão!
Con rồng bị đè trên mặt đất, trong mắt tất cả đều là phẫn nộ, nó vừa há miệng đã phun tới một đám lửa.
Ngọn lửa này hoàn toàn không giống như ngọn lửa của Erza, Sơ Tranh có thể cảm nhận được nhiệt độ và lực sát thương chết người kia.
Sơ Tranh vừa giơ tay lên, trước mặt đã đột nhiên tối sầm lại, vạt áo hoa văn màu vàng xẹt qua không khí, thân hình thiếu niên hiện ra giữa không trung đang chậm rãi rơi xuống.
Ngọn lửa kia đã bị thiếu niên ngăn lại, Sơ Tranh cũng không nhìn thấy chúng biến mất thế nào, chỉ nghe thấy tiếng thiếu niên mang theo ý cười cất lên: "Ngươi thật sự không phải đứa trẻ ngoan, phải bị phạt nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com