Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1981 - Quy Tắc Chăn Nuôi (22)

Edit : Chước Chước
Beta: SA
=================

Gã đàn ông lảo đảo nghiêng nghiêng ngả ngả chạy đi, lúc này Thương Khí mới nhìn về phía con mèo nhỏ dữ dằn nhà mình.

“Ngày Rằm, thế này là sao?”

". . ."

— — Là như anh thấy đấy.

“Hả?” Ánh mắt Thương Khí nhìn đám mèo bốn phía một vòng, trước đó cô cứ luôn chạy ra ngoài, là ở cùng với mấy con mèo hoang này?

“Cảm ơn.” Thương Khí đột nhiên nói ra tiếng cảm ơn.

Nếu như không phải cô phát hiện có điểm khác lạ mà đuổi tới tận đây, chuyện xảy ra sau đó Thương Khí cũng không biết sẽ thế nào nữa.

Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày, sẽ có một con mèo nhỏ đối với hắn tốt như vậy.

— — Bảo vệ anh là chuyện tôi phải làm, không cần cảm ơn.

“Bảo vệ tôi là chuyện bé phải làm…” Thương Khí lặp lại câu nói một lần, trên mặt đã hiện rõ vẻ ngỡ ngàng.

Bảo vệ hắn sao?

Trong lòng Thương Khí chợt nhói đau, giống như bị một bàn tay to bóp nghẹt lấy trái tim, không thể thở nổi.

Vậy mà hắn lại có thể nghe thấy câu nói này, còn là nói với hắn.

Trên đường trở về, Thương Khí chần chừ cả nửa ngày mới hỏi: “Ngày Rằm, bé… là yêu quái sao?”

— — Chắc không phải đâu.

“Hả?”

Phải là phải, không phải là không phải, sao lại có “chắc không phải” được? Ngay cả mi cũng không biết mi có phải là yêu quái hay không sao?

Nguyên chủ không tu luyện gì, về sau cô lại gặp phải con chó điên Hạ Cẩn kia thì mới có thể nghe hiểu được lời Hạ Cẩn nói.

Về sau lại biến thành cô, cho nên chắc cũng không phải là yêu quái. . . nhỉ?

“Vậy tại sao bé thông minh thế?”

— — Tôi chính là thông minh như vậy.

". . ." Được rồi.

-

Sơ Tranh chờ hành động của Hạ Cẩn, vậy nhưng sau khi khăn tay bị đưa về, Hạ Cẩn vẫn một mực không có hành động gì.

Sơ Tranh đành phải tiếp tục mở rộng địa bàn của mình.

Bé mèo lấy tư thái vô địch thiên hạ đánh mở địa bàn, nhanh chóng thu phục hết Tây thành, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ lên tới 40%.

“Cứu mạng với! Cứu mạng! !”

Tiếng cầu cứu từ trong bãi cỏ hoang vọng tới, Sơ Tranh đang dẫn theo đám đàn em về nhà thì vừa hay nghe thấy được.

Lúc đầu Sơ Tranh còn không định để ý, nhưng cuối cùng nghĩ lại, vẫn đi về hướng có tiếng kêu.

“Lão Đại, chúng ta đi làm gì?”

“Cứu người.”

“Tại sao?” Đàn em không hiểu: “Loài người đâu có tốt.”

Mặt Sơ Tranh nghiêm túc: “Làm mèo tốt!”

Lũ đàn em: ". . ."

Lão Đại nói cái gì cũng đúng hết!

Trong cỏ hoang có hai gã đàn ông đang giở trò hành hung, Sơ Tranh tự dưng dẫn theo một đám mèo xuất hiện vây xung quanh, trong bóng tối, mắt mèo lóe ra ánh sáng xanh lục yếu ớt, hai gã đàn ông bị một màn quỷ dị này dọa sợ chết khiếp.

Sơ Tranh vung móng vuốt nhỏ lên.

Mấy con mèo đồng thời cong sống lưng, lao vọt lên về phía bọn chúng.

“Á!”

“Không được tới đây!”

“Biến đi!”

“Mẹ nó! Một đám súc sinh! Cút ngay.”

“Á! Mắt của tao!”

Tiếng gã đàn ông kêu thảm thương, cùng tiếng mèo kêu rùng rợn, bãi cỏ hoang bỗng trở nên âm trầm quỷ quyệt.

Chờ hai gã bị dọa tè ra quần rời đi, Sơ Tranh mới bước tới chỗ cô gái vừa bị hai gã đàn ông chặn lại.

Sắc mặt cô gái đã tái nhợt, hoảng sợ nhìn lại cô.

Sau đó không biết lấy sức lực ở đâu ra, lại rú lên một tiếng rồi đứng dậy chạy vụt mất.

Sơ Tranh: ". . ."

Không đúng, cô không cảm ơn ta sao? !

“Lão Đại, ngài xem, tôi đã nói đám người này không có ai tốt mà.” Đàn em số một ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.

Đàn em số hai hùa theo: “Đúng vậy lão Đại, chúng ta cứu cô ta, cô ta đã không cảm ơn thì cũng thôi đi, vậy mà còn nhìn chúng ta như kiểu chúng ta ăn hiếp cô ta không bằng.”

Sơ Tranh: ". . ."

Bọn mi có thể ngậm miệng không!

Tâm trạng Sơ Tranh không tốt lắm, trên đường trở về cũng không nói gì nữa, cuối cùng vẫn là cứu được hai bé mèo hoang mới được tặng hai tấm thẻ cảm tạ.

Hai con mèo hoang nhìn có vẻ rất thảm, Sơ Tranh bảo bọn đàn em mang hai con mèo này về chăm sóc cho tốt.

Hôm nay Sơ Tranh vừa tới đã bị Đại ca mèo vây quanh.

“Lão Đại, gần đây có mấy anh em bị mất tích.”

“Hử?”

Đại ca mèo nhanh chóng nói hết sự việc một lần.

Hai ngày trước vẫn còn nhìn thấy mèo, vậy mà bây giờ lại không thể tìm thấy.

“Tôi nghi ngờ bị bọn người kia bắt đi rồi.”

“Đúng đúng đúng, trước đó có mấy người cứ lén lén lút lút.”

“Có một số kẻ đúng là ghê tởm, không tha cho cả đám mèo hoang chúng ta, làm thế nào cũng phải bắt lũ mèo hoang chúng ta cho bằng được.”

“Bị nhốt trong lồng như mất đi linh hồn, tôi không muốn ở đó đâu!”

Mấy con mèo mồm năm miệng mười nói, cũng tiện bôi đen toàn bộ loài người.

Dù sao mèo hoang cũng không giống với mèo nuôi, cũng không phải vừa sinh ra đã may mắn, bọn nó có con là bị người ta đánh đuổi, có con cũng là bị người ta ức hiếp…

“Mất tích ở đâu?”

“Bên phía đường Trung Thanh.”

“Đều mất tích ở đó hết?”

Đại ca mèo gật đầu: “Mấy anh em đó vẫn luôn hoạt động ở gần đấy.”

Móng vuốt Sơ Tranh mài mài trên mặt đất: “Tối nay đi xem thử.”

-

Đến đêm.

Sơ Tranh ngồi xổm trong một ngõ nhỏ, đám mèo khác đều ở hết bên ngoài, có tin tức sẽ trở lại báo cáo.

Nhưng ngồi xổm liên tiếp mấy ngày, người chưa bắt được mà mèo đã mất tích thêm mấy con.

Đây là một khu đất rất lớn, cho dù có mèo liên tục nhìn thì cũng khó tránh khỏi sẽ có chỗ sơ suất.

“Lão Đại, lão Đại…”

Một con mèo cam vội vàng chạy tới, thở hồng hộc nói: “Tôi nhìn thấy có người lén lút.”

Đuôi Sơ Tranh vẫy một cái: “Ở đâu?” Cô ngược lại rất muốn xem xem, rốt cuộc ai dám động tới đàn em của cô!

“Đằng kia!”

Có mèo cam dẫn đường, Sơ Tranh rất nhanh đã nhìn thấy người lén lén lút lút là một cô gái.

Cô gái cầm đồ ăn cho mèo, khom người, nhìn tới nhìn lui trong đống đồ vật, miệng không ngừng gọi meo meo.

Cô gái không tìm được mèo, bèn thất vọng đặt đồ ăn cho mèo vào trong góc, thở dài bỏ đi.

Cô gái này nhìn có vẻ chỉ là đến cho mèo hoang ăn, cũng không có điểm nào kỳ lạ.

Mèo cam xấu hổ không dám nhìn lại Sơ Tranh.

Ngay lúc Sơ Tranh đang chuẩn bị rời đi, trong đống đồ vật xuất hiện một con mèo nhỏ, nó thận trọng nhìn xung quanh một chút, xác định không có ai mới tới chỗ đồ ăn cho mèo kia.

Biến cố xảy ra ngay lúc con mèo nhỏ vừa trờ tới, nữ sinh không biết chui ra từ đâu trong bóng tối, dùng cái túi trong tay ụp chặt con mèo nhỏ.

“Meo! !”

Con mèo nhỏ bị bắt, giãy dụa kêu lên ầm ĩ.

Nữ sinh vội ôm cái túi vội vã rời đi.

Nữ sinh này cùng người vừa mang đồ không phải cùng một người, cô ta không đi đường bên ngoài mà đều chọn những ngõ nhỏ không dễ đi lắm.

Sơ Tranh lập tức bảo mèo cam đi gọi những con mèo khác tới, chặn nữ sinh kia lại ở một đầu ngõ nhỏ.

Đột nhiên xuất hiện nhiều mèo như thế, mà nữ sinh cũng không hoảng sợ, chỉ đứng nguyên tại chỗ.

Sơ Tranh ngồi trên bức tường bên cạnh, cao cao tại thượng nhìn xuống nữ sinh bên dưới.

Sắc mặt cô ta trắng bệch, ánh mắt vô thần, cánh môi còn không ngừng mấp máy, nhưng không nói ra tiếng gì.

Nhìn cực kỳ kỳ dị.

Cô ta cũng chẳng có sức chiến đấu mấy, Sơ Tranh ra 2-3 chiêu đã khiến cô ta té ngã trên đất, sau khị bị trói chặt, bộ dáng nữ sinh vẫn cứ đờ ra ngây ngốc.

Tình huống này Sơ Tranh không thể xử lý tốt, nên cô gửi cho Thương Khí một tin nhắn, bảo hắn mang vệ sĩ tới đây.

Hôm nay Thương Khí còn có việc, Sơ Tranh không định bảo chính hắn tới làm gì.

Dù sao những người bên cạnh cũng có hiểu biết đối với hành vi của hắn, để bọn họ xử lý cũng như nhau.

Nhưng Sơ Tranh không ngờ, Thương Khí sẽ đích thân chạy tới.

Trên người hắn còn đang mặc trang phục biểu diễn, như hắn mới nhảy từ trên sân khấu xuống.

Hắn bước vào từ một đầu ngõ hẻm, bóng tối trong ngõ hẻm lại như đang trải thảm đỏ chào đón hắn.

Sơ Tranh nhảy từ bên cạnh tới vào trong ngực Thương Khí.

Thương Khí ôm lấy cô, nửa như bất đắc dĩ, lại nửa như cưng chiều: “Bé lại gây ra họa gì rồi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com