Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2089 - Năm Ánh Sáng (18)

Edit: Tiểu Hắc
Beta: SA
=============

Uất Thời đi vài vòng trong phi thuyền, hắn phát hiện trình độ xa hoa của cái phi thuyền này có phần vượt qua cả tưởng tượng của mình.

Cái này hẳn là chỉ cỡ Đô đốc mới có được?

Uất Thời không có thiết bị cá nhân nên hắn không thể đăng nhập vào Tinh Võng, các thiết bị khác thì hắn không có cơ hội tiếp xúc, nên hắn tạm thời không có cách nào biết được tình trạng bên ngoài.

Hai ngày nay vẫn luôn di chuyển trên đường, Sơ Tranh cũng có vẻ bận bịu công việc nên hắn còn chưa nhìn thấy cô.

Cô mang hắn ra khỏi cứ như thể hắn là món đồ chơi được cô tiện tay cầm theo không bằng……

Uất Thời cũng bị chính ý tưởng của mình làm kinh ngạc.

Sao hắn lại có suy nghĩ như vậy ấy à?

“Uất tiên sinh.” Đồng chí số 2 không biết chui từ đâu ra: “Phó Đô đốc Lương mời ngài ăn cơm.”

“Ăn cơm?”

Đồng chí số 2 mỉm cười gật đầu.

Đang yên đang lành tự dưng mời mình ăn cơm làm gì?

Uất Thời thắc mắc đi theo đồng chí số 2 đến phòng ăn, đồng chí số 2 vừa dẫn hắn vào cửa đã chạy biến mất nhanh như chớp.

Uất Thời có hơi chần chừ nhưng vẫn đi vào. Toàn bộ nhà ăn trừ đầu bếp cùng Sơ Tranh ra thì không còn ai khác.

Có thể thấy vũ trụ bên ngoài mênh mông hằng hà sa số tinh tú từ nơi Sơ Tranh đang đứng, phi thuyền lúc này hẳn là đang đứng yên.

“Sao lại gọi tôi tới đây ăn?” Uất Thời đi qua.

“Ngồi đi.”

Uất Thời nhìn đến vị trí đối diện Sơ Tranh rồi ngồi xuống.

“Cô đã nghĩ kỹ xem muốn tôi làm gì chưa?”

“Chưa.” Sơ Tranh vẫy tay với đầu bếp: “Chỉ muốn mời anh ăn một bữa thôi.”

Uất Thời nhíu mày, cơ thể hơi dựa về sau, hắn khoanh tay trước ngực đề phòng nhìn cô.

Sơ Tranh phát hiện Uất Thời này, đôi khi hắn hay xù lông giống con nhím, nhưng cũng có lúc lại rất thờ ơ…… Lại có lúc rất biết điều, biết tình huống nào là có lợi nhất với mình.

“Anh không cần nhìn tôi như vậy, nếu tôi muốn làm gì với anh thì anh cũng không ngăn được đâu.” Sơ Tranh kiêu ngạo nói.

Uất Thời nâng khóe miệng cười lạnh: “Phó Đô đốc Lương vẫn luôn tự tin như thế à?”

Sơ Tranh gật đầu, tự tin một chút không tốt sao? Con gái sao có thể không tự tin được!

Uất Thời hơi rũ lông mi: “Xem ra Phó Đô đốc Lương đã quen với việc thuận buồm xuôi gió rồi.”

Sơ Tranh: “……”

Anh căn bản không biết tôi đã trải qua những gì.

“Trên thế giới này, chuyện cô không nghĩ tới còn rất nhiều, Phó Đô đốc Lương à.” Uất Thời cuối cùng cũng nhả ra câu mỉa mai.

Sơ Tranh lạnh mặt: “Tôi chỉ muốn mời anh ăn thôi.” Chứ không muốn nói nhảm với anh lắm thế.

“……”

Tất cả đồ ăn đưa lên đều được nấu từ nguyên liệu tươi mới nhất, đã bao lâu Uất Thời không được thấy loại đồ ăn này rồi?

Hắn cũng không nhớ rõ nữa.

Ở Tinh cầu kia, đồ hắn có thể ăn chỉ là những tuýp dinh dưỡng rẻ tiền khó nuốt, hơn nữa không phải ngày nào cũng có, lúc không có thì chỉ có thể chịu đói.

Lúc này đột nhiên được thấy đồ ăn như thế, làm Uất Thời thoáng  sững người, hắn còn không cả động đũa.

“Anh không ăn?”

Uất Thời thu lại biểu cảm: “Tôi chỉ đang nghĩ, chức Đô đốc Liên minh mà cũng có đãi ngộ quá tốt rồi.”

“Nếu anh đi theo tôi thì tôi sẽ còn cho anh những thứ tốt nhất.” Sơ Tranh nói: “Đã nghĩ kỹ chưa?”

“Phó Đô đốc Lương, tôi không định bán thân đâu.” Uất Thời không thèm nghĩ ngợi đã trực tiếp cự tuyệt.

Nhưng hắn có hơi ngập ngừng: “Nhưng tôi khá tò mò.”

Sơ ● bị từ chối nên đang tự hỏi có nên nhốt thẻ người tốt vào phòng tối không ● Tranh: “Cái gì?”

Uất Thời: “Có phải cô chỉ coi trọng khuôn mặt của tôi hay không?”

“Anh cảm thấy mình còn cái gì nữa?” May cho anh là thẻ người tốt đấy, nếu không thì ai thèm đi để ý tên phiền toái như anh.

Uất Thời: “……”

Hình như cũng đúng.

“Phó Đô đốc Lương không giống người nông cạn như thế.” Nhìn cô không giống như người dễ bị bề ngoài mê hoặc.

“……” Tôi đúng là nông cạn đấy…… Muốn. Muốn mặt, bình tĩnh, không thể nói ra thế! Sơ Tranh ra vẻ đứng đắn: “Anh không giống.”

“Ồ? Không giống chỗ nào?”

“Anh là…… Đặc biệt đẹp!”

“……”

Cứ có cảm giác như cô đang trêu chọc mình.

Ăn xong, Uất Thời ngồi nhìn ra bầu trời đầy sao bên ngoài, ánh mắt hắn quét đến thiết bị trả lời tin tức trên người cô.

Cô không mặc quân phục, tóc tùy ý thả ra, gương mặt lớn chừng bàn tay, làn da trắng nõn tinh tế, đôi con ngươi trong suốt sáng sủa, phản chiếu lại ánh sáng vụn vỡ phản chiếu từ những vì sao.

Cô gái này không thể nghi ngờ là không xinh đẹp.

Có điều hầu hết mọi lúc cô đều tỏ ra quá mức mạnh mẽ áp đảo, khiến người ta không dám chú ý đến vẻ đẹp của cô.

Uất Thời không biết vì sao hắn cứ nhìn đến ngây ngốc.

Hắn chưa từng cảm thấy cô gái nào quá đẹp…… Nhưng lúc này, hắn lại theo bản năng cảm thấy cô gái trước mắt mình thật xinh đẹp.

Như được băng sương bao phủ, một vẻ đẹp hư vô mơ hồ.

Không thể thấy rõ, nhưng lại khiến người ta bất giác sinh lòng muốn hướng tới.

“Ăn no chưa?”

Suy nghĩ của Uất Thời bị tiếng nói của Sơ Tranh kéo về, hắn quay đầu che đi sự mất tự nhiên của mình: “Cảm ơn Phó Đô đốc Lương đã chiêu đãi.”

“Không có gì.” Sơ Tranh đứng dậy: “Tôi đưa anh về nhé?”

“Không cần, tôi có thể tự về.” Uất Thời đứng dậy theo, hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn nói: “Không biết Phó Đô đốc Lương có thể cho tôi đăng nhập lên Tinh Võng không?”

Hắn không có chứng minh thân phận, muốn vào Tinh Võng thì phải được cán bộ cấp cao của Tinh Võng cho phép hoặc sử dụng thiết bị trên phi thuyền, nhưng vẫn cần phải cho phép ……

“Anh đang yêu cầu với tôi?”

“…… Là thỉnh cầu.” Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Uất Thời có thể sống sót được trong hoàn cảnh ác liệt như thế kia thì chuyện cúi đầu với hắn cũng chẳng là gì.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây: “Được thôi.”

Càng yêu cầu nhiều thì sẽ càng nợ cô nhiều, cuối cùng còn không phải hắn sẽ phải lấy thân báo đáp sao!

-

Sơ Tranh cấp quyền truy cập cho Uất Thời, sau đó liền bị người gọi đi.

Tới khi cô bàn bạc xong với Đô đốc Diêu thì Trần Xuyên đi tới báo rằng Uất Thời đã đăng nhập vào Tinh Võng để xem tin tức về Uất gia.

Nhưng trên Tinh Võng không có nhiều tin tức công khai, có thể thấy thứ muốn tìm ở đó cũng chẳng có mấy.

“Anh ta muốn tìm cái gì?”

“…… Tôi không biết, hắn chỉ tìm hiểu sơ về chuyện có quan hệ với Uất gia, không có đặc biệt dừng lại xem hay tra cứu thông tin gì.”

“Anh đã tra được lí do vì sao lúc trước hắn lại lưu lạc tới tinh cầu kia chưa?”

Trần Xuyên: “Manh mối chỉ hướng về vợ cả của gia chủ Uất gia, nhưng vẫn chưa có bằng chứng xác đáng.”

“Bà ta sợ Uất gia sẽ thực sự rơi vào tay Uất Thời nên phải ra tay để tiêu diệt anh ta, cái động cơ này cũng rất có khả năng.” Sơ Tranh vuốt cằm nói thầm.

Trần Xuyên không nhiều lời, im lặng đứng ở một bên.

Sơ Tranh cân nhắc xong, cô liền giao nhiệm vụ cho Trần Xuyên: “Chú ý động tĩnh của anh ta, có việc gì thì báo với tôi.”

“Vâng.”

“Ra ngoài đi.”

Trần Xuyên mới vừa đi, Sơ Tranh đã nhận được tin Đô đốc Diêu đã tới rồi.

Cô là người trao quyền cho nhóm người của Đô đốc Diêu lên thuyền.

“Phó Đô đốc Lương cướp đâu được phi thuyền thế?” Đô đốc Diêu vừa đi lên đã bị chiếc phi thuyền hoành tráng này làm kinh ngạc, hắn vội lôi một người lại hỏi.

“…… Hình như là của Phó Đô đốc Lương.” Người nọ cũng không rõ lắm.

Đô đốc Diêu: “??”

Đều là Đô đốc mà sao chênh lệch lại lớn như vậy? Hơn nữa hắn mới là Đô đốc cơ mà!

Vì sao “Phó” Đô đốc của hắn mà có cả phi thuyền riêng, lại còn xa hoa như vậy nữa?

Trong Tinh Tế cũng không hạn chế điều này, chỉ cần tài sản của anh có lai lịch bình thường là được thông qua thôi.

Nhưng nếu muốn lợi dụng chức vị để tham ô thì căn bản là không có khả năng, Liên minh có đội ngũ giám sát chuyên môn, một khi phát hiện thì sẽ liên lụy đến toàn bộ đội ngũ của mình.

Cho nên tình hình chung đều là —— mọi người vì tự bảo vệ mình, nếu phát hiện có người tham ô đều sẽ lập tức báo cáo. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com