Chương 276: Hội trưởng phản công lược (27)
Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên
Ngày mồng tám tháng mười, Tịch Tử Thu lên đường trở về.
Ngày mười một tháng mười, cửa phòng Lăng Vu Đề bị người gõ.
Lăng Vu Đề quay người lại, cho rằng mình nghe nhầm. Mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời lúc này, cũng chỉ là tờ mờ sáng.
Nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, lúc này mới vừa sáu giờ mà thôi. Vẫn còn bốn tiếng nữa xe lửa của Tịch Tử Thu mới đến Thủ đô.
Lại có tiếng gõ cửa, lần này Lăng Vu Đề tin tưởng không phải mình nghe nhầm.
Khoác áo choàng lên người, rồi đi ra mở cửa. Nhìn thấy người đứng ở cửa, Lăng Vu Đề có chút kinh ngạc: "Anh cả, sớm như vậy, có chuyện gì sao?"
Sắc mặt Tịch Tử Hạ không được tốt lắm, đôi mắt có chút đỏ ngầu tơ máu, giống như cả đêm qua không ngủ vậy.
Anh nhìn Lăng Vu Đề bằng ánh mắt phức tạp khó hiểu, Lăng Vu Đề lúc này đang buồn ngủ, thực sự không còn sức để hiểu ý tứ trong mắt Tịch Tử Hạ.
"Rửa mặt một chút đi, anh đưa em đi chỗ này."
Nếu cẩn thận nghe mà nói, cũng có thể nghe được ngữ khí nói chuyện của Tịch Tử Hạ khác với thường ngày.
Lăng Vu Đề khẽ cau mày, nghĩ nghĩ, vẫn là gật đầu: "Được, đợi tôi một chút." Nói xong, cô lại đóng cửa lại một lần nữa.
Đứng trước cửa một lúc, rồi mới bước vào phòng tắm.
———Hai mươi phút sau, cửa phòng lại mở ra.
Lăng Vu Đề mặc một chiếc sườn xám dài màu vàng nhạt, bởi vì thời tiết lạnh, nên ở bên ngoài cô mặc một chiếc áo gió một lớp màu đỏ thắm.
"Chúng ta muốn đi đâu?" Lăng Vu Đề hỏi Tịch Tử Hạ.
Tịch Tử Hạ chỉ cười với cô: "Cho em một kinh hỉ, đến nơi em sẽ biết." Nói xong, anh liền đi ở đằng trước xuống lầu.
Lăng Vu Đề không hiểu ra sao, vẫn là chọn đi theo sau lưng Tịch Tử Hạ, đi xem cái gọi là kinh hỉ.
Ngồi lên xe của Tịch Tử Hạ, Tịch Tử Hạ cầm trên tay một chiếc khăn lụa, tiến đến gần Lăng Vu Đề đang ngồi ở ghế phụ.
Thân mình Lăng Vu Đề trốn ra phía sau, Tịch Tử Hạ dừng một chút, sau đó cười nói: "Anh chỉ muốn giúp em bịt mắt lại, như vậy mới không để em chưa nhìn thấy kinh hỉ là gì đã biết nha!"
Ách... Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, nhìn Tịch Tử Hạ một cáu. Sau đó đưa tay nhận lấy khăn lụa trong tay Tịch Tử Hạ: "Tự tôi làm là được."
Che chiếc khăn lụa lên mắt, cô cũng không có giả vờ, thật sự che đến kín kín mít mít, trước mắt một mảnh tối đen...
Tịch Tử Hạ cũng không có lập tức lái xe, mà nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lăng Vu Đề, trong ánh mắt nhìn cô phảng phất như đang nhìn trân bảo thế gian.
"Không đi sao?" Lăng Vu Đề có chút nghi hoặc hỏi.
Hơi lắc đầu, khởi động xe: "Chúng ta đi thôi."
Hai người rời khỏi phủ Tổng thống, mà không ai biết——
Xe chạy đi hướng nào, Lăng Vu Đề không biết. Chạy bao lâu, Lăng Vu Đề cũng không biết.
Dọc đường đi Tịch Tử Hạ không nói một lời, Lăng Vu Đề bị bịt mắt cũng không biết nên nói cái gì.
Lung lay thoáng động, Lăng Vu Đề tựa đầu vào trên ghế dựa ngủ thiếp đi...
Chờ xe dừng lại, Tịch Tử Hạ nói một câu: "Chúng ta tới rồi."
Lời nói của mình không được đáp lại, Tịch Tử Hạ mới nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề: "Vu Đề, chúng ta tới rồi."
...
Nhận ra Lăng Vu Đề là đang ngủ, Tịch Tử Hạ cảm thấy có chút buồn cười. Từ phủ Tổng thống lái xe đến đây, cũng bất quá mười lăm phút, Lăng Vu Đề nhanh nhanh như vậy liền ngủ.
Đưa tay nhẹ nhàng đẩy vai Lăng Vu Đề: "Vu Đề, tỉnh tỉnh —— "
"Hmm ~ Đến rồi sao?" Thanh âm mang theo buồn ngủ vang lên, đầu lắc lắc.
"Ừm, chúng ta tới rồi." Tịch Tử Hạ xuống xe trước, sau đó đi đến ghế phụ mở cửa cho Lăng Vu Đề.
Anh cẩn thận đỡ Lăng Vu Đề xuống xe, rồi đi về một hướng.
Lăng Vu Đề cẩn thận lắng nghe âm thanh xung quanh, có thể bởi vì còn quá sớm, hoặc là, vì vị trí của họ thật hẻo lánh. Dù sao thì xung quanh thật yên tĩnh, cơ hồ không có âm thanh nào khác.
"Vẫn không thể cởi khăn lụa ra sao?" Không nhìn thấy đi về một phương hướng không xác định như vậy, thật sự thật không có cảm giác an toàn nha!
"Đợi chút, rất nhanh liền tới." Giọng nói của Tịch Tử Hạ vang lên bên tai cô, rất gần.
"Đến nhấc chân, lên cầu thang... đúng, lại nhấc chân... nhấc chân..."
Sau khi 'nhấc chân' của Tịch Tử Hạ rốt cuộc chấm dứt, Lăng Vu Đề đều kém chút mất kiên nhẫn.
"Được rồi, em đứng ở chỗ này, trước đừng cử động, chờ anh một lát." Sau đó, Lăng Vu Đề cảm thấy bàn tay vốn đang đỡ vai mình rời đi.
"Cạch——" Thanh âm rất nặng vang lên, giống như có thứ gì đó bị đẩy ra.
Lăng Vu Đề khẽ cau mày, cô thật sự không biết trong hồ lô của Tịch Tử Hạ bán loại thuốc gì? !
Cảm giác được có một bàn tay đặt lên sau đầu mình, sau đó nghe thấy giọng của Tịch Tử Hạ: "Trước tiên nhắm mắt lại, anh đem khăn lụa cởi ra đây."
"Được." Lăng Vu Đề ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Khi chiếc khăn lụa được lấy ra, Lăng Vu Đề cho dù là nhắm mắt, cũng có thể cảm giác được ánh sáng.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở của Tịch Tử Hạ, tựa hồ có chút khẩn trương: "Được rồi, em cùng anh đếm từ một đến ba, sau đó mở mắt ra."
"Một... hai... ba..." Sau khi đếm tới ba, Lăng Vu Đề chậm rãi mở mắt ra.
Sau đó cô liền nhìn thấy một khung cảnh quen thuộc, lại xa lạ.
Cô không có nhấc chân lại gần, mà chỉ kinh ngạc nhìn Tịch Tử Hạ đứng bên cạnh: "Đây là, chuyện gì vậy?!"
"Lúc trước đáp ứng em, tìm người đến tu sửa Lăng phủ." Tịch Tử Hạ cười nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy dịu dàng.
Lăng Vu Đề có chút không nói nên lời, Tịch Tử Hạ đã từng đề cập đến việc tìm người tu sửa, nhưng cô cho rằng Tịch Tử Hạ chỉ nói nói mà thôi! Không nghĩ tới, anh vậy mà lại thực sự tu sửa Lăng phủ!
"Đi, vào bên trong xem em có thể tìm được ký ức hồi nhỏ của mình không!" Nói xong, Tịch Tử Hạ nắm lấy tay Lăng Vu Đề, đi về phía cửa lớn.
Lăng Vu Đề vẫn còn đang khiếp sợ, hoàn toàn không biết tay mình đang bị người khác nắm lấy.
Lăng phủ rất lớn, bất quá so với phủ Tổng thống diện tích cũng là rất nhỏ.
Họ đi tới sảnh trước, sau đó xuyên qua hành lang dài đi đến sân sau. Mỗi một chỗ, tựa hồ đều có dấu vết quá khứ của cô. Chỉ là ký ức quá mơ hồ, cô cũng không thể nhớ được trước đây Lăng phủ trông như thế nào.
"Thích không?" Đứng dưới gốc cây hoa tử kinh* mà cô còn nhớ rất rõ, Tịch Tử Hạ một mặt mong đợi nhìn cô.
Lăng Vu Đề mỉm cười gật đầu, trong mắt mang theo cảm kích: "Ưm, cảm ơn."
"Em thích là được rồi!"
Ánh mắt của Tịch Tử Hạ quá mức chuyên chú cùng nóng bỏng, khiến Lăng Vu Đề có chút không được tự nhiên, nhìn nhìn đồng hồ nhỏ nhắn tinh xảo trên cổ tay mình: "Bất tri bất giác liền tám giờ rồi, chúng ta trở về đi? Lát nữa còn muốn đi đón Tử Thu đâu."
Nói xong, Lăng Vu Đề liền nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Nhưng chưa bước được hai bước, cổ tay cô đã bị Tịch Tử Hạ tóm lấy. Một cái xoay tròn, chờ cô kịp phản ứng, bản thân đã ở trong vòng tay của Tịch Tử Hạ.
"Anh cả?!"
-----------------------
*Cây hoa tử kinh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com