Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 301: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (19)

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



"Lăng — Vu — Đề, ngươi bất quá cũng chỉ là bà chủ của một cái tiểu quan quán mà thôi, kiêu ngạo cái gì? ! Một ngày nào đó! Một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ rơi vào trong tay của ta! Đến lúc đó..."

Lương Diệc Tuyên nắm chặt hai tay thành nắm đấm, các đốt ngón tay do dùng lực hơi trắng bệch, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.

"Tứ hoàng nữ cần gì vì một tiểu nhân vật mà làm hỏng nhã hứng của bản thân? Lăng Vu Đề kia lại có tài đến mấy, cũng bất quá chỉ là một thương nhân mà thôi."

Một nữ tử thân hình mảnh mai mặc y phục màu xanh lá cây bước ra khỏi du thuyền của Lương Diệc Tuyên, nữ tử khuôn mặt bình thường, bình thường đến mức đứng ở trong đám người sẽ không thấy được cái loại này.

Nàng đi đến trước mặt Lương Diệc Tuyên, giọng điệu cung kính, trong mắt nhưng lại không có chút cung kính chi ý nào, đáy mắt thỉnh thoảng hiện lên khinh thường cùng không kiên nhẫn, cho nàng thêm lên một tầng thần bí khó phân biệt.

Lương Diệc Tuyên gật đầu tán thành: "Đúng vậy, Lăng Vu Đề kia chính là cho dù có tài giỏi đến mấy, cũng bất quá là cái thương nhân! Đợi bổn hoàng nữ đi lên địa vị cao kia, chuyện thứ nhất chính là đóng cửa tiểu quan quán của nàng, xem nàng còn kiêu ngạo thế nào!" Nàng ta nâng cằm, khóe miệng nâng lên thành một độ cong kiêu ngạo.

"Đây là tự nhiên!" Nữ tử mặt ngoài phụ hoạ nói, trong lòng nghĩ tới cái gì, liền không biết được rồi——

Sau khi xuống du thuyền, Lăng Vu Đề vẫn nắm tay Diệp Thần Lạc như trước, hai người đi về phía Phi Nguyệt quán.

Lúc này, phố Vị Dương tuy rằng còn chưa có khách ghé thăm. Nhưng tiểu quan quán đã dần dần mở cửa.

Ngẫu nhiên đi ngang qua một nhà tiểu quan quán, có thể nhìn thấy bên trong có hạ nhân đang quét dọn vệ sinh.

Lăng Vu Đề là người mà rất nhiều người ở phố Vị Ương thậm chí toàn kinh thành đều nhận biết, cô nghênh ngang tiêu sái đi trên đường, thỉnh thoảng sẽ có người vội đến chào hỏi cô. Sau đó đều mang theo ánh mắt tò mò mà kinh diễm lặng lẽ liếc nhìn Diệp Thần Lạc đang được Lăng Vu Đề cầm tay.

Mỗi một người cùng cô chào hỏi, Lăng Vu Đề đều mang theo công thức hoá mỉm cười gật đầu đáp lại.

Có chút kỳ quái nghiêng đầu nhìn Diệp Thần Lạc, từ lúc xuống thuyền đến bây giờ vẫn chưa nói một lời. Liền ngay cả phố Vị Ương ngày càng nhộn nhịp cũng không thu hút được lực chú ý của hắn.

"Tiểu Lạc, ngươi làm sao vậy?" Lăng Vu Đề giơ tay sờ trán hắn, quan tâm hỏi: "Có phải thân thể khó chịu chỗ nào không?"

Thả bàn tay đang chạm vào trán xuống, cô lại bắt mạch cho hắn.

Diệp Thần Lạc nhìn bàn tay đặt trên cổ tay hắn, lúc này mới ngước mắt nhìn Lăng Vu Đề. Lắc lắc đầu: "Không có khó chịu chỗ nào."

Mạch tượng bình thường, độc tố vẫn là ngoan ngoãn ở tại chỗ nên ở, hẳn là không phải khôi phục trí nhớ mà cô lo lắng.

Lăng Vu Đề có chút phiền muộn nhìn Diệp Thần Lạc: "Vậy ngươi làm sao lại một bộ không hài lòng như vậy?"

Thấy Diệp Thần Lạc mắc cỡ ngượng ngùng, Lăng Vu Đề nhướng mày, hai tay khoanh trước ngực nhìn hắn: "Có chuyện gì liền nói, ngươi không nói, người khác làm sao biết ngươi đang nghĩ gì?"

Diệp Thần Lạc sửng sốt một chút, ngốc hồ hồ hỏi: "Tiểu Vu tỷ không phải là có thể biết ta đang suy nghĩ cái gì sao?"

Lăng Vu Đề: O__O ". . .

"Ngươi đem bản thân nghĩ cái gì viết ở trên măt, ta mới có thể nhìn ra nha, quá phức tạp ta nhưng nhìn không ra." Cô cũng không biết thuật đọc tâm ~~

Diệp Thần Lạc nga một tiếng, sau đó tựa hồ nghĩ đến cái gì, khuôn mặt vốn đã hồng hồng lại càng đỏ hơn.

Cánh môi màu hồng phấn giật giật, sau đó đặc biệt nhỏ giọng nói: "Vừa nãy... vừa nãy Tiểu Vu tỷ tỷ tại sao lại nói với Hoàng nữ gì kia, nói... ta là... ta là... ta là..."

"Là nam nhân của ta?" Lăng Vu Đề thấy Diệp Thần Lạc nửa ngày đều nói không nên lời, buồn cười trực tiếp bổ sung cho hắn.

Diệp Thần Lạc ngơ ngác gật đầu, ừ một tiếng, sau đó cụp mi mắt xuống, không nói nữa.

Lăng Vu Đề nâng mặt hắn xoa xoa, không có giải thích cô vì sao lại nói với Tứ hoàng nữ Lương Diệc Tuyên, Diệp Thần Lạc là nam nhân của cô.

Hôm nay độ hảo cảm thêm không sai biệt lắm, phỏng chừng như thế nào cũng sẽ không thể lại tăng thêm.

Có chút lời nói, cũng phải đúng thời điểm nói ra, mới sẽ không trở thành vô dụng vô nghĩa.

Tỷ như, thời điểm mấu chốt động lòng người lại nói!

Sau khi trở lại Phi Nguyệt quán, Lăng Vu Đề kêu Diệp Thần Lạc ở lại tầng một xem cô tập luyện cho những tiểu quan.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều tiểu quan cùng thanh quan trong Phi Nguyệt quán như vậy, thỉnh thoảng truyền đến những ánh mắt xem kỹ khiến Diệp Thần Lạc thật không được tự nhiên.

Hắn muốn lùi lên tầng năm, nhưng Lăng Vu Đề lại kêu hắn ở lại chỗ này...

"Diệp công tử?" Một giọng nói rất êm tai ở bên cạnh vang lên, Diệp Thần Lạc nhìn về phía âm thanh đó.

Trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc mà thẳng thắn mang theo kinh diễm, là một công tử xinh đẹp! Đây là lời khen duy nhất mà Diệp Thần Lạc có thể nghĩ ra vào lúc này.

"Ngươi chính là Diệp công tử?" Nam tử kia mỉm cười hỏi, chỉ là ý cười trong mắt, tựa hồ mang theo chút hương vị khác.

Diệp Thần Lạc tuy rằng có chút đơn thuần một chút, nhưng đối với người khác lại có mẫn cảm không giống người thường.

Không biết có phải do mình hiểu nhầm hay không, Diệp Thần Lạc cảm thấy công tử xinh đẹp trước mặt này đối với hắn không có ý tốt. Tuy rằng, hắn ta vẫn luôn là mặt mang mỉm cười...

Hắn chớp chớp mắt, sau đó gật đầu: "Ân. Ta là Diệp Thần Lạc."

"Xin chào, ta là Phi Nhiên, ngươi hẳn là biết ta đi?" Phi Nhiên bước đến bên người Diệp Thần Lạc ngồi, nhìn Diệp Thần Lạc chỉ là lẳng lặng ngồi liền có thể làm cho người ta đủ kinh diễm, trong lòng dâng lên một cỗ ghen tị nồng đậm.

Đây là lần đầu tiên Phi Nhiên nhìn thấy Diệp Thần Lạc, mặc dù hắn đã đến Phi Nguyệt quán được một tháng. Mặc dù hắn ta vẫn luôn rất muốn nhìn thấy nam tử có thể khiến Lăng Vu Đề nhìn bằng con mắt khác, đối xử đặc biệt, rốt cuộc có được một bộ túi da thế nào? !

Nhưng tầng năm không có sự cho phép, hắn ta cũng không thể đi lên. Liền tính lại muốn gặp Diệp Thần Lạc, hắn ta cũng không dám làm trái hết thảy quyết định của Lăng Vu Đề.

Ánh mắt Diệp Thần Lạc vẫn luôn dõi theo động tác của Phi Nhiên, nghe được hắn ta tự giới thiệu, Diệp Thần Lạc bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn có nghe Phong Nhi nhắc đến Phi Nhiên qua, Diệp Thần Lạc biết Phi Nhiên không chỉ là thanh quan đầu bài của Phi Nguyệt quán, đồng thời cũng là người mà Lăng Vu Đề thường triệu đến bên người nhất.

Diệp Thần Lạc tinh tế đánh giá Phi Nhiên từ trên xuống dưới một phen, Phi Nhiên rất xinh đẹp, đẹp hơn tất cả những tiểu quan thanh quan hắn vừa nhìn thấy. Có chút tò mò muốn biết, hắn so sánh cùng Phi Nhiên, rốt cuộc ai càng đẹp mắt hơn?

"Ân, ta nghe Phong Nhi nói qua về người." Diệp Thần Lạc trả lời.

Không giống giọng nói âm âm nhu nhu giống như đang hát của Phi Nhiên, Diệp Thần Lạc thanh âm tuy không lớn, nhưng lại làm người ta nghe nhẹ nhàng khoan khoái như là gió mát đảo qua.

Mặc dù cả hai người đều phù hợp với thẩm mỹ của thế giới này, lại không phải là mỹ nam tử cùng một cái loại hình.

"Đã nghe nói qua, vậy nghĩ đến Diệp công tử hẳn là cũng đã nghe nói qua ta, thời điểm trước khi ngươi đến, mới là người luôn ở bên cạnh chủ tử đi? Diệp công tử, lòng người không nên rắn nuốt voi, chủ tử cũng không phải là của một mình ngươi. Xin khuyên ngươi đừng có được sủng mà kiêu, cũng đừng đem bản thân nhìn thành rất cao, miễn cho ngày nào đó chủ tử nàng chán ghét mà vứt bỏ ngươi, ngươi sẽ không quen."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com