Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 369: Công lược bếp trưởng hàng đầu (19)

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên





Xem ra cô đối với cái ngành này cũng vô cùng hiểu đi? Có phải đã từng đi tiếp xúc qua nha? ! Chậc chậc~ thật đúng là biết mặt biết người không biết lòng nha! "

"Cô - cô đang nói bậy!" Bị đè ở dưới Trịnh Văn Nhã vừa tức giận vừa nhục nhã, cô ta rống lên một tiếng xong, liền bắt đầu kêu cha mẹ cứu con!

Kỳ thực, Lăng Vu Đề có thể niệm một cái chú ngữ để nguyền rủa Trịnh Văn Nhã! Nhưng chú ngữ niệm quá nhiều, là sẽ bị phản phệ! Lăng Vu Đề mới không muốn giống như nguyên chủ cuối cùng bị phản phệ như vậy đâu!

Vì một cái nữ nhân hoàn toàn không quan trọng, Lăng Vu Đề mới sẽ không sử dụng chú ngữ đâu! Dù sao liền tính không cần chú ngữ, cô cũng vẫn có thể trừng phạt Trịnh Văn Nhã!

"Trịnh Vũ Hiên! Mang theo nữ nhân của mày cút ra khỏi Trịnh gia của tao, về sau vĩnh viễn không cần bước vào Trịnh gia của tao nửa bước!" Trịnh phụ quát lên, sau đó vội vàng gọi người giúp việc đến giúp đỡ.

Lăng Vu Đề không đợi người giúp việc đến đã tự động buông chân, Trịnh Văn Nhã từ trên mặt đất bò dậy, trừng mắt nhìn Lăng Vu Đề liếc mắt một cái chạy đến vòng tay của Trịnh phu nhân khóc.

Trịnh Vũ Hiên đi tới trước mặt Lăng Vu Đề, bảo vệ cô ở trong ngực: "Cha..."

Trịnh phụ lớn tiếng quát: "Câm miệng! Không được kêu tao là cha! Nếu không phải ông nội mày nhất quyết muốn đưa mày trở về, cả đời tao cũng không thừa nhận mày là con trai của tao!"

Những lời này quá mức đả thương người, khiến cho Trịnh Vũ Hiên vốn không hề có khát vọng tình thương của cha lại cảm thấy trái tim băng giá!

Quả nhiên, ngoại trừ mẹ cùng ông nội, hắn chính là một sinh mệnh không được ai chờ mong cùng hoan nghênh!

"Trịnh tiên sinh, ở tương lai không xa, ông sẽ vì những gì ông đã nói! Cùng với những gì ông đã làm, trả giá đại giới!"

Lăng Vu Đề ánh mắt âm lãnh tà tứ nhìn ông ta, khóe miệng cong lên giống như ác ma, khiến trái tim của Trịnh phụ trong nháy mắt đập thật nhanh!

Nói xong, Lăng Vu Đề không đợi bất luận kẻ nào phản ứng, trực tiếp lôi kéo Trịnh Vũ Hiên rời đi.

Trịnh Vũ Hiên thất thần cùng chán nản không có biện pháp lái xe,. Lăng Vu Đề từ trong túi quần của hắn lấy chìa khóa xe ra, sau đó đem hắn đẩy vào vị trí phó điều khiển, rồi tự mình đi đến ghế lái.

Lâu lắm không có lái xe, Lăng Vu Đề đều có chút ngượng tay.

Sau khi tạo ra nhiều vết bánh xe trên bãi cỏ của Trịnh gia, phá hủy bãi cỏ được chăm sóc cẩn thận của Trịnh gia xong, mới rời khỏi Trịnh gia.

May mắn, chạm chạm vào vô lăng, Lăng Vu Đề cũng tìm về được chút cảm giác, dần dần ổn định lại.

Trong đầu Trịnh Vũ Hiên không ngừng hồi tưởng những năm gần đây Trịnh phụ đối với hắn thời ơ, không hỏi lỗi liền phê bình, cho tới bây giờ không chấp nhận giải thích. Đôi mắt lạnh lùng kia đến nhìn một con chó cũng không bằng!

Hồi nhỏ hắn cũng từng tin tưởng cha của mình là người rất yêu thương mình, ông ta rời xa mình cùng mẹ là bất đắc dĩ có nỗi khổ riêng! Hắn khao khát có một ngày cha hắn sẽ xuất hiện trước mặt hắn với nụ cười yêu thương, ôm hắn, nói hắn là con trai bảo bối của ông ta!

Nhưng là cho đến khi hắn trở lại Trịnh gia, gặp được người gọi là cha. Ánh mắt cha lạnh lùng, ánh mắt như là đang nhìn người xa lạ, hắn mới nhận ra mình đã sai!

Cứ việc như thế, nội tâm của hắn vẫn khát vọng cha có thể liếc hắn một cái như trước! Tiếc là ... không có! Cho tới bây giờ đều chưa từng có!

Ha... ông ta nói hắn không được phép gọi ông ta là cha, kêu hắn không được bước vào Trịnh gia nửa bước? Ông ta nói nếu không phải ông nội nhất quyết, thì cả đời này ông ta cũng sẽ không bao giờ thừa nhận hắn là con trai ông ta? !

Ha... như vậy cũng tốt! Cũng tốt!

Dù sao thì ngôi nhà kia từ trước tới giờ cũng chưa bao giờ thuộc về hắn! Mỗi lần trở về, hắn đều như là một người ngoài, nhìn một nhà phá lệ ấm áp kia.

Cứ như vậy đi! Cứ như vậy đi......

Ánh mắt của Trịnh Vũ Hiên dần dần tan rã, ý thức bắt đầu mơ hồ. Đầu vừa lệch, liền ngủ thiếp đi...

Lăng Vu Đề đỗ xe bên đường, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Trịnh Vũ Hiên một lát.

Sở dĩ hắn sẽ ngủ là bởi vì Lăng Vu Đề niệm một cái chú ngữ làm cho hắn đi vào giấc ngủ. Không thể không nói, chú ngữ vẫn là rất có ích! May mắn chú ngữ làm cho người ta ngủ say chỉ là một chú ngữ nhỏ, nếu không thì Lăng Vu Đề cũng không dám tùy tiện niệm chú!

Lần này hoàn thành nhiệm vụ, cô hẳn là có thể sở hữu được chú ngữ vu bà phải không? !

Tầm mắt phóng tới trên mặt Trịnh Vũ Hiên, sau khi bị dùng chú ngữ, Trịnh Vũ Hiên ngủ rất sâu! Sâu đến hắn không hề phòng bị đem bất lực cùng khổ sở của bản thân biểu hiện lên khuôn mặt!

Chỉnh điều hòa trong xe xuống thấp một chút, mở một bản nhạc nhẹ nhàng ngọt ngào, rồi ôm tóc ngơ ngác——

Trịnh Vũ Hiên mơ một giấc mơi, mơ thấy người mẹ mà hắn đã rất nhiều năm không mơ thấy!

Mẹ hắn sống trong một căn hộ hai phòng ngủ rất ấm áp, bà nói cuộc sống của bà bây giờ rất tốt và rất hạnh phúc! Mỗi ngày không cần vì tiền mà phiền não, cũng không có ốm đau!

Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt mẹ, Trịnh Vũ Hiên ôm bà hung hăng khóc một hồi, đem ẩn nhẫn cùng uỷ khuất hắn đã chịu đựng bao nhiêu năm qua khóc ra!

Lăng Vu Đề ôm Trịnh Vũ Hiên khóc như một đứa trẻ, có chút chân tay luống cuống, cô không phải là để cho Trịnh Vũ Hiên ngủ đồng thời cho hắn một giấc mơ mà trong lòng hắn đang nghĩ tới sao?

Nghe được Trịnh Vũ Hiên gọi mẹ, hẳn là mơ thấy mẹ hắn đi!

Thực sự là, khóc đáng thương như vậy, khiến cô đều cảm thấy có chút đau lòng!

Kỳ thật tính ra, lúc trước mẹ của Trịnh Vũ Hiên sở dĩ sẽ mang thai Trịnh Vũ Hiên, tất cả đều là vì Trịnh phụ!

Nếu không phải ông ta đi tiếp cận mẹ Trịnh, nói dối bà rằng mình còn độc thân! Mẹ Trịnh có thể yêu ông ta sao? !

Mà lúc này mặc kệ là Trịnh phụ hay Trịnh phu nhân, đều đổ hết lỗi lầm đến trên người mẹ Trịnh cùng Trịnh Vũ Hiên.

Trên thực tế, họ có thể trách mẹ Trịnh vì đã nhất quyết sinh Trịnh Vũ Hiên ra. Nhưng bọn họ hoàn toàn không nên trách móc Trịnh Vũ Hiên!

Không ai có thể lựa chọn việc sinh ra, chẳng lẽ hắn muốn làm một đứa con riêng sao! ?

Chậc ~ Có một số người tâm thật là lạnh lùng vô tình!

Nhẹ nhàng vỗ lưng Trịnh Vũ Hiên, tuỳ ý nước mắt hắn thấm đẫm quần áo của mình.

Ước chừng nửa giờ sau, Trịnh Vũ Hiên đã ngừng nức nở, nhưng hắn vẫn nhắm nghiền hai mắt không có tỉnh dậy.

Lăng Vu Đề bẹt bẹt miệng, cô sai rồi! Cô hẳn là ở Trịnh gia ăn cơm xong mới đánh Trịnh Văn Nhã! Như vậy ít nhất không cần đói bụng!

Trịnh Vũ Hiên đã ngủ gần một tiếng rồi, làm sao còn chưa tỉnh! ? Cô cũng không sử dụng chú ngữ nặng bao nhiêu nha!

Vừa nghĩ xong, Trịnh Vũ Hiên một mặt nước mắt đã tỉnh.

Cảm giác được trên mặt ẩm ướt dính dính, hắn đưa tay lên lau mặt một phen. Chất lỏng ẩm ướt này là cái gì? !

Hắn còn chưa nghĩ ra, liền nhìn thấy một tay khác của mình còn đang ôm chặt eo Lăng Vu Đề, Trịnh Vũ Hiên đột nhiên buông cô ra, rồi ngồi thẳng dậy.

"Khụ~ Tôi vừa ngủ quên sao?" Trịnh Vũ Hiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút mất tự nhiên hỏi.

Lăng Vu Đề xoa xoa cánh tay, sau đó ngẩng đầu: "Đúng vậy, nhìn thấy anh ngủ say, em liền dừng xe lại."

"Cám ơn." Hai chữ phát ra rất nhẹ, nếu không phải lỗ tai Lăng Vu Đề tương đối tốt, thật đúng là không nghe thấy được!

"Không có gì, hai chúng ta ai với ai mà~" Lăng Vu Đề vỗ vỗ bả vai Trịnh Vũ Hiên, sau đó cô ôi một tiếng: "A Hiên, anh quay đầu nhìn em."

————————
* Sau bao ngày suy nghĩ ta đã quyết định nghỉ việc về VN các nàng ợ
Chắc thời gian tới ta sẽ không up truyện thường xuyên được nên lên hết thế giới này cho các nàng nha~
Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com