Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 306 - Phiên ngoại 36: Mở hộp mù (Nghiêm Nguyên Hành x Thời Đình vân)

Ánh nắng hè làm con người mệt mỏi nhưng đôi lúc trời se lạnh càng gây buồn ngủ hơn.

Vị vua trẻ tuổi thích yên tĩnh, lúc phê tấu chương chỉ thích ở một mình, không có người qua lại bên cạnh làm phiền. Thái giám nhỏ hầu đọc vui mừng vì được danh chính ngôn thuận mà lười biếng, cứ mỗi hai khắc (ba mươi phút) mới vào thay trà, mài mực một lần. Ai ngờ vào một ngày yên tĩnh, gió mát thổi nhẹ, thái giám cứ thế mà ngủ quên.

Đến khi bị thái giám già cầm cái quạt gõ một cú thật mạnh lên đầu, vị thái giám trẻ ấy mới giật mình tỉnh lại. Thái giám già dùng ánh mắt và nét mặt để sỉ vã cậu ta một trận mà chẳng cần nói ra tiếng nào.

Thái giám nhỏ đổ mồ hôi lạnh khắp người, xoa xoa cục u trên đầu rồi vội vàng chỉnh đốn lại trang phục. Nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn, hấp tấp bước vào trong qua cửa phụ, nhưng vẫn muộn mất nửa tuần trà. Chén trà đã cạn, nghiên mực khô mất một nửa.

Nghiêm Nguyên Hành ngồi trước bàn đọc, sống lưng thẳng tắp, một tay cầm bút, một tay cầm tấu chương, không thèm liếc mắt nhìn thái giám trẻ ấy lấy nửa cái.

Lòng vua khó đoán, huống hồ vị hoàng đế trẻ tuổi này của họ trước nay còn chưa từng để lộ vui buồn trên mặt bao giờ. Thái giám nhỏ nơm nớp lo sợ, mồ hôi đổ đầy đầu, nhẹ nhàng bước tới gần để đổi chén trà khác, rồi vòng qua bên kia bàn, giơ tay định cầm nghiên mực.

Bỗng nhiên, vị vua ấy mở miệng nói: "Ở đây không cần ngươi, đi ra ngoài đi."

Thái giám nhỏ vâng vâng dạ dạ, cúi chào rồi ra ngoài với hai hàng nước mắt. Chưa kể còn bị thái giám già véo lỗ tai, khóc lóc xin tự đi lãnh phạt.

Chờ thái giám nhỏ đi rồi, cả người cứng đờ vì căng thẳng của Nghiêm Nguyên Hành mới thả lỏng ra một chút. Hắn im lặng dịch cái ghế dựa mềm mại ra, cúi đầu, vừa vặn chạm mắt với Thời Đình Vân đang cười tươi rói ngồi xổm dưới bàn đọc.

May mà có khăn trải bàn màu đen phủ xuống, chặn lại hơn nửa cái chân bàn. Nếu vừa rồi thái giám nhỏ vòng qua trước bàn mài mực thì sẽ phát hiện bí mật dưới lớp khăn này.

Nghiêm Nguyên Hành cúi người xuống, dùng giọng ba phần bất lực bảy phần nuông chiều nói: "Nghịch ngợm."

Thời Đình Vân cười toe toét. Nụ cười vừa mang vẻ thanh thuần lại rộng rãi này khiến hắn bất giác mà mềm lòng.

Nghiêm Nguyên Hành: "Ngươi vào đây như thế nào vậy?"

Lúc nãy Thời Đình Vân bất thình lình xuất hiện sau lưng khiến hắn bất ngờ vô cùng.

Chẳng ai biết làm sao y có thể tránh khỏi biết bao cung nữ thái giám trông coi ngoài kia mà lặng lẽ lẻn vào trong phòng sách này.

Vua chúa kỵ nhất là bị người khác âm thầm đến gần mình. Nhưng điều tối kỵ được truyền từ ngàn đời xưa vẫn luôn bị Nghiêm Nguyên Hành làm lơ. Nghiêm Nguyên Hành vừa thấy Thời Đình Vân thì trong lòng chỉ còn mỗi y thôi, đâu có tâm trí mà nghĩ đến cái gì tối kỵ nữa. Những lời đường mật gì đó, với tính cách của Nghiêm Nguyên Hành thì hắn chẳng dám mở miệng nói ra, nhưng hắn yêu y bằng hành động của mình.

Thời Đình Vân đột nhiên xuất hiện, vốn dĩ Nghiêm Nguyên Hành muốn nắm lấy tay y nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân của thái giám nhỏ đang đến gần, bèn vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho y.

Hắn không để ý không có nghĩa là những thái giám ngoài kia sẽ không xì xào bàn tán, nghi ngờ và phỉ báng y khi nhìn thấy y trong bộ trang phục lạ lẫm, lặng lẽ xuất hiện trong phòng này.

Huống hồ lúc này Thời Đình Vân còn đang mặc một bộ đồ nước ngoài trông rất kỳ lạ, cứ thế mà đứng đây là đã phạm vào một vạn tội trong lễ nghi rồi.

Thời Đình Vân nhanh trí trốn đi, cười hì hì nhìn hoàng thượng nhà y mặt không đổi sắc đối phó với thái giám, bỗng thấy hơi ngứa tay, bèn len lén nắm lấy bắp chân hắn. Quả nhiên, cả người Nghiêm Nguyên Hành liền căng cứng lên, dùng cái chân còn lại nhẹ nhàng đẩy đẩy chân y như muốn nói.... Đừng có làm bậy.

Đúng lúc ấy, thái giám nhỏ lại muốn vòng ra phía trước để mài mực, Nghiêm Nguyên Hành vội vàng lên tiếng ngăn lại. Trong tai cậu thái giám nhỏ kia, hoàng thượng vẫn cứ lạnh lùng như mọi ngày. Thời Đình Vân thì cười thầm không ngừng được nghĩ Nghiêm Nguyên Hành lại hồi hộp rồi.

Đuổi thái giám đi rồi, Nghiêm Nguyên Hành quay qua tính sổ với y. Thời Đình Vân chẳng sợ gì, quỳ một chân dưới bàn, ngoắc tay với hắn: "Ngươi lại gần đây, ta cho ngươi biết ta vào phòng thế nào."

Nghiêm Nguyên Hành không nhúc nhích.

Thời Đình Vân lại gọi hắn: "Nào."

Thật ra Nghiêm Nguyên Hành đã sớm biết y muốn làm gì rồi, từ cái mặt lạnh lùng chuyển dần sang đỏ ửng rồi mới thở dài nghiêng người lại gần. Thời Đình Vân hôn cái chụt lên môi hắn, vừa mạnh vừa vang. Nghiêm Nguyên Hành cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm trang, ra vẻ như đã quen rồi, bình tĩnh bình luận: "Lại cái trò này. Ta biết ngay mà."

Nhưng mà, khuôn mặt tuấn tú của hắn đã đỏ bừng rồi.

Thời Đình Vân thình lình nhảy ra, trong ngực còn ôm một cái rương có hình thù quái dị. Bộ đồ y đang mặc tuy có vẻ kỳ lạ, hắn chưa thấy bao giờ nhưng lại cảm thấy y mặc rất đẹp, rất tôn dáng, eo nhỏ chân dài đều được phô bày rõ ràng. Nhưng từ trước đến nay Nghiêm Nguyên Hành luôn tự kỉ luật rất tốt, không cho phép bản thân trầm mê vào sắc đẹp, bèn dời ánh mắt đi.

Thời Đình Vân tự nhiên chui ra khỏi dưới gầm bàn, ôm cái rương ngồi giữa núi tấu chương chồng chất. Y lớn mật rút cái trâm cài, tháo mão ngọc của hắn ra, rồi chụp cái mũ lưỡi trai của mình lên đầu hắn.

Thanh niên tóc dài xoã tung, bỗng dưng bớt đi chút xa cách lạnh lùng. Nghiêm Nguyên Hành cũng không thèm nói y nghịch ngợm nữa mà nhìn vào cái hộp trong tay y, hỏi: "Bạn tặng à?"

Thời Đình Vân gật đầu.

Nghiêm Nguyên Hành chia sẻ những câu chuyện thú vị trong cuộc sống của hắn với vẻ mặt lạnh nhạt: "Nghiên mực của ta mất rồi."

Thời Đình Vân chột dạ xoay người, ho khan một tiếng.

Nghiêm Nguyên Hành: "....Cuối cùng đành phải dùng tạm cái cũ."

Thời Đình Vân hết đường chối cãi, thành thật thừa nhận: "Ta lấy."

Nghiêm Nguyên Hành cũng không ngạc nhiên: "Nếu ngươi muốn thì nói với ta là được, cứ thế Bành Đồ sợ đấy."

Bành Đồ chính là vị thái giám già kia, hầu hạ hoàng thất đã nhiều năm, từ trước đến nay chưa từng phạm lỗi gì. Hôm nay vị ấy tưởng rằng mình bất cẩn làm mất nghiên mực ưa thích của hoàng thượng, sợ hãi vô cùng, cả ngày im như thóc.

Nếu không phải tự ông cũng làm sai thì sao có thể khoan dung với thái giám nhỏ ngủ gật ngoài cửa như vậy.

Thời Đình Vân thoải mái nói: "Được, ta biết sai rồi."

Nghiêm Nguyên Hành cầm lấy tay y, kéo y ngồi xuống cạnh mình trên chiếc ghế rộng: "Không phải là không thể cho ngươi cái nghiên mực đó, nhưng đấy là đồ ta đã dùng rồi, nếu ngươi muốn, ta tìm cái mới cho ngươi."

Thời Đình Vân cười tít mắt. Nghiêm Nguyên Hành đoán được, y chỉ muốn lấy nghiên mực hắn đang dùng để xem hắn sẽ sửng sốt thế nào thôi.

Haizz.

Hắn cũng không thuyết giáo nữa mà quay sang hỏi: "Trong rương có cái gì?"

Thời Đình Vân nhún vai: "Ta cũng không biết. Bạn ta bảo là chúng ta cùng mở ra xem."

Mở rương ra, bên trong là 12 hộp quà bọc bằng giấy, màu sắc kích cỡ không giống nhau. Trong rương còn có vài túi nho nhỏ, mở ra nhìn thì là đủ các loại pin lớn nhỏ khác nhau.

Nghiêm Nguyên Hành lần đầu tiên thấy những thứ tinh xảo như vậy, chưa gặp bao giờ nên cũng rất hiếu kỳ.

Thời Đình Vân lẩm bẩm: "Trì tiên sinh nói chúng ta phải chọn một hộp để bóc."

Nghiêm Nguyên Hành hỏi lại: "Ngươi thích cái nào?"

Thời Đình Vân một tay chống má, cười hì hì: "Hoàng thượng chọn trước đi"

Nghiêm Nguyên Hành lắc đầu. Hắn thích Thời Đình Vân gọi hắn là Nguyên Hành, Thập Tam. Những lúc y gọi hắn là hoàng thượng, hầu hết đều là những lúc y buông lời tán tỉnh, trêu chọc khi ở trên giường mà thôi.

Lại đang đùa ta. Hắn chỉ vào một cái hộp trắng đen xen lẫn: "Cái này."

Thời Đình Vân bèn nghe lời, mở hộp ra. Trong cái hộp vuông chứa không ít thứ hay ho. Một cái áo ngủ dành cho nam làm bằng tơ tằm xuyên thấu, rất là kiệm vải, cánh tay chẳng có miếng vải che nào, nhìn độ dài thì cũng che được non nửa cái mông.

Trên áo tơ tằm còn có hai thứ, một là món trang sức hình tai thỏ màu đen mềm mại, còn một cái là..... quái vật dị hợm. Một đầu có hình xoắn ốc mềm mềm nhờn nhờn gắn trên cái đuổi thỏ trắng tròn vo bông xù treo một cái chuông vàng nho nhỏ. Thời Đình Vân lấy nó ra, lắc lắc cái chuông: "Đây là cái gì?"

Nghiêm Nguyên Hành chớp chớp mắt, xấu hổ tới mức mặt đỏ hết lên: "......"

Dưới sự ảnh hưởng lâu ngày của người đàn ông có gia đình là Nghiêm Nguyên Chiêu, hắn có cảm giác thứ này không phải thứ gì trong sáng.

Thời Đình Vân lắc lắc cái đuôi thỏ, không biết đụng phải nút nào làm cho đuôi thỏ phát ra tiếng ong ong, bắt đầu xoay tròn rung lắc.

Thời Đình Vân cầm cái đuôi thỏ đang rung: "......"

Thời Đình Vân chưa từng thấy thứ này, da mặt dày đến mấy cũng vô thức đỏ lên. Y ném cái đuôi đi như đang cầm phải củ khoai nướng bỏng tay, đóng sầm cái hộp lại.

Y ngượng ngùng quay đầu đi: "Chẳng biết gì là cái gì nữa, đúng không?"

Nghiêm Nguyên Hành cũng nghiêng đầu: "....Ừ, không biết nữa."

Hai người đều hiểu mà không nói ra, cũng không dám càn quấy giữa thư phong nghiêm trang nữa.

Thời Đình Vân lén lút thay quần áo, trốn ra khỏi phòng sách theo một lối đi ẩn, quay về phòng ngủ của Nghiêm Nguyên Hành.

Đá cái rương xuống dưới gầm giường, y đặt mông ngồi xuống bên méo giường, một tay lót sau gáy, một tay xoa xoa cái bụng như có điều suy tư.

Hậu cung của Nghiêm Nguyên Hành trống rỗng, đương nhiên ban đêm cũng rất yên ắng. Hai người đều trằn trọc cả đêm, biết đối phương cũng mất ngủ như mình, cũng đoán được đối phương có tâm sự gì.

Bởi vì cái đuôi thỏ kia còn đang rung dưới gầm giường họ.

Đêm khuya, mọi tiếng động đều dừng lại, chỉ có món đồ chơi do Trì Tiểu Trì chọn là pin trâu không ai bằng. 

Giữa âm thanh mờ ám không ngừng nghỉ này, Nghiêm Nguyên Hành nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Thời Đình Vân đặt bên gối. Lòng bàn tay hắn rất nóng, Thời Đình Vân không tự chủ được mà thốt ra lời trong lòng: "Hay là...... chúng ta thử một lần đi."

..............Tác giả lại kéo rèm...........

______________

/tức tới lăn lộn/ trời ơi sao mà cứ đang nóng cái dội cho thau nước đá vậy aaaaaaaaaaaaaaaaa

Thật ra hai người họ vẫn sẽ có nhiều khó khăn, quân và thần, chưa kể còn người nối dỗi, tất cả đều sẽ là thử thách cho tình cảm của họ, nhưng chúng ta chỉ có thể biết được tới đây thôi, còn lại sẽ là cuộc đời mà chỉ riêng họ mới biết được.

Còn 1 phiên ngoại nữa thôiiii nhưng là về cặp đôi khác.

2123 chữ, 10 giờ 30 phút ngày 19 tháng 7 năm 2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com