Chương 972 - Nhất Nhật Vi Sư (41 - Hoàn)
Edit: Sa Nhi - Shadowysady
=======================
Bốn năm hắn học đại học, Sơ Tranh đi cùng hắn bốn năm.
Lúc đầu Kiều Liễm rất lo lắng mọi chuyện sẽ như Lục Châu nói, rằng sau khi ở chung với nhau một thời gian, cô có thể sẽ cảm thấy hắn ngây thơ không thành thục, liệu có rời khỏi hắn hay không.
Nhưng cô không có.
Hắn biết, cô không phải người như vậy.
Mà bốn năm này, Sơ Tranh ở trường học cũng chỉ lâu lâu thừa lúc không có người, làm với hắn chút cử chỉ thân mật, những thời điểm còn lại đều duy trì ít nhiều khoảng cách với hắn.
Bốn năm này trôi qua mà vẫn không ai phát hiện ra mối quan hệ của họ.
Ngày Kiều Liễm tốt nghiệp, hắn được đại diện phát biểu trong lễ tốt nghiệp.
Ngay trước mặt các giáo viên và sinh viên toàn trường, Kiều Liễm cầu hôn với Sơ Tranh.
Màn cầu hôn này thành công oanh động toàn trường học.
Sau khi Kiều Liễm tốt nghiệp, Sơ Tranh cũng từ chức.
Về sau có người truyền ra, Sơ Tranh vì Kiều Liễm nên mới đến trường học nhậm chức, thế là nhất thời, đủ các loại giai thoại được lưu truyền.
Khi một sự kiện bại lộ, đám người bắt đầu đào lại dấu vết để lại thì sẽ phát hiện, hóa ra manh mối nhiều đến mức bọn họ đếm mãi không hết.
Hiện tại Kiều Liễm đã có thể quang minh chính đại nắm tay Sơ Tranh, cùng cô đi trong trường học.
"Là cô ấy sao... Nhìn trẻ thật."
"Không phải nói lớn hơn Kiều Liễm nhiều tuổi lắm à?"
"Nhìn không ra..."
"Bọn họ thế mà lại kết giao lâu như vậy rồi."
"Cô Nguyễn là vì Kiều Liễm nên mới tới trường học nhậm chức, thật lãng mạn nha, đây chính là tình yêu chân chính!!"
Người xung quanh chỉ trỏ bọn họ.
Sơ Tranh nhìn qua vẫn không có nhiều biến hóa, thậm chí còn càng xinh đẹp có khí chất hơn so với trước kia.
Kiều Liễm vẫn mặc áo sơ mi trắng quần tây dài màu đen, nhưng hắn đã không còn sự non nớt như bốn năm về trước, cảm giác của một thiếu niên đã rút đi, nhiều hơn mấy phần thành thục.
Hắn vẫn đẹp trai đến quá mức như cũ, cơ bản chính là một vật sáng, đi đến đâu cũng có thể trở thành tiêu điểm.
Hai người đứng chung một chỗ, nam thanh nữ tú, quả thật là tuyệt phối.
"Cô giáo, em rất thích cô."
"Ừ."
"Cô thích em sao?"
"Ừ."
"Vậy cô giáo cùng em kết hôn đi."
"Ừ... Hả?"
"Cô giáo, em đã đồng ý với anh rồi."
"........"
-
Lục Châu cũng không ngờ Kiều Liễm và Sơ Tranh thật sự có thể ở bên nhau lâu đến vậy.
"Lợi hại nha."
Lục Châu giơ ngón cái với Kiều Liễm.
Biểu tình Kiều Liễm sáng sủa hơn trước kia rất nhiều, mang trên mặt ý cười ngượng ngùng: "Khi nào tôi kết hôn, cậu phải tới làm phù rể đấy."
"Cậu sắp kết hôn rồi á?" Lục Châu kêu lên sợ hãi: "Không phải chứ!"
Kiều Liễm lấy một tấm thiếp mời ra phe phẩy trước mặt Lục Châu: "Lục tổng nhớ sắp xếp thời gian đấy."
Lục Châu cầm thiếp mời, nhìn chằm chằm cứ như muốn nhìn ra hoa luôn vậy.
Nửa ngày sau hắn mới nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Sao cậu có thể kết hôn trước tôi chứ hả!"
Kiều Liễm chỉ cười.
"Này, tôi ở chỗ... gặp được Mạnh Vũ." Lục Châu đột nhiên nghiêm túc nói chuyện: "Bây giờ cậu ta chính là nghệ sĩ dương cầm hot đến nỗi chạm tay là bỏng đấy, nghe nói năm nay cậu ta muốn về nước mở tuần diễn."
Kiều Liễm cúi đầu xuống: "Thế à."
"Năm đó nếu không phải do Kiều Hồng, thì bây giờ cậu cũng đã sớm..." Lục Châu bỗng nhiên dừng lại: "Được rồi, không nói chuyện này."
Kiều Liễm khẽ nắn cổ tay, nửa ngày sau mới nở một nụ cười.
Nếu như lúc trước hắn đi theo con đường kia, thì sao có thể gặp được cô chứ.
Có mất tất có được.
-
Nghệ sĩ đàn dương cầm hot bỏng tay Mạnh Vũ đã về nước mở tuần diễn, có thể nói là một vé cũng khó cầu.
Bốn năm trước, cậu ta tham gia một cuộc tranh tài ở nước ngoài, lọt vào tầm mắt mọi người, trở thành hắc mã vụt lên tỏa sáng.
Mạnh Vũ dùng thời gian cực ngắn để ai cũng phải công nhận tài năng sáng chói của hắn, được người người nhiệt liệt tán thành.
Chỉ dùng thời gian vẻn vẹn bốn năm, hắn đã có thể mở tuần diễn riêng, phải nói cậu ta cũng là một thiên tài.
Đương nhiên những chiếc vé khó cầu này, còn có nguyên nhân nữa là vì Mạnh Vũ rất đẹp.
Mặc kệ có thưởng thức âm nhạc hiểu hay không, dù có hướng đến giá trị nhan sắc của cậu ta thì tấm vé này cũng rất khó mua.
"Thật sự rất đẹp trai."
"Còn đẹp trai hơn cả trên hình."
"Đàn cũng rất hay nha."
"Cậu nghe hiểu được chắc?"
"Có ai mà nghe không hiểu âm nhạc chứ."
Mạnh Vũ kết thúc xong một khúc đàn, nhưng cậu ta lại không đứng dậy.
"Ngại quá, phiền mọi người nán lại thêm ít phút." Giọng nói của Mạnh Vũ vang lên: "Giai điệu sau đây, xin dành tặng cho một người bạn của tôi, hôm nay là ngày cậu ấy kết hôn."
Khán giả không biết bạn của Mạnh Vũ là ai, nhưng kết hôn là chuyện đại sự, tất cả mọi người rất thiện chí biểu thị đã hiểu.
"Nếu như..." Thanh âm của Mạnh Vũ hơi ngừng lại: "Nếu như không có chuyện lúc trước, thì bây giờ cậu ấy cũng sẽ giống như tôi, đang đứng ngay trên sân khấu."
Hiện trường bỗng chốc an tĩnh dị thường.
Chừng một phút đồng hồ sau, Mạnh Vũ mới chậm rãi cất lời: "Tân hôn hạnh phúc."
Mạnh Vũ yêu quý âm nhạc.
Bởi vì yêu quý âm nhạc, cho nên không muốn mất đi đối thủ có thể đọ sức với hắn.
Nhưng...
Cuối cùng hắn cũng không được như mong muốn.
-
Sau hôn lễ, Kiều Liễm mới nhìn thấy video của Mạnh Vũ trên vòng kết nối bạn bè.
Sơ Tranh cũng đã nhìn thấy.
"Có phải hắn thích anh không thế?"
Sơ Tranh hỏi Kiều Liễm.
"Không thể." Kiều Liễm kiên định lắc đầu, sao Mạnh Vũ lại thích hắn được.
"Cũng không biết được."
Kiều Liễm: "........"
Kiều Liễm quan sát Sơ Tranh, cô vẫn mặt không cảm xúc nhìn điện thoại di động, Kiều Liễm cũng không đoán ra Sơ Tranh là có ý gì.
Kiều Liễm ném điện thoại đi ôm lấy Sơ Tranh: "Cô giáo, anh chỉ thích em."
Bảo mệnh quan trọng nhất.
Sơ Tranh vỗ vỗ đầu hắn: "Ừ, ngoan."
Kiều Liễm đã quen Sơ Tranh sờ hắn như thế.
"Kiều Liễm!"
"Cô giáo." Kiều Liễm ngẩng đầu, ngón tay phủ lên bên hông cô đang từ từ đi lên, hắn dùng vẻ mặt vô tội nhìn cô: "Muốn."
"Không muốn." Sơ Tranh vô tình cự tuyệt hắn: "Hôm nay em không tiện."
Một hồi lâu sau Kiều Liễm mới phản ứng lại được, hắn đổ vào trong ngực cô ngao ngán.
-
Sau khi Kiều Liễm tốt nghiệp, kỹ năng kiếm tiền của hắn ngày càng thăng cấp.
Ngày nào Sơ Tranh cũng rất rầu.
Vật nhỏ không xài tiền của cô nữa rồi.
Phải làm sao bây giờ.
Mỗi ngày đều muốn phái người đi phá hư sản nghiệp của Kiều Liễm thì phải làm sao bây giờ.
Sơ Tranh đúng là đã từng làm, nhưng Kiều Liễm trở về thì tức điên lên, đến mấy ngày mà tinh thần cũng không phấn chấn lên được, Sơ Tranh không dám làm tiếp nữa.
Không thể để vật nhỏ không vui.
Mặc dù kinh tế của Kiều Liễm đã độc lập, nhưng trình độ dính cô của Kiều Liễm chỉ có tăng chứ không có giảm đi.
Có đôi khi Sơ Tranh phải trốn hắn mới có thể làm chuyện của mình.
"Cô giáo... Cứu anh!" Thanh âm vô cùng đáng thương của Kiều Liễm từ trong điện thoại truyền đến.
"Lại lạc đường?" Sơ Tranh cũng chán chả buồn kinh ngạc nữa, chỉ cực kỳ bình tĩnh.
"Ừ." Kiều Liễm nói: "Anh không biết đây là chỗ nào."
"Chờ đấy."
Kiều Liễm cúp điện thoại, ngoan ngoãn đứng chờ.
Sơ Tranh rất nhanh đã xuất hiện, Kiều Liễm mở cửa xe cô đi lên.
"Cô giáo."
"Tài xế của anh đâu?"
"Hắn xin nghỉ." Kiều Liễm nói: "Anh chỉ muốn đi mua ít đồ, vừa đi ra đã lại quên mất nên đi bên nào, người máy thì để ở công ty..."
Dù sao hắn nhìn bên nào cũng thấy như nhau.
Sơ Tranh: "........"
Không cứu nổi.
"Em không ở đây, anh đi lạc thì làm sao bây giờ?" Sơ Tranh thắt dây an toàn cho hắn.
Kiều Liễm thừa cơ hôn cô một cái: "Cô giáo vĩnh viễn sẽ tìm được anh."
Sơ Tranh nhét không ít định vị trên người Kiều Liễm, trên các loại vật dụng đều có.
Đáy lòng Kiều Liễm biết rõ chuyện này, nhưng hắn tuyệt đối không để ý chuyện tất cả hành trình của mình đều bị Sơ Tranh nắm trong tay.
Sơ Tranh nâng cằm hắn lên hôn một cái: "Nhỡ em không tìm thấy anh thì sao?"
"... Sẽ không." Kiều Liễm cười, giọng điệu quả quyết chắc chắn: "Sao cô giáo lại không tìm thấy anh được chứ."
Nửa ngày sau Sơ Tranh mới sờ sờ đầu hắn: "Sẽ tìm được anh."
Những lời này không biết là đang nói cho Kiều Liễm nghe, hay là nói cho chính cô nghe nữa.
*
Vị diện này hoàn tất.
Mỗi ngày đều đang nghiêm túc cầu vé tháng đó!
Các tiểu khả ái có vé tháng, mau tới ném cho Tranh gia của các người một chút đi!
======================
VỊ DIỆN THỨ 26 HOÀN TẤT!
======================
00:07 - 18/06/2019 :3
Vị diện mới sẽ là vị diện tui thích lắm á :3
g9 mọi ng :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com