Chương 982 - Bá Chủ Hồng Hoang (10)
Edit : Đại Mông - Asssyriannn
Beta : Sa Nhi - Shadowysady
========================
Trong hồng hoang thời tiết cứ lặp đi lặp lại.
Hôm trước vừa nóng chảy mỡ, hôm sau đã lại lạnh căm căm.
Song những thú này đều là loại da dày thịt béo, chênh lệch nhiệt độ lớn như vậy cũng không gây ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng sức chịu đựng của Đồ Yếm dường như trở nên yếu đi. Khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ bắt đầu hạ, cả người hắn đều cuộn tròn lại.
Sơ Tranh ngồi một bên, nhìn Đồ Yếm, cho đến tận khi bốn phía bắt đầu kết sương, cô mới đứng dậy đi qua, ôm Đồ Yếm vào ngực, dùng lông vũ bao bọc hắn lại.
Phượng Hoàng trời sinh thuộc hỏa, thân thể cực kỳ ấm áp.
Đồ Yếm dần dần cũng thả lỏng ra.
-
Qua nửa đêm, bốn phía đã có một tầng băng mỏng.
Đồ Yếm tỉnh lại trong ấm áp. Hắn nhìn lên, thấy lông vũ xinh đẹp Phượng Hoàng, nàng dùng cánh ôm mình, cả người hắn đều nằm trên người nàng.
"Tỉnh rồi à."
Đồ Yếm ngước mắt, Phượng Hoàng chẳng biết mở mắt từ lúc nào, không chớp nhìn chằm chằm hắn.
Mắt phượng trong suốt, ẩn ẩn tia sáng bên trong, phác thảo nên hình dáng hắn.
Có chút chật vật. . .
"Đây là nơi nào?" Đồ Yếm không nhúc nhích, Sơ Tranh cũng không nhúc nhích.
"Không biết."
". . ."
Bầu không khí lâm vào xấu hổ trở nên an tĩnh.
Thôn Tượng ngủ bên cạnh, không biết mơ thấy cái gì, đột nhiên chân đá tay đấm mấy lần.
Sơ Tranh và Đồ Yếm đồng thời nhìn sang.
Thôn Tượng vô tâm vô phế, rất nhanh liền an tĩnh lại, chép chép miệng, ngủ tiếp.
Tiếng Đồ Yếm vang lên mang theo âm trầm, thậm chí có chút phòng bị: "Ngươi muốn mang ta đi đâu?"
"Bàn Long nhai."
Bàn Long nhai. . .
Đồ Yếm hạ mi, trên mặt xoát ra một mảnh tinh mịn không đủ bóng ma, vừa đủ ngăn trở cảm xúc trong mắt hắn.
"Vì sao muốn mang ta tới đó?"
"Nuôi rồng." Sơ Tranh thuận miệng nói.
Đồ Yếm: ". . ."
Giây lát sau, Đồ Yếm nói: "Bàn Long nhai không có rồng."
Sơ Tranh: ". . ." Không có rồng sao lấy tên Bàn Long Nhai!
Sơ Tranh trấn định để cánh đè ép hắn: "Nói nhiều quá, đi ngủ."
Đồ Yếm không quen: "Thả ta ra."
"Ngươi chắc chứ?"
"Chắc."
Sơ Tranh xoay người. Đồ Yếm từ trên người nàng trượt xuống. Lạnh lẽo bốn phía trong nháy mắt ập tới, Đồ Yếm rét đến run rẩy.
Cảm giác này. . . thật tệ.
"Khụ khụ khụ. . ."
Đồ Yếm thấp giọng ho khan.
Một giây sau hắn lại được kéo vào trong ấm áp, lạnh lẽo tản ra.
"Tiểu Phượng Hoàng."
Đồ Yếm gọi nàng.
"Gì vậy."
"Ngươi biết ta là ai không?"
Ngươi là thẻ người tốt.
"Đồ Yếm."
"Nếu đã biết, ngươi nên cách ta xa một chút, đừng dính dáng đến ta." Hắn là dị loại ở Hồng Hoang, là kẻ địch, ai cũng muốn giết hắn, diệt trừ cho sảng khoái.
Phượng Hoàng ngay từ khi sinh ra đã được định là Thần thú, chỉ cần có thể trưởng thành, về sau sẽ trở nên vô cùng tôn quý ở Hồng Hoang, trái ngược với hắn.
"Nếu ta không làm theo?" Ngươi tính là gì, ta sao phải nghe lời ngươi!
Gió đêm phất qua tán cây, vang lên tiếng sạt sạt nhè nhẹ.
Có vụn băng rơi trên mặt Đồ Yếm, mang theo một mảnh ướt át lạnh lẽo.
"Tiểu Phượng Hoàng, ngươi muốn gi ở ta?"
"Ngươi."
Xào xạc . .
Tiếng gió lớn dần.
Đồ Yếm nhíu mày, mắt hắn phản chiếu cái bóng phía trên, lá cây lắc lư theo gió, lấp lánh băng sương.
Trong mắt Đồ Yếm hiện lên một tia âm trầm, nhưng hắn cái gì cũng không nói, chỉ tìm một vị trí dễ chịu, nhắm mắt lại.
Bên ngoài lạnh như vậy, hắn sao phải ủy khuất chính mình chứ.
-
Hôm sau.
Tối hôm qua còn lạnh như mùa đông, ngày hôm nay mặt trời nóng bỏng đã treo trên đỉnh đầu.
Đồ Yếm dĩ nhiên vẫn còn choáng, dù đã tỉnh, nhưng sắc mặt không tốt, dù vậy vẫn không ảnh hưởng tới dung mạo của hắn, đẹp đến kinh tâm động phách.
Hắn tùy tiện ngồi chỗ nào, bốn phía đều ảm đạm thất sắc.
Chỉ là quanh thân hắn vẫn quẩn quanh một luồng khí u ám, có chút khủng bố. Thôn Tượng cũng không dám tới gần.
"Tiểu Phượng Hoàng, lông vũ của ngươi sao lại thiếu."
Phượng Hoàng Linh Vũ không nhiều, cho nên lúc thức dậy Đồ Yếm liền phát hiện lông vũ của nàng thiếu một cái.
Sơ Tranh dùng cánh sờ lên đầu mình.
"Còn không phải để đổi cho ngươi. . ."
Một cánh Sơ Tranh đập tới, Thôn Tượng bị tát lăn một cái.
"Không biết mất lúc nào." Sơ Tranh chẳng hề để ý, quay đầu lại dữ dằn: "Lông của ta mắc mớ gì tới ngươi, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì."
Đồ Yếm: ". . ." Phượng Hoàng Linh Vũ làm sao rơi được?
Đồ Yếm nhìn Thôn Tượng một chút, không hỏi nữa.
Đợi tới khi Sơ Tranh rời đi, Đồ Yếm mới ra hiệu Thôn Tượng đi qua.
Thôn Tượng run lẩy bẩy: "Ngươi, ngươi có chuyện gì?"
Hắn không đi qua.
Đây là Đại ma đầu giết thú không nháy mắt a.
Đầu ngón tay Đồ Yếm vuốt vuốt nhánh cây, chạm xuống mặt đất một cái: "Lông vũ của nàng đi nơi nào?"
Thôn Tượng: "Đại Vương nói, chuyện không liên quan tới ngươi, không cho ta nói ngươi biết."
"Có liên quan tới ta?"
Thôn Tượng: ". . ."
Ta cũng không nói gì nha.
Đồ Yếm nâng nhánh cây vung xuống, Thôn Tượng lập tức cút qua một bên.
Đồ Yếm ý vị không rõ quay nhìn hướng Sơ Tranh rời đi.
Tiểu Phượng Hoàng. . .
Một Thần thú...
-
Vì sao đi Bàn Long nhai, Đồ Yếm cũng không tiếp tục hỏi.
Nhưng hắn hình như cũng muốn đi nơi đó, cho nên không phản đối.
Đồ Yếm không tiếp tục hôn mê, tình huống tựa như mỗi ngày một tốt lên. Sơ Tranh hoài nghi Hồng Tiêu có phải lừa cô không.
Nhưng có một lần, Sơ Tranh trông thấy Đồ Yếm trực tiếp nôn ra máu, xem chừng Hồng Tiêu không có lừa nàng.
Sơ Tranh đi qua, Đồ Yếm lập tức quay người, ngăn cản vết máu phía sau, lãnh đạm gọi nàng: "Tiểu Phượng Hoàng."
Trên đỉnh đầu có ánh nắng chiếu xuống, làm xung quanh hắn dát lên một tầng kim quang nhàn nhạt.
Xiêm y màu đen càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt, có chút mỹ cảm của bệnh trạng.
Sơ Tranh một tay hất hắn ra, vệt máu đằng sau lộ rõ.
Đồ Yếm thấy bị phát hiện cũng không ngăn nữa, che miệng nhẹ giọng ho khan.
"Khó chịu sao?"
"Quen rồi." Đồ Yếm khóe miệng câu xuống, cười lạnh lẽo, bộ dáng kia không khỏi làm người ta run lên.
"Ai hạ chú ngươi?"
Đồ Yếm hơi sững sờ, đại khái không ngờ Sơ Tranh biết nhiều như vậy.
Hắn đột nhiên giận tái mặt: "Chuyện này không liên quan tới ngươi."
Hắn vượt qua Sơ Tranh rời đi.
Một con Thần thú, quan tâm đến việc của hắn làm cái gì.
Nàng hẳn là. . .
Đồ Yếm đột nhiên không biết nên như thế nào, dù sao cũng cảm thấy nàng không nên trộn lẫn với một kẻ như mình.
Sơ Tranh mặt không đổi sắc đuổi theo hắn: "Ngươi tại sao muốn bắt Nguyên Ninh? Hắn là người hạ chú, hay là người có thể giải chú trên người ngươi?"
"Ngươi tại sao muốn bắt Nguyên Ninh?" Đồ Yếm không trả lời mà hỏi ngượclại.
Còn không phải cùng hắn đoạt a . .
Lúc ấy rõ ràng nàng hận không thể chơi chết chính mình.
"Phượng Hoàng thạch cùng Phượng Hoàng tinh huyết ở trên người hắn, đó là đồ của ta." Sơ Tranh trả lời thản nhiên: "Tới lượt ngươi."
"Tiểu Phượng Hoàng, không thể quá tò mò." Đồ Yếm rõ ràng đã tức giận.
Sơ Tranh từ thần sắc hắn có thể nhìn ra.
Hắn nhanh chân rời đi, không có ý định để ý tới Sơ Tranh.
Sơ Tranh: ". . ."
Quan tâm ngươi là sai sao?
Ta mẹ nó quan tâm đến người khác sao? !
Nếu ngươi không phải thẻ người tốt, ta sẽ để ý đến ngươi chắc!
Ngươi mẹ nó còn có mặt mũi tức giận!
Xử lý được rồi!
Sơ Tranh tức giận đạp một cước lên cành cây khô trên mặt đất.
Đồ Yếm nghe thấy, nhưng hắn không dừng lại.
=====================
#Sha:
Trong những ngày ta oải mún chết, có tỷ tỷ Đại Mông vẫn ở bên ta :3
la la la ~~
Thế nên mới có chương mới cho các thím á =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com