Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1188 - Hắc Ám Giáng Lâm (8)

Edit: Sa Nhi
==========

Hoàng hôn dần dày đặc, cảnh sắc hai bên đường cũng dần trở nên hoang vu.

Bé con trong xe đã ngủ say, cả khoang xe chìm vào trong yên tĩnh. 

Sơ Tranh chợp mắt chừng nửa giờ, người phụ nữ thấy cô đã tỉnh, thận trọng đưa qua chút đồ ăn: "Cám ơn cô."

Sơ Tranh cũng không cự tuyệt, thản nhiên nhận lấy.

Trao đổi công bằng, trên thế giới này nào có lắm thứ cho miễn phí như vậy được.

Người phụ nữ thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, đánh bạo hỏi: "Các cô có còn sữa nữa không? Tôi có thể đổi vài thứ với các cô?"

Trong đội ngũ cũng có người dắt theo trẻ con, thế nhưng kiểu trẻ sơ sinh như thế này thì không có, cho nên căn bản không phải ai cũng có loại đồ như sữa bột này.

Người phụ nữ trước đó đã hỏi khắp một vòng.

Vốn cô đã bắt đầu tuyệt vọng, không nghĩ tới, bên phía đội cứu viện kia lại sắp xếp tới được hai cô gái còn trẻ, mà trên người lại còn có sữa nữa.

Người đàn ông kia có vẻ là người chồng của người phụ nữ, nãy giờ vẫn không hề nói chuyện, lúc này mới phụ họa một câu: "Nếu các cô đồng ý đổi, còn có thể cho các cô thêm một chút."

Sơ Tranh vươn tay vào trong ba lô, Giang Như Sương chỉ cảm thấy ba lô bỗng dưng nặng trịch.

Sơ Tranh nghiêng đầu, thần sắc hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giang Như Sương: ". . ."

Giang Như Sương cùng người phụ nữ đổi đồ ăn xong, bèn đưa cho cô một chút: "Tiểu Sơ, ăn chút gì đi?"

"Cậu cứ tự ăn đi."

"Cậu không đói bụng sao?"

"Không đói."

"Ồ."

Đều đã qua thời gian dài như vậy, Vương bát đản lại vẫn chưa phát nhiệm vụ, thếnày không quá bình thường.

【 Chị gái nhỏ, chị nghĩ muốn phá của như vậy luôn sao? Chị gái nhỏ, em không ngờ chị lại có giác ngộ như thế, chị cứ tin tưởng em, có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm. . . 】

Không!

Ta không phải!

Ta không có!

Mi câm mồm!

【. . . 】

-

Đội xe chỉ đi sát vào một phần đường, để chừa một bên khác ra, dạng này thì có thể quay đầu xe chạy đi trong tình huống khẩn cấp.

Thế là Sơ Tranh lại nhìn thấy kia chiếc xe việt dã kia lúc thì nhanh lúc thì chậm chạy bên phía làn xe trống bên cạnh.

Một người một xe bá chiếm cả một con đường, đúng là quá tuỳ tiện phách lối.

Mọi người mặc dù thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không ai dám đi theo hắn làm rối loạn đội hình.

Phía trước có xe đi về đến, bắt xe việt dã kia phải ngừng lại.

Sau đó Sơ Tranh liền nhìn thấy cái xe kia tụt xuống cuối cùng, cuối cùng không còn thấy bóng dáng.

-

Ngày thứ hai lại gặp gỡ một đợt người sống sót mới, xe không đủ dùng, chiếc xe này của Sơ Tranh bị phải cho một người đi lên.

Người đàn bà chừng bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, còn hơi béo, Giang Như Sương trong nháy mắt đã bị chèn ép thành một cục.

Bà ta còn rất không tự giác, ỷ vào một thân bị thịt kia, hết chen trái lại chen phải, ý đồ chiếm thêm càng nhiều chỗ.

Giang Như Sương: ". . ."

Người phụ nữ ôm đứa bé ở đằng trước quay đầu lại: "Bà cũng không nên chiếm nhiều chỗ như vậy chứ, bà xem bà chèn người ta thành hình gì rồi."

Người đàn bà kia trợn mắt trừng lại: "Cô có ý gì đấy hả? Chê tôi béo à?" Ả đàn bà lớn giọng, nghe bà ta gào xong mà cảm giác trong lỗ tai đều ong ong ù cả đi.

"Tôi không có ý đó, tôi chỉ nhắc để bà đừng chiếm nhiều chỗ thế thôi."

Người đàn bà kia bắt đầu không nói đạo lý: "Vậy không phải là cô đang nói tôi béo chắc? Cô làm sao, kỳ thị người béo à!"

"Cái bà này bị sao thế hả!" Người phụ nữ không khỏi nhíu mày.

Giang Như Sương mắt thấy câu chuyện sắp ầm ĩ lên, vội vàng nói: "Không có việc gì không có việc gì, chúng tôi cũng nhỏ người, không tốn mấy diện tích."

Người đàn bà lập tức cảm thấy mình rất có lý, dương dương đắc ý hừ lạnh một tiếng.

Sơ Tranh vẫn không nói một lời, chỉ nhường thêm cho Giang Như Sương ít chỗ về phía sau.

Đây cũng không phải xe của cô, cô cũng chẳng cần thể hiện lập trường làm gì, không cần thiết.

Người đàn bà kia sau đó cũng không có động tĩnh gì nữa, nằm ngáy o o ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại,  trước tiên nhìn ngó cảnh sắc lướt như bay ngoài cửa sổ, sau đó lại đứng lên dò xét trong xe.

Mụ ta mắt sắc, chưa gì đã trông thấy đồ ăn người phụ nữ kia đang để ở phía trước.

"A, mấy người còn có đồ ăn à, cho tôi với."

Mụ đàn bà trực tiếp thò người lên lấy.

Người phụ nữ đại khái cũng không thể nghĩ tới mụ ta sẽ làm như vậy, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.

Đợi cô kịp phản ứng, con mụ kia đã bắt đầu ăn.

Người phụ nữ tức giận đến đó bừng cả mặt: "Cái bà này quá đáng vừa thôi, đây là lương thực của bọn tôi!"

Cô muốn đem đồ ăn cướp về, ai ngờ con mụ kia lại không chịu, hai người xô đẩy đứng lên, người đàn ông đang lái xe, chỉ có thể dùng một cái tay giúp vợ mình.

Giang Như Sương nuốt một ngụm nước bọt.

"Tiểu Sơ, cái bà này sao. . . Không biết xấu hổ thế này?"

Sơ Tranh bị bọn họ làm cho đau  cả đầu, đứa bé cũng lại khóc, xe còn đang bị lái xiêu xiêu vẹo vẹo.

Cô còn không muốn chết.

Cho nên cô kéo Giang Như Sương sang bên cạnh một phát, vươn tay ra, một tay đoạt lấy túi đồ ăn cướp đi.

Mụ đàn bà chỉ đề phòng cặp vợ chồng đằng trước, cũng không nghĩ tới Sơ Tranh lại đột nhiên động thủ nên không phòng bị gì.

"Con ranh chết tiệt kia mày làm gì đấy. . ."

"Kêu thêm một câu nữa xem."

Mụ đàn bà hoảng sợ dán người lên cửa xe, một thân thịt mỡ đều đang run lẩy bẩy, đáy mắt phản chiếu hình ảnh họng súng đen sì.

Sơ Tranh ném đồ ăn lên cho người phía trước.

Mụ đàn bà nuốt một ngụm nước bọt: "Mày. . . Mày dám nổ súng chắc?"

"Có cái gì mà không dám, thời thế thành ra cái dạng này, tôi có giết bà thì sao, thừa dịp không có ai chú ý quẳng bà ra là được, ai thèm quan tâm cái chết của bà." Giọng điệu Sơ Tranh quá mức bình thản.

". . ."

Mụ đàn bà dường như đã tưởng tượng ra hình ảnh kia, toàn thân run rẩy, không dám lên tiếng nữa.

Sơ Tranh tiếp tục nói: "Đến lúc nghỉ ngơi, tự cút xuống xe, còn dám lên chiếc xe này, tôi cũng không thể bảo đảm súng đạn có mắt không đâu.”

"Hiểu không?"

Mồ hôi tên trán mụ đàn bà đã lạch cạch lạch cạch rơi xuống, mụ gật đầu như giã tỏi, biểu thị mình đã hiểu rõ.

Sơ Tranh thu vũ khí lại.

Mụ đàn bà cũng không dám la lối nữa, dán người lên cửa xe, im như gà.

Xem đi!

Vẫn là phải dùng đến vũ lực trấn áp mới được!

Loại người này chính là hiếp yếu sợ mạnh.

Ngươi phải  càng hung ác hơn so với mụ ta mới được.

-

Phía trước hô lên dừng lại nghỉ ngơi, mụ đàn bà lập tức đẩy cửa xe lao xuống dưới, vừa xuống đã hô lên: "Giết người, giết người! Chú bộ đội, có giết người, cứu mạng a!"

Cặp vợ chồng kia rõ ràng cũng hoảng hốt.

Sơ Tranh chẳng hề dao động,  giờ chỉ có xúc động muốn đập chết con mụ kia ra.

Bất quá cô là một người tốt, không thể thô bạo như thế được.

Tỉnh táo lại nào.

Làm người tốt.

Cố gắng!

Ta có thể!

 Mụ đàn bà kia kia rất mau đã dẫn người của đội cứu viện  phía trước quay lại, chỉ vào xe: "Chính là bọn họ, bọn họ muốn giết tôi."

"Bà đừng có ngậm máu phun người, rõ ràng là do bà giành đồ ăn trước." Giang Như Sương không nhịn được phải giải thích một câu.

 Mụ đàn bà lập tức kêu la: "Tôi không có, nó nói hươu nói vượn, bọn chúng đều là một giuộc, bọn chúng chính là muốn giết tôi, chú bộ đội, bọn họ có vũ khí nữa."

Người của đội cứu viện: ". . ."

Có vũ khí thì có cái quái gì kỳ lạ đâu.

Hiện tại trật tự đã sớm rối loạn từ lâu.

Bọn họ kỳ thật cũng không quá muốn quản, nhưng còn mụ này quá lớn tiếng, gào ầm lên có khi zombie cũng có thể nghe thấy.

"Các người ồn ào cái gì đó?"

Đội trưởng nghe thấy tiếng động cũng tới.

 Mụ đàn bà nhìn đám người mình vừa kéo tới, giờ lại dồn dập nhường đường cho người này, lập tức thay đổi mục tiêu cáo trạng, lại lật chuyện vừa rồi bô bô gáy một lần, còn chẳng thèm sửa mồm.

Đội trưởng nhìn Sơ Tranh: "Vũ khí là tôi đưa cho cô ấy."

Mụ đàn bà: ". . ."

Đội trưởng cũng biết chuyện đã phát sinh, bèn giao mụ đàn bà cho thủ hạ mang đi.

Đội trưởng cùng Sơ Tranh nói vài câu mấy lời khách sáo.

Có người chạy tới báo cáo.

"Đội trưởng, đã chọn người xong, có thể tùy thời xuất phát."

"Được, các cậu đi trước đi." Đội trưởng gật đầu, lại phân phó người bên cạnh: "Để mọi người nghỉ tại đây, nếu là trước hừng đông sáng mai chúng tôi còn chưa trở lại, các cậu cứ dẫn người về căn cứ trước."

Sơ Tranh chủ động hỏi một câu: "Các anh  muốn đi đâu?"

Đội trưởng giải thích: "Phía trước có một huyện thành, chúng tôi đến thử tìm xem có người sống sót hay không, cũng thuận tiện thu thập thêm chút vật tư."

"Tôi đi cùng mấy người."

". . ."

Sự ngạc nhiên này tới quá nhanh, đội trưởng cũng thấy rất bất ngờ.

Nhưng hắn cũng biết Sơ Tranh rất lợi hại, nếu có cô đi cùng, đội trưởng đương nhiên nhiệt liệt hoan nghênh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com