Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1214 - Hắc Ám Giáng Lâm (34)

Edit: Sa Nhi
===========
Cổ áo Quý Lâm đột nhiên bị siết chặt, cảnh sắc trước mắt xoay tròn, sau lưng hắn bỗng dựa vào trên bức tường vẫn còn mang theo hơi nóng, nhiệt độ từ sau lưng xông thẳng vào cơ thể.

"Anh đi chịu chết đấy à?"

Giọng nói lạnh lùng của cô gái vang lên bên tai.

Bên tai Quý Lâm ù đi trong chớp mắt, sau đó trái tim mạnh mẽ rơi xuống theo, hắn bỗng ôm chặt lấy Sơ Tranh.

Vừa rồi hắn đã thật sự cho là....

"Ôm đủ chưa?" Sơ Tranh cắn răng, không thở được rồi đây này!! Vật nhỏ muốn mưu sát ta phải không?! Qua sông đoạn cầu lấy oán báo ơn, quá đáng!

Quý Lâm vừa nghe vậy, những suy nghĩ rối như tơ vò trong đầu nháy mắt đã biến mất, hắn đang làm gì thế này! Hắn đang làm gì thế này!!

Quý Lâm cảm giác nơi làn da Sơ Tranh chạm qua đang nổi lên từng luồng nhiệt nóng hổi.

Trong máu như có thứ gì đó đang sôi trào, không ngừng tuôn đến tận tứ chi, nhịp tim giống như bị người ấn nút tua nhanh gấp đôi, thình thịch thình thịch vang lên bên tai không ngừng.

Quý Lâm như bị kinh hãi buông cô ra, ánh mắt lập tức chuyển sang nhìn vào chỗ khác, nói chuyện cũng không lưu loát nữa: "Tôi... Không có ý gì khác."

Lông mày Sơ Tranh thoáng nhíu lại, biên độ nhỏ bé đến không thể nhận ra, nghiêm túc nói: "Tôi cho phép anh có."

Quý Lâm: "??????"

À mà, cô vốn có ý nghĩ phi pháp với mình còn gì.

Vấn đề bây giờ là……...

Dường như... hắn cũng có?

Những cảm xúc tán loạn vừa rồi của Quý Lâm, trong nháy mắt đã bị đáp án này đập xuống nháo nhào, thân thể hắn cứng ngắc dựa vào tường, trong đầu chỉ còn là một mảnh trống không, cứ như đã lâm vào trạng thái chết máy, không vận hành được não nxưa.

Sơ Tranh: "Còn không đi hay muốn chờ đám người kia tới gô cổ nữa chắc?"

Quý Lâm phản ứng chậm mất nửa nhịp, hắn phức tạp nhìn Sơ Tranh một chút, hít sâu, thở ra, trấn định đi theo Sơ Tranh, cả hai thừa dịp loạn lạc rời đi.

Quý Lâm dẫn Sơ Tranh trở lại nơi hắn giấu Trình Tả: "Làm sao chúng ta về  lại khu 3 được?" Bây giờ lại còn thêm một người, còn là người đang bất tỉnh nhân sự, cứ đi thế này nhất định sẽ gây ra nghi ngờ.

"Không về nữa." Sơ Tranh không có ý tứ muốn giúp đỡ, lạnh lùng nhìn Quý Lâm đang đỡ Trình Tả dậy.

Quý Lâm sững sờ: "Không về nữa?"

Sơ Tranh không chỉ có giấy thông hành khu 2, mà cô còn thuê một chỗ ở khu 2 luôn, phòng ở không quá rộng, nhưng rất sạch sẽ, gần như không có gì khác biệt so với trước mạt thế.

Quý Lâm đặt Trình Tả lên ghế sofa: "Trình Tả? Trình Tả, cậu có nghe thấy không?"

Trình Tả vẫn không có chút phản ứng nào, trên người hắn không có miệng vết thương nào nghiêm trọng, hô hấp tuy khá suy yếu  nhưng còn chưa tới tình trạng tắt thở.

Quý Lâm hỏi Sơ Tranh cấp cho ít nước để tắm rửa cho Trình Tả.

Sơ Tranh đứng trên ban công, nhìn về phía bọn họ vừa thoát ra ngoài, bên kia vẫn còn có ánh lửa chưa tắt, trên đường phố thỉnh thoảng có thể trông thấy người muốn đến xem náo nhiệt, kết quả đều bị đội tuần tra cản lại.

"Cám ơn cô." Quý Lâm khẽ nghiêng người dựa vào lan can, một tiếng cảm ơn này hắn nhất định phải nói, nếu như không có cô, hắn căn bản sẽ không thể tìm thấy Trình Tả, càng không có khả năng mang Trình Tả ra ngoài.

"Tôi chỉ nể mặt anh thôi." Nếu không phải vì anh, quỷ mới xen vào việc của người khác.

"......" Quý Lâm chớp chớp mắt, ngữ điệu như kéo dài: "Tôi hẳn là nên lấy thân báo đáp cô sao?"

Sơ Tranh: "Anh thấy thế đối với tôi cũng không thành vấn đề."

Quý Lâm chỉ muốn cười, tà tứ lại tùy tiện, hắn không tiếp tục nói nữa, chưa gì đã chuyển lực chú ý ra tình hình bên ngoài.

Không biết đã qua bao lâu, Quý Lâm tựa như than thở một tiếng: "Tiểu mặt đơ, rốt cuộc vì sao cô lại thích tôi?"

Sơ Tranh khẽ mở môi dưới, còn chưa lên tiếng, tiếng đập cửa đã cắt ngang lời cô.

Quý Lâm đối đầu với ánh mắt của Sơ Tranh, Sơ Tranh quyết định nhanh chóng: "Đưa hắn vào trong phòng đi."

Quý Lâm gật đầu đưa Trình Tả sang gian phòng bên cạnh, Sơ Tranh trực tiếp đóng cửa lại,  đột ngột tới mức Quý Lâm không kịp lên tiếng.

Sơ Tranh đi qua mở cửa.

Đứng ở phía ngoài là mấy tuần tra viên, cửa phòng Sơ Tranh vừa mở ra, có người đã nhìn vào bên trong, Sơ Tranh cũng không thèm che giấu, trực tiếp mở rộng cửa ra để tiện cho bọn họ nhìn.

Một tuần tra viên trong số đó nói: "Đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vì lý do bảo đảm an ninh của nơi này, xin hãy trình thẻ căn cước của cô ra."

Sơ Tranh đưa thẻ căn cước trước đó đã được cấp ra, tuần tra viên xác minh xong rồi trả lại cho cô: "Chúng tôi còn cần kiểm tra phòng ở nữa."

Sơ Tranh chắp tay, mặt lạnh ra hiệu bọn họ cứ tùy ý.

Quý Lâm dán người lên cửa nghe tiếng đi lại ở bên ngoài, tiếng kéo cửa rồi đóng cửa, âm thanh lục lọi loạt soạt, tay hắn bất giác đã sờ đến vũ khí bên hông.

Nhưng hắn dỏng tai nghe cẩn thận cả nửa ngày, đám người kia cũng không có ý tứ đến kiểm tra gian phòng này của hắn, đám người đi cả một vòng, chưa gì đã nhanh chóng rời đi.

Quý Lâm không nghe thấy động tĩnh nào nữa mới kéo cửa đi ra ngoài.

"Sao bọn họ không vào?" Mỗi gian phòng bên ngoài đều bị kiểm tra, hình như ngay cả phòng vệ sinh cũng không được bỏ qua, sao có thể bỏ qua gian phòng này của hắn được? Nhất định có vấn đề!

"Sao tôi biết được."

Sơ Tranh hờ hững đứng trong phòng khách, cái bóng tinh tế hắt lên bức tường bên cạnh, bị kéo dài thành một hình dạng kỳ quái.

Quý Lâm đã không chú ý tới, lúc hắn đi ra có dẫm lên ngân tuyến còn chưa kịp thu hồi hết.

Sơ Tranh lãnh đạm nói mấy câu, sau đó đi vào gian phòng bên kia, lời Quý Lâm còn chưa kịp nói ra đã triệt để chết từ trong trứng nước.

Hắn rất muốn biết, rốt cuộc lúc đầu  cô coi trọng hắn vì cái quần què gì vậy.

Vừa gặp đã yêu?

Bằng vào dung mạo này của mình, Quý Lâm đúng là rất có tự tin.

Nhưng cô gái này mà là người nông cạn vậy sao?

Nếu Sơ Tranh đang nằm trong phòng biết được suy nghĩ này của Quý Lâm, đại khái sẽ đường đường chính chính gật đầu, thể hiện bà đây chính là nông cạn như thế đấy.

-

Ngày hôm sau Sơ Tranh đi trước đón Giang Như Sương qua, khu 2 vẫn đang bị giới nghiêm, muốn đi vào cũng phải mất kha khá thời gian.

Quý Lâm là một người đàn ông không biết chăm sóc người bị thương, Giang Như Sương vừa tới, công việc này đã lập tức rơi lên người cô nàng.

Nhưng mang theo cả bé con này lại thành một vấn đề khác…...

"Tiểu mặt đơ, cô ôm nó một chút đi, nó khóc đến sắp tắt thở rồi kia kìa."

"Sao anh không ôm?"

"Tôi không tiện."

"Tôi cũng không tiện."

……..

"Cô không thể ôm nó một chút sao?"

"Dựa vào cái gì mà muốn tôi ôm?"

"Nó không phải do cô nhặt về à?"

"Tôi không nhặt!"

…………….

Kiểu đối thoại thế này, Giang Như Sương cứ cách một lúc lại có thể nghe thấy, mỗi lần đều sợ hai người họ bởi vì vấn đề ai ôm thằng bé mà tẩn nhau luôn quá.

Sơ Tranh mà ôm bé con sẽ chính là xách, loại xách như xách sói con ấy.

Quý Lâm không nhìn nổi nữa sẽ nhận lấy ôm một lúc, nhưng hắn lại cứ sợ Nhạc Nhạc sẽ tè lên người mình, cho nên chỉ cần Nhạc Nhạc không khóc sẽ lập tức buông nó xuống, lủi đi cứ như tránh virus không bằng.

"Tiểu Sơ, hình như anh ta tỉnh rồi."

Giang Như Sương đi từ gian phòng ra, nhỏ giọng báo cáo với Sơ Tranh.

Cô ấy vừa dứt lời, Quý Lâm đã ném đồ vật trong tay đi, vọt thẳng vào gian phòng như một cơn gió.

Sơ Tranh xách Nhạc Nhạc đưa cho Giang Như Sương, cũng đi theo vào phòng.

Trình Tả mới chỉ có một chút ý thức, có thể nhận ra Quý Lâm đã là cực hạn. Trong con ngươi anh ta có kích động, có may mắn, nhưng càng nhiều hơn chính là sự hoảng sợ.

Trình Tả hé mở cánh môi khô nứt ra, mấy lần muốn lên tiếng nhưng đều chỉ phát ra những âm tiết mơ hồ, không thể nghe rõ anh ta muốn nói gì, mỗi lần đều vì quá kích động mà ngất đi, sau khi tỉnh lại thì lặp lại hành vi như trên.

Trình Tả tĩnh dưỡng hai ngày, tình huống mới chậm rãi chuyển biến tốt hơn.

Mà bên ngoài bởi vì vụ nổ kia mà vẫn luôn giới nghiêm, thỉnh thoảng vẫn có đội tuần tra hò hét nhau đi qua.

Những người kia chắc là đang tìm kẻ xông vào, cùng với cả Trình Tả bị mang đi.

Có thể điều động được nhiều người như vậy,  rốt cuộc đã có bao nhiêu kẻ biết chuyện phát sinh trong chốn đó? Còn có bao nhiêu kẻ đang ngầm đổ dầu vào lửa trong bóng tối nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com