Chương 1271 - Hà Thần Tại Thượng (17)
Edit : Sa Nhi
==============
Ở một nơi khác.
Tuyên Ảnh tỉnh lại trong khu 'rừng san hô' màu đỏ, Tiểu Kim Long đang bay bay giữa không trung, dùng đuôi xua tan những dây leo màu máu đang không ngừng thăm dò trườn tới.
"Chủ nhân!"
Tiểu Kim Long thấy Tuyên Ảnh tỉnh lại, hưng phấn kêu lên.
Tuyên Ảnh đưa tay day day mi tâm: "Đây là đâu?"
"Không biết nữa, đột nhiên chúng ta bị đưa đến đây." Tiểu Kim Long nói: "Những thứ này đều là vật sống."
Tuyên Ảnh nhìn về phía những dây leo đang không ngừng bò tới kia, ánh mắt đảo qua mặt đất: "Sơ Tranh đâu?"
Tiểu Kim Long biểu thị không thấy, nơi này chỉ có một mình nó.
Tuyên Ảnh đứng dậy, phất tay chặt đứt đám dây leo, dây leo giống như bị đau, lập tức rụt về.
Đây là nơi nào?
Tuyên Ảnh chưa từng thấy những thứ này, cũng chưa từng nghe nói đến, hắn quyết định trước tiên nghĩ cách rời khỏi đây đã, cũng tiện tìm Sơ Tranh luôn.
Đương nhiên Tuyên Ảnh cũng không quá lo lắng, tiểu cô nương kia cũng không yếu ớt như hắn nghĩ.
Chỉ là không biết nàng sử dụng thứ sức mạnh gì…...
Tuyên Ảnh cẩn thận đi qua rừng san hô, dây leo đôi khi sẽ công kích hắn, nhưng sau mấy lần bị Tuyên Ảnh thô bạo chặt đứt, dây leo liền sinh ra sợ hãi, mỗi lần đều chỉ dứ dứ mang tính thăm dò.
Không biết rừng san hô rộng lớn cỡ nào, Tuyên Ảnh đã đi rất lâu mà vẫn không nhìn thấy điểm cuối.
Ánh sáng trên đỉnh đầu cũng không có bất kỳ biến hóa nào…..
Nơi này giống như không phân chia ngày đêm.
Sột soạt sột soạt…...
Âm thanh đột nhiên vang lên từ bốn phương tám hướng, Tuyên Ảnh đưa mắt nhìn khắp xung quanh, đám dây leo đều đang yên tĩnh treo bên cạnh, không hề có động tĩnh.
Âm thanh kia là từ xa đến gần…...
Sột soạt sột soạt…...
Càng lúc lại càng gần.
Giống như đã ở ngay bên tai, rõ ràng đến mức quỷ dị.
Vèo ——
Thân thể Tuyên Ảnh đột ngột né tránh, dây leo to bằng cả cánh tay sượt sát qua gương mặt hắn, một kích chưa trúng, dây leo lập tức rẽ ngoặt trên không trung, lần nữa phóng về phía Tuyên Ảnh.
Từ tất cả mọi phương hướng khác nhau đều có dây leo vọt tới, đan xen vào nhau như muốn vây Tuyên Ảnh vào chính giữa.
Thân ảnh màu đen chập trùng nhảy lên xuống giữa đám dây leo, đám dây leo bị chặt đứt thỉnh thoảng lại rơi xuống mặt đất.
Những dây leo này và đám dây trên cây không giống nhau, sau khi bị chém xuống, chúng lại cấp tốc hòa làm một thể với mặt đất, tái sinh mọc ra càng nhiều dây leo hơn nữa.
Chỉ mới một hồi giằng co như vậy, nơi này đã bị những dây leo thô to bằng cánh tay chiếm cứ.
Tuyên Ảnh không dám chặt đứt nữa, nhảy lên hư không, giẫm lên dây leo lao thẳng về một hướng.
Kim Long bám sát theo phía sau, thỉnh thoảng giải quyết những dây leo dám xông lên.
Sột soạt sột soạt…...
Âm thanh vang lên bên tai không ngớt, Tuyên Ảnh không biết trong khu rừng này, có bao nhiêu vật như vậy nữa.
Nhưng những thứ này đúng là rất khó đối phó…...
"Chủ nhân, cẩn thận!!"
Tiểu Kim Long đột nhiên kêu lên sợ hãi.
Chỉ thấy mấy cây dây leo phía trước đồng thời đánh úp tới, dây leo phóng cực nhanh, đến cả không khí dường như cũng bị chấn động.
Khắp xung quanh đều đã bị phá hỏng, Tuyên Ảnh không còn chỗ nào để trốn, trong sát na đó, đáy mắt Tuyên Ảnh chợt có ngân mang rơi xuống, những nơi nó đi qua, tất cả dây leo đều bị tẩy sạch.
Từ nơi sâu trong rừng san hô đỏ rực, một bóng người xinh đẹp nương theo ánh sáng bạc nhanh chóng lao đến.
Gió phả qua hai gò má Tuyên Ảnh, Sơ Tranh vội kéo cổ tay hắn lại, túm hắn tránh sang bên cạnh.
Sơ Tranh giơ tay, ngân quang nhanh nhẹn bao trùm đống dây leo kia, dây leo có giãy giụa, nhưng ngay sau đó đã hóa thành bột phấn, rơi rào rào xuống giữa rừng san hô.
"Ngươi không sao chứ?"
Sơ Tranh dùng một tay đỡ Tuyên Ảnh, ngữ điệu chẳng có chút chập trùng nào hỏi hắn.
Thẻ người tốt dù đã hắc hóa cũng vẫn cần ta!
Số mệnh của nhóc đáng thương chính là phải lao lực như thế.
Tuyên Ảnh bình tĩnh nhìn cô đủ 3 giây, cánh môi hé mở: "Không sao."
"Không sao là tốt rồi."
Tuyên Ảnh im ắng quan sát cô một vòng: "Ngươi thì sao?"
"Ta thì có thể có chuyện gì." Đại lão luôn khỏe khoắn!
Âm thanh huyên náo trong rừng vẫn chưa yên tĩnh lại, vẫn có dây leo ẩn nấp đâu đó tùy thời đánh lén.
"Rời khỏi nơi này trước đã." Sơ Tranh kéo Tuyên Ảnh đi về một hướng.
Ánh mắt Tuyên Ảnh rơi trên tay cô, cũng không giãy giụa đi theo cô xuyên qua rừng san hô.
Cũng có dây leo thử thăm dò, nhưng còn chưa tới gần đã bị những sợi chỉ bạc kia nghiền thành bụi phấn.
"Đây là nơi nào?"
Sơ Tranh nghiêng đầu hỏi: "Ngươi không biết sao?"
"Ừ." Tuyên Ảnh ngừng một chút: "Cô nương biết đây là nơi nào không?"
Sơ Tranh quay đầu lại: "Không biết."
"........"
-
Sơ Tranh vốn không có ý định chui vào trong này, nhưng cảm giác thiêu đốt trên cổ tay cô càng lúc càng mãnh liệt, bây giờ nguyên cả cánh tay đều đã chết lặng.
Bộ xương khô kia có kịch độc!
"Ngươi có gặp phải người bằng xương khô không?" Sơ Tranh hỏi Tuyên Ảnh.
"Người xương khô?" Tuyên Ảnh lắc đầu: "Không có, ta tỉnh lại đã ở ngay chỗ này."
Thứ hắn gặp phải đều là những dây leo kỳ quái này.
"Không có là tốt rồi." Ngón tay Sơ Tranh trượt xuống, bắt lấy lòng bàn tay Tuyên Ảnh: "Theo sát vào."
Tuyên Ảnh: "??????"
Tuyên Ảnh luôn cảm thấy hành động giữa bọn họ có hơi quái lạ, sao cô vừa xuất hiện một cái đã lập tức nắm quyền chủ động rồi?
Mà còn lạ hơn nữa, hắn thế nhưng cũng không cảm thấy phản cảm là sao.
Giống như lần trước, khi cô đưa ra điều kiện trắng trợn đến vậy mà hắn cũng không từ chối…….
Tuyên Ảnh thở ra một hơi, đè những cảm xúc rối loạn kia xuống đáy lòng, chuyên tâm cảnh giác với biến hóa bốn phía xung quanh.
Dây leo sột soạt đi theo bọn họ, nhưng cũng không dám công kích, giống như đã sợ Sơ Tranh.
Tựa như những dây leo từng công kích hắn lúc đầu, phát hiện mình đánh không lại, chúng sẽ không tiếp tục vọng động.
Tuyên Ảnh đánh vỡ bầu không khí kì quặc này: "Cô cảm thấy đây là nơi nào?"
"Không biết, ta chỉ là một phàm nhân." Sơ Tranh cứ không thích phối hợp đấy.
"......."
Cũng đúng.
Mà khoan, nghĩ lại, lại thấy không đúng lắm?
Với thứ sức mạnh quỷ dị kia của cô mà là một phàm nhân?
Nhưng Sơ Tranh không nói, Tuyên Ảnh cũng không có cách nào.
Sơ Tranh lúc đầu là nắm tay hắn, về sau có lẽ ngại phiền phức nên buông hắn ra, hai người một trước một sau đi tới.
Không biết đã đi bao lâu, rốt cuộc cũng trông thấy cửa ra của khu rừng san hô.
"Khoan đã."
Tuyên Ảnh giữ chặt Sơ Tranh đang định tùy tiện đi ra ngoài.
"Không biết tình huống bên ngoài như thế nào, cẩn thận một chút thì hơn."
Sơ Tranh: "......"
Tuyên Ảnh để Tiểu Kim Long đi ra trước xem thử, Tiểu Kim Long bay ra khỏi rừng san hô, nhanh chóng bay về: "An toàn."
-
Bên ngoài rừng san hô là vách núi, phía dưới là một sơn cốc, trong sơn cốc giăng kín mây mù vấn vít, không thể thấy rõ bên trong có gì, nhưng mơ hồ nhìn thấy được một góc kiến trúc lộ ra từ trong màn mây.
Cung điện bay ra ngoài từ trong thân thể Sơ Tranh, đuôi lông mày Tuyên Ảnh hơi nhướn lên, còn chưa kịp nói chuyện đã thấy Sơ Tranh bắt lấy cung điện bằng một tay đưa tới trước mặt hắn: "Này."
Cung điện: "......"
Tuyên Ảnh: "....."
Cung điện bỗng nhiên biến lớn hơn tránh thoát khỏi tay Sơ Tranh, nó lập tức bay thẳng lên hư không.
Hồi lâu sau Tuyên Ảnh mới lên tiếng: "Cô có thể gọi nó ra?"
Giọng điệu Sơ Tranh đã lạnh căm căm: "Không thể."
Cái cung điện thối này xem thân thể bà đây như khách sạn đấy à, muốn ở là ở, muốn đi thì đi chắc. Láo chó nó vừa thôi.
"Tự nó có thể đi ra?"
"Ừ."
Sơ Tranh nắm lấy tay Tuyên Ảnh, đột ngột nhảy lên hư không.
Tuyên Ảnh còn đang mải suy nghĩ chuyện cung điện, làm sao nghĩ đến Sơ Tranh lại đột nhiên làm vậy nên không hề phòng bị, cảm giác mất trọng lượng đánh ập tới, tiếng gió rít gào lướt qua mặt hắn.
Hắn vừa chuyển mắt đã thấy gương mặt đang gần trong gang tấc, thậm chí có thể thấy rõ từng sợi lông mi của cô…...
Sơ Tranh bỗng nhiên ghé mắt sang đối đầu với ánh mắt của Tuyên Ảnh.
Tuyên Ảnh như đột ngột bị chìm trong đôi mắt kia, như đang ở giữa cảm giác trời đất quay cuồng, lại bỗng rơi vào trong băng phong vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com