Hoàng đế x Thanh Hà
Chương 463 phiên ngoại cùng đi hết một đời
(Edit: LinhBabie2305)
Cảnh Long đế rũ mắt nhìn y chăm chú, khóe miệng mang ý cười yếu ớt: "Vậy thì khanh muốn trẫm làm gì đây?"
Tô Yến ngẩng mặt lên, dùng một nụ hôn đầy yêu thương để trả lời vấn đề này.
Đây là lần đầu tiên y ôm tâm lý dụ dỗ đến cầu hoan với một người đàn ông khác, e sợ bản lĩnh của mình quá vô dụng lại lo lắng đối phương quá bình tĩnh, dẫn tới thất bại, vì thế chủ động duỗi đầu lưỡi vào trong miệng người kia, dường như muốn lấy lòng nên liếm mút khắp nơi. Khi bị hôn đến nghẹt thở, lại hừ hừ giọng mũi uyển chuyển kéo dài âm cuối thật quyến rũ, tựa như xin tha lại giống khiêu khích.
"... Em làm như thế này là muốn lấy mạng của trẫm à." Hơi thở Cảnh Long đế trở nên dồn dập, giọng nói vốn dĩ trầm ấm cũng mất đi sự thong dong.
Tô Yến hôn liếm bờ môi của hắn rồi dời xuống cằm lại chuyển sang ở hầu kết, thở gấp nói: "Mạng của Cẩn Đường 'cứng' lắm, chỉ 'cái miệng nhỏ này' của ta thì chẳng thể làm được gì cả..."
Giống như có một ngọn lửa âm ỉ từ hầu kết phóng xuống bụng dưới, bùng cháy dữ dội lan ra khắp nơi thành một thảo nguyên bát ngát, Cảnh Long đế không thể nhịn được nữa nên bế Tô Yến lên, đặt ở chiếc bàn gần đó, lại phất tay áo quét sạch mấy thứ linh tinh trên mặt bàn xuống đất.
Tô Yến ngồi ở mép bàn, hai tay chống trên mặt bàn, nghiêng đầu cười với Cảnh Long đế: "Lần trước hoàng gia dạy ta thổi sáo hồng ngọc ở dưới bàn, lại lấy con dấu nhét vào trong cơ thể ta, lần này ngài định làm chuyện tao nhã gì nữa đây?"
"Em luôn nói nét vẽ của trẫm là tuyệt vời nhất, không ai có thể sánh được dù cả trong lẫn ngoài triều đình."
Cảnh Long đế gỡ một cây bút lông nhỏ được sản xuất ở phương bắc xuống khỏi giá đỡ, dùng cán bút đẩy áo lót trên người y ra, làm lộ thân hình mảnh mai trắng nõn như ngọc, từng sợi lông bút quét nhẹ lên xuống, "Trẫm đã dùng vô số loại giấy lụa, chỉ duy nhất chưa thử cơ thể người, hôm nay muốn dùng khanh để vẽ một bức tranh có được không?"
Bút lông nhỏ vừa mềm lại rắn chắc tuần tra tới lui ở chỗ da thịt mẫn cảm, gợi lên cảm giác vừa đau vừa ngứa, Tô Yến hơi run rẩy. "Hoàng gia muốn vẽ cái gì," y cọ rớt giày vớ ở mép bàn, nhấc chân đạp lên đùi Cảnh Long đế, mũi chân chậm rãi dời lên phía trên, chống ở chỗ bắp đùi trong của đối phương, "Có cần thần đi múc nước mài mực hay không?"
Cảnh Long đế nhân cơ hội cởi quần y ra, ném về phía sau lưng ghế, phần đầu của bút lông nhỏ lướt qua dương vật nửa cứng, chuyển đến miệng huyệt nhắm chặt của y, ngoáy nhẹ qua lại.
"Không cần phiền phức như thế, chẳng phải khanh cũng có nước riêng của mình à?"
Bút lông nhỏ bắt đầu trở nên thấm ướt, cán bút và nửa thân trên tiến vào trong cơ thể dễ như trở bàn tay. Tô Yến khép hờ hai mắt, hút khí thật nhẹ, dần dần chất lỏng trong suốt chảy ra từ hậu huyệt không chỉ làm ướt lông bút, còn chảy dọc theo cán bút khắc viên đồi mồi xuống đầu ngón tay, tựa như giọt mực từ thiên nhiên. Cảnh Long đế cầm nghiên mực trống không ở góc bàn tới đựng, trong chốc lát đã đổ đầy dâm thuỷ sáng lấp lánh, hắn nhấc lên xem xét.
Khi Hoàng đế đang nghiên cứu, Tô Yến dường như muốn so cao thấp, cũng lấy gót chân nghiền nghiền giữa háng đối phương, lại dùng ngón chân đi kẹp chỗ vải dệt dần nhô lên. Hoàng đế hít hà một hơi, bắt lấy chân trần của y ở trong tay rồi xoa bóp, nửa giận nửa cười mà cảnh cáo: "Thành thật một chút, nếu không ta sẽ phạt em đó."
Tô Yến liếc xéo hắn, từ khóe mắt đến gò má ửng lên màu hồng phấn: "Hoàng gia chịu đựng giỏi thật, một bức vẽ lại tốn nửa canh giờ, nước ở nơi này của thần sắp khô cạn luôn rồi."
Tay Cảnh Long đế run lên, suýt nữa làm rơi nghiên mực. Hắn cúi người ấn mặt bàn hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức kìm nén dục vọng đang nở rộ, giả vờ tức giận vỗ mạnh vào mông tên cận thần dám oán trách than thở kia: "Khanh thật to gan lớn mật, dám mở miệng chống đối trẫm!"
Tô Yến bị vỗ mông mấy cái, phía trên nổi lên vết đỏ, hậu huyệt càng chảy ra nhiều chất lỏng trong suốt, làm cán bút trơn trượt tuột ra hơn một nửa. Y cười nhẹ rồi dùng mũi chân đi móc eo của Hoàng đế, thở dốc nói: "Bút này vừa nhỏ lại vừa trơn, không dùng được nữa, đổi cây khác đi..."
Cảnh Long đế khàn giọng hỏi: "Ta nên đổi cái nào đây?"
"Đổi... cây bút kia của hoàng gia đó."
Trên mặt bàn đều là bút của hoàng thượng, 'cây bút kia' trong miệng y lại có ý nghĩa khác. Cảnh Long đế cũng không làm y thoả mãn, lại lấy một cây roi ngựa trúc từ giá đỡ để làm bút, ba tiến hai lui mà cắm vào trong hậu huyệt đối phương.
Roi trúc có hình dáng khá kỳ dị, thân trên chia thành nhiều khúc, ống bút được làm theo kiểu xưa, còn có thể dùng làm roi nên gọi là cây roi ngựa. Cây bút này càng thô to hơn so với những cây khác, những nốt tròn nhô lên và lông tơ trên đầu bút cùng cọ xát trong vách thịt, Tô Yến chỉ có thể run rẩy rên rỉ, không rảnh để ý tâm tư muốn trêu đùa người đàn ông này nữa.
Một tay Cảnh Long đế sờ soạng tơ hồng trên bút rũ ở ngoài huyệt khẩu, thọc roi ngựa vô cọ xát qua lại rồi rút ra, ngoáy ngoáy liên tục, khiến Tô Yến đỏ bừng cả mặt, rên rỉ không ngừng; tay còn lại cầm bút lông nhỏ ướt dầm dề kia, chấm nước từ nghiên mực rồi bắt đầu múa bút trên da thịt tuyết trắng, nhanh chóng phác họa ra thân cây già cỗi và những cành dài ngoằn ngoèo.
Cây cổ thụ giữa thân thể của y này được vẽ nên nhờ bút pháp vừa thuận chiều lại đảo ngược, mạnh mẽ hoạ ra từng cành và thân cây, lực bút hào hùng uy phong mang khí thế như Thương Long, cành cây khoẻ khoắn uốn cong, nét vẽ gọn gàng tự do, hiển nhiên là một bức tranh thật xuất sắc. Nhưng bởi vì trên cành không có hoa nên mất đi sức sống, trông hơi tàn tạ héo úa.
Cảnh Long đế đặt bút xuống, sau khi nhìn thân cây và dáng người tinh tế của thanh niên, thở dài: "Cổ thụ gặp mùa xuân, cho dù xuân chỉ tới một lần, cũng nên cố gắng hết sức để cây nở đầy hoa."
Nói xong lại đổi nghiên mực mới khác, thả cây bút ướt đẫm nước lên trên, chất lỏng trong suốt kia được chứa ở nghiên mực bạch ngọc có màu ửng đỏ, Hoàng đế dùng đầu ngón tay chấm nhẹ rồi bôi lên môi Tô Yến, cúi người liếm mút và hôn sâu, cười nhẹ:
"Một vị ngọt thanh dịu nhẹ, này chẳng lẽ là âm tinh theo lời Đạo gia nói, có thể giúp người trường sinh bất tử ư."
Tô Yến bị đùa giỡn đến mức hai tai nóng bừng, ôm lấy cổ của Hoàng đế rồi cắn nhẹ cằm hắn: "Nếu thật sự có thể làm hoàng gia sống mãi không thôi, muốn nhiều hay ít thần đều có cả, chỉ sợ ngài không chịu tới hút mỗi đêm. Đã sẵn sàng chưa đó?"
Dương vật bừng bừng phấn chấn của Hoàng đế cách một tầng vải dệt vuốt ve y, cố nhịn nói: "Nhanh thôi."
Nước trong nghiên mực bạch ngọc trộn lẫn chu sa mang hương thơm, màu sắc tươi sáng xinh đẹp, Cảnh Long đế rút roi ngựa và ống bút trúc trong hậu huyệt của y ra, dùng đầu bút nhỏ chấm mực son, rồi vẽ nên vô số chấm đỏ nho nhỏ trên các cành của cổ thụ.
Tô Yến cúi đầu nhìn xuống ngực bụng đang phập phồng: "Tại sao đều là nụ hoa chưa nở vậy? Cành mai già xứ lạnh này phải có hoa nở lớn chút mới đẹp."
Cảnh Long đế ném bút chu sa, nhét góc áo vào đai lưng, cởi dây quần xuống làm lộ ra dương vật sớm đã cứng ngắc khó nhịn, nóng lòng đẩy vào hậu huyệt ướt đẫm nước.
Tô Yến sợ hãi thét lên một tiếng và căng chặt thân thể, hai bàn chân buông thõng móc lấy eo của đối phương, hai cánh tay bất lực không biết để đâu cào lên các trang giấy trên mặt bàn, cuối cùng ngón tay bấu chặt mép bàn, mới miễn cưỡng giữ được ổn định.
Cảnh Long đế không có cúi người ôm y, mà dùng bàn tay nắm chỗ eo hông của thanh niên, đâm chọc mãnh liệt như vũ bão, nghiến răng nói:
"Khanh nhìn xem... Hoa nở ra sao..."
Tô Yến bị dập liên tục giống như thuyền nhỏ trên đỉnh sóng, hồn bay phách lạc không còn là chính mình nữa. Cây bút nhỏ quét nhẹ trên da thịt đầy lưu luyến, trong khi đó dương vật cứng rắn lại xuyên thật mạnh vào thân thể y, hai việc này cũng không hề mâu thuẫn nhau, khiến cho từ thân thể đến tâm trí của y tràn ngập dục vọng.
Cái dương vật to lớn kia dường như muốn đập nát linh hồn thẳng nam của y, mỗi một va chạm đều ép ra nước sốt thơm ngọt, mang theo sự kịch liệt làm cho Tô Yến chỉ có thể nhớ mỗi đêm nay mà không quan tâm ngày mai ra sao. Y ngửa đầu lớn tiếng rên rỉ, nước mắt không ngừng lăn xuống từ khóe mắt ướt át, khi bị khoái cảm cực hạn đánh sâu lặp lại liên tục, y thét chói tai buông lỏng tay, ngã người xuống mặt bàn.
Một đôi tay kịp thời giữ lấy vai và cổ nâng y lên. Hậu huyệt vẫn bị một cây gậy da bọc thiết chôn sâu, khi y khom lưng làm bụng gồ lên một chút, Tô Yến dường như muốn nuốt nó vào toàn bộ nên cố gắng hút chặt lấy, khóc nức nở làm trên mặt toàn là nước mắt.
Cảnh Long đế cẩn thận hôn liếm mặt mày của y, nói: "Hoa nở rồi..."
Tô Yến rơm rớm nước mắt mông lung nhìn về phía thân thể chính mình, chỉ thấy một nụ hoa đỏ thắm bị thấm mồ hôi nên hé mở ra, từng cánh nối tiếp xoè ra, hết đoá này đến đoá khác, quả nhiên nở rộ đầy cây. Một trời mây đỏ, ngàn hoa vạn cành đan chéo vào nhau, phức tạp nhưng không loạn, nét vẽ tự do hào phóng, cũng là một kiệt tác được hoàn thành nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cả hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com