Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 135_Chương 140

Chương 135: Tiên hạ thủ vi cường

"Học trưởng...... Ô ô ô......" Hạ Úc Huân ngẩng đầu, cắm đầu tiến vào lòng anh, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Âu Minh Hiên cảm thấy cô thực không thích hợp, cũng bất chấp tay cô đầy dầu mỡ chùi lên áo sơ mi trắng tuyết của anh, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn anh, nói: "Hạ Úc Huân, không được khóc! Nói cho tôi biết, cô rốt cuộc sao vậy?"

"Học trưởng...... Tôi thật gấp a......"

"Gấp......" Âu Minh Hiên dại ra thật lâu, hỏi lại: "Gấp? Cô gấp đi WC a? Lại không ai ép không cho cô đi!"

Hạ Úc Huân ngoan độc bóp sau lưng anh một cái, nói: "A Thần phải đính hôn......"

Âu Minh Hiên tức khắc cười khổ, "Cô là gấp cái này?"

"Chỉ còn lại có bảy ngày, hôm nay qua đi chỉ còn lại có sáu ngày, sáu ngày, tôi có thể làm cái gì?" Ngữ khí của Hạ Úc Huân giờ phút này là tuyệt vọng xưa nay chưa từng có.

"Vì cái gì không thử dùng sáu ngày này quên anh ta đi?" Âu Minh Hiên lúc nói lời này hoàn toàn không ôm bất cứ hy vọng gì.

Hạ Úc Huân nói mê lẩm bẩm, "Người tôi nhớ hơn hai mươi năm, anh lại bảo tôi dùng sáu ngày để quên?"

Quả nhiên......

"Úc huân, tôi có thể giúp em quên đi, đêm nay liền giúp em quên đi, tin tưởng tôi......" Âu Minh Hiên ngồi xổm trước người cô, nghiêm túc mà nhìn cô.

Chỉ là, Hạ Úc Huân hoàn toàn không để ý đến sự thâm tình chân thành của anh, nổi điên đột nhiên đứng dậy, nắm lên một con cua to, hùng hổ nói, "Dưới loại tình huống này tôi càng không thể đợi, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, gan lớn chết no, nhát gan chết đói, tôi phải mạnh mẽ nhúng tay vào, giai đoạn nảy sinh liền đem cuộc hôn nhân bóp chết trong nôi, đánh đến khi bọn họ từ đây trời nam đất bắc, kiếp này vô vọng!"

Âu Minh Hiên thán phục nhìn cô nói đến điên cuồng: "Thật đủ điên cuồng...... Càng điên cuồng, tôi cư nhiên cảm thấy cô nói rất có đạo lý......"

Nhưng không phải là tiên hạ thủ vi cường sao!

Bảo bối, thật là muốn cảm ơn cô nhắc nhở!

Một giờ sau.

Hạ Úc Huân hoàn toàn uống say, thất tha thất thểu mà bị Âu Minh Hiên đỡ, "Học trưởng...... Anh muốn mang tôi đi đâu a? Học trưởng anh hát ngôi sao nhỏ cho tôi nghe đi! Tôi muốn nghe ngôi sao nhỏ! Hát nhanh lên, không hát tôi liền không đi đâu cả......"

"Cô cho tôi sống yên ổn chút đi!"

Cuối cùng đem được cô đến căn phòng dự tính, Âu Minh Hiên đã mệt đến sắp sửa rụng rời.

Khắp người đều là mùi tanh hải sản, Âu Minh Hiên nhìn thoáng qua Hạ Úc Huân lăn vào khăn trải giường, anh nhanh chóng cầm quần áo, trước đi tắm rửa.

Lúc ra tới, cả người Hạ Úc Huân đã thành công từ trên giường chuyển xuống sàn nhà.

"Này, tỉnh tỉnh, đi tắm rửa một cái rồi ngủ tiếp!" Âu Minh Hiên đem áo ngủ nhét vào tay cô, đem Hạ Úc Huân đang mơ mơ màng màng nhét vào phòng tắm.

Một thân mùi tanh cùng mùi rượu, anh khẩu vị cũng không đến nỗi nặng như vậy.

Sau khi Hạ Úc Huân đi vào, anh như trút được gánh nặng mà ngồi ở trên sô pha, bật lửa hút thuốc.

Chỉ cần là thứ anh muốn, không từ thủ đoạn nào đều phải có được.

Nhưng, vì cái gì đã đến lúc này, lại bắt đầu do dự......

Có lẽ, là bởi vì quá quan tâm......

Hạ Úc Huân mới vừa đi ra tới liền bởi vì bước chân không vững, tự mình trượt chân, sau đó không chút nào để ý mà vỗ vỗ mông tự mình bò dậy ngồi vào trên sô pha, mở TV ra.

Tầm mắt Âu Minh Hiên vẫn luôn dõi theo chuyển động của cô, thẳng đến khi thấy cô ngồi vào bên cạnh mình.

Nha đầu...... Cô lại muốn làm cái gì?

"Tôi muốn xem film." Hạ Úc Huân cầm lấy điều khiển từ xa.

Âu Minh Hiên khóe miệng run rẩy, nói: "Đã sắp 12 giờ, cô có muốn ngủ hay không a? Làm trò vớ vẩn gì a?"

"Học trưởng, đây là film gì vậy?"

Âu Minh Hiên đang vô ngữ, vừa ngẩng đầu, thấy rõ hình ảnh giữa màn hình, thiếu chút nữa bị nước miếng mình làm cho sặc chết......

Chương 136:Yêu ma tốc tốc lui tán

Cho dù chưa tỉnh táo, mặt Hạ Úc Huân vẫn dần dần mà đỏ.

Trong màn hình người đàn ông đang cúi xuống, Hạ Úc Huân hét lên một tiếng ôm lấy đệm, khuôn mặt nhỏ vùi vào mặt bông mềm mại run bần bật.

Âu Minh Hiên: "Này......"

"A ——" Âu Minh Hiên mới vừa lại gần Hạ Úc Huân lập tức hét lên một tiếng, cả người lăn long lóc từ đầu bên này sô pha sang đầu bên kia.

Âu Minh Hiên bị phản ứng kinh hãi rống lên của cô làm giật nảy mình, nói: "Còn không phải là phim tình dục sao? Đừng nói với tôi cô chưa từng xem qua?"

"Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy a......" Hạ Úc Huân chấn kinh như thỏ con không thể nào tin nổi mà lặp lại những lời này.

"Như thế nào là như thế nào a?" Âu Minh Hiên ngồi vào bên cạnh Hạ Úc Huân, tò mò hỏi cô, ý vị trêu đùa rõ ràng.

Giữa TV truyền đến tiếng ưm ưm a a, cô gái đột nhiên hét lên một tiếng, Hạ Úc Huân lập tức sợ tới mức kêu to, thanh âm so với đương sự còn kích động hơn......

"Bọn họ đang làm gì?" Thân thể Hạ Úc Huân càng rụt lại hơn.

"Đương nhiên là đang làm......"

"Câm miệng câm miệng không cho nói!" Hạ Úc Huân lập tức ngăn Âu Minh Hiên lại, nói: "Tại sao lại như vậy? Tôi vẫn luôn cho rằng cái loại film này đều là giả...... Như thế nào sẽ làm thật a? Thật là đáng sợ!"

Âu Minh Hiên thiếu chút nữa cười ra tiếng, cô gái nhỏ này cũng quá thuần khiết đi?

Loại film trẻ con này, anh đã sớm không cảm giác, nhưng, đêm nay, có cô ở đây, những hình ảnh đó, những thanh âm đó đột nhiên đều trở nên vô cùng mê người.

"Bảo bối...... Mở mắt......"

"Tôi không!" Hạ Úc Huân sờ soạng điều khiển từ xa muốn tắt TV, lại bị Âu Minh Hiên cướp đi, ngược lại cố tình mở to âm lượng.

Bộ phim này hiệu ứng âm thanh không tồi.

"Bảo bối...... Nghe thấy thanh âm cũng có cảm giác chứ?" Âu Minh Hiên nhẹ giọng nói nhỏ bên tai cô.

"Quá! Dâm! Đãng! Âu Minh Hiên anh cái tên biến thái này, anh cư nhiên cho tôi xem cái này! Anh dạy hư trẻ con!" Hạ Úc Huân vô cùng phẫn nộ cách gối đầu rầu rĩ mà lên án.

"Thứ nhất, đây cũng không phải là tôi cho cô xem, rõ ràng là chính cô mở ra; thứ hai, cô là trẻ con sao?" Âu Minh Hiên vừa nói vừa bất động thanh sắc mà đoạt đi gối đầu của cô.

"A ——" Hạ Úc Huân lập tức nhắm mắt bịt tai lại, trong miệng lẩm bẩm, "Lâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền,, yêu ma tốc tốc lui tán! Ma tốc tốc lui tán! Tốc tốc lui tán! Mau lui tán! Lui tán! Tán......"

Vạn Lý Trường Thành vĩnh viễn không ngã, ngàn dặm nước Hoàng Hà vẫn cuồn cuộn, giang sơn tú lệ điệp màu phong lĩnh, hỏi quốc gia của ta nơi nào giống nhiễm bệnh, mở ra huyết lộ, phất tay mà đi, muốn đưa quốc gia trùng hưng, há để cho đất đai bị dẫm đạp, con sư tử ngủ dần dần đã tỉnh......

Một trận tiếng chuông di động kinh hãi truyền đến, trong phút chốc nhất cử tiêu diệt toàn bộ bầu không khí ái muội lúc này.

Hạ Úc Huân viên mãn, niệm chú quả nhiên là có hiệu quả.

Yêu ma lui tán rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Âu Minh Hiên bên cạnh nghe tiếng chuông di động kinh khủng này, mặt đều tái đi, nói: "Hạ Úc Huân, cô làm ơn có thể tăng phẩm vị của cô một chút hay không?"

Hạ Úc Huân chỉ nhìn thoáng qua di động liền lập tức cúp máy, ách, khó trách yêu ma lui tan......

"Điện thoại của ai?" Âu Minh Hiên liếc mắt nhìn màn hình di động của cô, cực kỳ bất mãn hỏi.

"Giang sơn đẹp đẽ như thế" lại là ai? Nha đầu này luôn thích đặt biệt danh không thể hiểu được cho người khác.

Hạ Úc Huân không nói lời nào, chỉ là vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng trịnh trọng, giống như đang nỗ lực hạ quyết tâm gì đó.

Sau một lúc lâu, cô vỗ ngực thẳng lưng, nói: "Giang sơn đẹp đẽ như thế, dẫn vô số anh hùng khom lưng vái lạy...... Giang sơn kia vốn dĩ chính là thuộc về ta, sao có thể trúng tên của kẻ phản tặc! Ta muốn quật khởi, ta thu phục non sông!"

Chương 137: Ghi chú di động

Hạ Úc Huân nói xong thật sâu hít một hơi, sau đó dứt khoát kiên quyết mà ngẩng đầu, lăng lăng mà nhìn chằm chằm màn hình TV, đôi mắt đều không chớp lấy một cái.

Cô đây lại là nháo đến cỡ nào?

Âu Minh Hiên rất kinh ngạc mà nhìn Hạ Úc Huân đột nhiên đổi tính, càng thêm hứng thú với "Giang sơn đẹp đẽ như thế".

"Vừa rồi điện thoại là Lãnh Tư Thần?" Âu Minh Hiên thử thăm dò hỏi.

Hạ Úc Huân cũng không dấu diếm, "Uhm."

Âu Minh Hiên nổi giận, lại đổi tên gọi, còn càng sửa càng làm anh phát hỏa!

"Hạ Úc Huân, cô thật vô tâm ghê tởm? Anh ta mà đẹp đẽ?"

Âu Minh Hiên nói tới đây, đột nhiên linh quang chợt lóe, lấy điện thoại di động gọi cho Hạ Úc Huân, sau đó lập tức đem di động của cô đoạt lấy.

Trên màn hình hiển thị tên là...... Chủ nô đại gian ác......

Tên kia là "Đẹp đẽ", anh chính là "Đại gian ác"?

Âu Minh Hiên sắp tức điên rồi, vừa mới chuẩn bị đem cô gái đáng chết kia hảo hảo giáo dục một phen, đối diện màn hình TV Hạ Úc Huân đột nhiên hét lên một tiếng chui đầu vào lòng anh.

Đôi bàn tay gắt gao nắm chặt áo ngủ anh, cách khe hở ngón tay nhìn hình ảnh người đàn ông hung mãnh xâm chiếm, run bần bật mà nuốt nước bọt.

Trời ạ! Có thể đau chết hay không? Quá tàn nhẫn, quá đẫm máu, thật là đáng sợ......

Đột nhiên rơi vào có thứ mềm mại rơi vào lồng ngực mình làm cho Âu Minh Hiên thoáng hoảng hốt.

Âu Minh Hiên nhếch khóe miệng, gằn từng chữ một nói, "Hạ Úc Huân...... Đây là phim tình dục a......"

"Tôi biết a......" Hạ Úc Huân tiếp tục phát run.

"Cô xác định cô biết? Tôi đây như thế nào cảm thấy cô hệt như đnag xem phim ma vậy?!" Âu Minh Hiên rốt cuộc nhịn không được phỉ nhổ.

"Đùa cái gì vậy? Phim ma nào có đáng sợ như vậy? Đây quả thực là phim kinh dị đẫm máu! A a...... Cô ấy cô ấy cô ấy sao lại có thể...... Kia kia kia...... Thật ghê tởm! So với phim kinh dị còn ghê tởm hơn!" Hạ Úc Huân vừa nói năng lộn xộn vừa chán ghét mà đem đầu chôn vào lòng anh.

"Khủng khiếp như vậy mà cô còn xem?" Âu Minh Hiên nhướng mày.

Hạ Úc Huân như ruồi muỗi mà lẩm bẩm, "A, tôi muốn học......"

"......" Âu Minh Hiên đã bị cô cả kinh nói không ra lời, sau một lúc lâu trong thanh âm như đè nén gió lốc, "Lại là vì anh ta?"

Vạn Lý Trường Thành vĩnh viễn không đến, ngàn dặm nước sông Hoàng Hà vẫn cuồn cuộn............

Tiếng chuông di động lại lần nữa vang lên.

Âu Minh Hiên lập tức sắc mặt âm trầm mà ấn tắt.

Vạn Lý Trường Thành vĩnh viễn không đến, ngàn dặm nước sông Hoàng Hà vẫn cuồn cuộn............

Lại vang lên, tiếp tục ấn tắt.

Sau năm sáu lần lặp lại liên tục, Âu Minh Hiên trực tiếp đem điện thoại ném trên tường chia năm xẻ bảy.

Hạ Úc Huân bị anh dọa sợ, đang muốn nói chuyện, Âu Minh Hiên lại mở miệng trước, "Hạ Úc Huân, tôi hỏi lại cô một lần, cô học cái này là vì anh ta?"

Nếu không có việc gấp, Lãnh Tư Thần sẽ không gọi liên tục như vậy, Hạ Úc Huân nóng nảy, nói: "Anh làm gì quăng vỡ di động của tôi a!"

"Bé ngoan tâm can bảo bối của chị, em chết thật là thảm......" Hạ Úc Huân kêu thảm bò đi nhặt di động đã hư hỏng kia về.

Âu Minh Hiên khư khư giữ chặt eo cô, đem cô mãnh thế bắt ngược trở lại áp đến trên sô pha.

"Học trưởng, anh đè tôi......" Hạ Úc Huân bị anh quăng đầu váng mắt hoa.

"Không phải muốn học như thế nào sao? Tôi dạy cho cô......" Âu Minh Hiên nói xong liền đem tay thâm nhập vào trong quần áo cô.

Bắt đầu hối hận cho cô mặc đồ ngủ quá bảo thủ này, nếu không kéo đai lưng là có thể hoàn toàn thu phục.

Hạ Úc Huân nôn nóng mà tránh né đụng chạm của anh, "Âu Minh Hiên, tay anh đặt ở đâu đó hả...... Dừng tay......"

Lúc này Âu Minh Hiên sao có thể ngừng được, chỉ là nha đầu kia thật sự quá không yên phận, hai chân đạp loạn thiếu chút nữa tập kích đến bộ vị của anh.

Âu Minh Hiên nguy hiểm tránh thoát vô ảnh cước của cô, thở hồng hộc, nói: "Hạ Úc Huân, cô còn dám động một chút thử xem?"

Chương 138: Quả thực chính là đánh nhau

"Tôi vì cái gì không thể động! Tôi càng muốn động!" tâm phản nghịch của Hạ Úc Huân bị kích động lên, quơ chân múa tay, giương nanh múa vuốt.

Âu Minh Hiên không chỉ trên người ăn móng vuốt của cô, trên mặt cũng quá sức.

Đây nơi nào là tán tỉnh a, quả thực chính là đánh nhau! Hơn nữa đối phương lại là một tay già đời chuyên nghiệp cấp bậc cao!

Nhìn tiểu ác ma dưới thân, vẻ mặt hung tợn của Âu Minh Hiên từng chút một suy sụp xuống: "Xem như tôi cầu xin cô được không? Sống yên ổn chút...... Ngoan......"

"Càng không! Liền không yên phận! Ai kêu anh đè tôi! Ai kêu anh khi dễ tôi! Lão nương không phải dễ khi dễ......" Hạ Úc Huân say rượu chín con trâu đều đè không được, điểm này Âu Minh Hiên tự mình hiểu rõ, mà hôm nay lại gặp khó khăn.

"A...... Ai......" Mắt trái đã trúng một đôi bàn tay trắng như phấn.

"Tôi không náo loạn biết không?" Mắt phải lại ăn một quyền, Âu Minh Hiên đau khổ cầu xin.

Âu Minh Hiên đánh lâu sa trường, tinh tường biết được điểm mẫn cảm của phụ nữ, vừa dụ dỗ cô, vừa bất động thanh sắc chậm rãi sờ soạng.

Tôi dù sao cũng không tin, cư nhiên chỉ một tiểu nha đầu đều trị không được!

"Ha ha......"

Hạ Úc Huân đột nhiên nhịn không được cười thành tiếng, một tiếng này Âu Minh Hiên nghe được quả thực kinh hãi, đôi mắt đỏ ngầu trừng cô, hỏi: "Cô cười cái gì?"

"Học trưởng anh đừng có sờ biết không......"

"Vì cái gì? Không thích sao?" Âu Minh Hiên ái muội mà ghé sát vào cô hỏi.

"Rất ngứa a! Ha ha a......" Hạ Úc Huân thân mình uốn éo, nghiêng qua né tránh tay anh, chôn ở sô pha cười đến mức thở hổn hển.

Âu Minh Hiên tức giận sôi lên, như Phật thăng thiên, nói: "Hạ Úc Huân, cô quả thực......"

Năng lực phá hư bầu không khí của nha đầu này thật sự là quá cường hãn!

Anh hiện tại hoàn hoàn toàn toàn hiểu rõ vì cái gì Lãnh Tư Thần không chạm vào cô.

Cô tựa như một đứa trẻ hồn nhiên đối với anh không chút bố trí phòng vệ, chỉ muốn anh cùng cô chơi đùa, cũng căn bản không rõ thế giới ái muội giữa nam nữ là cái thứ gì.

Muốn dạy dỗ khúc gỗ mộc không hiểu phong tình này tuyệt đối không phải ngày một ngày hai.

Cảm giác sai lâm thình lình xảy ra lập tức liền đem htoàn bộ dục niệm của anh bức lui, Âu Minh Hiên tuyệt vọng mà dùng một chiêu cuối cùng, nói: "Hạ Úc Huân, cô không phải muốn học sao? Làm ơn cô cũng phối hợp chút có được không?"

"Nếu cái gọi là kỹ xảo chính là giống cô gái trong film kia bị người ta chà đạp, tôi tình nguyện không cần học! Quả thực đệ tử lầm người!" Hạ Úc Huân hùng hồn nói xong, không nói hai lời một chân đem Âu Minh Hiên đạp xuống.

"Hạ Úc Huân! Cô cư nhiên dám đá tôi, cô chết chắc rồi!" Âu Minh Hiên không có phòng bị phía dưới bị một chân đá vào, eo đều sắp bị đá gãy.

"A a a! Tôi muốn đi WC......" Hạ Úc Huân biến sắc, trực tiếp từ trên người Âu Minh Hiên mới vừa lăn xuống sô pha dẫm một chân, cọ cọ cọ muốn trốn vào WC.

Âu Minh Hiên kéo thể xác và tinh thần đều mệt bò lên trên sô pha, bệnh nặng mới khỏi, lại bị nha đầu kia lăn lộn một đêm, anh bi ai phát hiện...... Anh không được!

Hạ Úc Huân, cô quá độc đi!

Sự thật chứng minh sách lược đem cô chuốc say rồi hành động là hoàn toàn sai lầm.

Sự thật lại chứng minh, cua ăn nhiều sẽ tiêu chảy.

Chờ Hạ Úc Huân chân mềm mà bò ra tới, Âu Minh Hiên đã ngủ rồi.

Lợi hại a! Không hổ là học trưởng, film kinh khủng như vậy cũng có thể xem ngủ!

Hạ Úc Huân từ phòng ngủ ôm ra một chiếc chăn, rón ra rón rén mà đắp lên cho anh.

Nhón mũi chân vừa định quay người, phía sau bỗng nhiên vang lên thanh âm Âu Minh Hiên: "Muốn đi tìm anh ta phải không?"

Ách...... Anh không phải ngủ rồi sao? Hạ Úc Huân căng da đầu xoay người sang chỗ khác, "Tôi vẫn không yên tâm......"

Âu Minh Hiên sắc mặt giấu trong bóng tối: "Uhm, cô đi đi."

Hạ Úc Huân sửng sốt, cô không nghe lầm đi!

Âu Minh Hiên cư nhiên đồng ý?

Nếu chủ tử đồng ý, vậy cô còn chờ cái gì!

"Vậy...... Tôi đi đây!"

Hạ Úc Huân mới vừa đi được vài bước Âu Minh Hiên đột nhiên lại mở miệng nói, "Từ từ!"

"Chủ tử, ngài còn có gì phân phó?" Hạ Úc Huân chân chó hỏi.

"Hạ Úc Huân, cô đừng giả vờ." Thanh âm Âu Minh Hiên lạnh băng xưa nay chưa từng có.

Hạ Úc Huân không xoay người, hỏi: "Ách, giả vờ cái gì a?"

"Tôi thích cô, cô đã sớm biết có phải hay không?" Phía sau truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Âu Minh Hiên.

Hạ Úc Huân sống lưng cứng đờ, đôi tay đặt ở bên người nắm chặt thành quyền.

"Hạ Úc Huân, đừng giả vờ! Kỳ thật tối hôm nay, cô rất tỉnh táo." Âu Minh Hiên ngữ khí chắc chắn, con ngươi cuồn cuộn.

"Học trưởng, tôi không hiểu ý tứ của anh......" Hạ Úc Huân cắn môi, thân thể hơi có chút run rẩy.

"Hạ Úc Huân, tôi mẹ nó chính là mắt bị mù mới thích cô như vậy?" Âu Minh Hiên xốc chăn đứng lên, một tay đem Hạ Úc Huân đang ngây ngốc chặn ngang bế lên hướng phòng ngủ đi đến.

Không hề là chơi đùa, mà chân chính làm chuyện một người đàn ông đối với phụ nữ......

Chương 139: Cầu xin anh tỉnh lại

Anh thống hận do dự mất đi quyết đoán của chính mình, tối hôm nay, bọn họ cần phải có cái kết thúc.

Hạ Úc Huân thực sợ hãi, cảm giác hoảng sợ như vậy so với một màn chứng kiến trong văn phòng anh còn đáng sợ hơn trăm ngàn lần.

Cô đột nhiên liền nhớ tới Nam Cung Lâm nói, càng nhìn vô hại, liền càng đáng sợ......

"Vì cái gì không phản kháng?"Bàn tay anh dùng sức bóp eo cô, cơ hồ muốn đem cô xoa tận xương huyết.

Không phải không cảm giác được cô sợ hãi, bởi vì toàn thân cô đều đang run rẩy, run rẩy đến mức làm người ta đau lòng, lại càng làm cho người ta muốn phá hủy.

Hạ Úc Huân đau đến hốc mắt phiếm hồng, lại kiên quyết không hừ một tiếng.

Học trưởng, học trưởng cầu xin anh tỉnh lại, cầu xin anh......

Tôi không muốn chúng ta biến thành dáng vẻ kia......

Chỉ tiếc, trong phòng tối tăm ánh sáng che giấu đi sự hoảng sợ cùng bất lực trong mắt cô, nếu Âu Minh Hiên chú ý tới vẻ mặt cô giờ phút này, có lẽ sẽ không đành lòng......

Cô còn đang khờ dại chờ đợi anh có thể giống ngày ấy mà tỉnh lại, sau đó nói với cô, anh chỉ là nhất thời xúc động......
Nhưng mà, anh không có.

Âu Minh Hiên đã hoàn toàn mất đi lý trí, không chút khách khí mà đem mắt kính cô gỡ ra, cúi đầu.

"Đừng...... Học trưởng, anh tỉnh táo một chút!" Dưới sự nguy hiểm, cô theo bản năng mà muốn động thủ, lại nghĩ đến hậu quả sau khi động thủ, bọn họ khả năng vĩnh viễn đều không thể trở lại như trước kia được, không khỏi dừng lại động tác.

"A...... Hạ Úc Huân, tôi nói cho cô biết, tôi rất tỉnh táo! Tỉnh táo mà muốn ngươi! Cho dù tôi điên rồi, thì cũng là do cô bức!"

Âu Minh Hiên gầm thét hệt như một con thú......

Lý trí mai một......

Cô chờ rồi chờ, chờ rồi chờ......

Nhưng hy vọng cô chờ vẫn không đến, người cô quen thuộc vẫn không về...

Chỉ chờ tới, sự tuyệt vọng quen thuộc, ký ức bị chôn vùi cùng thời gian sâu thẳm, vô cùng quen thuộc......

Ngoại trừ tối tăm chỉ có rét lạnh, toàn bộ thế giới chỉ có một mình cô, không có người nghe được thanh âm của cô, không có người đến cứu cô......

Con ngươi Hạ Úc Huân có chút ảm đạm xuống, thẳng đến hoàn toàn chon vùi, vô cùng trống rỗng......

"Mẹ, người đến mang con đi sao......"

"Mẹ, thực xin lỗi, tiểu huân cũng không dám nữa......"

"Mẹ, đừng đánh con...... Đừng bỏ con......"

"Mẹ, rất tối...... Con sợ quá......"

Âu Minh Hiên cuối cùng ý thức được cô không thích hợp, toàn thân run lên, ấn mở đèn đầu giường, ngay sau đó không thể tin nổi mà nhìn cô gái dưới thân.

Hạ Úc Huân ánh mắt tan rã, khuôn mặt dại ra, dường như đã chịu kinh ngạc thật lớn, đắm chìm trong chuyện gì đó đặc biệt đáng sợ cùng sợ hãi......

Đáng chết, anh rốt cuộc làm cái gì!

"Úc huân, tỉnh tỉnh! Là tôi không tốt, đều là tôi sai! Cô tỉnh tỉnh, nhìn tôi! Thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, dọa đến cô......" Âu Minh Hiên tâm loạn như ma nhẹ nhàng vỗ mặt cô, cô lại vẫn là một bộ ngốc ngốc.

Anh đột nhiên nhớ tới Hạ Úc Huân từng nói qua gia tộc cô có tiền sử bệnh tâm thần, còn nói giỡn cô rất có thể cũng bị mẹ di truyền, chỉ là ẩn tính còn chưa phát mà thôi.

Lúc ấy Âu Minh Hiên thuận thế chế nhạo cô, rõ ràng là di truyền hiên rõ, cô chính là con xà tinh bị bệnh......

Giờ phút này, nhìn phản ứng Hạ Úc Huân không bình thường, liên tưởng đến chuyện này, một khả năng hiện lên trong đầu Âu Minh Hiên oanh một tiếng nổ tung.

Anh nghiêng ngả lảo đảo chạy tới phòng khách mặc quần áo, "Úc huân, cô từ từ, tôi đây liền đưa cô đi bệnh viện!"

Hạ Úc Huân hoàn toàn không nghe được anh nói.

"Phanh ——" Cửa mở ra lại đóng lại, một thân ảnh nho nhỏ nhanh chóng chạy trốn ra ngoài.

"Úc huân, cô đừng chạy loạn!" Âu Minh Hiên quần mặc được một nửa, bởi vì sốt ruột muốn đuổi kịp, lập tức ném trên mặt đất, mắt đầy sao xẹt.

Chương 140: Thế giới sụp đổ

Trong biệt thự thanh lãnh, Lãnh Tư Thần dựa nghiêng trên sô pha, một cánh tay để ngang trước mắt, một cánh tay khác cầm một chai rượu mạnh.

Tiếng chuông cửa thình lình vang lên, dồn dập đột ngột như vậy, giống hệt như ngày đó, làm anh trong phút chốc hoảng hốt, không biết là thật hay là ảo giác.

"Lãnh Tư Thần! Lãnh Tư Thần! Đã chết chưa? Không chết thì lên tiếng a!" Hạ Úc Huân ấn trong chốc lát, dứt khoát không ấn chuông cửa nữa, cánh cửa bị cô đập bang bang vang lên.

Trước sau vẫn thô lỗ như một.

"Lãnh Tư Thần, tôi cho anh thời gian ba phút, anh nếu không mở cửa tôi liền đi rồi!"

Vẫn bạo lực hung hãn trước sau như một.

Ba phút sau.

Lúc anh cho rằng cô đã rời đi, thanh âm Hạ Úc Huân lại vang lên, "Xem như anh đang bệnh, hành động chậm chạp, lại cho anh ba phút."

Vẫn chơi xấu trước sau như một.

Lãnh Tư Thần không biết đêm nay Hạ Úc Huân gặp phải cái gì rồi.

Không biết cô nỗ lực phô trương thanh thế như vậy, chỉ là lừa mình dối người muốn lừa gạt chính mình không sợ hãi, một chút đều không sợ hãi......

Nhưng, cuối cùng vẫn chịu đựng không nổi.

"A Thần, mở cửa được không?" Thanh âm cô dần dần mất đi sức lực.

"A Thần, tôi muốn gặp anh, đừng không để ý tới tôi được không......" Đã là ngữ khí hoàn toàn cầu xin.

Người cô dán trên ván cửa, từng chút một trượt xuống dưới, nói: "A Thần, tôi sợ quá, cầu xin anh ra gặp mặt tôi, A Thần, đừng không để ý tới tôi......"

Đã sớm tuyệt vọng bất lực trên ghềnh đá cao, cô dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại bò về phía nơi gọi là hy vọng, kết quả lại phát hiện mọi thứ đều là hải thị thận lâu.

Bóng dáng thiếu niên mông lung đã sớm biến mất trong thời gian xa xôi......

Luôn là thói quen lúc bất lực dựa vào anh, cô biết, cho dù anh làm ra dáng vẻ chán ghét, lại không kiên nhẫn cũng sẽ đem cô kéo lên.

Cho dù anh mỗi lần đều nói không có lần sau......

Mà lúc này đây, đại khái là thật sự không có lần sau......

Anh sẽ không lại để ý tới chính mình......

Lúc đôi tay kia không còn nữa, cô mới chân chính cảm giác thanh âm thế giới sụp đổ.

Thiên —— băng —— địa—— liệt ——

Cô vẫn luôn cho rằng chính mình là kiên cường, lại đến giờ phút này mới biết được, thì ra thiếu cái gốc chống đỡ kia, cô căn bản là cái gì đều không thể ứng đối.

Hạ Úc Huân, kỳ thật ngươi mới là yếu đuối nhất, vô dụng nhất.

Cô ngơ ngác mà ngồi dưới đất, lẩm bẩm tự nói, cũng mặc kệ trong phòng rốt cuộc có người hay không, anh có thể nghe được hay không.

"A Thần, thực xin lỗi, cho tới bây giờ tôi mới phát hiện, cho tới nay, đều là tôi đều tự cho mình là đúng, tự cho mình là đang bảo vệ anh. Kỳ thật tôi mới là người ích kỷ nhất, bởi vì tôi không rời khỏi anh, cho nên mới ích kỷ mà dùng hết mọi biện pháp đê tiện muốn đem anh giữ lại......"

"Tôi từ lúc sinh ra chính là một sai lầm...... Chỉ biết mang đến cho người khác tai nạn sai lầm...... Không có tôi, mẹ sẽ không phải chết, không có tôi, học trưởng sẽ không đau khổ như vậy, không có tôi, A Thần sẽ không khó xử như vậy...... Sẽ không bị tôi liên lụy như vậy......"

......

Một lát sau, tất cả âm thanh rốt cuộc đều biến mất, đêm lại khôi phục sự yên tĩnh.

Trong phòng, anh thế nhưng có chút chờ đợi cô nói lại những lời vừa nói một lần nữa, lại cho anh ba phút, có lẽ anh liền sẽ......

Anh không biết chính mình đang bực cái gì, tức giận cái gì.

Vô cùng lo lắng mà mấy chục cuộc điện thoại gọi đi muốn biết tin tức của cô, nhưng, lúc cô ở ngay ngoài cửa, anh lại không nghĩ thấy cô......

Có lẽ cô vứt bỏ tình nhân vẫn đang triền miên cố ý chạy tới tìm anh......

A, anh nên cảm thấy hài lòng sao?

Cô để ý đến mình như vậy, để ý đến một cuộc điện thoại như vậy, cô có thể nửa đêm từ trên giường đàn ông khác chạy đi tìm anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com