Chương 66_Chương 70
Chương 66: Cây gỗ sồi
"Úc huân......"
"Học trưởng, tôi biết anh muốn nói tôi cố chấp nói tôi khờ, anh sẽ không hiểu. Tôi đã mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, không có gì là tôi không thể chấp nhận. Cho nên, chút suy sụp nhỏ này với tôi mà nói căn bản không tính là cái gì. Cũng như cảm giác mất đi sự yêu thương, tôi không bao giờ muốn nếm thử lần thứ hai."
"Nói như vậy, cô vẫn là không muốn từ bỏ?" Âu Minh Hiên cho dù tài hùng biện cực kỳ tuyệt vời, nhưng với người cô chấp trước mặt cũng đành bại trận.
"Trong từ điển của tôi căn bản không có hai chữ từ bỏ."
Âu Minh Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ rực rỡ lấp lánh tràn ngập ý chí chiến đấu, bất đắc dĩ mà thở dài, nói: "Vậy cô muốn như thế nào? Hiện tại ngay cả vị trí ở cạnh anh ta cũng đã không có."
Không thể không thừa nhận, dáng vẻ nghiêm túc hiện tại của Hạ Úc Huân có thể khiến "Thiên địa thất sắc, nhật nguyệt vô quang".
Bất quá, nếu Hạ Úc Huân biết độc thoại trong lòng Âu Minh Hiên giờ phút này, nhất định sẽ kinh sợ tài dùng từ của anh.
Hạ Úc Huân thẳng thắn nói: "Đúng, vị trí, tôi cần một vị trí! Phía trước là phương hướng tôi tìm lầm, đứng sai vị trí rồi! Tuy rằng tôi có thể không có tài leo trèo của Lăng Tiêu Hoa, mượn cành cao khoe bản thân, nhưng mà, tôi cũng không nên học chim chóc si tình, vì bóng râm lặp lại khúc ca đơn điệu. Nếu anh ấy là một gốc cây sồi, tôi tất phải là một gốc cây bong gòn bên cạnh anh ấy, làm hình tượng một gốc cây đứng chung một chỗ với anh ấy. Chúng ta hẳn là chia sẻ luồng không khí lạnh, bão táp, sét đánh, chúng ta cùng chung sương mù, mây xanh, cầu vồng. Giống như vĩnh viễn phân ly, rồi lại chung thân gắn bó. Đây mới là tình yêu vĩ đại, kiên trung ở tỏng này! Yêu, không chỉ yêu thân hình vĩ ngạn của anh ấy, cũng yêu cả vị trí được giữ vững dưới lòng đất của anh ấy......"
Âu Minh Hiên mặt đầy hắc tuyến cắt ngang mạch cảm xúc dạt dào của cô: "Được, đừng ở trước mặt tôi khoe khoang! Trong đầu tổng cộng cũng chỉ biết có một bài thơ của Thư Đình như vậy. Năm đó lúc cô đọc diễn cảm thơ nếu có loại tình cảm mãnh liệt này, đã sớm lấy được giải nhất rồi."
Hạ Úc Huân mặt tối sầm, bị phá đám!
"Nói nhiều như vậy, cô chính là muốn nói cho tôi biết......"
"Tôi muốn nói với anh rằng, tôi muốn hăng hái hướng về phía trước, nghiên cứu sinh, sau đó thi thạc sĩ, thi tiến sĩ! Bạch Thiên Ngưng vẫn là thạc sĩ, tôi dù sao cũng không thể bại bởi cô ta!"
Âu Minh Hiên khóe miệng run rẩy nói, "Phụ nữ không nên đọc sách nhiều, người xưa còn nói phụ nữ không tài mới là đức a! Ở trong mắt đàn ông, sinh viên đại học chính là Tiểu Long Nữ, sinh viên chưa tốt nghiệp là Hoàng Dung, nghiên cứu sinh là Triệu Mẫn, thạc sĩ là Lý mạc sầu, trên tiến sĩ là Diệt Tuyệt Sư Thái, bác học chính là Đông Phương Bất Bại trong truyền thuyết! Cô nói cô Hoàng Dung không muốn làm, đi làm Lý mạc sầu làm gì, xong rồi có phải hay không còn muốn tiếp tục diệt sạch hoặc là bất bại một chút? Cho đến lúc đó con của đại tổng giám đốc nhà cô cùng Bạch Thiên Ngưng đều đã học tiểu học!"
Hạ Úc Huân tức khắc sôi trào, lòng đầy căm phẫn nói, "Học trưởng, uổng cho anh cũng là thanh niên trẻ của thế hệ mới hăng hái hướng về phía trước! Cư nhiên có tư tưởng cổ hủ như vậy! Học trưởng, tôi đối với anh quá thất vọng rồi!"
Còn không phải bị cô bức cho, xem tư tưởng cô cố chấp như vậy, anh vốn dĩ muốn dùng tư tưởng phong kiến đi lấy độc trị độc.
Lúc ăn cơm, Hạ Úc Huân lại lần nữa hiểu biết được sự âm hiểm của Âu Minh Hiên.
Đối diện một hai ba bốn năm người tất cả đều đang gặm con cua, chỉ có cô một mình rơi lệ đầy mặt mà ăn cơm trắng rau xanh.
Chiếc đũa mới vừa trộm chuyển qua con cua đã bị Âu Minh Hiên gõ một cái trên mu bàn tay, nói: "Trên người của cô còn có thương tích, cua là thức ăn kích thích, dễ dàng sưng viêm, không thể ăn."
"Âu Minh Hiên! Anh tuyệt đối là cố ý!"
Âu Minh Hiên cau mày nói: "Tôi cũng chưa nói tôi không phải cố ý a!"
Chương 67: Bị buộc đi xem mắt
Vài người khác trốn ở một bên buồn cười, ngay cả Hạ Mạt Lâm cũng buồn cười.
A a a! Cái tên âm hiểm này, cư nhiên làm một mâm cua mỹ vị như vậy, để cô nhìn bọn họ ăn, chạm cũng không cho chạm vào một chút, mười đại khổ hình Mãn Thanh cũng không tàn nhẫn như vậy!
Liền nói anh như thế nào sẽ ân cần như vậy, thì ra ở tại đây chờ cô a!
Quá lố như vậy, cư nhiên còn ra oai nói rằng, vì muốn khắc sâu vào ấn tượng của cô, nhớ thật lâu.
Tức chết rồi tức chết rồi!
"Xem cô tham ăn kìa, không phải chỉ là mấy con cua sao? Chờ vết thương của cô khỏi hoàn toàn, làm cho cô ăn no! Tới tới, cho cô nếm thử tay nghề của học trưởng! Bất quá chỉ có thể nếm một chút nha!" Âu Minh Hiên xé một khối nhỏ, thật sự đem một khối nhỏ thịt cua nhét vào trong miệng cô.
Hạ Úc Huân vẻ mặt khuất nhục, còn chưa đủ cho cô nhét kẽ răng a!
"Minh hiên, cậu cùng úc huân là bạn đại học sao?" Hạ Mạt Lâm cố ý làm như vô tình hỏi một câu.
Âu Minh Hiên buông chén đũa, nói: "Đúng vậy, cùng một trường học."
"Cậu năm nay bao lớn rồi?"
"Cháu lớn hơn úc huân một tuổi, úc huân là tiểu học muội của cháu."
"Trong nhà còn có anh chị em gì không? Cha mẹ làm nghề gì?" Hạ Mạt Lâm thẳng tính, sẽ không vòng tới vòng lui, muốn hỏi cái gì liền hỏi cái đó.
"Không có, cháu là con một, cháu và úc huân giống nhau cũng là đơn thân, cha cháu vào lúc cháu còn rất nhỏ đã qua đời, mẹ cháu hiện tại ở Italy." Âu Minh Hiên nhất nhất trả lời.
"Vậy cháu về sau cũng sẽ đi Italy sao?" Hạ Mạt Lâm nhíu mày lại.
"Cái này...... Xem tình hình đã! Cháu tương đối thích ở trong nước." Âu Minh Hiên thành thành thật thật trả lời.
Hạ Úc Huân ở bên kia càng nghe càng quỷ dị, cuối cùng, lúc Hạ Mạt Lâm hỏi ngày sinh tháng đẻ của Âu Minh Hiên, cô rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, nói: "Ba à! Ngài đây là đang điều tra hộ khẩu sao?"
"Úc huân, con đừng nói như vậy." Hạ Mạt Lâm thần sắc nghiêm túc.
Hạ Úc Huân lập tức giống như chim cút nhỏ rụt trở về, ngượng ngùng mà ngậm miệng lại.
"Úc huân, bác trai cũng là quan tâm cô, sợ cô không thận tọng trong việc kết bạn." Âu Minh Hiên không thèm để ý mà nói.
"Quan hệ của cậu và úc huân......" Hạ Mạt Lâm trầm ngâm.
"Bác trai, cháu và úc huân là bạn tốt." Lần trước nói với Hạ Úc Huân, anh nói cho ba cô bọn họ là quan hệ nam nữ đều là lừa cô.
Cái từ bạn tốt này, như gân fmà lại như xa, thực ái muội.
Hạ Mạt Lâm như suy tư gì gật gật đầu.
Cơm nước xong, Âu Minh Hiên đợi một hồi, Hạ Úc Huân tiễn anh rời đi.
Cô quyết định tháng sau liền đi đến trường học làm thủ tục, Âu Minh Hiên lần này hoàn toàn không khuyên nổi cô, chỉ có thể không thể làm gì mà tùy ý cô thiêu đốt tiểu vũ trụ, nói không chừng chờ cháy hết sẽ liền yên tĩnh.
Lúc Hạ Úc Huân trở về, lời nói của Hạ Mạt Lâm hoàn toàn làm cô chấn động.
"Úc huân, tuy rằng Minh Hiên nói năng rất khéo léo, nhưng từ các phương diện đều có thể thấy được, gia cơ nhà nó không tồi. Xem ra sau này nơi ở cũng có thể có biến cố, cho nên......"
"Khụ khụ, ba! Không có cho nên! Con cùng anh ấy không có gì, thật sự chỉ là bạn bè bình thường!" Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà giải thích.
Hạ Mạt Lâm gật gật đầu, "Vậy là tốt rồi."
Hạ Úc Huân mới vừa thở phào nhẹ nhõm, Hạ Mạt Lâm liền nói: "Úc huân, hiện tại con cũng không còn nhỏ nữa, ngày mai con đi xem mắt đi! Con đã cùng dì Vương lien hệ xong, chỗ bà ấy chọn được vài người cũng không tồi, chúng ta không cần gả cho những hào môn quý tộc, bình bình phàm phàm kiên định giỏi giang là tốt rồi."
Đi xem mắt......
Thế giới của Hạ Úc Huân như trời sụp đất nứt......
Không nghĩ tới cô tiểu ma nữ siêu cấp sét đánh vô địch cư nhiên sẽ có một ngày bị ba ép đi xem mắt......
Chương 68: Quá kì lạ
Bởi vì vết thương trên người, Hạ Úc Huân có thời gian một tuần "Trì hoãn".
Lệnh cha không thể trái, một tuần sau, miệng vết thương đã lành, Hạ Úc Huân chính thức bắt đầu cuộc sống đi xem mắt.
Đối tượng xem mắt ngày đầu tiên nghe nói chính là một vị bác sĩ.
A, quá thảm! Cô từ nhỏ đến lớn sợ nhất chính là bác sĩ......
Bất quá, may mắn chính là, vị bác sĩ kia đi đường không cẩn thận bị một chiếc xe đụng trầy da cánh tay, chỉ có thể nửa đường đi bệnh viện.
Vì thế, Hạ Úc Huân tránh thoát một kiếp.
Thật là ông trời phù hộ! Trời xanh ở trên, hậu thổ ở dưới, xin nhận của tiểu nữ một lạy.
Nhưng, sự việc kế tiếp phát sinh liền có chút không thể tưởng tượng.
Người thầy giáo ngày hôm sau đi xem mắt nói nửa đường gặp một đứa trẻ lạc đường, đưa cậu về nhà nên chậm trễ, lưu học sinh ngày thứ ba đi xem mắt bị chó điên cắn, ngày thứ tư huấn luyện viên võ thuật bị đối thủ một mất một còn gọi đi quyết đấu, ngày thứ năm, ngày thứ sáu......
Một tuần đều đi qua, Hạ Úc Huân một lần xem mắt cũng chưa thành công, lo lắng Hạ Mạt Lâm cùng dì Vương kia.
Bất quá, chính cô thật mừng rỡ nhàn nhã, vừa gặm dưa chuột, vừa nhàm chán lật xem quyển "Chiến lược tư duy cùng ưu thế cạnh tranh", càng xem càng xúc động, cô muốn đổi một chút, xem dưa chuột, gặm sách giáo khoa.
Lãnh Tư Triệt gần đây bận rộn thích ứng công việc cùng hoàn cảnh sinh hoạt mới, ngày thường không có thời gian nhàn rỗi, nhưng vẫn thường xuyên cùng Hạ Úc Huân gọi điện thoại, gửi tin nhắn, để hiểu biết tình hình của cô gần đây.
Lúc hỏi cô có muốn đi tìm việc lại hay không, Hạ Úc Huân trả lời hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của anh.
Nha đầu kia cư nhiên nói muốn học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước, đi thi thạc sĩ quản lý công thương, càng làm cho anh kinh ngạc chính là, cô gần đây cư nhiên đi xem mắt.
"Anh, nghe nói Tiểu Huân gần đây đi xem mắt." Khai báo một chút tiến độ công việc, Lãnh Tư Triệt trước khi rời khỏi văn phòng, cố ý vô tình mà nói.
"Uhm." Lãnh Tư Thần nhàn nhạt mà lên tiếng.
"Chính là mỗi người gặp đều không thành công, đều là nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Chuyện này không khỏi quá kỳ lạ!" Lãnh Tư Triệt nhíu mày nói.
Vốn dĩ anh còn có chút sốt ruột, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ là loại kết quả này.
Ngày hôm qua trong điện thoại, Hạ Úc Huân vừa thanh thúy mà "Két két" gặm dưa chuột, vừa kêu rên ông trời có mắt.
Xem ra lần này cô là bị buộc đến không còn cách nào khác, nếu không theo cá tính kai của cô như thế nào cũng không có khả năng làm loại chuyện xem mắt này. Nhưng, cô càng không thể nào cãi lời ba cô làm loại chuyện không muốn sống được. Cá cùng chân gấu không thể kiêm, vì thế đành phải lựa chọn người trước.
Lãnh Tư Thần nghe vậy nhướng mày, nói: "Nhân phẩm có vấn đề."
Lãnh Tư Triệt khẽ cười một tiếng, sờ sờ cái mũi, nói:"Tiểu Huân nếu nghe được anh nói như vậy khẳng định lại bị chọc giận đến bùng nổ. Đúng rồi, ngày mai là cuối tuần, em chuẩn bị về nhà ăn cơm, cùng nhau chứ?"
"Anh còn vài chuyện chưa làm xong, em đi đi!" Lãnh Tư Thần biểu tình đạm mạc.
Lãnh Tư Triệt than nhẹ một tiếng, "Vậy được rồi!"
Lãnh Tư Triệt mới vừa đi không bao lâu, liền có trợ lý nói với anh Nam Cung Lâm tới.
Tên kia, luôn muốn tới thì tới, cũng không hẹn trước.
Lãnh Tư Thần mệt mỏi day day ấn đường, nói: "Có gì phải làm sao?"
"Tôi xem cậu gần đây quá nhàm chán, cho nên cố ý tới bồi cậu a!" Nam Cung Lâm ngồi xuống sô pha, bày ra tư thái thoải mái, tư thái nói chuyện dài.
"Xin lỗi, tôi rất bận." Lãnh Tư Thần một lần nữa vùi đầu vào đống văn kiện.
"Xác thật rất bận, bận đến mức tiểu bảo bối đi xem mắt đều mặc kệ." Nam Cung Lâm hừ một tiếng.
Lãnh Tư Thần tay dừng một chút, nói: "Việc này hẳn là không liên quan đến tôi."
Lãnh Tư Thần nói, không biết nghĩ tới cái gì, tức khắc mí mắt giựt giựt, ngẩng đầu nhìn về phía cái người đang ngồi trên sô pha vẻ mặt nghiền ngẫm, nói: "Những chuyện ngoài ý muốn là ông an bài?"
Chương 69: Không liên quan đến ông
Nam Cung Lâm nhếch khóe miệng, nói ra vẻ hiển nhiên:"Đương nhiên, bằng không, cậu cho là ai?"
"Tôi thấy, người nhàm chán là ông. Tôi lần trước liền nói, đừng đi trêu chọc cô ấy, cô ấy không nợ ông bất cứ thứ gì." Lãnh Tư Thần mày nhăn lại. Đối với tên Nam Cung Lâm anh thật sự là không có biện pháp. Nếu ông ta thật sự đối với Hạ Úc Huân có tâm tư gì, vậy tuyệt đối rất khó làm.
Đối với thái độ đề phòng của Lãnh Tư Thần, Nam Cung Lâm không thèm để ý mà cười cười, nói: "Những người cô ấy đi xem mắt thật sự là quá kém, tôi đây là đang giúp cô ấy!"
"Ông rốt cuộc muốn làm cái gì?" Lãnh Tư Thần kìm nén cơn tức.
"Tiểu nha đầu kia tôi thực thích, cho nên không đành lòng để cô ấy hãm sâu vào vũng bùn."
Lãnh Tư Thần lạnh lùng nói, "Cô ấy như thế nào, cùng ông càng không liên quan."
"Vậy...... Tôi làm cô ấy cùng tôi có quan hệ có phải hay không liền có thể nhúng tay?" Nam Cung Lâm buồn bã nói.
Lãnh Tư Thần ánh mắt nheo lại, trong lòng bực bội không thôi, chọc phải Nam Cung Lâm, thật không biết là cứu cô, hay là hại cô.
Nam Cung Lâm khẽ cười một tiếng, "Nhìn đôi mắt nhỏ của cậu kìa, hệt như phi đao. Nếu khẩn trương để ý như vậy, vì cái gì còn muốn cô rời khỏi công ty? Nắm chặt cùng từ bỏ, không nhất định một hai phải lựa chọn cái sau. Có lẽ cậu cảm thấy hiện tại cách cậu làm là quyết định tốt nhất, nhưng, tôi dám cá, một ngày nào đó cậu sẽ hối hận."
Nam Cung Lâm lại bắt đầu bày ra tư thái tiền bối.
Lãnh Tư Thần cuối cùng bỏ văn kiện trong tay xuống, nhìn về phía Nam Cung Lâm, gằn từng chữ một nói: "Tôi nghĩ ông hẳn là có chút chuyện nhầm lẫn, tôi không yêu Hạ Úc Huân, cho nên căn bản đừng nói tới từ bỏ."
Nam Cung Lâm lập tức hưng phấn mà nói, "Tiểu Thần Thần, tôi phát hiện tôi càng ngày càng thích cậu, tính tình này quả thực cùng tôi năm đó không có sai biệt......"
"Bớt ghê tởm đi!" Lãnh Tư Thần nhanh chóng sụp đổ, không thể tưởng được ngoại trừ Hạ Úc Huân, trên đời này còn có người có thể làm anh mất khống chế.
"Ha ha! Bất quá, nhìn ra được, tiểu bảo bối thật ra rất thích cậu đấy! Nha đầu kia, tôi dám khẳng định, cô ấy còn chưa chết tâm." Nam Cung Lâm chắc chắn nói.
Lãnh Tư Thần từ chối cho ý kiến, chỉ là, nghe được Nam Cung Lâm nói, trong lòng không hiểu sao hiện lên chút vui sướng.
"Tôi có thể cam đoan với cậu, tôi sẽ không thương tổn tiểu bảo bối. Tôi chỉ là cảm thấy cô rất giống một cố nhân của tôi, cho nên mới muốn quan tâm cô ấy một chút. Hơn nữa, cậu không cảm thấy chúng tôi rất có duyên sao?" Nam Cung Lâm nói.
"Có lẽ." Lãnh Tư Thần tuy rằng hồ nghi thật giả trong lời nói của Nam Cung Lâm, nhưng vẫn tạm thời yên lòng.
"Đúng rồi, đêm nay là tiệc sinh nhật tôi, đến đây chơi đi!" Nam Cung Lâm mời nói.
"44, con số không tồi."
Nam Cung Lâm đen mặt.
"Tôi sẽ đi, sinh nhật vui vẻ!" Cùng Nam Cung Lâm xây dựng mối quan hệ cũng không có gì xấu.
Nam Cung Lâm lúc này mới nhếch khóe miệng, nói: "Cám ơn!"
Chỉ là, nụ cười kia tựa hồ có vài phần ý vị gian trá.
-
Cùng lúc đó, trong văn phòng sáng sủa sạch sẽ, Âu Minh Hiên đang xoay ghế dựa, trầm ngâm tự hỏi.
Vừa rồi thủ hạ tới nói mấy ngày nay Hạ Úc Huân đi xem mắt không có một lần thành công, đều là đối phương ở trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xem có vẻ như trùng hợp, kỳ thật thực sự quỷ dị.
Rốt cuộc là ai thiếu đạo đức như vậy?
Cư nhiên ở phía trước anh làm chuyện thiếu đạo đức......
Chẳng lẽ là Lãnh Tư Thần? Trong ấn tượng anh ta thật sự là không giống người sẽ làm chuyện nhàm chán như vậy.
Khụ khụ, Âu Minh Hiên mới vừa nghĩ như vậy xong liền thầm mắng chính mình một câu, đây không phải chính mình nói mình nhàm chán sao. Tuy rằng, sự thật là như thế.
Nếu không phải Lãnh Tư Thần, vậy sẽ là ai? Cô gái nhỏ mê mê hồ hồ này rốt cuộc chọc bao nhiêu nhân vật khó chơi a.
-
Tinh võ quán.
Hạ Mạt Lâm hoang mang mà cầm một thiệp mời của một người đàn ông xa lạ khiêm tốn đưa tới.
Cái này...... Chẳng lẽ là từ hội ái hữu mà dì Vương sắp xếp cho Úc Huân?
Hẳn là vậy! Hạ Mạt Lâm không nghĩ nhiều, trực tiếp đem thiệp mời đưa cho Hạ Úc Huân gặm xong dưa chuột lại bắt đầu gặm bút, nói: "Úc huân, hội ái hữu, ngày mai mặc đẹp một chút đi tham gia."
Hạ Úc Huân khiếp sợ đem đầu bút kia "Két" một tiếng cắn nát.
Không nghĩ tới chung quy vẫn là tránh không khỏi a......
Chương 70: Hội ái hữu?
Tại cửa hàng.
"Nhân phẩm a nhân phẩm! Cô quả nhiên là nhân phẩm có vấn đề!"
Annie vừa nói vừa trống rỗng liếc mắt nhìn Hạ Úc Huân thân không giống nữ nhân đang mặc một bộ quần áo thể thao một cái, nói: "Cũng may mắn người ta cũng chưa nhìn thấy, nếu không còn không phải bị cô dọa sợ rồi!"
Hạ Úc Huân vừa nỗ lực mang đôi giày coa gót đầu nhọn kia, vừa thở hồng hộc nói, "Dọa đi càng tốt."
"Tôi không cần mang, thật sự là quá đau đớn!" Hạ Úc Huân oán giận.
"Chút đau đớn này đều chịu không nổi, như thế nào còn hấp dẫn được đàn ông!" Annie bày ra vẻ mặt "Trẻ con không thể dạy".
"Làm ơn, phụ nữ đẹp hẳn là từ trong ra ngoài có được không!" Hạ Úc Huân không phục mà phản bác.
"Từ trong ra ngoài dù sao cũng phải có bên ngoài chứ! Cô nói xem cô có bên ngoài sao?"
"......" Một người hai người tất cả đều quá độc miệng.
Hạ Úc Huân kêu rên, "Tham gia tiệc nhất định phải mặc lễ phục sao?"
"Không nhất định, phải xem là loại tiệc gì, hội ái hữu kia phỏng chừng cũng chính là một buổi tiệc nhỏ, ăn mặc có thể gặp người cũng dễ thôi." Annie kiến nghị nói.
Hạ Úc Huân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó làm thỏa hiệp lớn nhất, nói: "Cùng lắm thì tôi đem quần thể thao đổi thành quần jean!"
"Hạ Úc Huân, cô rốt cuộc có phải phụ nữ hay không? Mặc một lần váy sẽ chết hay như thế nào!" Annie một bộ hết thuốc chữa.
"Tôi mới không cần mặc! Phiền toái chết được!" Hạ Úc Huân hung hăng lắc đầu.
Nếu người đưa ra yêu cầu không phải là Lãnh Tư Thần, đánh chết cô cũng không muốn mặc váy.
-
"Khụ khụ, bác tài, ngài xác định là nơi này không sai sao?"
"Không sai a, chính là nơi này, tôi lái xe đã mười mấy năm sao có thể đi nhầm!" Tài xế chắc chắn nói.
Hạ Úc Huân đành phải đi xuống xe, cầm chặt túi xách trong tay, lại nhìn tòa biệt thự xa hoa kiêu ngạo kia, nuốt nước bọt.
Thường thường có xe hơi cao cấp tiến vào, danh viện thục nữ ăn mặc hoa lệ, tốp năm tốp ba những công tử có tiền nối liền không dứt, bảo an cao lớn uy mãnh chi chít như sao trên trời.
Ngay cả người hầu tiếp khách trước cửa đều ăn mặc theo chuẩn.
"Tôi nghĩ...... Tôi thật sự đi nhầm nơi!"
Hạ Úc Huân vừa lầm bầm lầu bầu vừa lấy thiệp mời trong túi ra, xem lại địa chỉ một lần, rồi lại một lần nữa.
Chẳng lẽ là cùng tên địa điểm?
Thật là kỳ quái, nào có người nào lại không nói rõ tiệc gì trên thiệp mời, chỉ viết địa chỉ cùng tên họ người mời.
Chẳng lẽ là trò đùa dai?
Hạ Úc Huân do dự không chừng mà lưỡng lự, nếu không, trở về nhà!
Nhưng, cô đã đi xem mắt thất bại nhiều lần như vậy, nếu lần này lại bất lực trở về, ba cô e là thật sự nổi giận.
Hạ Úc Huân nghĩ, có chút ủy khuất, vì cái gì nhất định phải vội vã đem chính mình gả đi ra ngoài a!
Mãi cho đến khi mọi người tất cả đều không sai biệt lắm đi vào, Hạ Úc Huân mới rốt cuộc dịch tới cửa tìm hiểu tình huống, "Xin chào, xin hỏi, cái này là thiệp mời các người phát ra sao?"
Người hầu vừa thấy thiệp mời kia, lập tức vô cùng nhiệt tình mà đem cô đón vào, nói: "Đúng vậy, hạ tiểu thư, mời ngài vào!"
Hạ Úc Huân liền không hiểu ra sao mà bị người kéo đi vào.
Trang phục không hợp nhau, khí chất cũng không hợp nhau.
Cảm giác chính mình giống như là tiểu bạch thỏ bị ném vào trong một đàn ma quỷ, thời khắc nào cũng sẽ bị cắn nuốt xé nát.
Không thích, thật sự không thích loại cảm giác này.
Hạ Úc Huân không mục tiêu bước đi có chút khó khăn trong ánh nhìn kinh ngạc của mọi người.
Những cái nói nhỏ, những nụ cười không hảo ý, những ánh nhìn trào phúng chói mắt...
Đáng chết, cô rốt cuộc tới nơi này làm cái gì?
Đi xem mắt? Đây giống như tiệc sinh nhật của một hoa hoa công tử nhà giàu có nào đó?
Ông trời! Ông vui đùa không khỏi quá trớn rồi!
Lúc đang bàng hoàng vô thố, một bàn tay to mãnh lực tự nhiên đến kéo cô vào một góc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com