Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 96_Chương 100

Chương 96: Bà dì nữ quỷ?

Hạ Úc Huân vừa nhắm mắt, cắn răng một cái...... Vẫn là thỏa hiệp!

Ai cho cô hư vinh a!

Đời này không phải bị gọi là nữ lưu manh, thì cũng bị chửi thầm là nữ ma đầu, thiên sứ tỷ tỷ...... Có bao người xưng hô như vậy a!

"Này! Tiểu tử, ngủ thì ngủ, cậu thành thật một chút cho tôi!"

"Uhm!"

"Uhm cái gì mà uhm? Không uhm! Chân cậu để ở đâu a!"

Nhóc con xui xẻo này! Nhà ai! Cũng không ai quảns.

"Này! Tôi nói, cậu tên là gì?" Hạ Úc Huân nhịn không được hỏi.

"Không có tên......"

"Cậu lại nói bậy tôi liền ném cậu ra ngoài cho sói xám ăn thịt!"

"Mặc......"

"Bánh bao?" Hạ Úc Huân có chút vô ngữ, ai lại tên như vậy.

"Mặc...... Mặc......"

"Mô?" Hạ Úc Huân càng thêm hoang mang.

"Bắc Đường Mặc......"

"Bạch đường mô? Bạch đường mô mô?! Tiểu tử cậu chơi tôi có phải hay không a!"

Hạ Úc Huân đang nổi trận lôi đình, lại thấy tên kia đã nhắm mắt lại, an ổn mà ngủ rồi.

Nhóc con chết tiệt!

Hạ Úc Huân vừa mới chuẩn bị trở về phòng ngủ, lại phát hiện góc áo bị cậu ta gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.

"Nắm chặt như vậy, cậu cho là tiền mặt sao!" Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà hơi nằm nghiêng người dưới mép giường, than nhẹ một tiếng, "Vừa nhìn là thấy không có cảm giác an toàn......"

Khi còn nhỏ, chuyện cô thích nhất chính là nắm góc áo người khác, bắt được ai nắm người đó, quần áo của Lãnh Tư Thần liền không có một góc bằng phẳng, những quần áo bị cô nắm hư cộng lại phỏng chừng đem cô bán đều đền không nổi......

A Thần, mới rời anh có vài ngày mà thôi, nhưng tôi lại như trải qua vài kiếp luân hồi, nhưng đối với anh, e chỉ là cái búng tay vung lên mà thôi......

......

Sáng ngày hôm sau tỉnh lại.

Nàm Cung Mặc tự xưng là Bắc Đường Mặc bởi vì cánh tay đè nặng đã lâu mà vô cảm tỉnh lại.

Mới vừa mở mắt ra liền nhìn thấy mặt một cô gái ngay trước mắt.

"Bà dì...... Nữ quỷ......?"

Đang muốn ngồi dậy rồi lại bị ngã ngược lại: "Ai......" Đè đến miệng vết thương trên khuỷu tay.

Nam Cung mặc nỗ lực nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.

Ngày hôm qua tâm tình không tốt liền đi quán bar uống say không còn biết gì, cuối cùng cư nhiên bị mấy tên đàn ông đùa giỡn, dưới cơn giận dữ liền trêu chọc mấy tên lưu manh trên đường.

Cậu biết, chỉ cần nói ra thân phận của mình, tất cả bọn họ đều sẽ sợ tới mức dập đầu ngay tại chỗ, nhưng cậu cố tình không nói.

Ở bên ngoài trêu chọc còn muốn dựa vào mối quan hệ giải quyết, như vậy lần giận dỗi bỏ nhà đi này không phải có vẻ quá buồn cười.

Sau đó, bị kích thích, hai bên liền đánh bừa, đối phương đánh lén sau lưng, cậu yếu không địch lại mạnh...... Như vậy, sau đó thì sao?

Nam Cung mặc không khỏi nhìn về phía cô gái đang ngủ rất ngon bên cạnh, sau đó lại là chị ta đến cứu mình sao?!

Cậu cẩn thận hồi ức, dần dần, trong đầu mơ hồ hiện ra một bóng dáng cô gái linh hoạt mạnh mẽ đánh người......

Thật là không thể tin được, không bao lâu lại nhìn thấy cô, lần trước là nửa đêm trên đường cái, lần này là sáng sớm cùng trên một cái giường......

Thật là nghiệt duyên a!

Cô gái này đem cánh tay cậu trở thành vật sở hữu riêng mà gối đầu, ngủ hệt như heo con.

Cậu hơi chút giật giật, cô liền coi như bảo bối dứt khoát đem cánh tay ôm vào trong ngực chết không buông tay.

Đáng chết! Cô gái này...... Cô gái này cư nhiên......

Tư thế này, cánh tay anh vừa lúc đặt sát trước ngực mềm mại của cô.

Nam Cung mặc vốn là tuổi trẻ khí thịnh, tuổi này tự chủ lại không cao, một sáng sớm liền bị kích thích như vậy không phải là giày vò người khác sao!

Tầm mắt không chịu khống chế mà rơi xuống nơi vạt áo hơi hơi hỗn độn của cô, sau đó lập tức bỏ qua một bên đầu nhìn lên trần nhà.Hạ Úc Huân vừa nhắm mắt, cắn răng một cái...... Vẫn là thỏa hiệp!

Ai cho cô hư vinh a!

Đời này không phải bị gọi là nữ lưu manh, thì cũng bị chửi thầm là nữ ma đầu, thiên sứ tỷ tỷ...... Có bao người xưng hô như vậy a!

"Này! Tiểu tử, ngủ thì ngủ, cậu thành thật một chút cho tôi!"

"Uhm!"

"Uhm cái gì mà uhm? Không uhm! Chân cậu để ở đâu a!"

Nhóc con xui xẻo này! Nhà ai! Cũng không ai quảns.

"Này! Tôi nói, cậu tên là gì?" Hạ Úc Huân nhịn không được hỏi.

"Không có tên......"

"Cậu lại nói bậy tôi liền ném cậu ra ngoài cho sói xám ăn thịt!"

"Mặc......"

"Bánh bao?" Hạ Úc Huân có chút vô ngữ, ai lại tên như vậy.

"Mặc...... Mặc......"

"Mô?" Hạ Úc Huân càng thêm hoang mang.

"Bắc Đường Mặc......"

"Bạch đường mô? Bạch đường mô mô?! Tiểu tử cậu chơi tôi có phải hay không a!"

Hạ Úc Huân đang nổi trận lôi đình, lại thấy tên kia đã nhắm mắt lại, an ổn mà ngủ rồi.

Nhóc con chết tiệt!

Hạ Úc Huân vừa mới chuẩn bị trở về phòng ngủ, lại phát hiện góc áo bị cậu ta gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.

"Nắm chặt như vậy, cậu cho là tiền mặt sao!" Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà hơi nằm nghiêng người dưới mép giường, than nhẹ một tiếng, "Vừa nhìn là thấy không có cảm giác an toàn......"

Khi còn nhỏ, chuyện cô thích nhất chính là nắm góc áo người khác, bắt được ai nắm người đó, quần áo của Lãnh Tư Thần liền không có một góc bằng phẳng, những quần áo bị cô nắm hư cộng lại phỏng chừng đem cô bán đều đền không nổi......

A Thần, mới rời anh có vài ngày mà thôi, nhưng tôi lại như trải qua vài kiếp luân hồi, nhưng đối với anh, e chỉ là cái búng tay vung lên mà thôi......

......

Sáng ngày hôm sau tỉnh lại.

Nàm Cung Mặc tự xưng là Bắc Đường Mặc bởi vì cánh tay đè nặng đã lâu mà vô cảm tỉnh lại.

Mới vừa mở mắt ra liền nhìn thấy mặt một cô gái ngay trước mắt.

"Bà dì...... Nữ quỷ......?"

Đang muốn ngồi dậy rồi lại bị ngã ngược lại: "Ai......" Đè đến miệng vết thương trên khuỷu tay.

Nam Cung mặc nỗ lực nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.

Ngày hôm qua tâm tình không tốt liền đi quán bar uống say không còn biết gì, cuối cùng cư nhiên bị mấy tên đàn ông đùa giỡn, dưới cơn giận dữ liền trêu chọc mấy tên lưu manh trên đường.

Cậu biết, chỉ cần nói ra thân phận của mình, tất cả bọn họ đều sẽ sợ tới mức dập đầu ngay tại chỗ, nhưng cậu cố tình không nói.

Ở bên ngoài trêu chọc còn muốn dựa vào mối quan hệ giải quyết, như vậy lần giận dỗi bỏ nhà đi này không phải có vẻ quá buồn cười.

Sau đó, bị kích thích, hai bên liền đánh bừa, đối phương đánh lén sau lưng, cậu yếu không địch lại mạnh...... Như vậy, sau đó thì sao?

Nam Cung mặc không khỏi nhìn về phía cô gái đang ngủ rất ngon bên cạnh, sau đó lại là chị ta đến cứu mình sao?!

Cậu cẩn thận hồi ức, dần dần, trong đầu mơ hồ hiện ra một bóng dáng cô gái linh hoạt mạnh mẽ đánh người......

Thật là không thể tin được, không bao lâu lại nhìn thấy cô, lần trước là nửa đêm trên đường cái, lần này là sáng sớm cùng trên một cái giường......

Thật là nghiệt duyên a!

Cô gái này đem cánh tay cậu trở thành vật sở hữu riêng mà gối đầu, ngủ hệt như heo con.

Cậu hơi chút giật giật, cô liền coi như bảo bối dứt khoát đem cánh tay ôm vào trong ngực chết không buông tay.

Đáng chết! Cô gái này...... Cô gái này cư nhiên......

Tư thế này, cánh tay anh vừa lúc đặt sát trước ngực mềm mại của cô.

Nam Cung mặc vốn là tuổi trẻ khí thịnh, tuổi này tự chủ lại không cao, một sáng sớm liền bị kích thích như vậy không phải là giày vò người khác sao!

Tầm mắt không chịu khống chế mà rơi xuống nơi vạt áo hơi hơi hỗn độn của cô, sau đó lập tức bỏ qua một bên đầu nhìn lên trần nhà.Hạ Úc Huân vừa nhắm mắt, cắn răng một cái...... Vẫn là thỏa hiệp!

Ai cho cô hư vinh a!

Đời này không phải bị gọi là nữ lưu manh, thì cũng bị chửi thầm là nữ ma đầu, thiên sứ tỷ tỷ...... Có bao người xưng hô như vậy a!

"Này! Tiểu tử, ngủ thì ngủ, cậu thành thật một chút cho tôi!"

"Uhm!"

"Uhm cái gì mà uhm? Không uhm! Chân cậu để ở đâu a!"

Nhóc con xui xẻo này! Nhà ai! Cũng không ai quảns.

"Này! Tôi nói, cậu tên là gì?" Hạ Úc Huân nhịn không được hỏi.

"Không có tên......"

"Cậu lại nói bậy tôi liền ném cậu ra ngoài cho sói xám ăn thịt!"

"Mặc......"

"Bánh bao?" Hạ Úc Huân có chút vô ngữ, ai lại tên như vậy.

"Mặc...... Mặc......"

"Mô?" Hạ Úc Huân càng thêm hoang mang.

"Bắc Đường Mặc......"

"Bạch đường mô? Bạch đường mô mô?! Tiểu tử cậu chơi tôi có phải hay không a!"

Hạ Úc Huân đang nổi trận lôi đình, lại thấy tên kia đã nhắm mắt lại, an ổn mà ngủ rồi.

Nhóc con chết tiệt!

Hạ Úc Huân vừa mới chuẩn bị trở về phòng ngủ, lại phát hiện góc áo bị cậu ta gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.

"Nắm chặt như vậy, cậu cho là tiền mặt sao!" Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà hơi nằm nghiêng người dưới mép giường, than nhẹ một tiếng, "Vừa nhìn là thấy không có cảm giác an toàn......"

Khi còn nhỏ, chuyện cô thích nhất chính là nắm góc áo người khác, bắt được ai nắm người đó, quần áo của Lãnh Tư Thần liền không có một góc bằng phẳng, những quần áo bị cô nắm hư cộng lại phỏng chừng đem cô bán đều đền không nổi......

A Thần, mới rời anh có vài ngày mà thôi, nhưng tôi lại như trải qua vài kiếp luân hồi, nhưng đối với anh, e chỉ là cái búng tay vung lên mà thôi......

......

Sáng ngày hôm sau tỉnh lại.

Nàm Cung Mặc tự xưng là Bắc Đường Mặc bởi vì cánh tay đè nặng đã lâu mà vô cảm tỉnh lại.

Mới vừa mở mắt ra liền nhìn thấy mặt một cô gái ngay trước mắt.

"Bà dì...... Nữ quỷ......?"

Đang muốn ngồi dậy rồi lại bị ngã ngược lại: "Ai......" Đè đến miệng vết thương trên khuỷu tay.

Nam Cung mặc nỗ lực nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.

Ngày hôm qua tâm tình không tốt liền đi quán bar uống say không còn biết gì, cuối cùng cư nhiên bị mấy tên đàn ông đùa giỡn, dưới cơn giận dữ liền trêu chọc mấy tên lưu manh trên đường.

Cậu biết, chỉ cần nói ra thân phận của mình, tất cả bọn họ đều sẽ sợ tới mức dập đầu ngay tại chỗ, nhưng cậu cố tình không nói.

Ở bên ngoài trêu chọc còn muốn dựa vào mối quan hệ giải quyết, như vậy lần giận dỗi bỏ nhà đi này không phải có vẻ quá buồn cười.

Sau đó, bị kích thích, hai bên liền đánh bừa, đối phương đánh lén sau lưng, cậu yếu không địch lại mạnh...... Như vậy, sau đó thì sao?

Nam Cung mặc không khỏi nhìn về phía cô gái đang ngủ rất ngon bên cạnh, sau đó lại là chị ta đến cứu mình sao?!

Cậu cẩn thận hồi ức, dần dần, trong đầu mơ hồ hiện ra một bóng dáng cô gái linh hoạt mạnh mẽ đánh người......

Thật là không thể tin được, không bao lâu lại nhìn thấy cô, lần trước là nửa đêm trên đường cái, lần này là sáng sớm cùng trên một cái giường......

Thật là nghiệt duyên a!

Cô gái này đem cánh tay cậu trở thành vật sở hữu riêng mà gối đầu, ngủ hệt như heo con.

Cậu hơi chút giật giật, cô liền coi như bảo bối dứt khoát đem cánh tay ôm vào trong ngực chết không buông tay.

Đáng chết! Cô gái này...... Cô gái này cư nhiên......

Tư thế này, cánh tay anh vừa lúc đặt sát trước ngực mềm mại của cô.

Nam Cung mặc vốn là tuổi trẻ khí thịnh, tuổi này tự chủ lại không cao, một sáng sớm liền bị kích thích như vậy không phải là giày vò người khác sao!

Tầm mắt không chịu khống chế mà rơi xuống nơi vạt áo hơi hơi hỗn độn của cô, sau đó lập tức bỏ qua một bên đầu nhìn lên trần nhà.  

Chương 97: Nghiệt duyên a

Cô gái này vì cái gì muốn cứu chính mình? Chẳng lẽ...... Lại là người thấy người sang bắt quàng làm họ?

Phụ nữ muốn bò lên giường của cậu nhiều vô số kể, nhưng cậu nhìn thấy bọn họ chỉ có chán ghét. Chán ghét các cô ấy theo xu thế ái mộ hư vinh, tham luyến quyền thế. Ở trong mắt cậu, vẫn luôn kích động mà cho rằng phụ nữ không có một người tốt.

Cho tới nay thái độ của cậu với phụ nữ đều là, nếu các cô ấy vốn là động cơ không thuần khiết, anh cần gì phải trả giá bằng chân tình, chơi thì chơi!

Nhìn khuôn mặt nhỏ thnah thuần trước mắt, Nam Cung Mặc sinh ra một loại dục vọng hủy diệt, dưới khuôn mặt nhìn như thuần tịnh kia lại cất giấu một linh hồn......

Mà mọi chuyện xảy ra đêm qua, bao gồm lần tương ngộ mấy ngày trước đây trên quốc lộ, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

Tuy rằng tuổi cậu không lớn, thậm chí chỉ tính là một cậu bé, nhưng thân phận của cậu, bối cảnh gia đình cậu lại làm cậu sớm đã nhìn thấu những đen tối trong thế giới của người lớn.

"A, thật là càng lúc càng ngây ngô rồi...... Lần trước tôi cư nhiên còn tưởng rằng chỉ là một người đẹp ngoài ý muốn!" Khóe miệng Nam Cung Mặc gợi lên ý cười trào phúng.

"Cô gái, nếu cô đã hao tổn tâm cơ mà muốn bò lên trên giường của tôi, tôi đây sẽ thanh toàn cho cô......"

Nam Cung mặc nâng cằm Hạ Úc Huân lên, chậm rãi ghé sát vào, nhưng mới vừa cúi đầu lại hồ nghi mà dừng lại động tác.

Ngón tay thon dài trắng nõn hơi vén cổ áo cô lên, lộ ra hình dạng bả vai đẹp đẽ.

Sau đó nhìn kỹ phát hiện là vết thương.

Một cô gái trên người như thế nào sẽ có miệng vết thương sâu như vậy a? Hơn nữa, theo kinh nghiệm của cậu, lại là vết thương do súng.

Mơ hồ có thể thấy được những nơi khác còn có dấu vết nhợt nhạt, Nam Cung Mặc lại kéo xuống chút nữa, quả nhiên, nhìn thấy phía sau lưng cô từng đường vết thương lớn lớn bé bé, những dấu vết đã hiện màu hồng phấn, thực rõ ràng mới vừa khép lại không bao lâu, hình như là do dây mây quất vào tạo thành......

"Nhà đánh?" Nam Cung mặc trong mắt nhiễm vài phần phức tạp.

"Bang ——"

Một tiếng vang thanh thúy dị thường đột ngột mà vang lên trong không khí.

"Bạch nhãn lang cậu lấy cái này lấy oán trả ơn a! Cư nhiên đậu hủ của bà cô cũng dám ăn!" Hạ Úc Huân vốn dĩ muốn đem cậu đá bay xuống, bất đắc dĩ cậu ngủ ở bên trong, vì thế đành phải tự mình bò xuống giường.

Nam Cung Mặc không thể tin nổi mà nhìn cô gái nhỏ cả vú lấp miệng em phía trước, nói:"Cô cư nhiên dám đánh tôi! Phụ nữ muốn bò lên trên giường bổn thiếu gia nhiều đếm không xuể, bổn thiếu gia còn cần ăn đậu hủ của cô sao?"

Hạ Úc Huân tức giận đến bùng phát, quát lên: "Giường của cậu? Làm cho rõ ràng! Cậu hiện tại đang nằm trên giường này là của nhà tôi, quần áo cậu mặc cũng là của nhà tôi, băng vải cậu băng cũng là của nhà tôi!"

"Là cô nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đem tôi kéo về đây!" Nam Cung mặc ương ngạnh phản bác nói.

"Tôi tôi tôi...... Tôi lôi kéo cậu? Tối hôm qua là ai đáng thương một ngụm cầu xin tôi đừng bỏ rơi cậu, là ai một ngụm thiên sứ tỷ tỷ nói sợ ngủ một mình muốn tôi ngủ cùng!"

Nam Cung mặc tức giận đến đỏ bừng mặt, nói: "Cô người điên này! Cô đừng hủy hoại danh dự của bổn thiếu gia! Tôi sẽ kêu cô là chị sao? Còn thiên sứ tỷ tỷ? Cô nằm mơ còn chưa tỉnh sao!"

Nói nửa câu đồng thời còn vẻ mặt khinh thường đem Hạ Úc Huân từ đầu tới đuôi nhìn lướt qua.

"Cậu......" Hạ Úc Huân hít sâu một hơi, cố nén kích động mới sáng sớm muốn nói tục lại: "Cút cút cút! Lão nương không muốn nhìn thấy cậu! Ai bảo tôi lỗ tai mềm, xứng đáng xui xẻo! Nếu không phải thấy cậu đáng thương, cậu cho rằng tôi sẽ quản sống chết của cậu sao! Đừng nói thiên sứ tỷ tỷ, ngay cả lần sau cậu gọi tôi thần tiên tỷ tỷ tôi cũng sẽ không cứu cậu!"

Hạ Úc Huân vốn dĩ tối hôm qua không ngủ ngon, lại tức giận nghiêm trọng rời giường, giờ phút này càng phiền không chịu được, chỉ muốn nhanh chóng tiễn cái tên ôn thần này đi.

Nhưng, hiện tại...... Vẻ mặt cậu ta như vậy là thế nào? Lại ra vẻ đáng thương? Cậu cho rằng bà cô mỗi lần đều sẽ chịu đựng bộ dạng này của cậu sao!  

Chương 98: Bỏ nhà trốn đi

  Cô cư nhiên đuổi cậu đi? Cô không phải hao tổn tâm cơ mới đem mình đến đây sao? Chẳng lẽ thật sự là hiểu lầm?

Nam Cung mặc trong lòng nảy lên một cảm giác thất bại nghiêm trọng, lần đầu tiên có cô gái dám dùng thái độ kiêu ngạo như vậy đối với cậu.

Tuy rằng biết biết rượu phẩm của mình không tốt lắm, nhưng vẫnchưa tới mức phải trái đảo lộn, thậm chí đến trình độ xưng hô "Thiên sứ tỷ tỷ" ghê tởm như vậy...... Sao?

Cô hung tợn với mình như vậy, cậu cảm thấy trong lòng một trận ủy khuất chua xót, lúc bị Nam Cung lâm mắng cậu cũng chưa từng ủy khuất như vậy.

"Cậu rốt cuộc cút hay không?" Hạ Úc Huân cố nén không nhìn vẻ mặt cô đơn của cậu ta, cũng sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai.

Đáy mắt Nam Cung mặc lên một tia đau thương, sắc mặt lại quật cường nói, "Tôi sẽ đi!"

Dư quang Hạ Úc Huân trong lúc vô tình liếc đến cánh tay cậu, ách, rất quen mắt a......

Đương nhiên quen mắt! Cánh tay đã bị cô gối cả đêm, giờ phút này mặt trên lại dính rất nhiều vết máu khô, không có gì bất ngờ khi nói là bị cô đè.

Đôi mắt Hạ Úc Huân nghẹn họng nhìn trân trối, Nam Cung mặc hào phóng mà trực tiếp trước mặt cô đem chiếc áo T-shirt cởi ra, sau đó nhặt bộ quần áo dơ bẩn nhìn không ra màu sắc trên sàn nhà kia lên mặc vào.

"Này! Cậu mặc như vậy sẽ cảm lạnh!" Hạ Úc Huân nhịn không được nhíu mi nhắc nhở một câu.

"Không cần cô quản."

Tức chết rồi, nhóc con kỳ quặc này.

Hạ Úc Huân chạy tới, không nói hai lời lại đem quần áo cậu lột ra.

"Này! Cô cái cô gái này......" Nam Cung mặc còn muốn phản kháng, Hạ Úc Huân trực tiếp một tay tóm lấy tay cậu khiến cậu không có biện pháp lộn xộn.

Nam Cung mặc tức giận đến hai má đỏ bừng, bị kích động vì để Hạ Úc Huân chà đạp.

"Cậu đầu không thể cúi thấp xuống một chút à, phối hợp một chút?" Hạ Úc Huân nhón chân, đè đầu cậu xuống thật vất vả mới đem quần áo tròng vào được.

"Cô rốt cuộc có phải con gái hay không?" Cô gái này cư nhiên mặt không đổi sắc mà cởi quần áo đàn ông!

Hạ Úc Huân dường như suy đoán được tâm tư của cậu, bĩu môi nói, "Có liên quan gì đâu, cậu lại không phải đàn ông."

Nam Cung mặc ngoài ý muốn nổi trận lôi đình, quát: "Ai nói tôi không phải đàn ông!"

"Cậu phải sao?"

"Tôi đương nhiên là phải!"

"Rõ ràng chỉ là một cậu nhóc! Cậu còn chưa vị thành niên đâu! Đúng rồi, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Tôi......" Đáng chết.

"Liền biết cậu mới chỉ vị thành niên." Hạ Úc Huân lộ ra vẻ đúng rồi.

Nam Cung mặc giận dữ rời đi.

-

Bởi vì nhiều năm dưỡng thành thói quen, mặc dù rất mệt, Hạ Úc Huân vẫn là đúng giờ lại đi chạy bộ, nhưng không nghĩ tới cư nhiên sẽ ở ghế dài công viên nhìn thấy Nam Cung mặc.

Tiểu tử kia không trở về nhà ngồi ở công viên làm gì?

Thôi, mặc kệ cậu ta!

Vòng thứ nhất, vòng thứ hai, vòng thứ ba, chạy đến vòng cuối cùng tên kia vẫn còn đó, hơn nữa tựa hồ là ngủ rồi......

Hạ Úc Huân rốt cuộc nhịn không được đi qua, đẩy đẩy bờ vai cậu.

"Này! Tiểu tử thúi, dậy mau! Sẽ cảm mạo!"

Tên kia không chút nào phản ứng.

"Này! Bắc Đường mặc!"

Nam Cung mặc trẻ con mà xoa xoa đôi mắt, nói: "Bà dì nữ quỷ, bà đừng ầm ĩ!"

Tuy rằng nói ra có đủ chán ghét, nhưng dáng vẻ nửa ngủ nửa tỉnh này thật sự là quá đáng yêu. Đứa nhỏ này quả nhiên vẫn là lúc mơ màng tương đối đáng yêu.

Hạ Úc Huân quyết định không so đo với trẻ con, nói: "Vì cái gì không trở về nhà?"

"Tôi không có nhà để về." Nam Cung mặc rầu rĩ mà trả lời.

"Không có nhà để về? Tôi lại thấy như là bỏ nhà đi?" Hạ Úc Huân chậc chậc tắc lưỡi, dáng vẻ khẳng định.

Nam Cung mặc không có trả lời, mà hỏi một câu, "Bà dì, dì tên là gì?"

"Kêu tôi một tiếng chị, tôi liền nói cho cậu biết."

"Tôi không muốn biết."  

Chương 99: Đóa hoa của tổ quốc

Thôi, quá chén cậu nhất định sẽ gọi. Hạ Úc Huân trong lòng ác độc mà nghĩ, bất quá vẫn nói cho cậu biết tên mình: "Hạ Úc Huân."

"Úc...... Huân...... Tulip, hoa oải hương, tên gì nhiều hoa như vậy, thật là hữu danh vô thực." Nam Cung Mặc phỉ nhổ.

Bất quá, tên này ra nghe có chút quen tai a......

"Này! Cậu có ý tứ gì a! Tên này là mẹ tôi đặt, cậu khinh bỉ tên này chính là khinh bỉ mẹ tôi, khinh bỉ mẹ tôi chính là khinh bỉ tôi, khinh bỉ tôi chính là khinh bỉ...... Chính là khinh bỉ ba tôi, tiểu tử cậu ngứa da đúng không!"

Nam Cung Mặc xuy xuy cười, ngay sau đó thần sắc trở nên đau thương, mẹ? Ba ba? Những thứ này đối với cậu mà nói đều là từ ngữ buồn cười nhất trên thế giới

"Chậc, làm gì một bộ dáng hận đời như thế, cậu chính là đóa hoa của tổ quốc đó!"

Nam Cung mặc rất kinh ngạc mà nhìn Hạ Úc Huân, nói: "Ngữ khí nói chuyện của cô thật đúng là giống một người."

"Ai a?"

"Không liên quan đến cô."

"Này này, dù sao tôi cũng cứu cậu một mạng a! Đây là thái độ của cậu đối đãi ân nhân cứu mạng sao?"

"Vậy cô muốn tôi phải như thế nào? Lấy thân báo đáp?"

Hạ Úc Huân khinh thường nói, "Ai thèm, bà cô sớm đã có người thích."

Hai người trầm mặc trong chốc lát.

Hạ Úc Huân thiếu kiên nhẫn, hỏi: "Cậu có muốn ở nhà bạn cậu trước vài ngày không?"

"Tôi cho rằng cô muốn khuyên tôi về nhà."

"Bỏ nhà đi, nếu là tôi mà nói, tôi sẽ không về nhà, như thế nào cũng phải biến mất mấy ngày để bọn họ lo lắng một chút, biết tầm quan trọng của tôi a!" Hạ Úc Huân đương nhiên mà nói.

Nam Cung mặc kinh ngạc mà nhìn cô, cô gái này luôn luôn đánh bất ngờ, đoán không ra bước tiếp theo cô sẽ làm ra phản ứng gì.

Nam Cung mặc suy sụp mà gục đầu xuống, nói: "Tôi không biết nên đi đâu, bất luận tôi đi đâu, bọn họ đều có thể tìm được tôi. Có đôi khi, thật sự rất muốn cứ như vậy biến mất, hoặc là, đi đến một nơi không ai tìm thấy.

Cám ơn cô đã cho tôi ở lại một đêm, hiện tại...... Để cho tôi tự thân tự diệt đi! Để tôi ngồi ở chỗ này từ từ ngừng thở, từ từ thối rửa, từ từ phong hoá......"

Khóe miệng Hạ Úc Huân run rẩy mà nhìn cậu, nói:"Ăn sáng chưa?"

"Vẫn chưa! Bụng tôi rất đói chị à!" Nam Cung mặc rất nhanh bay tới kéo tay Hạ Úc Huân, cậu nghĩ thông suốt, kêu một tiếng chị mà thôi, có cái gì khó.

Hạ Úc Huân vốn định tránh ra, nhưng nhìn vết thương trên cánh tay cậu liên tiếp nhịn xuống, không biết vì cái gì, nhìn đứa nhỏ này trong lòng luôn có loại cảm giác thân thiết khó hiểu, không cách nào cự tuyệt yêu cầu của cậu......

"Thôi, trước cùng tôi trở về đã!"

Nhìn cô bất đắc dĩ thỏa hiệp, Nam Cung mặc trong lòng bỗng ấm áp.

Chỉ là bèo nước gặp nhau, lại khiến người ta rất muốn tiếp cận.

Mặt ngoài một bộ đanh đá, kỳ thật nội tâm lại vô cùng mềm mại.

Nắm giữ cá tính ăn mềm không ăn cứng của Hạ Úc Huân, Nam Cung mặc có việc liền kêu cô chị à, không hề chịu gánh nặng tâm lý, kêu đến ngọt ngào dị thường.

Nhưng, chiêu này cũng có lúc không có tác dụng, ví dụ như lúc cậu đang có ý đồ tàn phá truyện tranh bảo bối của cô.

"Ách, chị à, chị xem sách gì mà lung tung lộn xộn thế này!" Nam Cung mặc trong tay cầm một quyển truyện tranh tiện tay móc từ dưới gối ra, cả khuôn mặt đều đen, nói xong liền muốn ném văng ra như hồng thủy mãnh thú.

"Buông buông! Cậu nếu dám ném, có tin bà cô đem cậu ném văng ra không hả!"

......

Buổi tối, Hạ Úc Huân đang dưới ánh mắt vạn phần khinh bỉ của Nam Cung mặc thay đổi trang phục, trang điểm nhẹ.

"Ngoan! Chị phải đi ra ngoài một chuyến, cậu ở lại trông nhà, đừng chạy loạn! Có người lạ gõ cửa đừng mở nha."

"Lén đi gặp người yêu sao?" Nam Cung mặc ngồi xếp bằng trên sàn nhà, một bộ bị vứt bỏ, trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái.

"Lén cái đầu nhà cậu! Bà cô đi xem mắt!"

"Xem mắt? Chị cư nhiên đi xem mắt? Ha ha ha ha ha ha......" Thật sự là nhìn không ra cô là phụ nữ sẽ thành thành thật thật đi xem mắt.

"Cười đi cười đi! Tốt nhất cười chết cậu luôn đi!"

-

Sauk hi đi mấy chục lần quán cà phê cuối cùng cũng có người chịu đổi nơi hẹn, Hạ Úc Huân nhìn người đàn ông hàm hậu phía đối diện, kích động đến rơi lệ đầy mặt.

"Quán ven đường khá tốt a! Những nơi như quán cà phê căn bản không phải gu của tôi!"

"Ha ha, cô thích thì tốt rồi! Tôi vẫn luôn cảm thấy quán cà phê đã đắt lại không có lợi, vốn đang lo lắng cô ghét bỏ tôi thô tục." Người đàn ông khẽ cười nói.

"Như thế nào sẽ ghét! Tôi ghét nhất người dối trá cao nhã."

Thật vất vả gặp được một người đồng đạo, Hạ Úc Huân tất nhiên là hưng phấn không thôi.

"Hạ tiểu thư hẳn là cô gái rất biết sống."

Đối với sựu khích lệ của người đàn ông này, Hạ Úc Huân chỉ có cười gượng.

Cùng lúc đó, một chiếc Porsche màu bạc lặng yên không một tiếng động mà dừng lại ở bên cạnh quán ven đường, sau đó chủ xe dưới ánh mắt kinh ngạc của người bán hàng rong mua vài xâu đồ nướng.

Chương 100: Theo gió vượt sóng ngàn dặm truy phu

Hai người tán gẫu thật sự vui vẻ, đều nói về một vài việc nhỏ trong sinh hoạt, nhưng dù sao so với đề tài kết hôn cùng chủ nghĩa lý tưởng dối trá vẫn còn tốt hơn nhiều.

Người kia tiền lương không cao lắm, thậm chí là đi xe đạp đến đây, lúc về lại khăng khăng muốn đưa cô đến nhà ga.

Thịnh tình không thể chối từ, Hạ Úc Huân ngồi ở sau xe, trong lòng vô cùng yên lặng.

Kỳ thật, Hạ Mạt Lâm nói rất có đạo lý, tìm một người đàn ông bình bình phàm phàm kiên định có khả năng là được, dường như không áp lực sống chung cũng là một loại hạnh phúc đơn giản.

Tiếc rằng Hạ Úc Huân cô trời sinh không phải người kiên định, nên cô phải trong nước tới, trong lửa đi, theo gió vượt sóng ngàn dặm truy phu.

Cô muốn cũng là hạnh phúc vô cùng đơn giản như thế này, mà người cô hy vọng cho cô loại hạnh phúc đơn giản này, quá khó quá khó.

-

Trên đường về nhà, Hạ Úc Huân càng đi càng cảm thấy sợ nổi da gà.

Phía sau tiếng bước chân như ẩn như hiện vẫn luôn như bóng với hình.

Lúc đi đến một ngã quẹo, Hạ Úc Huân nhanh chóng nấp vào một cái hẻm nhỏ.

Quả nhiên, bóng người kia cũng đi theo vào.

"Ai?" Sau khi phát hiện bóng người màu đen kia, Hạ Úc Huân lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phi qua đem người nọ áp sát vách tường, vươn tay bóp chặt yết hầu hắn ta.

"Ngay cả bà cô cũng dám cướp, chán sống sao!" Hạ Úc Huân gầm lên giận dữ.

"Cướp cô? Cô có tài, hay là có sắc?"

Thanh âm lạnh nhạt vô cùng quen thuộc vang lên, Hạ Úc Huân cả kinh nhảy dựng lên, "Tổng giám đốc?"

"Cô hiện tại có thể không cần gọi tôi là tổng giám đốc." Lãnh Tư Thần tùy ý chỉnh sửa lại cà vạt.

Đã lâu chưa gặp anh, thẳng đến khi gặp lại, cô mới biết được chính mình có bao nhiêu oán hận anh, liền có bấy nhiêu nhớ anh.

Hạ Úc Huân nhanh chóng lui về phía sau vài bước, ánh mắt né tránh nói, "Như thế nào lại là anh a? Tôi là nói, anh sao lại ở chỗ này?"

"Tôi về nhà." Lãnh Tư Thần ánh ắmt có phần ngu ngốc nhìn cô trả lời.

"À......" Thiếu chút nữa đã quên biệt thự nhà anh ở ngay bên cạnh, bất quá, sau khi anh dọn ra ngoài ở liền rất ít khi về nhà, thế cho nên cô đã nhanh chóng quên điểm này.

"Vậy anh về nhà đi! Tôi đi đây! Tạm biệt" Hạ Úc Huân nói xong quay đầu liền đi.

Nhìn anh hơn một giây đều là dày vò, cô sợ lại sẽ phá hủy quyết tâm mà chính mình thật vất vả mới hạ được.

Giây tiếp theo, cô không thể không dừng bước chân lại, bởi vì một cánh tay bị Lãnh Tư Thần siết chặt trong lòng bàn tay anh.

Lãnh Tư Thần nhìn dáng vẻ cô chạy trối chết, mày nhíu chặt, nói: "Cô đang trốn tôi sao?"

Từ ngày đó ở nhà cô nhìn cô, cô đối với mình vẫn một bộ tránh né như tránh rắn rết, khiến tâm tình anh bực bội.

Hạ Úc Huân lập tức phản xạ có điều kiện mà phản bác nói, "Không có! Ha ha, sao lại như vậy a......"

Lãnh Tư Thần coi thường cô nghĩ một đằng nói một nẻo, hỏi: "Gần đây rất bận?"

Khụ khụ, anh đây là đang trả lời thay cô sao?

Nhìn hơn một cái cũng là dày vò, vậy đơn giản không cần nhìn......

Vì thế đôi mắt Hạ Úc Huân gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân, ấp úng trả lời cho có lệ một câu: "Uhm, rất bận."

Sau đó chính là trầm mặc, hai người đều không nói chuyện......

Cánh tay vẫn bị Lãnh Tư Thần nắm chặt, Hạ Úc Huân đi cũng không được, không đi cũng không được, gãi gãi đầu, nỗ lực tìm kiếm đề tài, nói: "Đúng rồi, con đường nhà anh đang sửa chữa, cho nên phải từ sau núi bên kia vòng đường nhỏ đi một chút, bên kia anh biết đi chứ? Không chậm trễ thời gian của anh nữa, tôi trước......"

Lãnh Tư Thần cuối cùng buông tay cô ra, trong miệng nói: "Không nhớ rõ, cô dẫn tôi đi đi."

Hạ Úc Huân: "......"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com