Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21 HỖN ĐỘN






Theo kế hoạch, Quỳnh cùng chị trở về thành phố, chị hôm nay có một cuộc hẹn với Thiên Nga ( chủ quán cafe cũ ), còn Quỳnh đến gặp ông, thuyết phục ông về chuyện của hai người. Kế hoạch thì là vậy, nhưng........

Trên đường Quỳnh chở Tú trở về Thành Phố thì một cơn bão kéo đến, làm sụp mấy căn nhà, ngoài đường cây cối nghiêng ngã, chị tạch lưỡi, thương xót cho người dân, cô quay sang chị chợt mỉm cười :
- Em sẽ quyên góp tiền cho người dân ở đây. Được không chị ?!
- Quỳnh thật ngoan và hiểu ý chị !!!!

Được chị khen, cô cười cười như cô bé đáng yêu vô cùng.
Về đến thành phố, trời đổ mưa to, cô và chị tạm xa nhau vì chuyện riêng của mỗi người. Trước khi rời đi, cô còn hôn lên môi chị :
- Cafe nhanh chóng rồi trở về nhé, mưa to đấy !

Mưa như trút hết mọi phiền muộn của người ta, chị đến điểm hẹn Thiên Nga, đó là một quán cafe nhỏ nhưng bày trí rất tinh tế. Ngồi trên tầng hai, chị chăm chú theo dõi tin tức thời sự, thế rồi Thiên Nga cũng đến, Thiên Nga hồng hào và nõn nà như một bông hoa vừa khai nhụy. Thiên Nga vừa ngồi vào chỗ đã líu ríu hỏi han :
- Chị Tú, dạo này chị khác hồi còn làm ở quán cafe quá. Nhưng thế này trông lại xinh hơn đấy!

Minh Tú chỉ mỉm cười :
- Em trông cũng xinh hơn trước nhiều lắm. Hình như em mập lên một chút đúng chứ ?!

Thiên Nga cúi đầu, tay đỡ ngang thắt lưng, xoa xoa bụng mình :
- Vâng, mập lên rồi, do " nhóc " này. Đã hơn 1 tháng rồi.

Tú nhìn xuống vòng hai của Thiên Nga, tuy đầy đặn hơn nhưng vẫn có phần thon thả, nếu không nói cũng không biết cô ấy đang mang thai, bỗng dưng ngay lúc này Tú lại nghĩ phải chi chị được làm mẹ thì hay nhỉ ? Chị cười cười xua đi ý nghĩ trong đầu mình. Tú nói :

- Chị không nghe em nói em có chồng !

- À, đứa con này là cùng với 1 nữ nhân.

- Nữ nhân ?

- Dạ.

Minh Tú tạch lưỡi, bình thường mà, y học bây giờ tiên tiến rất nhiều rồi. Minh Tú cười toe toét :

- Em mang thai đi lại bất tiện, có việc gì mà phải hẹn gặp chị tận đây ?
- À, Trường em sắp có đợt thực tập, yêu cầu sinh viên tự tìm công ti và viết báo cáo nên em muốn hỏi chị có thể giúp em tìm trường thực tập không ?
- Tiếc quá, chị đã nghỉ việc ở công ti cũ rồi, nhưng chị sẽ cố liên lạc lại, khi nào họ nhận chị sẽ báo cho em.
- Em cảm ơn chị.

Sau khi trình bày xong việc cần nhờ, Thiên Nga nằng nặc đòi trả tiền cafe :
- Chị cứ để em trả, người yêu em rất giàu có, lại chiều em, chu cấp cho mẹ con em không thiếu thứ gì hết.
- Ngừơi yêu em làm nghề gì ?
- Em không biết, chị  ấy không chịu nói, tụi em quen nhau trong một lần chị ấy nhờ em trông quán cafe giúp.
- Vậy quán cafe chỗ chị làm không phải của em ?
- Không ạ, là của người yêu em mở. Không biết mở làm gì nữa. Thôi, mà chị ấy đang đợi em kia kìa.

Chị gái chỉ tay ra cửa kính, Minh Tú chăm chú nhìn theo, ngay sát vỉa hè, một chiếc xe Mercedes đỏ, một người phụ nữ vẻ lơ đãng đứng tựa vào cửa xe, cô ta mặc chiếc áo sơmi sọc trắng hệt như cái áo Đồng Ánh Quỳnh mặc sáng nay làm Tú giật mình, nhưng vì ở góc độ này không thể nào nhìn rõ mặt người đó.

Minh Tú chưa kịp định thần, Thiên Nga đã nhanh chóng chào và rời quán cafe, ra xe nhanh chóng, người phụ nữ đó mở cửa cho Thiên Nga một cách ân cần rồi mới vào xe, cô ta thoáng nghiêng đầu về phía quán làm Minh Tú nhìn rõ hơn khuôn mặt ấy, chị khẽ nhíu mày :
- Đồng.....Ánh....Quỳnh.....

Nếu nói một cách thẳng thắn, MinhTú không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt, cũng như không tin giữa Quỳnh và Thiên Nga lại có mối quan hệ kiểu " nữ đại gia bao nữ sinh viên " như vậy, nhất là Quỳnh và chị vừa mới trải qua bao nhiêu sóng gió mới trở về bên nhau được, làm sao cô có thể lừa dối chị ?!

 Chị điềm tĩnh cầm điện thoại gọi cho Quỳnh, nhưng đáp lại chị chỉ có tiếng " tút tút " mà thôi. Ruột gan chị như lửa đốt nhưng rồi trên môi chị cũng nở nụ cười khổ. Ừ, cô đang ở cùng Thiên Nga thì còn tâm trạng nào mà nghe điện thoại của chị chớ. Chị cầm lại điện thoại, bắt ngay một chuyến xe đi Đà Lạt trong vô thức. Miệng lẩm bẩm:

- Quỳnh à, em đã biết là chị cố chấp trong tình yêu như thế nào mà, chị mà phát hiện em và Thiên Nga léng phéng với nhau chuyện gì thì chị sẽ không bao giờ tha thứ cho em đâu, cô nàng đào hoa ạ !
Nói rồi chị rời quán, trở về chuẩn bị chuyến đi Đà Lạt của mình mà không hề biết mình đi để làm gì ? Hỗn độn, tất cả trong đầu chị chỉ là một đống hỗn độn.


Trở về nhà thu dọn hành lí, Minh Tú thở dài thường thượt. Cuối cùng chị cũng khởi hành cuộc hành trình tới Đà Lạt.
Đồng Ánh Quỳnh trở về trong trạng thái mệt mỏi, cô đã thuyết phục ông nội cả buổi nhưng lời ông phán ra chỉ là : " Không được, con phải lấy Khánh Linh ". Đã vậy khi về, điện thoại chị lại thuê bao, tìm mãi cũng chẳng được, chỉ thấy duy nhất một tin nhắn mang đậm hương vị hờn dỗi.
Tin nhắn có ghi :
" Gửi em !
Em thân yêu, chị trông thấy cô đi cùng một cô gái xinh đẹp vào sáng hôm qua, hai người có vẻ tình cảm lắm. Chị đã gọi điện thoại cho em nhưng chắc đôi tai em chẳng rảnh rỗi để nghe thấy tiếng chuông đáng thương đó. Chị muốn yên tĩnh một vài ngày để suy nghĩ thấu đáo về việc này nên chị đã quyết định đi Đà Lạt. Chị sẽ liên lạc với em sau.
Tái bút : Nếu em có chút thời gian mà lo lắng cho chị thì xin em hãy yên tâm, chị ổn. Tạm biệt em !

Đồng Ánh Quỳnh nắm chặt bàn tay lại, không đủ bình tĩnh mà đấm mạnh vào cửa kính gần đấy, máu tanh lan ra khắp cánh tay. Bởi vì cô là người hiểu rõ hơn ai hết cái tính cố chấp trong tình yêu của chị. Tấm gương của Ánh Ngọc là bài học đắt giá cho Quỳnh khiến cô không thể không lo lắng, cô sợ chị cũng sẽ bỏ cô ra đi như đã từng bỏ Ánh Ngọc. Chị từng nói với cô là nếu không còn tin nhau nữa, chị sẽ từ bỏ. Không !

Đồng Ánh Quỳnh tay siết chặt vô lăng, cố kiềm chế cơn run sợ. Chiếc xe lao như bay trên đường làm người khác phải lạnh gáy.
---------------

Tại Đà Lạt, Tú co ro vì lạnh, cố xoa hai bàn tay vào nhau cho ấm nhưng cũng chẳng ăn thua, hắt xì liên tục, trong lòng nghĩ đến Quỳnh mà thấy bất an vô cùng. Không nhịn được nữa, chị mở nút nguồn điện thoại, và đúng như dự đoán, hàng mớ tin nhắn và cuộc gọi nhỡ được gửi đến. Tin nhắn cuối cùng : ( Em đang đến Đà Lạt, em sẽ giải thích với chị mọi chuyện. em yêu chị ! )

Khóe mắt chị chợt cay cay, nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, bao nhiêu hờn giận đều tan biến, chị chỉ cảm thấy rất nhớ cô, rất nhớ. Nhưng nếu đúng là cô đang chạy đến đây thì cô điên rồi, vì ngoài kia bão như hung thần đang chuẩn bị cấu xé mọi thứ.
Cảm giác lo lắng mỗi lúc một nhiều, cơn bão hoành hành đến tận nửa đêm, cả đêm chị không thể ngủ, trái tim lơ lửng, bồn chồn , giọt ngắn giọt dài thi nhau rơi xuống, thế mà chiếc điện thoại trong tay chị vẫn im ắng.
Sự im lặng đáng sợ.
___________________

Đợi cả đêm, Quỳnh rốt cuộc không đến, chị từ Đà Lạt trở về Thành phố, chị đã hoàn toàn mất liên lạc với Đồng Ánh Quỳnh. Đã hơn một tháng rồi. Chị đã thử liên lạc với Lan Khuê, Phạm Hương, nhân viên cũ nhưng mọi người đều không biết. Chị đành đến nhà gặp ông nội Đồng Ánh Quỳnh, ông chỉ nghiêm mặt hững hờ :
- Từ khi Quỳnh cãi lời tôi, dắt cô bỏ trốn thì đã không có tin tức gì nữa rồi. Đừng tốn công vô ích.

Chị cũng đã " mặt dày " gọi cho Thiên Nga, nhưng câu trả lời chị nhận lại được là :
- Em không biết chị ấy đang ở đâu, nhưng khi nào chị ấy muốn gặp chị sẽ tự khắc về ! Chị an tâm.

Chị ngồi bệch xuống tấm thảm, vò đầu bứt tai, lọn tóc bị chị cào rối tung. Nước mắt thi nhau rơi xuống, chị ôm lấy ngực trái mình :
- Quỳnh, em không muốn gặp chị thật sao ? Là chị đã sai điều gì ?
Cuối cùng, chị nghĩ ngay đến một người có thể sẽ biết được tin tức của Đồng Ánh Quỳnh, chị vội gọi ngay cho người đó.

#Moon 

Bão nhẹ hoyyyyyy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com