Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 - Nghệ thuật là trái tim

Cứ thế, lại một tuần mới bắt đầu và chuẩn bị kết thúc, mới vừa chớp mắt một cái mà thứ hai đã thành thứ sáu. Thời gian thật sự trôi rất nhanh.

Sáng ngày hôm đó, tôi nhận được một bưu kiện từ La Ngọc Viên Nhi. Cô ấy thế mà ngó lơ lời nói của tôi, trực tiếp đem một chiếc váy tặng cho tôi, còn nói là vì muốn cảm ơn món quà kỷ niệm mà tôi mang từ nước ngoài về tặng cô ấy mấy ngày trước.

Chiếc váy hai dây này không phải là cái màu đen nọ mà là màu trắng, kiểu dáng cũng không quà cầu kỳ, mang cảm giác trong sáng ngây thơ nhiều hơn, ở thắt lưng phía sau còn có một cái nơ nhỏ.

Trong hộp đựng có một tờ giấy, trên đó có nghuệch ngoạc mấy chữ của La Ngọc Viên Nhi.

"Ngày mai cậu mặc thử chiếc váy này đi!"

Tôi xịt keo.

Còn định ngày mai ăn bận đơn giản, thoải mái một chút, ai mà dè bản thân lại được 'order' mặc một chiếc váy công chúa thanh thoát thế này đâu. Tôi nghĩ thầm trong bụng, vậy chẳng phải cũng cần đổi phong cách trang điểm à?

Vậy nên sáng hôm sau, tôi đành phải ngồi trước gương hàng tiếng đồng hồ để chỉnh lớp trang điểm của mình sao cho hợp với bộ váy trắng ấy.

Bà nội cười khúc khích: "Công chúa nhỏ của bà hôm nay xinh xắn quá."

Tôi ngượng ngùng quay sang nhìn bà, vành tai nóng lên, bĩu môi: "Bà xem này, lớp trang điểm này không phải quá yểu điệu sao?"

Bà nội lắc đầu, đi đến giúp tôi chải tóc: "Không đâu, cháu xinh lắm, giống như công chúa trong truyện cổ tích vậy."

"Cháu thấy không hợp tuổi chút nào, đã 28 rồi mà còn trang điểm như này."

"Nào có, cháu vẫn là cô gái nhỏ mà. Không cần phải cố khiến bản thân trưởng thành, trong mắt người yêu thương cháu, cháu cứ hồn nhiên và sống vui vẻ theo cách của mình thôi."

Tôi nhìn mình trong gương, rốt cuộc cũng tạm có chút hài lòng với bản thân mình lúc này.

"Đây, tặng cháu một món quà để cháu càng giống với nàng công chúa hơn."

Bà nội cười, giúp tôi chỉnh lại tóc thêm lần nữa, phía sau liền xuất hiện thêm phụ kiện là một bông hoa nhỏ.

Tôi vô cùng hạnh phúc, cười đến tít cả mắt. Nếu ví tôi giống như một cô công chúa, vậy bà nội tôi nhất định là bà tiên được cử đến để phù phép làm tôi thêm lộng lẫy rồi.

May mắn thật đấy, tôi có bà nội là thần tiên đó nhé.

Tôi đứng dậy, xoay tới xoay lui cho bà xem.

"Xinh lắm, xinh lắm. Cháu gái bà sao có thể xinh đến nhường này cơ chứ."

Tôi ngượng, ôm bà một cái rồi cầm theo túi xách, bật cười: "Thưa bà, cháu đi!"

Từ tiệm bánh đến tòa nhà triển lãm trong thành phố chỉ mất vài phút đi xe, vậy nên tôi gọi một chiếc taxi. Tốt xấu gì tôi cũng biết mình không nên lái moto ầm ầm đến đó, không chừng không khiến người khác nể nang mà còn biến mình trở thành trò cười thiên hạ cũng nên, không dại dột đến thế.

Triển lãm khai mạc vào sáng sớm, nhưng tôi quằn quại trước gương đã mất cả buổi sáng rồi. Thế nhưng, không nghĩ trưa trời trưa trật cũng đông đến thế này, tôi ngỡ ngàng nhìn đoàn người xếp hàng dài đằng đẵng trước tòa nhà mà hoài nghi nhân sinh.

Mặc dù Kỳ Dục rất nổi tiếng, tôi biết, thế nhưng anh nổi tiếng đến mức nào thì tôi không thể ước định được.

Phải đợi hơn gần một tiếng sau mới đến lượt, tôi đưa vé cho người bảo vệ xem. Ông ta nhìn tôi, cười: "Thông qua, quý cô có thể vào."

"Cảm ơn", tôi hơi cúi người.

Bên trong tòa nhà triển lãm rất rộng lớn, không khác gì một mê cung được bao phủ bởi tranh vẽ cả, lại còn rất yên tĩnh và thoải mái. Tôi đi dọc trên hành lang, nghiêm túc nhận định từng bức tranh.

Những tác phẩm ở dãy hành lang này được để tên là của Kỳ Dục, thế nhưng tôi khá chắc không phải của Kỳ Dục, vì nó rất khác.

"Hừm, tranh này trông rất có chiều sâu."

"Đúng, cách phối màu thật đặc sắc."

Tôi: "..."

Hai người đàn ông nọ đứng trước một bức tranh nhận xét, tôi không cố ý nghe, nhưng họ đứng rất gần tôi, còn nói với giọng khá lớn nên mới vô tình lọt vào tai. Một trong hai người, chính là nhà bình phẩm mà tôi đã từng thấy trên mạng xã hội, người bảo rằng tranh của Kỳ Dục có vài bức rất hời hợt.

"Nếu đem so bức này với bức 'Tận' của Kỳ lão sư, rõ ràng là hơn hẳn."

"Chính là như thế, bức đó của Kỳ lão sư rất hời hợt, nhìn qua chẳng có gì cả. Bức này thì rất khác, Kỳ lão sư cũng thật là...tính khí thất thường thật."

Tôi cất bước rời khỏi đó, đi sâu vào bên trong tòa nhà. Chủ đề triển lãm lần này được gọi là 'Tận mộng', trên dòng thông tin không có giải thích gì nhiều về chủ đề này, nên tôi đoán có lẽ anh muốn để mỗi người tự cảm nhận lấy ý nghĩa của mỗi tác phẩm.

Tôi bước vào một gian phòng khác có rất ít người, thế nhưng chỉ khi vừa mới bước và nhìn những tác phẩm ở đây, tôi mới chợt khựng người lại.

Nơi này...giống như đại dương vậy.

Đây mới chính là những tác phẩm đúng nghĩa của Kỳ Dục.

Tôi tìm thấy một bức tranh với màu đen kịt, phần rìa trên có chút ánh xanh, nhưng không quá nổi bật và rõ ràng.

Bức tranh này tên gọi là 'Tận'.

Không biết người vẽ nó đã mất bao lâu để họa nên, mặc dù bức tranh này rất lớn, nhưng lại chẳng có gì ngoài một màu đen kịt cả. Người khác nhìn vào đều nghĩ rằng, đây có lẽ là bức họa vô nghĩa nhất của Kỳ lão sư, chẳng có gì ngoài những đường màu đen cả.

Vậy mà đối với tôi, lại khiến tôi có cảm giác đang chìm vào đại dương vậy.

Rất quen thuộc.

"Cô nghĩ gì khi nhìn thấy 'nó'?"

Một giọng nói vang lên, tôi nhận ra gian phòng này chỉ còn lại lác đác vài người xa lạ, họ xem qua một chút rồi lập tức rời đi không hứng thú. Người bên cạnh thì khác hẳn, vẫn đứng bên cạnh tôi chờ đợi câu trả lời.

"Không có gì cả", tôi đáp.

Người đó mỉm cười, đắc ý vô cùng: "Đúng vậy, không có gì cả."

Tôi đưa mắt nhìn, lại nói tiếp: "Nhưng đó là đại dương trong giấc mơ của anh, đúng không anh Kỳ?"

Kỳ Dục phát ra tiếng ừm trong cổ họng, thanh âm rất trầm, rất dễ nghe.

"Đại dương bí ẩn thật đấy, chúng ta không biết ở nơi sâu thẳm kia đang cất giấu thứ gì cả. Liệu có kho báu, một vương quốc hay sinh vật huyền bí nào không nhỉ?", tôi khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nghĩ ngợi.

"Thế mới thú vị."

Tôi nghe Kỳ Dục đáp, cũng không hỏi thêm gì, cả tôi và anh đều đứng chôn chân ở đó nhìn chằm chằm vào bức tranh trước mặt. Càng nhìn, tôi như càng bị thôi miên vào trong bức tranh ấy, tôi muốn biết thứ gì ẩn giấu trong lớp màu đen kịt đó, giống như bản chất thật sự của đại dương vậy, nhưng tôi cũng sợ hãi nếu biết được thứ không nên biết.

Vì đại dương rất bí ẩn, sự tò mò có thể giết chết một người.

Giống như nàng tiên cá vậy.

"Hôm nay trông cô khác biệt thật."

Kỳ Dục cất tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, thoáng chốc lại khiến tôi bừng tỉnh như mới vừa được vớt ra khỏi mặt nước. Tôi nhìn anh, trong đôi mắt ấy phản chiếu hình bóng của tôi một cách rõ rệt, hoặc có thể chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra.

"Một người bạn đã tặng nó cho tôi, còn nói tối nay nên mặc nó đến để dự buổi gặp mặt bạn học cũ."

"Vậy à?"

"Tôi nghĩ nó không hợp với tôi lắm."

Kỳ Dục im lặng, dời mắt sang tiếp tục nhìn vào bức tranh, lúc sau lại xoay gót bước đi đến đứng trước một bức tranh khác.

Gian phòng rộng chỉ còn mình tôi và anh, rất yên tĩnh.

Tôi đi đến đứng bên cạnh anh, đối diện với bức tranh khác.

"Tôi vẽ bức tranh này khi tôi đang ngắm hoàng hôn, cũng là bức tranh được đánh giá cao nhất trong số tất cả những bức tranh trong buổi triển làm này."

"Vì sao?"

"Vì nó dễ cảm nhận."

Tôi nhìn anh, sau đó lại nhìn đến tác phẩm treo trên tường, bức họa này chỉ đơn giản là vẽ một đứa nhỏ đang đứng trên bãi biển vào chiều hoàng hôn. Đột nhiên, tôi có cảm giác mình vừa nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào, còn có tiếng hải âu kêu vang, và cả tiếng ngân nga nữa. Giống như thể tôi đã ở đó, trong bức tranh nọ, hoàn toàn chứng kiến cảnh tượng ngay trước mắt.

Khi tôi còn đang ngẩn ngơ, một bên má thoáng chốc cảm nhận được bàn tay ấm áp chạm đến. Tôi nghiêng đầu, thì ra Kỳ Dục đang giúp tôi vén tóc ra sau vành tai, động tác của anh rất dịu dàng, cũng thật chậm chạp.

"Cô cảm thấy hoàng hôn có đẹp không?", anh hỏi.

"Có, rất đẹp."

"Tôi cũng thấy vậy. Rất đẹp."

Tôi bị ánh mắt của Kỳ Dục làm cho ngượng chín, vành tai nóng ran, tôi đoán chắc gương mặt mình bây giờ sớm đã trở thành quả cà chua rồi.

"Quả nhiên là rất đẹp", Kỳ Dục lại bồi thêm một câu.

Tôi rốt cuộc cũng loáng thoáng hiểu ra được ý nghĩa câu hỏi nọ, anh đang cố ý chọc cho tôi đỏ mặt và ví tôi giống như ánh hoàng hôn trong bức tranh kia rồi lấy nó làm cái cớ để khen tôi đây mà.

Đúng là Kỳ lão sư không làm ai thất vọng bao giờ. Chẳng những vẽ tranh giỏi, cảm thụ nghệ thuật tốt mà còn rất biết cách lừa người ta vào tròng.

"Coi như anh thắng tôi một trận."

KỳDục khẽ cười, tôi cũng bật cười theo.

"Anh Kỳ, theo anh nghệ thuật là gì?"

Tôi vẫn luôn mang câu hỏi này trong lòng, mà hôm nay khi tôi đứng ở đây có lẽ là cơ hội để tôi hỏi anh rõ hơn, một người được giới nghệ thuật tung hô là bậc thầy trẻ tuổi.

"Nghệ thuật là trái tim."

Kỳ Dục trả lời rất nhanh, giống như chưa từng suy nghĩ kỹ đến câu hỏi của tôi. Nhưng tôi biết, anh đang thật lòng.

"Khi tôi vẽ bức tranh này, tôi đang ngắm hoàng hôn. Khi tôi vẽ bức tranh đen kịt nọ, tôi đang mơ."

Anh chỉ về phía bức họa 'Tận'.

"Mơ?", tôi hỏi.

Kỳ Dục gật đầu: "Ừm, tôi đang mơ."

"Lúc ngủ cũng có thể vẽ sao?"

"Không phải đang ngủ, mà là đang mơ. Tôi nói rồi, nghệ thuật xuất phát từ trái tim, tôi biết cách phác họa nó lên như thế nào ngay cả khi không nhìn thấy bằng mắt. Tôi đã vẽ lại giấc mơ của tôi."

Kỳ Dục lại đi đến bức họa đen kịt nọ, nhìn nó một lúc lâu, trên gương mặt anh vẫn thoáng lưu lại biểu cảm mãn nguyện. Anh không hề tức giận khi nghe nhiều người bình phẩm không hay về nó, càng không có ý định giải thích điều gì.

"Cô có biết vì sao đại dương lại quyến rũ không?"

"Không biết, vì sao?"

"Vì nó ẩn chứa những thứ bí ẩn, và những thứ bí ẩn luôn mang đến cho ta cảm giác tò mò, cuốn hút. Dẫu cho nó ẩn chứa rất nhiều mối nguy hiểm tiềm tàn."

Tôi nhìn anh, trông chờ vào lời tiếp theo. Thế nhưng anh cũng một chữ cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ cười rồi đi mất, có vẻ đã đến một gian phòng khác. Tôi vẫn đứng chôn chân ở đó, nhìn đăm đăm vào bức họa, cảm thấy vừa rồi có lẽ anh đã cố ý cho tôi biết điều gì thì phải.

Nghĩ mãi cũng không thấu, tôi mang một bụng khó chịu đi dọc trên dãy hành lang, bản thân vô cùng bứt rứt muốn hỏi cho ra nhẽ. Tôi đi rất nhanh, sau đó không cẩn thận mà đâm sầm vào người khác.

"Thật xin lỗi! Tôi không chú ý."

Tôi lúng túng cúi gập người, vội vàng nói xin lỗi. Nhưng đối phương không đáp, thật lâu sau cũng không thấy lên tiếng nên tôi mới hơi ngẩng đầu.

Nào ngờ lại bắt gặp được đôi mắt của người đó.

Hết chương 8

~~~

Truyền thuyết mới của Kỳ Dục khiến tim tui điêu đứng, hóa ra từng có một thiếu niên Kỳ Dục như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com