Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12. Cánh cửa


Sau một tuần diễn ra giải đấu, toàn đội đã trở về NSSU để luyện tập. Không ngoài dự đoán, cả Mei và Ran đều được trao danh hiệu cầu thủ ghi bàn nhiều nhất giải, một kết quả rất xứng đáng cho cả hai.

Ran và Mei lúc này đều chấp nhận thực tại và dần thích nghi với chính nó. Bây giờ mỗi khi nhắc đến cái đêm mà cả hai ôm nhau khóc như mưa, họ lại nhìn nhau mà bật cười. Dù gần đây Mei không thường xuyên gặp Ran, nhưng cô vẫn biết rằng cậu đã ổn định lại và luyện tập rất chăm chỉ.

Ngày hôm đó vẫn là một buổi chiều huấn luyện như thường lệ, nhưng thầy Yamamoto lại vắng mặt khá lâu, điều này làm các sinh viên thấy kì lạ. Chỉ khi gần lúc chiều tối, ông mới hớn hở quay về phòng họp chung, nơi mà Mei, Ran và các sinh viên đã chờ sẵn.

"Các em, thầy có một thông báo lớn dành cho đội bóng chuyền." Thầy Yamamoto phấn khởi đi về phía bục sân khấu, vội vàng lấy ra một tờ giấy và dõng dạc tuyên bố: "Sau cuộc họp với Liên đoàn và Hiệp hội thể thao quốc gia, trường chúng ta vinh dự có hai thành viên được triệu tập lên Đội tuyển quốc gia môn bóng chuyền nam và nữ..."

Thầy ngừng lại một lát, hướng ánh mắt về phía cả Ran và Mei. Lúc này, trái tim cả hai đang đập rất nhanh, mong chờ từng giây từng phút một về thông báo chính thức.

"Và xin chúc mừng hai em Takahashi Ran và Amaya Mei, đã thành công tranh suất lên đội tuyển quốc gia!" Tiếng tuyên bố dõng dạc của thầy vừa ngưng, cả căn phòng gần như lấp đầy bằng tiếng hò reo ăn mừng.

Mei ngồi phía trên không dám tin vào tai mình, cả cơ thể bất động. Cô thực sự đã làm được rồi, giấc mơ của cô cuối cùng cũng thành hiện thực rồi. Mei không nhịn được mà hướng ánh mắt rưng rưng về phía thầy Yamamoto, cô chạy đến ôm chặt ông, trong lòng vui mừng khôn siết. Ran ở phía sau cũng chạy lên ôm chầm lấy thầy và Mei, khuôn miệng cười tươi rạng rỡ.

Thầy Yamamoto xúc động xoa đầu hai đứa học trò nhỏ của mình, tự hào nắm lấy tay của cả hai.

"Thực sự khi nghe về thông tin này, thầy đã phải chạy đến tham gia cuộc họp ngay. Thầy phải nói rằng công sức các em bỏ ra hoàn toàn xứng đáng với ngày hôm nay. Khi lên đội tuyển quốc gia hãy chăm sóc và hỗ trợ nhau nhé."

Ran và Mei nhìn nhau mà gật đầu lia lịa, có lẽ cả hai phải nín nhịn lắm mới không khóc lên vì vui mừng.

Khi chuẩn bị đi về phía kí túc xá, họ nán lại ở hành lang để hóng gió một lúc. Mei dựa người vào lan can, tận hưởng không khí se lạnh của mùa đông. Cảm xúc vỡ oà của cô khi nãy được thay thế bằng tâm trạng nhẹ nhõm, thoải mái. Cô sẽ sớm báo tin này cho mẹ, và tạm thời ngưng làm các hồ sơ, giấy tờ đi du học.

"Em vui vì cả hai chúng ta đều đạt được ước muốn của mình."

Mei nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ran, chỉnh lại cổ áo len rồi nói với cậu: "Dù chỉ mới là bước đầu, nhưng chúng ta sẽ đạt đến một môi trường và điều kiện tốt hơn. Cảm ơn Ran-kun đã hỗ trợ chị, em vất vả rồi."

"Không có gì đâu ạ, đều nhờ cố gắng của chị hết." Cậu đứng sát gần Mei để truyền hơi ấm cho cô, mũi cả hai đều đỏ lên vì lạnh.

"Chị cảm thấy thật hạnh phúc vì không phải đi đến nơi đó nữa..."

"Nơi đó?" Câu nói của Mei đã khiến cậu tò mò, cô sẽ phải đến đâu nếu không được triệu tập lên đội tuyển quốc gia?

Mei chợt nhận ra bản thân vừa buột mồm, liền che miệng lại và lắc đầu: "K-Không có gì đâu."

Ran cũng không hỏi thêm cô điều gì nữa, vì điều cậu quan tâm lúc này là bản thân và người cậu ngưỡng mộ sẽ cùng nhau đi tới một nơi mà tài năng của họ được công nhận và chú ý nhiều hơn. Cả hai người luôn có mục tiêu rõ ràng và cùng nhau tiến lên, dù trong hoàn cảnh nào, họ vẫn sẽ tin tưởng và tôn trọng nhau lẫn nhau.

.

.

.

Chỉ sau vài ngày khi bản danh sách được công khai, khắp mạng xã hội đã rộ lên nhiều tin tức về cả Ran lẫn Mei, hai tài năng trẻ của NSSU được triệu tập trong cùng một khoảng thời gian. Đáng chú ý hơn là nhan sắc của cả hai, ngày càng nhiều bức ảnh của cô và cậu xuất hiện trên mạng với những lời khen có cánh. Nhưng có những bức ảnh mà Mei chưa từng thấy bao giờ, không hiểu họ đào bới từ nguồn nào mà ra.

Ngày mai chính là buổi gặp mặt đầu tiên của thành viên đội tuyển do JVA tổ chức, sự kiện này sẽ không được công khai trên bất kì nền tảng hay báo đài nào cả. Mei thực sự đã mất ngủ vì háo hức, cô sắp được gặp những tiền bối mà cô ngưỡng mộ bấy lâu nay. Nghĩ đến việc được chơi bóng cùng họ thôi cũng khiến cô cười một mình suốt cả đêm.

Sáng hôm sau, sau chuyến tàu đến Tokyo, Mei tiến vào trụ sở chính của Liên đoàn tại Shibuya theo hướng dẫn đã gửi tới. Một quản lí đã dẫn cô đến căn phòng họp chính, Mei hít lấy một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.

Mọi ánh mắt của người trong phòng đều đổ dồn về cô, Mei khẽ nuốt nước bọt, trong lòng bất chợt căng thẳng. Cô lúng túng túm lấy góc áo của mình, trong giây lát Mei cảm thấy chưa sẵn sàng đối mặt với mọi người.

"Chị ơi, đi theo em." Giọng nói quen thuộc của Ran khẽ gọi cô, cậu cầm lấy tay cô và dắt về phía đội tuyển nữ. Trước khi rời đi Ran đã vỗ nhẹ vào vai của cô để chấn an, nhờ đó mà Mei cuối cùng cũng lấy lại dũng khí, cô ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào các thành viên.

"Xin chào mọi người, em tên là Amaya Mei. Mong mọi người chiếu cố và hỗ trợ em trong thời gian tới." Sau lời chào của Mei là những tiếng vỗ tay nhiệt tình của các thành viên đội tuyển.

Sarina Koga, người đàn chị cô luôn ngưỡng mộ, vẫy tay với Mei và chỉ vào chỗ ngồi trống bên cạnh. Mei gật đầu với cô và tiến tới ngồi cạnh Sarina, không nhịn được mà cười tủm tỉm đó giờ.

"Đây là lần đầu em lên đội tuyển nhỉ? Sau này có gì khó khăn hãy cứ nói chị biết nhé." Sarina nhẹ nhàng quay sang nói với Mei, làm con tim cô rung rinh hết cả lên. Mặt cô lại đỏ bừng và gật đầu lia lịa. Các thành viên khác cũng quay sang hỏi thăm Mei, làm cô cảm kích không nói lên lời.

"Em được nghe kể nhiều về Amaya-senpai lắm. Sau này chị em mình cùng hỗ trợ nhau nhé." Mayu Ishikawa cười với cô khi cô bé đưa tay về phía Mei và bắt lấy tay cô. Mei lần đầu tiên nhìn cô cũng phải công nhận rằng Mayu rất giống người anh trai là Yuki Ishikawa - đội trưởng của đội tuyển bóng chuyền nam.

Sau màn chào hỏi của cả hai đội, Chủ tịch liên đoàn chính thức phát biểu về định hướng và kế hoạch của cả hai đội. Đồng thời giới thiệu huấn luyện viên của hai đội lần lượt là ông Yuichi Nakagaichi và bà Kumi Nakada. Mục tiêu lớn của đội tuyển bóng chuyền Nhật Bản là Olympic 2020 sẽ diễn ra vào mùa hè năm tới.

Kết thúc buổi gặp mặt, cả đội nam và nữ lần lượt tiến tới bắt tay lẫn nhau. Khi đến lượt Mei bắt tay với Ran, cô lén nhìn lên cậu và nói nhỏ.

"Ichigo ichie."

.

.

.

Giải thích: "Ichigo ichie" - "Đời người chỉ gặp một lần". Câu này có thể hiểu là: "nhất kỳ nhất hội". Câu này có nguồn gốc từ một Triết lý trong Trà Đạo.
Triết lý này cho rằng : mọi cuộc gặp gỡ của chúng ta với một ai đó đều chỉ có một lần nên chúng ta nên trân trọng cuộc gặp gỡ ấy, đối xử với người đó bằng tấm lòng chân thành để về sau không phải tiếc nuối.
__________________________________

Tâm trạng tui đang hơi nản nên chap này viết ẩu với dở ói 😇 Chắc tui phải nghỉ ngơi tầm một tuần mới có tinh thần trở lại để viết tiếp. Chạy hai fic một lúc với tui là quá trời rùi, xoá app một tuần để tịnh tâm lại thui.

Olym 2020 để tóc đen vẫn xinh ác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com