Chương 50
" CẬU NGHĨ MÌNH ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ ? "
Taiju ném sấp tài liệu về phía Rindou, anh giận dữ hét lên với cậu ngay sau khi hay tin Draken bị bắn trọng thương. Tiếng động mạnh cùng với tiếng mắng mỏ phát ra từ trong văn phòng đã thu hút rất nhiều sự chú ý của các nhân viên cảnh sát xung quanh, họ không khỏi tò mò mà áp tai vào cánh cửa nghe lén.
" Không biết tôi phải nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần thì sếp mới chịu hiểu cho tôi ? Draken đã phản b... "
" Cậu có bằng chứng cụ thể không ? "
Chưa kịp để Rindou nói hết, Taiju đã ngắt lời cậu. Phải rồi, đây là vấn đề khiến anh cực kì khó chịu, sao cậu có thể thẳng thắn đưa ra kết luận không mấy tốt đẹp về đồng nghiệp của mình như vậy ? Thứ anh cần ở đây chính là chứng cứ rõ ràng. Nhưng Rindou biết, tất cả bằng chứng đã bị xóa sạch rồi, có giải thích như nào cũng vô nghĩa. Mặt khác, cậu cũng muốn lớn giọng nói lại người sếp của mình. Việc quái gì mà anh ta cứ phải sốt sắng lên như vậy trong khi người đưa Draken vào viện báo rằng anh vẫn còn sống ?
" Không có chứng cứ thì đừng vội vàng kết luận, cậu lúc nào cũng xốc nổi rồi làm những chuyện không đâu vào đâu. Nếu như hôm nay Draken thật sự không được may mắn thì cậu tính sao ? "
"..."
" Rindou, tôi thật sự thất vọng về cậu. "
" Xin lỗi, nhưng sếp vừa bảo tôi luôn làm những chuyện vô nghĩa sao ? Ý sếp là những gì tôi làm đều sai lầm? Vậy cho tôi hỏi, việc anh bỏ thuốc vào ly nước của tôi được coi là một việc làm đúng đắn ? "
Sau câu nói của Rindou, Taiju lặng người, nhưng anh cũng nhanh chóng xua tay ý muốn nói Rindou mau gạt bỏ việc đó sang một bên
" Có thể đối với anh tôi chỉ là một kẻ thích hành động bốc đồng, nhưng từ trước tới nay tôi vẫn luôn làm việc theo những căn cứ đã xác định rất rõ ràng. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đồng bọn với một tên tội phạm đã hại chết mẹ và các bạn của tôi, cho dù có là đồng nghiệp. Nếu anh không đồng tình chuyện này, tôi vẫn sẽ làm tới cùng. "
Lời nói mạnh mẽ như đang muốn khẳng định trách nhiệm bản thân của Rindou khiến cho Taiju cảm thấy có phần lúng túng. Anh chỉ khẽ thở dài rồi sắp xếp lại giấy tờ trên bàn làm việc cho ngay ngắn, để cho Rindou cứ như vậy mà rời đi. Bàn tay vừa chạm vào nắm cửa, Rindou chợt nghĩ ra gì đó liền quay lại
" Còn nữa, dù sao anh cũng là một người cấp trên của tôi, cách anh xử sự với cấp dưới cũng là điều rất quan trọng. Tôi không có quyền đặt mệnh lệnh cho anh, nhưng tôi nghĩ anh nên cẩn thận với lời nói cùng hành động của mình khi tôi vẫn còn tôn trọng và gọi anh là sếp. "
Câu nói vừa dứt cũng là lúc Rindou mở cửa, đám người đang dựa cửa đứng hóng chuyện bên ngoài được một phen giật mình lại còn suýt ngã. Họ lập tức đứng sang hai bên nhường đường cho Rindou. Mắt người nào cũng tròn vo, hết kinh ngạc nhìn Rindou rồi lại quay vào ngó người sếp của mình đang ngồi đầy suy tư.
_____________________________
Dãy hành lang tại bệnh viện ngày hôm nay khá vắng vẻ, từ ngoài cầu thang bộ nhìn vào chỉ thấy một lối đi dài, tối om và sâu hun hút. Mặc dù mới đang là đầu giờ chiều nhưng khung cảnh ở đây lại toát lên vẻ u ám đến lạ, vừa cô độc cũng vừa đáng sợ, giống hệt những tổn thương chất chứa sâu bên trong tâm trí con người.
Rindou rất ghét nơi này, đây chính là nơi mà cậu nhìn thấy mẹ lần cuối, nếu như không có việc tất nhiên cậu sẽ chả bao giờ quay lại chỗ này. Bước chân của Rindou chậm rãi đi dọc hành lang, cứ qua mỗi một phòng bệnh, cậu lại ghé mắt vào nhìn với biểu cảm hờ hững. Đây là khu chăm sóc bệnh nhân sau cấp cứu, mọi người trong phòng ai nấy cũng đều mệt mỏi, họ chỉ ngồi bên cạnh giường người thân của mình, lặng lẽ nghe những âm thanh phát ra từ các loại dụng cụ máy móc hay thiết bị của bệnh viện.
Bóng tối bao trùm lên hai bờ vai của Rindou, bước chân của cậu cũng dừng hẳn, mắt đánh sang căn phòng ở ngay phía bên trái. Cậu đẩy cửa ra và tiến lại gần người bệnh nhân đang hôn mê trên giường. Rindou cẩn thận kéo hết rèm cửa trong phòng, đeo đôi găng tay màu trắng, sau đó lấy con dao để ở trong túi áo ra. Cậu vén phần tóc mái của người đang nằm trên giường sang một bên, từ từ cúi sát bên tai người kia thầm thì
" Tạm biệt, Ran. "
Dứt lời, mũi dao được đưa lên cao, nhắm thẳng vào tim Ran. Ban đầu, Rindou đã dự định tặng cho hắn một cái chết nhẹ nhàng hơn, nhưng khi nghĩ đến cảnh những người thân thiết của mình đều chịu thiệt mạng dưới tay hắn khiến máu thù hận trong lòng cậu lại sôi lên sùng sục.
" Tôi biết thế nào cậu cũng tìm được đến đây. "
Chất giọng vừa trầm, vừa có uy lực của kẻ nào đó ở ngay sau lưng khiến Rindou chú ý. Cậu quay lại nhìn, không ai khác đó chính là Kakuchou, Rindou cảm thấy cũng chả có gì ngạc nhiên
" Khi chạy thoát khỏi cảng, tôi thấy một chiếc xa lạ đỗ bên ngoài. Đó là chiếc xe của anh đúng không ? Vậy là chính anh đã cứu hai người đó? Kakuchou, anh đã phá hỏng kế hoạch của tôi. "
" Cậu thật là phiền phức. "
Buông một câu nói hờ hững tới Rindou, Kakuchou liền tiến lại gần giường của Ran đang nằm. Sự cố này xảy ra cũng một phần do anh chủ quan, không để ý tới Rindou, nên giờ việc chăm sóc cho Ran và Draken anh sẽ chịu trách nhiệm.
" Tôi nghĩ là bây giờ cũng nên cho cậu biết mọi chuyện rồi, đi theo tôi nào. "
Kakuchou thở dài đầy mệt mỏi, anh đẩy chiếc giường của Ran và ra hiệu cho Rindou đi theo mình. Họ vào thang máy và đi lên tầng trên cùng của tòa nhà, trước khi đóng cửa thang máy Kakuchou còn thò đầu ra ngoài quan sát xung quanh xem có ai lạ mặt gần đây không. Rindou đang không hiếu, theo như cậu biết thì tầng trên cùng của tòa nhà này là nơi chứa các loại thiết bị, máy móc khám chữa.
" Anh muốn tôi lên đó làm gì ? " – Rindou tò mò
" Đây là một nơi đặc biệt trong bệnh viện, tôi muốn cậu chuẩn bị sẵn tâm lí. "
" Chúng ta cần phải mang tên này theo sao ? " – Rindou đánh ánh mắt khinh bỉ nhìn Ran vẫn đang hôn mê.
" Ừ, phải đưa hắn đi cùng. "
" Chừng nào Ran chưa chết thì tôi ăn không ngon, ngủ không yên, hắn là mục tiêu của tôi. "
Kakuchou hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra. Anh quay sang vỗ vào vai Rindou vài cái
" Rindou ạ, Ran sẽ không bao giờ là mục tiêu duy nhất của cậu, cậu cũng sẽ không phải là mục tiêu duy nhất của Ran. Mà cậu sẽ là mục tiêu duy nhất của kẻ khác, nhớ kỹ điều này. "
Thoắt cái cũng đến tầng trên cùng, cửa thang máy vừa mở, Kakuchou đã đẩy chiếc giường bệnh ra bên ngoài trước. Rindou theo sau, cậu ngó nghiêng xung quanh, tầng trên cùng này được thiết kế khác với các tầng dưới. Ở đây không có hành lang, đối diện cửa thang máy gần chục bước chân là một cánh cửa khác, phía bên trái có một chiếc quạt gió, nhìn qua cả tầng như một không gian kín.
Kakuchou dừng lại trước cánh cửa sắt, đẩy phần nắp hộp bên cạnh lên và nhập mã số cửa. Tiếng " bíp " kêu lên xác nhận đã đúng mật mã, Kakuchou liền đẩy cánh cửa, từ bên ngoài Rindou đã cảm nhận được mùi thuốc sát trùng xộc thẳng lên sống mũi cùng tiếng vài người đang trò chuyện. Cậu bước vào trong, đó là một căn phòng kín, có đấy đủ tiện nghi. Có rất nhiều người ở đó, tất cả đều đổ dồn ánh mắt ngạc nhiên nhìn Rindou.
" Này, Rin...Rindou ? "
Rindou chợt sững người nhìn bọn họ, những người bạn đã mất tích của cậu, Mitsuya, Nahoya, Takemichi và Hinata, họ đang ở ngay đây. Chưa dừng lại ở đó, khi mắt cậu rời xuống giường, một dòng diện chạy dọc qua cơ thể cậu, đôi ngươi tím mở to đầy kinh ngạc, nửa muốn tin nửa lại không muốn tin sự thật đang ở ngay trước mắt.
Ba con người nằm trên giường, bên cạnh máy đo nhịp tim vẫn chạy đều đều, nhìn tổng thể trông họ chả có biểu hiện gì nghêm trọng, chỉ là đang rơi vào trạng thái hôn mê thôi. Mẹ của Rindou, Chifuyu và Kazutora, họ vẫn còn sống.
Nhìn biểu cảm cứng đơ của Rindou, Kakuchou đẩy chiếc giường đi đến bên cạnh và giải thích ngắn gọn cho cậu.
" Tầng này là Ran đã bí mật thiết kế chỉ để bảo vệ tất cả những người thân thiết của cậu...và của Mikey nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com