Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Đi nhờ xe

"Hoi bye bye chú nha, con đi chơi với anh Tage đây. Tage ơi, đợi em với."

Cái đầu xù nghiêng nghiêng rồi chạy biến. Sau hôm nhóc Gừng nhờ Gonzo giải bài tập tiếng Anh cho nó, thấy con mình có tiến bộ trong học tập, hôm sau mẹ Gừng liền tới nhà với nhã ý muốn mời gã tiếp tục dạy học. Dù đã từ chối vì quá mệt mỏi với đám trẻ ở trường, mẹ cậu nhóc vẫn kiên quyết nên giờ Gonzo bất đắc dĩ trở thành thầy giáo tiếng Anh, kiêm bạn tâm sự của nhóc Gừng. Đến nay cũng đã được gần hai tháng, cùng thời điểm với lúc Gill chuyển nhà tới đây.

Nhắc đến cậu trai nọ, trừ khi đi học, đi làm hoặc những lúc cần thiết, Gonzo rất ít khi thấy cậu xuất hiện. Những lần hiếm hoi bắt gặp Gill thì là ra ngoài mua thức ăn hoặc đang đi vứt túi rác vào buổi tối. Đa số thời gian còn lại đều là vô tình thấy cậu trên ban công chăm bón cây cối ở nhà.

Người mới đến thường sẽ tiếp cận làm quen với hàng xóm chung quanh. Sau này nhà có việc gì cũng dễ nhờ vả hơn. Không những thế, suốt hai tháng ở đây Gonzo chưa từng thấy Gill dẫn bạn bè hay bất cứ ai về nhà chơi. Lúc nào cũng chỉ có một mình. Gonzo không lấy làm lạ khi thấy cậu chẳng giống gì với những người tầm tuổi của mình. Mỗi người một tính cách mà. Tuy trông lập dị nhưng thật ra rất cô đơn.

Gã nhìn ban công đầy nắng, hôm nay lại có thêm một chậu cây nhỏ. Môi mỏng khẽ nhếch. Bây giờ Gonzo mới chú ý kẻ ban nãy còn lởn vởn trong đầu mình giờ đã biến thành người thật xuất hiện trước mắt.

Gill ở trước nhà loay hoay với chiếc xe đề máy mãi chẳng lên. Gương mặt nhỏ thoáng lộ vẻ lo lắng. Đồng hồ đeo tay chỉ sắp tới giờ hẹn, cậu móc điện thoại gọi cho ai đó nhưng rất nhanh đã cúp máy lắc đầu. Nếu bây giờ gọi taxi sợ là sẽ không kịp.

Còn đang không biết phải làm sao thì Gonzo từ nhà đối diện đi tới.

"Xe đề máy không được à?"

"Dạ, vâng. Em cũng không biết nó bị làm sao nữa."

Gonzo ngồi lên xe, cố khởi động xe lên mà không được. Gill lại nhìn đồng hồ trên tay. Gonzo thấy vậy quay sang hỏi cậu.

"Em có việc gì gấp không?"

"Nay chỗ em làm có thanh tra ở trên xuống, còn cỡ 30 phút nữa. Mà xe em bị hư."

Gonzo gật gù, trông vẻ mặt lo lắng của cậu trai. Nắng rộ lên, làm gã hơi nheo mắt.

"Chỗ em làm ở đâu?"

"À, cũng gần đây, đi xe khoảng 10 phút là đến."

"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Gonzo hỏi, mắt đánh về phía đồng hồ đeo tay của Gill.

"7 giờ 30 ạ."

"Lát nữa anh cũng có việc, đợi anh thay đồ rồi đưa em đi được không?"

"Được ạ? Vậy em cảm ơn anh nhiều."

"Đợi anh chút, nhanh thôi."

Gã leo xuống xe, đi về phía phòng trọ. Trở ra thật nhanh với bộ đồ khác. Trông hơi bụi bặm với áo thun trắng, sơ mi khoác thêm bên ngoài và quần jeans rách gối. Đối lập hoàn toàn với Gill một thân quần áo sơ vin chỉn chu để đi làm.

Gonzo đề máy xe xong xuôi rồi nhìn cậu trai đã đội sẵn mũ bảo hiểm đang đứng chờ."Đi thôi."

Brừm brừm~

Chiếc hông-đa cà tàn chạy ra khỏi hẻm, hòa vào dòng xe cộ đông đúc của thủ đô lướt trên phố. Làn gió mát ban sáng vi vu thổi, hàng cây bên đường xanh rì giờ đương thu nên ngả đỏ.

"Hôm nay may quá nhờ có anh, chứ không thì chắc em trễ mất."

Gió đập tai vào khiến Gonzo không nghe rõ cậu nói gì. Gã hơi nghiêng đầu, ngả người ra sau hỏi lại.

"Hả? Em nói cái gì?"

Gill thấy vậy cũng chồm người, đầu ghé vào gần để Gonzo nghe rõ hơn.

"Em nó-". Xe đang băng băng trên đường thì vô tình vấp phải ổ gà. Chông chênh, hai gã trai mất thăng bằng. Vô tình, môi mềm lại áp lên vành tai người ngồi trước. Cả hai đều sững người. Gill vội ngồi nhích ra sau. Hơi ấm rời đi, một lúc sau Gonzo mới lên tiếng.

"Xin lỗi, anh hơi mất tập trung nên vấp trúng ổ gà."

"À, em quên nói đường chỗ này còn chưa làm xong."

Gill cười, đưa tay định gãi đầu thì chợt nhận ra mình đang đội nón bảo hiểm, tay trượt xuống cần cổ cao xoa xoa.

"Sắp tới quẹo trái hay phải đây Gill?"

"Quẹo phải giúp em."

Má Gill vẫn chưa hết nóng dù trời Hà Nội đang 28 độ mát mẻ. Đèn giao thông chuyển đỏ, xe dừng lại. Nhìn con số đang nhảy trên ô đèn, Gill tưởng mình sắp ngất vì ngượng thì Gonzo đã cất tiếng.

"Em đi làm thêm à?"

"À, dạ. Nay em không có lớp nên qua phụ bán quán cà phê."

"Em chắc là quản lý hả?". Gonzo cười, gã cũng hơi tò mò do thấy cậu phụ bán quán cà phê mà lại một thân sơ mi quần tây. Đã vậy, giá của mấy món đồ này cũng không hề rẻ đối với một sinh viên đại học đi làm để kiếm thêm.

Gill cười. "Dạ không, nhân viên bình thường ấy mà." Cho đến tận mãi sau này khi thân với cậu hơn Gonzo mới biết nhân viên bình thường mà cậu nói là chủ quán, người đứng tên miếng đất ngay mặt tiền giữa lòng thủ đô.

"Ô, tới rồi. Ngay cái chiếc xe trắng ấy, anh tấp vô ngay đó giúp em."

Đến chỗ làm của Gill, cuộc trò chuyện kết thúc, bầu không khí ngượng ngùng cũng đã không còn. Cậu xuống xe cởi trả nón bảo hiểm cho Gonzo, còn không quên cảm ơn gã thêm lần nữa.

"Cảm ơn anh nhiều, vừa kịp giờ luôn. Hay để bữa nào rảnh em mời anh bữa cơm nha."

Gonzo cầm lấy nón cậu đưa, lắc tay đáp lại. "Không có gì đâu, anh cũng tiện đường, khỏi cần cũng được."

"Vậy em vào trước, chào anh nha."

Nói rồi cậu xoay lưng đi vào. Gonzo nhìn theo bóng lưng đang xa dần. Treo lại mũ bảo hiểm, nổ máy chạy đi.

.

.

.

.

.

"Tage, sao lâu quá dạ? Nhanh lên đi."

Giọng Gừng ngồi chồm hổm ngước nhìn cậu anh mặt mày đỏ như trái gấc, giọng nó ồm ồm do hai tay đang bụm lấy mũi mình lại. Tage im lặng nhìn nó.

"Chưa xong nữa. Thúi quá à."

Chân mày Tage giật giật.

"Vậy sao còn ngồi đó chưa chịu đi ra ngoài nữa?"

"Hoi, Tage đi nhanh nhanh đi còn chơi với em nữa. Mà cũng tại mẹ kêu Tage ăn nhiều rau vô mà hỏng chịu nghe, giờ bị bón rồi đó."

"Mày có biết là tao đang ẻ không hả thằng Gừng? Aaaaaa, ra ngoài ngayyyyy!!!"

"Hoi, hoi mà. Em chịu thúi nãy giờ rồi mà. Tage nhanh lên coiiii."

"Aaaaa, mẹeeeeee...!!!"

Căn phòng vệ sinh vang dội tiếng la hét của hai đứa trẻ. Mẹ Tage nghe thấy nên vội vàng chạy từ trên lầu xuống. Còn chuyện nhóc Tage có yên ổn làm xong chuyện cần xong và làm sao ra khỏi nhà vệ sinh thì chỉ có người ở trong nhà mới biết.

.

.

.

.

.

Nhìn ly cà phê đã tan hết đá và quyển sổ chép nhạc đang đặt mở trên bàn, Gonzo nhướng mày tự hỏi không biết mình đang làm gì ở đây. "Lát nữa anh cũng có việc, đợi anh thay đồ rồi đưa em đi được không?". Gã làm quái mà có việc gì? Chả hiểu sao tự dưng lại đi nói dối rồi chở cậu ta đi làm. Giờ thì ngồi ở tiệm cà phê đối diện nhìn người ta làm việc. Gã tự nhủ thôi thì đi ngắm phố vào cuối tuần cho khuây khỏa đầu óc cũng được, dù gã chẳng nhìn đường phố xe cộ được bao nhiêu.

Bên kia đường, Gill từ trong tiệm bước ra. Trên người vẫn mặc chiếc tạp dề của nhân viên pha chế. Cậu duỗi tay vặn mình. Tay áo sơ mi sắn lên quá nửa, lộ ra khúc tay mảnh khảnh. Làn da trắng hồng dưới ánh đèn đường như phủ thêm một lớp mật ong, trở nên ngọt ngào và lấp lánh.

Gonzo nuốt nước bọt. Gã buộc phải rời đi khỏi cảnh đẹp trước mắt khi bạn nhân viên bên cạnh lặp lại câu nói của mình thêm một lần nữa với vẻ đầy áy náy.

"Anh ơi, anh ơi."

"A, xin lỗi?"

"Dạ hôm nay quán nghỉ sớm hơn mọi ngày một chút nên mong anh thông cảm. Mình có thể di chuyển sang các quán khác bên cạnh để dùng nước ạ."

"À, không. Mình về ngay bây giờ. Xin lỗi bạn nha."

Gonzo nói rồi thu dọn đồ đạc, đứng dậy. Ra đến xe, trước khi đi gã còn ngoái nhìn sang bên đường thêm lần nữa nhưng Gill đã không còn ở đó. Nổ máy xe, chạy về nhà.

...

Đồng hồ điểm 8 giờ 30.

"Thôi anh về trước nha mấy đứa."

"Bye bye anh~."

Gill cười vẫy vẫy tay chào

'Hôm nay đóng cửa sớm nhỉ?'

Gill nhìn sang quán cà phê đối diện lẩm bẩm. Lúc sáng bị hư nên giờ cậu phải đi bộ ra trạm bắt xe buýt.

Một ngày thật dài cuối cùng cũng đã kết thúc. Phố đã lên đèn, Gill ngồi trên xe buýt đưa mắt nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài. Những khu đường lớn và trung tâm sầm uất đang diễn ra những cuộc vui chơi thâu đêm suốt sáng, đèn điện sáng rực. Còn ở những con hẻm nhỏ, hàng xe cộ đông đúc đã tản dần khi đêm về.

Đến trạm, xe dừng lại. Gill tản bộ dọc con đường gần ngõ rẽ vào nhà. Nghe gió hắt hiu đẩy đưa nhành hoa giấy xào xạc trong cái lặng im êm đềm của phố cổ. Khác xa với cái ồn ã náo nhiệt ngoài kia.

Cậu ghé vào một cửa hàng tiện lợi gần đó. Nhà hết gia vị, cậu tính mua thêm một ít nguyên liệu để làm ít rau xào buổi tối ăn cơm.

Vừa vào trong, cậu đã thấy bóng lưng quen thuộc với mái đầu đỏ uốn xoăn. Không thể nhầm đi đâu được, chính là Gonzo, cậu anh nhà đối diện lúc sáng cho cậu đi nhờ đến chỗ làm. Cậu bước tới, vỗ nhẹ lên vai gã trai đang đứng ngay hàng đồ ăn vặt.

"Anh."

Gonzo nghe tiếng gọi, quay đầu thì thấy Gill. Gã nhìn đồng hồ trên tường rồi nhìn cậu.

"Em đi làm đến giờ mới về à?"

"Dạ." Gill gật đầu. "Muộn vậy rồi anh còn đi mua gì vậy?"

"À, anh mua tí đồ tối ăn vặt ấy mà."

"Thế anh ăn tối chưa?"

"Hả, anh chưa. Em làm về muộn đã ăn chưa?"

"Em cũng chưa. Trùng hợp quá, hay để em mời anh một bữa nha? Xem như là cảm ơn anh lúc sáng."

...

Gonzo ngồi trên ghế sofa xem ti vi. Thỉnh thoảng khẽ nhìn vào trong bếp, nơi Gill đang loay hoay nấu bữa tối.

Tiếng xì xèo của tỏi vàng trên chảo nóng, mùi thơm bay ra khắp nhà làm bụng Gonzo cồn cào. Khi bộ phim tình cảm sến súa trên màn hình chiếu tới những giây cuối cùng, cũng vừa lúc Gill bưng đồ ăn ra.

Gill máng tạp dề cởi ra trên ghế. Cả hai ngồi vào bàn. Gonzo đưa đũa cho cậu. Gill cười cảm ơn.

"Ăn ở nhà nên em nấu mấy món đơn giản thôi. Anh ăn nha."

"Ừ, trông ngon lắm. Cảm ơn em nhiều."

Trên bàn bày vài ba món như rau xào, đậu phụ dồn thịt với cả một tô canh thơm vừa nấu xong còn đang nóng. Tuy đều là những món dễ nấu nhưng được bày trí bắt mắt khiến gã cũng hơi đói bụng. Hơi nóng từ đĩa thúc ăn bóc lên làm mắt Gonzo hơi mờ, gã tháo kính đặt trên bàn.

Cả hai vừa ăn vừa xem ti vi, trò chuyện. Tuy cảm giác có gì đó vẫn chưa đúng lắm nhưng chính điều đó làm bầu không khí hòa hợp đến lạ thường.

Ti vi vẫn chưa tắt, bỗng dưng chiếu đến cảnh người nữ trong bộ phim đang đi thì vấp ngã, người nam đi đằng trước xoay người đỡ lấy cô thì môi, tai cả hai sượt qua nhau. Một khung cảnh ám muội. Vô tình lại giống y đúc với chuyện hai người xảy ra lúc sáng. Đạo diễn còn cố tình quay chậm lại khiến hai kẻ đang trò chuyện rôm rả bỗng im bặt.

Gonzo không nói gì chỉ tập trung ăn cơm. Gill bị sặc nên chạy xuống bếp tìm nước uống. Bầu không khí buổi tối hôm đó lại trở nên im lặng và ngượng ngùng. Ti vi bị tắt đi. Ăn cơm xong thì ai về nhà nấy.

Màn đêm buông xuống, thành phố thôi mặc lên lớp áo nhộn nhịp trở về với dáng vẻ trầm tĩnh vốn có. Mọi hoạt động đều ngừng lại, người người nhà nhà chìm vào mộng. Hàng cây nghỉ ngơi dưới ánh đèn đường le lói còn thắp sáng, chuẩn bị cho một ngày mới lại bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com