2. có thể suy
khi mà trời còn chưa kịp sáng hẳn, chiếc xe cấp cứu dừng lại, ngay sau đó là đám nhỏ đẩy chiếc băng ca lên xe. park jinseong ôm chặt bụng, mặt mũi trắng bệch, mồ hôi thấm ướt cả áo.
"mấy đứa ở đây nghe lời minwoo quay về kí túc xá được chứ?"
"nhưng đội trưởng.."
"jinseong không sao đâu." kim kwanghee xoa đầu yehoo, rồi nhanh chóng treo lên xe cấp cứu. để làm đám trẻ nhìn theo mà chỉ có thể xoa vai nhau an ủi chính mình.
"jinseong nghe anh nói gì chứ?"
hắn nắm chặt bàn tay mướt mồ hôi của jinseong vô cùng lo lắng. dường như cả đêm qua anh đã chịu đựng cơn đau mà không hề than vãn. nếu không phải đến sáng bọn nhỏ ôm lấy jinseong thì không nhận ra điểm bất thường.
sau khi kết quả thông báo jinseong bị viêm ruột khá nặng và phải ở lại bệnh viện theo dõi. kim kwanghee càng cảm thấy có lỗi vì chẳng để tâm park jinseong nhiều hơn. suy cho cùng việc làm đội phó cũng mang nhiều áp lực vô hình.
"em không sao đâu." nụ cười yếu ớt cứu vác cái thân thể nhợt nhạt của jinseong, đặc biệt sau khi anh vừa nôn toàn bộ thức ăn lẫn thuốc từ sáng đến giờ.
thấy kim kwanghee vẫn ngồi lẳng lặng ở ghế, tay gọt táo cho vào miệng nhai, jinseong khẽ mím môi, tự trách bản thân bệnh quá đúng lúc, nếu không bọn họ ít nhiều còn được ngắm bình minh.
không khí yên ắng khiến jinseong không thể chịu yên, anh nhìn dĩa táo được cắt thành hình dạng méo mó, định vươn tay ra lấy một miếng lại bị kwanghee gõ nhẹ lên tay, kéo dĩa táo lại gần mình, đẩy về cho anh một ly nước lọc.
"có ai đi trông bệnh như anh không, hay anh về kí túc xá đi, em cũng chỉ viêm ruột... thật sự không sao, hai chân không tàn, hai tay cũng không phế.." jinseong xoè tay xoè chân vừa ngước lên thấy kim kwanghee liếc nhìn mình, mọi sự tức giận đều bày ra bằng mắt khiến jinseong chột dạ quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
hoa anh đào nở rộ gần như đã tàn hết, mùa xuân cũng đã kết thúc từ bao giờ, seoul cũng dần bước vào những ngày nắng nóng, thời gian cứ vậy mà trôi qua rất nhanh.
"jinseong anh cũng không muốn rời đi.."
lời nói của kim kwanghee lại lặp lại trong tiềm thức, mùa xuân kết thúc rồi vậy còn bao nhiêu thời gian cho họ?
năm sau, tháng sau hay thậm chí là ngày mai?
"kwanghee, hay anh làm thủ tục xuất viện cho em đi."
"không được." hắn uống một ngụm nước nhìn jinseong, liền đoán ra anh vừa nghĩ cái gì, thở dài một hơi.
"em không muốn lãng phí thời gian ở đây một chút nào. anh cũng nên về luyện tập đi thì hơn."
"như thế nào là lãng phí? bệnh của em ở mức nào còn không lo?"
kim kwanghee bật dậy quát lên khiến jinseong giật mình nhìn hắn. song cái tính bướng bỉnh của anh lần nữa lại trỗi dậy, không muốn mình liên lụy người khác càng không muốn bị thương hại.
" sức khoẻ em như nào em biết rõ, anh hoàn thành bổn phận của mình rồi."
"jinseong, anh không muốn cãi nhau với em." kim kwanghee dựa lưng vào tường khoanh tay, nheo mắt như thể muốn đoán ý của đối phương, song coi như mình thua thiệt mà gật đầu.
"phải anh chỉ có tư cách là đội trưởng và trách nhiệm của anh bây giờ là đợi mẹ em tới anh sẽ quay về. xin lỗi vì cái gì anh cũng lo thừa."
"ý em không phải như vậy.."
"còn việc em muốn xuất viện bây giờ là điều không thể." hắn đi tới xoa đầu của jinseong. "vị trí của em không ai tranh giành được, nhưng nếu em không chăm sóc bản thân cho thật tốt thì làm sao có một phong độ tốt cơ chứ?"
lời hắn nói ra như rót mật vào tai, lại xoa đầu jinseong như dỗ dành một đứa trẻ, lại không hề hay biết vô tình gieo rắc một mầm cây trong lòng jinseong, chỉ có thể lớn dần mà không hề chết đi.
khi mẹ jinseong tới, kim kwanghee quả thực đã ra về, còn chưa thở phào nhẹ nhõm thì gần nửa đêm lại thấy kim kwanghee lại đến, tay cầm giỏ trái cây, quần áo của mình và đám nhỏ nheo nhóc phía sau.
cả bọn lại lôi ra đồ ăn, mang theo cả laptop để chơi game, xong còn mở nhạc hát hò trong sự lén lút, thi thoảng còn cười hí hí như kẻ ngốc khi xem mấy video hài hước. chợt jinseong mới để ý mấy chiếc balo lớn bé một cách bất thường đang được youngjun kéo ra.
"mấy người đi di cư đấy à?"
" hì hì anh nói bé thôi, bác sĩ phát hiện ra đuổi bọn em ra ngoài mất." youngjun lôi ra một mền gối trong balo trải xuống dưới nền đất trước cái nhìn khó hiểu của anh.
"tại ở nhà bị ngắt điện, trời nóng như này không còn cách nào khác, tá túc ké chỗ anh."
yehoo cười hì hì, cũng trải chăn ra bên cạnh giường, cấp sau cùng với minho, minwoo tương tự còn trèo hẳn lên nằm chung với anh, hai tay ôm anh cứng ngắt, dụi đầu lên tay anh, không quên trông chừng mình va phải dây dịch truyền.
mặc cho ánh mắt cầu cứu được phát ra liên tục nhưng kim kwanghee chọn nhún vai cười khẩy, trải người trên ghế sopha đắp mền chìm vào giấc ngủ.
thật tình! mấy kẻ ngốc này đang làm cái trò gì thế không biết.
----
quả thật, dù bằng mọi sự cố chấp xin về của jinseong, nhưng bệnh viện lẫn mẹ anh lại nhất quyết không đồng ý, phải mất hơn một tuần mới có thể miễn cưỡng rời khỏi nơi toàn mùi sát trùng, dịch truyền và tiếng monitor lạnh lẽo, tuy vậy cơn đau giảm dần tỉ lệ nghịch với số thuốc trong tay jinseong lại càng tăng. ít ra khi ở viện, có đám trẻ thường xuyên lui tới ăn chơi nằm lỳ, đuổi mãi không về mới khiến anh không quá nhàm chán.
ngày anh xuất viện,vẫn là kim kwanghee chạy đôn chạy đáo trong căn phòng nhỏ, lấy khăn, quần áo cho anh thay, dẫn anh đi vệ sinh, dẫn anh đi xét nghiệm làm mọi thủ tục cần thiết, cảm giác bản thân mình gần như bị phế luôn rồi, đến khi về lại kí túc xá lại càng được chăm chút kĩ, hầu như không cho anh cơ hội bỏ lấy một bữa.
leo rank đến tận muộn, jinseong nhìn quanh dường như bọn trẻ đã đi ngủ từ bao giờ, vươn vai một cái một cách uể oải, cái lưng đau nhức như muốn tố cáo việc ngồi không đúng cách, anh lại thấy một kim kwanghee đang ngả lưng trên ghế, đầu ngửa ra sau mà ngủ gục.
"đây là đang đợi mình à?" anh lầm bầm một mình, vươn tay tới định gọi kim kwanghee, song lại tự lê ghế đến gần hắn từ bao giờ.
fan hay bảo kim kwanghee giống một người cha chăm con đến mức tàn tạ quả thật không sai khi mà hắn tặc lưỡi khi thấy anh tụt cân mà đòi điều chỉnh thức ăn, trong khi bản thân hắn cũng ốm ít nhiều.
kim kwanghee khi ngủ quả thật rất xấu, mắt cáo nhắm hờ chẳng biết rõ là đang ngủ thật hay vờ ngủ, hai tay đặt lên bụng, chân tùy ý gác lên bàn, nhưng lại thoải mái đến lạ kì.
ngón tay vô thức chạm đến cánh mũi vừa cao vừa thon, thầm ghen tỵ vì ông trời rất biết cách tạo ra một gương mặt giết chết người, có thể tùy biến cười khiến người ta không nỡ ghét, nghiêm nghị lại khiến người khác không nhịn được nguyện ý phục tùng.
và chẳng hiểu rõ vì sao, ngón tay càng khắc hoạ đường nét, tim lại không ngừng rung lên từng hồi.
có lẽ thừa nhận một sự thật vừa chớm nở rằng park jinseong thích kim kwanghee, sai trái đến tột cùng.
"chậc"
bàn tay của kim kwanghee đưa lên vô tình chạm phải tay của park jinseong, cũng khiến anh giật mình rụt tay còn bản thân hắn thức giấc.
"anh ngủ quên à?"
"ừm."
hắn ngái ngủ gãi cằm nhìn thấy park jinseong trông như vừa bị bắt trộm, vành tai đỏ ửng, đảo mắt đi một vòng xung quanh, như lén lút xem có ai phát hiện ra mình không, khiến hắn khó nhịn mà phì cười.
"anh này, anh cảm thấy thế nào về một tình cảm nam nam?"
cũng không rõ vì sao anh lại hỏi đến vấn đề này. nhận thấy ánh mắt bất thường của kwanghee, cảm giác như tâm tư trong lòng đều bị ánh mắt đó bóc ra từng chút, jinseong không khỏi chột dạ.
"anh cảm thấy bình thường, cũng chẳng có gì sai trái cả." hắn ngáp một cái, lắc lắc cánh tay mỏi nhừ.
"kể cả chuyện đó là em thích anh cũng không lạ sao?"
"jinseong? em nói gì thế?" đáy mắt kim kwanghee chuyển biến, ánh lên sự ngạc nhiên trên gương mặt, đến cả lưng cũng đứng thẳng.
bình thường, anh là người yêu đương rạch ròi, có tình cảm sẽ tỏ tình, dù có kết quả xấu nhất vẫn sẽ không hối hận. mãi đến khi đứng trước mặt kim kwanghee tỏ tình thì lại sợ hãi không thôi.
"haha em đùa thôi mà, anh nghĩ gì thế?" anh bật cười, vỗ vai anh. " chỉ là fan hỏi em có thể có bạn trai không làm em mới nỗi hứng đùa."
"em về phòng đây, hôm nay tới phiên anh đổ rác rồi."
"à..." hắn định nói nhưng câu đang lưng chừng lại thôi khi jinseong vội đứng dậy, thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng tập, đến đầu còn chẳng dám ngoái lại cứ thế mà cong đuôi chạy mất.
"mày điên rồi park jinseong!!!!!" jinseong tự mắng mình vùi đầu vào trong chăn, hai chân vung đập loạn xạ khi tự nhiên nhớ lại câu hỏi đó.
phiền chết mất, aish chết tiệt!!
mang theo cả tâm trạng đó mà park jinseong thức trắng đêm, hai mắt đen ngòm, mắt lờ đờ ngồi thẫn thờ hại minwoo vừa tỉnh liền bị doạ sợ.
"em mơ thấy ác mộng hay gì thế."
"đừng chọc em nữa." jinseong nhíu mày nhìn kwanghee cười điên cười dại như sắp ná thở tới nơi, hơn nữa hai mắt như sắp sập nguồn lại bị lôi đi họp. anh chỉ sợ còn nghe kim kwanghee cười cười mình không nhịn nỗi mà văng tục.
chỉ là kim kwanghee nói chuyện như chẳng có đêm qua khiến anh cũng yên tâm phần nào, thầm nghĩ may là thứ đó không bị đặt nặng trong lòng hắn.
nhưng lại càng chua chát khi thực sự hắn lại xem như không có gì xảy ra, im ắng như đó là câu trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com