8.
Aventurine thường xuyên mất ngủ, mỗi đêm chỉ nằm nhắm mắt cho có lệ chứ đầu óc không thể nào nghỉ ngơi. Cậu nghĩ đem sách ra đọc một chút có thể khiến mắt mỏi mà yêu cầu đình công song lần nào cũng kết thúc khi trời đã hừng sáng. Kết quả là cậu thức trắng.
Ratio thấy cậu tỉnh táo như vậy thì chỉ nghĩ cậu thức rất sớm. Aventurine đã làm bữa sáng cho anh đến nay là bảy ngày, mỗi đêm còn chu đáo hỏi mai anh có ở lại trường không để còn làm phần mang theo. Ratio cũng chẳng ngại từ chối vì biết đây là một cuộc trao đổi công bằng giữa được cho ở nhờ và được cho ăn, khách sáo chỉ làm đối phương thấy khó xử. Trải nghiệm sáng mở mắt ra có sẵn đồ ăn và cà phê trên bàn, bên cạnh là hộp cơm giữ nhiệt đầy ắp vốn được học sinh tặng từ hai năm trước mà anh nghĩ mình sẽ không bao giờ động đến; trưa về có cơm nhà đợi, tăng ca tối muộn thì phải báo trước để người kia không phải chờ, cùng ti tỉ thứ khác mà Ratio nghĩ mình cần một khoảng thời gian để làm quen.
Chiếc nhẫn khảm đá của Aventurine thực sự đã đổi được rất nhiều tiền, lúc nhân viên nhận lấy nó từ tay anh và khi báo giá mua lại đều giữ một nét mặt vui mừng chưa từng thấy, như thể họ đã bắt được một món hời ngàn năm. Ratio cảm thấy Aventurine nên đi theo vì đó là đồ của cậu, song cậu lại bảo "Họ trả bao nhiêu cũng được", rồi chui rúc trong nhà. Anh tự hỏi có phải trải nghiệm ở lần ra ngoài đầu tiên đã khiến cậu bị ám ảnh rồi không. Thông báo số dư biến động chuyển đến màn hình anh một con số mà anh nghĩ cả đời làm giáo viên cấp ba của anh cũng chẳng chạm đến nổi. Nhân viên vẫn rất xuýt xoa nói với vị giáo sư về việc màu xanh dương quý hiếm trong tự nhiên như thế nào, huống hồ lại còn là một viên đá trong vắt không lẫn tạp chất, đây là một cái giá hoàn toàn xứng đáng cho giá trị của nó. Ratio nghe xong cũng chỉ ậm ừ, dường như vẫn còn sốc khi đột nhiên có một cục tiền từ trên trời rơi xuống như vậy.
Anh ra ngân hàng rút một khoản đưa cho Aventurine để cậu có thể tự do mua thứ mình thích. Giới hạn tối đa cho một lần rút cũng chưa thấm vào đâu với số dư hiện tại của anh, Ratio phải thừa nhận mình không dám tự giữ quá nhiều tiền. Cậu thì lại bảo có bao nhiêu đâu nếu cần anh cứ xài nhé, tôi có chiếc vòng tay khảm toàn bộ bằng đá xanh giống vậy. Ratio đột nhiên có một cảm giác mình là người được bao nuôi thì đúng hơn?
Anh sau đó đề xuất cậu nên mua một chiếc điện thoại để tiện liên lạc. Đến giờ anh vẫn chưa thể quên cái đêm tăng ca về muộn mở cửa ra thấy cậu nằm gục trên bàn ăn với bữa tối đã lạnh ngắt, hai cái chén thì được đặt đối diện nhau vẫn chưa có dấu hiệu sử dụng. Ratio kéo cậu dậy, bắt cậu ngồi ăn cùng mình đến sạch dĩa mới thôi dù anh đã ăn ở trường và cậu thì luôn miệng bảo tôi xin lỗi tôi no rồi không nuốt nổi nữa đâu.
Ratio nhắc đến chuyện đó thì như trải nghiệm lại cảm giác sợ đến phát khiếp. Aventurine đối diện cười ha ha nói mình nhịn đói giỏi lắm một bữa không chết được đâu, sau đó lại bị liếc cho lạnh cả gáy.
Kĩ năng giao tiếp của Aventurine thực sự đã tiến bộ rất nhanh chỉ sau một tuần, cậu đã có thể nói chuyện lưu loát và dễ dàng làm được điều mình muốn hơn lúc còn phụ thuộc vào Ratio. Dù từ ngữ chuyên ngành vẫn cần đến anh để nghe giải thích song cơ bản là cậu không còn dính anh nữa. Ratio so sánh cảm giác này giống với việc phải chia tay một học sinh đã tốt nghiệp, vui buồn lẫn lộn cả lên. Nhiều đêm xử lí xong công việc anh còn ngồi đọc lại những quyển sách thiếu nhi mà mình cẩn thận chọn mua, để rồi giờ Aventurine chỉ hứng thú với tiểu thuyết trinh thám hay tư liệu khoa học. Ratio chưa bao giờ trải qua cảm giác này nên không có thứ để so sánh, chỉ biết đó là một chút tiếc nuối khi cậu không còn chỉ vào bảng hiệu trên các toà nhà để nghe anh đọc nữa.
Vị giáo sư để ý 10 lần mình trở về thì 8 lần sẽ bắt gặp cậu đứng ở ban công mất hồn nhìn ra biển.
"Nơi tôi sinh ra không có biển hay hồ nên tôi thấy nó mới lạ thôi.". Cậu đáp lại thắc mắc của anh.
"Vậy mưa thì sao?"
"... Tôi ghét mưa.". Aventurine rời khỏi kết nối ánh mắt với người kia. "Nhiều chuyện tồi tệ của tôi xảy ra vào những ngày mưa."
Dù chỉ là một cuộc trò chuyện ngẫu nhiên nhưng Ratio nghĩ rằng mình đã vô tình ghi nhớ nó, đến mức anh nghe thấy tiếng nước lao vào cửa kính trong lúc ngủ thì liền chạy ra phòng khách xem cậu thế nào. Quả nhiên người kia đã không thể chợp mắt, đôi đồng tử màu tím biếc như đang run lên từng hồi, cậu ngồi cuộn mình trên ghế sofa, hai cánh tay ôm chặt hai chân đang gập lại vào người như thể muốn ép nhỏ mình hết mức có thể.
Những cơn mưa gần biển thường dữ dội và dai dẳn. Lần cuối cùng gặp mưa trong cõi mộng Penacony là khi nào cậu cũng chẳng nhớ, có lẽ nó thuận theo ý muốn của cậu nên không bao giờ tối trời, cậu cứ thế quên đi cái nhịp trống dồn dập của tự nhiên khi dùng nước làm dùi và mọi vật cản đường nó là mặt trống. Nó như lao cả vào trí óc cậu, nó khiến cậu nghe thấy giọng nói của mẹ và lời thúc giục rằng mình hãy chạy đi của chị gái ở cả một nơi vốn đã an toàn. Tiếng mưa quá lớn, át đi sự hiện diện của Ratio đang đến gần, tận khi anh hạ thấp người để mắt mình ngang tầm mắt cậu thì Aventurine mới có dấu hiệu đã nhận ra người đối diện. Cậu hơi giật mình song lại nhanh chóng tạo bình tĩnh để trở về dáng ngồi bình thường, thậm chí là một dáng ngồi thoải mái quá đà, trưng ra biểu cảm công nghiệp cho Ratio xem.
"Cậu có sao không?". Ratio hỏi.
"Tôi bị làm sao đâu, chỉ thấy hơi lạnh thôi."
Anh đã sớm nhìn thấy cái chăn nửa trên ghế nửa dưới sàn và cánh tay trái giấu sau lưng của cậu nhưng vẫn phối hợp theo lời nói dối tưởng chừng đã hoàn hảo ấy. "Vậy tôi lấy chăn cho cậu?"
"Anh có à?". Aventurine thừa biết cái hiện tại cậu đang dùng là cái duy nhất của anh. Ratio khi nghe hỏi dường như mới sựt nhớ ra điều đó.
"...Vậy ngủ với tôi?"
"...Tôi ngủ không ngoan đâu." Có thể sẽ đạp anh xuống sàn.
"Tôi biết." Sáng nào ra chẳng thấy cái bàn phòng khách bị đạp lệch sang một bên.
Aventurine cảm thấy anh bao đồng đến mức buồn cười, động lực nào khiến anh trở thành một người như vậy nhỉ.
"Vậy tôi sẽ ngủ ở đây." Ratio nói tiếp khi không nhận được câu trả lời.
"Mai anh dạy sáng chiều đấy, vào phòng đi."
"Cậu không ngủ được thì ai làm đồ ăn cho tôi."
Ơ sao ngang ngược vậy?
Aventurine có cảm giác từ người được dỗ thành người đi dỗ, cầm theo chăn và gối miễn cưỡng đồng ý. Phòng Ratio cậu đã được vào vài lần để lấy sách, anh thường không khoá cửa phòng, bảo cậu ở nhà thấy chán cứ vào tìm gì đó đọc. Có lẽ anh cảm thấy nếu cậu đã có mấy món trang sức giá trị cỡ đó thì sẽ không thèm ngó đến tài sản riêng tư của một giáo viên cấp ba đâu.
Hai người nằm ở hai bên giường, để một khoảng trống to ở giữa rồi nhắm mắt lại cố chìm vào giấc ngủ. Với Ratio có lẽ không phải là vấn đề, Aventurine để ý thấy người bên kia đã sớm bất động còn mình thì vẫn không thể thư giãn nổi. Cậu quay lưng về phía Ratio, nằm ở bên giường gần cửa sổ rồi cứ nhìn cái màn trống bị dùi mưa dội vào từng đợt không nhịp điệu. Gần ba ngày liên tiếp thức trắng nhưng cậu thực sự không thể nghỉ ngơi.
Bỗng, một bàn tay nắm lấy vai cậu kéo ngược ra sau, cậu bị lật hai lần thì lại đang đối mặt với Ratio đang nhắm mắt.
"Đừng nhìn nữa."
Aventurine cố thử lại, một lúc sau thì thật sự chìm vào giấc ngủ. Đây có lẽ là đêm đầu tiên cậu được tròn giấc, cậu ngủ ngon đến mức khi tỉnh dậy thì Ratio đã ra ngoài từ lúc nào. Còn đang ngơ ngác tự hỏi anh đã ăn sáng chưa thì chạm mặt anh đang cởi giày bước vào nhà.
"Sao anh chưa đi dạy?"
"...Tôi mới đi dạy về mà."
"...". Aventurine nhìn lên đồng hồ treo tường, nhận ra giờ đã là giữa trưa thì bực bội tự làm tóc mình rối bù. "Xin lỗi tôi thức trễ quá, chưa làm đồ ăn cho anh."
"Không sao. Tôi sẽ đi mua."
"...Tối qua tôi có làm phiền anh không?"
"Cậu đạp vào mặt tôi năm lần."
"..." Dữ dội đến mức có thể đếm chính xác luôn sao?
"Tôi xin lỗi...". Aventurine cúi đầu gượng gạo, cố nhớ lại xem có phải là năm lần không hay còn thêm những lần ở những chỗ khác.
Ratio đi vào phòng thay đồ, chỉ có anh mới biết tối qua cậu đã chui rúc vào người ôm anh ngủ. Tiếng mưa càng lớn thì cậu siết càng chặt, anh thử gỡ ra không được thì đành chịu luôn tư thế đấy. Lần đầu tiên Ratio được người khác ôm như vậy nên có chút bối rối, cánh tay không biết đặt ở đâu thì chỉ có thể choàng qua người cậu. Anh thở dài, tự hỏi bản thân đang làm gì vậy trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com