Chương 99: Trần Minh Húc ( nhị )
Nổi giận rất tốt, người vừa tức giận sẽ không còn tỉnh táo và than thản để tự hỏi, cũng rất dễ thổ lộ lời nói thật.
Đường Phong đã từng xem qua nhật ký của “Đường Phong lúc trước” lưu lại, trong nhật ký cũng không có bất cứ ghi chép nào nói về Trần Minh Húc, nhưng từ đủ loại biểu hiện hiện tại đến xem, Trần Minh Húc trước đó khẳng định có một chút liên quan đến “Đường Phong lúc trước”.
“Vì sao? Đường Phong, tôi cứ cho rằng anh đích thật đã thay đổi triệt để một lần nữa làm người, hiện tại xem ra có vẻ vẫn là một tên lòng lang dạ sói, anh nói anh đã quên chuyện tình trước đây, vậy để tôi nói cho anh, đừng nghĩ rằng tôi đang ức hiếp anh, là chính anh cầu xin tôi cho anh tham gia tiết mục.” Bộ ngực trên dưới phập phồng, Trần Minh Húc nhìn qua có vẻ tức giận không nhẹ.
Đường Phong gật đầu, vừa cười vừa nói: “Nhưng tôi hiện tại đã không cần tham gia tiết mục của cậu, cậu muốn cái gì, một câu ‘cảm ơn’ sao? Vậy tôi cảm ơn cậu đã luôn tạo ra phân cảnh trên tiết mục cho tôi.”
Đây tuyệt đối là một câu châm chọc, Trần Minh Húc dù có tức giận đến đầu loạn thành một đoàn như thế nào cũng nghe ra được, nhìn Đường Phong như nhìn thấy quái vật, vị MC trẻ tuổi cau lại lông mày.
“Tài ăn nói của anh khá hơn trước đây.”
“Cậu không phải là người đầu tiên nói như vậy.” Đường Phong không dự định giải thích bất cứ điều gì, một ngày mở đầu cậu phải giải thích cả đời, như vậy quá mệt mỏi.
Có thể là Đường Phong điềm tĩnh bình thản lây sang Trần Minh Húc, người thanh niên này cũng không còn tức giận cáu kỉnh như lúc đầu, mà chỉ là chằm chằm vào Đường Phong xem qua nhìn lại, sau khi tỉnh táo lại bắt đầu phun ra vài câu ác độc: “Nghe nói mấy ngày hôm trước anh đi Mỹ, đi cùng Lục Thiên Thần, tôi có nên chúc mừng anh không, anh giống như một con chó canh giữ bên người Lục Thiên Thần cuối cùng cũng được đối phương ưu ái?”
Nếu chỉ vì mấy câu ác ngôn ác ngữ mà nổi nóng thì người này không phải Đường Phong, cậu có chút buồn cười hỏi: “Tôi hiện tại rất tò mò năm ấy chúng ta từng có thù oán gì mà không thể điều hòa, khiến cho cậu hiện tại tổn hại tôi như vậy, nhưng tôi nghĩ hẳn là cậu cũng không phải đặc biệt hận tôi, bằng không sẽ không để tôi tham gia tiết mục của cậu.”
Trong giới giải trí muốn đối phó với một kẻ đáng ghét, biện pháp tốt nhất chính là giảm thiểu cơ hội nổi tiếng của người kia, mà không phải là kéo người vào trong tiết mục, cho dù ở trong tiết mục bị tổn hại bị trách móc, nhưng đây vẫn là một loại phương pháp thu hút người khác.
Một tiểu minh tinh không có tiếng tăm nếu như không giữ được sự hấp dẫn đối với bên ngoài, như vậy mới thực sự là chết hẳn.
“Không công bằng. . .” Trần Minh Húc hít sâu một hơi, có chút khó chịu ngồi ở trên ghế dài sân thượng, lông mi liên tục run, nhìn qua có vẻ giống như sắp khóc đến nơi.
“Điều này không công bằng, dựa vào cái gì chỉ có anh là quên tất cả, dựa vào cái gì anh hiện tại càng làm càng tốt, anh rõ ràng là một tên khốn, là tên cặn bã nhất mà tôi từng gặp.” Bắt đầu mắng lên.
Đường Phong buông cái tách trong tay đi tới, cậu đứng ở phía trước Trần Minh Húc: “Tôi có thể ngồi xuống không?”
“Anh trước đây cũng không lễ phép như thế.” Trần Minh Húc ngẩng đầu trừng mắt Đường Phong, đáng tiếc ánh mắt không hề có cường lực, nhưng thật ra có vẻ đáng thương.
“Muốn khóc thì khóc ra đi, đừng kìm nén, cái này không tốt cho thân thể.” Đường Phong ngồi ở bên người Trần Minh Húc, cậu luôn luôn rất khó tức giận với mấy người trẻ tuổi, bởi vì cậu cũng đã từng trải qua năm tháng tuổi trẻ, biết người ở tuổi này phần lớn đều là mơ màng do dự, bề ngoài nhìn qua thì kiên cường hoặc là giống như con nhím, nhưng trên thực tế bản thân đều có một phần yếu đuối.
Càng là người đường hoàng, thường thường càng là người nội tâm yếu đuối, bọn họ muốn biểu hiện ra rằng mình rất mạnh mẽ, cho nên luôn luôn cố gắng tạo ra một loại bầu không khí thôi miên ”Tôi rất mạnh mẽ”, đây là một loại màu sắc tự vệ, cũng là một loại tự khích lệ tiềm ẩn bên trong.
Trần Minh Húc lớn tiếng hô lên, cúi đầu hai tay nắm chặt đặt ở trên đùi: “Tôi không muốn khóc!”
“Được rồi, tôi biết cậu không khóc.” Đường Phong chỉ là lấy thân phận một người quan tâm hậu bối, cùng với cảm giác áy náy vì điều gì đó “Đường Phong lúc trước” đã gây nên cho Trần Minh Húc, nghiêng thân vòng tay ôm lấy Trần Minh Húc, trong lúc đau lòng mà có người ôm luôn luôn rất tốt.
Trần Minh Húc ban đầu hơi chút từ chối, nhưng rất nhanh lại buông tay ôm lại Đường Phong, thanh âm có chút nghẹn ngào từ trên vai Đường Phong truyền đến.
“Khốn. . . Khốn kiếp! Anh quả thực là một tên cặn bã! Một tên rác rưởi đắm mình trong trụy lạc! Một con chó không mặt không da không biết thẹn!” Trần Minh Húc tựa trên vai Đường Phong, gắt gao nắm lấy tấm lưng của cậu, “Tôi hận anh, tôi hận cái tên ngu xuẩn đần độn như anh. . .”
Đường Phong nghĩ, Trần Minh Húc có lẽ là đem toàn bộ từ ngữ mắng người trong hơn hai mươi đều dùng trên người cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com