Ngoại truyện 1
“Nguyên Nguyên… Nguyên Nguyên…”
Trong căn phòng tối om, Vương Tuấn Khải kích động gọi tên Vương Nguyên. Mà giờ phút này Vương Nguyên lại lười nhác không thèm trả lời một tiếng, cứ để đôi môi Vương Tuấn Khải tùy ý chu du khắp cơ thể cậu, thi thoảng sẽ vì Vương Tuấn Khải đụng tới điểm mẫn cảm của cậu mà rên rỉ một chút.
Một đêm triền miên, Vương Nguyên sớm đã mệt phờ nằm liệt trên giường, Vương Tuấn Khải lại còn miệt mài “lao động” hăng say, không biết mệt. Hỏi Vương Nguyên vì sao mệt như vậy ư? Nói thừa! Mấy người cho rằng nằm dưới thì thoải mái được sao!
“Vương Tuấn Khải, anh nghỉ một lát có được không…”
Vương Nguyên yếu ớt nói, chỉ hy vọng Vương Tuấn Khải có thể dừng lại một chút.
“Nguyên Nguyên, em chỉ cần nằm thôi, để anh vận động là được.”
Vương Tuấn Khải, cái đồ cầm thú!
Cầm thú? Đùa à, Vương Tuấn Khải anh bị cấm dục đã sáu năm rồi! Sáu năm đấy! Mấy người tưởng đây chỉ là trò đùa thôi à! Tuổi trẻ tinh lực dồi dào, nhưng anh lại vì Vương Nguyên mà phải chịu nhịn những sáu năm. Khó khăn lắm mới đợi được cậu ấy quay về, điều duy nhất anh muốn bây giờ chính là bổ sung quãng thời gian sáu năm đã mất kia.
“Vương Tuấn Khải, đủ rồi đấy!”
Cảm giác Vương Tuấn Khải có chút thay đổi, Vương Nguyên không nhịn được nữa mà nổi điên, cậu cũng không muốn phải chết ở trên giường!
Thế nhưng, Vương Nguyên sao có thể đấu được với Vương Tuấn Khải, trong phòng, lại là một trận chiến đấu kịch liệt.
Đêm, còn rất dài.
Sáng sớm hôm sau, Karry và Mã Tư Viễn cùng mở to đôi mắt thâm quầng nhìn Vương Tuấn Khải bưng bữa sáng vào phòng ngủ.
“Các con có vẻ ngủ không ngon!”
Karry: lại còn dám hỏi nữa ←_←
“Ba, ngày hôm qua có phải ba đánh chú Nguyên Nguyên không hả!”
“Không có!”
“Vậy sao cả đêm chú ấy cứ kêu lên như vậy! Làm hại con không được ngủ ngon! Có phải không Karry!”
…
Karry thầm nghĩ quả thật là nó không ngủ nổi, Mã Tư Viễn nhà nó thật rất đơn thuần, cho nên tối qua với nó chính là bi kịch. Đêm qua, hai người ở phòng cách vách ồn ào kinh khủng, căn phòng cách âm tốt như vậy mà đều nghe thấy rất rõ ràng. Karry nằm trên giường tức giận thầm mắng ba, dù thế nào thì nó với Mã Tư Viễn cũng là trẻ con, làm càn như vậy thật sự là mất trí rồi!
Khi Karry đang lăn qua lộn lại ở trên giường, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, một cánh mở ra, Mã Tư Viễn ôm chăn xuất hiện ở cửa. Hả?
“Karry, đêm nay em ngủ ở phòng anh được không? Phòng em ồn ào lắm!”
Karry thở dài, nghĩ thầm: thật ra anh ở đây cũng không yên tĩnh đâu. Bất đắc dĩ, cậu bé đã ôm chăn đến đây rồi, Karry đành phải mở cửa cho cậu bé đi vào. Hai người nằm trên giường, trong chốc lát, phòng cách vách lại truyền đến thanh âm bạc hà của Vương Nguyên, nhìn lại Mã Tư Viễn đang nằm bên cạnh, Karry cảm thấy mình thật sự đang tìm đường chết, chỉ sợ tối nay gân mạch toàn thân sẽ đứt mà chết. Vì bản thân mà thầm thắp một nén hương trong lòng, Karry cố gắng nhắm mắt lại.
Có lẽ là bởi có Karry nằm cạnh nên Mã Tư Viễn cảm thấy đặc biệt an tâm, vừa hay tiếng động ở phòng bên cạnh cũng nhỏ hơn, Mã Tư Viễn liền mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Nghe tiếng thở đều đều của cậu bé, Karry nghiêng người nhìn người bé nhỏ đang ngủ say. Nhìn nụ cười ngây thơ như thiên thần của người nào đó, Karry không nhịn được cũng mỉm cười theo, nhưng giây tiếp theo nụ cười kia như ngừng lại trên mặt: Mã Tư Viễn nghiêng người, cả cơ thể dán chặt trên người nó! Còn tìm đường chết mà ở trong lòng nó cọ cọ, mong tìm được một vị trí thoải mái.
Karry cảm thấy trái tim mình cho quắp, no zuo no die(*) chính là cụm từ miêu tả chính xác nhất thực tế lúc này của nó.
Ngày hôm sau, ba bữa cơm đều là Vương Tuấn Khải bưng vào phòng ngủ, trong lúc này, Vương Nguyên vẫn chưa lộ diện. Ngày tiếp theo cũng thế.
Trong lòng Karry hiểu rõ, xem ra daddy chạy trời không khỏi nắng rồi; mà trong lòng Mã Tư Viễn thì lại đang suy nghĩ theo một hướng khác: sao ba mình lại có thể bắt nạt chú Nguyên Nguyên như vậy chứ, Karry có thể sẽ không tức giận sao?
Mã Tư Viễn lén ngẩng đầu lên nhìn Karry, chỉ thấy Karry bình tĩnh uống cà phê.
Lại nói, Vương Nguyên cứ như vậy bị Vương Tuấn Khải vây ở trên giường ba ngày, mệt đến ngay cả sức lực đuổi Vương Tuấn Khải xuống giường cũng không có. Ba ngày sau đó, Vương Nguyên khóa chặt cửa cấm Vương Tuấn Khải không được tới gần một bước suốt cả tháng trời. Gì cơ? Vương Tuấn Khải sẽ cạy khóa á? Đúng vậy, Vương Nguyên vẫn nhớ rõ điểm này, cho nên cậu cố ý lắp thêm ba cái khóa chống trộm trong phòng nữa, đảm bảo tuyệt đối không để lộ chút sơ hở nào. Cái này, dù kỹ thuật cạy khóa của Vương Tuấn Khải có cao siêu tới đâu cũng không thể nào xuống tay nổi.
Vài buổi tối, Karry đều nhìn thấy Vương Tuấn Khải đứng trước cửa cầu xin Vương Nguyên mở cửa, nó nhìn mà thấy thật dễ chịu! Rốt cuộc cũng coi như trả thù được cái người đã hại nó thiếu chút nữa đứt gân mạch mà chết! Quả nhiên, kêu ca với daddy nhà mình, phàn nàn nó ba ngày đều không ngủ ngon là chuyện thật chính xác.
Một ngày nọ, Mã Tư Viễn và Karry đang làm bài tập trong phòng tự học.
“Mã Tư Viễn! Ba cậu lên trang nhất này!”
Thiên Vũ Văn cầm tờ báo chạy tới, giống như phát hiện ra một đại lục mới ấy.
“Cái gì?”
Mã Tư Viễn nhận tờ báo trong tay Vũ Văn, mặt mày choáng váng. Trên tiêu đề ở ngay trang nhất tờ báo viết rõ ràng: vạch trần bí mật tổng giám đốc của Vương Thị độc thân nhiều năm, bạn trai bí mật nổi lên. Bên dưới còn đính kèm ảnh chụp chính diện mặt Vương Nguyên, còn cả hình hai người đang hôn nhau nữa.
Nhìn cái này, cả người Mã Tư Viễn không bình tĩnh nổi, ném tờ báo rồi muốn chạy thật nhanh ra bên ngoài, bị Karry túm lại.
“Em đi đâu?”
“Buông ra! Em muốn đi tìm xem ai lại vô vị như vậy! Để em tra ra được em sẽ lột da hắn!”
“Da của ba em mà cũng dám lột?”
“Hả?! Anh nói ai cơ?!”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu bé, Karry bất đắc dĩ vò tóc trên đầu mình.
“Em thử nghĩ xem, dựa vào thế lực của ba em ở thành phố C này, có ai dám đăng tin cái loại tin này về ông ấy, trừ phi tòa soạn kia không còn muốn tiếp tục làm ăn nữa. Mà hiện tại, người có thể trắng trợn đưa daddy anh và ba em lên trang nhất, cũng chỉ có một lời giải thích thôi, là do ba em cố ý!”
Nghe xong lời giải thích của Karry, vẻ mặt Mã Tư Viễn vẫn là không thể tin được. Nhìn nét mặt này của cậu bé, Karry lắc đầu, xoay người hỏi Vũ Văn.
“Vũ Văn, cậu lấy đâu ra tờ báo này vậy?”
“Được phát ở cổng trường, gần như là mỗi người một tờ, còn không đòi tiền nữa!”
. . .
Cùng lúc đó, trong văn phòng của Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên nổi giận đùng đùng tiến vào, cầm tờ báo đập lên bàn.
“Vương Tuấn Khải, xem chuyện tốt mà anh làm đi!”
“Để cho cả thế giới đều biết em là của anh, không tốt sao?”
Chính là muốn thông báo với toàn bộ thế giới, em là độc nhất vô nhị của anh.
=====
(*) no zuo no die là một câu nói của người Trung, đại khái là nếu bạn không làm điều gì ngu ngốc thì cũng sẽ không bị gậy ông đập lưng ông, từ zuo (作) có nghĩa là hành động ngu ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com