Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2 - 2

Chương 2: Vật cưng xấu số kiếm tiền nuôi chủ nhân

"Mười lăm đồng tiền bạc."

"Hai mươi đồng tiền bạc."

"Mười sáu đồng tiền bạc cộng tám đồng tiền đồng."

Bai Saya lung lay, lần nữa vươn tay vào trong túi tiền móc tiền ra, trả cho ông chủ quán cơm đang cười toe toét trước mặt, hắn lần đầu tiên muốn vươn tay đánh một người cười với hắn như thế. Mấy ngày qua, liên tục làm mấy cái nhiệm vụ đơn giản, nhưng túi tiền trên tay chẳng những không có đầy lên, trái lại càng ngày càng mỏng manh.

Thù lao của một nhiệm vụ hắn làm chẳng qua hai đồng tiền bạc, nhưng một bữa của Lưu Tinh có thể ăn tới mười mấy đồng tiền bạc, cho dù quán cơm này đắt hơn bình thường một chút, nhưng cái bàn ngồi sáu người kế bên vừa rồi cũng chỉ trả hóa đơn có mười hai đồng tiền bạc à! Hơn nữa đồ ăn trên bàn bọn họ còn chưa ăn hết!

"Thật là ngon quá!" Lưu Tinh ngâm nga, xoa bụng, vẻ mặt thỏa mãn.

Nhưng, nói thật, ngoại trừ ăn cơm, Lưu Tinh chẳng tốn tiền gì khác, hơn nữa lần nào gọi đồ ăn cũng ăn đến ngay cả dĩa cũng liếm sạch bóng, khiến hắn muốn chỉ trích đối phương lãng phí đồ ăn cũng không được.

Chỉ là... lượng ăn này rốt cuộc là chuyện làm sao hả! Bai Saya chừng như muốn khóc rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, làm sao cũng nghĩ không ra biện pháp nuôi sống Lưu Tinh, Bai Saya đành mở miệng hỏi: "Lưu Tinh, cậu trước kia là làm sao nuôi mình ăn no?"

Nghe thấy lời này, Lưu Tinh giống như nghĩ đến chuyện cũ gì đau lòng không muốn nhớ đến, mắt to màu vàng nhòe nước, âm thanh giống như một nàng dâu bị ngược đãi: "Trước kia... tôi chỉ có thể gọi năm, sáu món ăn, căn bản ăn không no, nhưng lại không có tiền ăn tiếp, đành trở về đầm lầy lấy thịt cá sấu để lấp đầy bụng... hu hu hu, người ta đã cả mấy tháng ăn thịt cá sấu rồi, ăn cũng muốn khóc luôn rồi."

Tôi thấy những con cá sấu kia muốn khóc hơn đi! Bai Saya âm thầm trả lời.

"Tiểu Bạch, có anh là vật... người hầu, thật là tốt quá!" Lưu Tinh rưng rưng nước mắt nhìn vật cưng nhà mình. Người khác là nuôi vật cưng, cậu là vật cưng nuôi mình, thật là tốt!

"Chẳng tốt chút nào." Bai Saya thở dài: "Cứ ăn thế này, cho dù tiền của Đan cho tôi mượn không ít, sợ rằng cũng chỉ có thể cầm cự nửa tháng đi."

"Dù sao Đan thích anh như thế, anh có thể đi mượn hắn lần nữa..." Lưu Tinh như chuyện đương nhiên nói đến dở chừng, liền cảm giác bên cạnh có một ngọn lửa bùng cháy.

Sắc mặt Bai Saya khó coi bác bỏ: "Không được, nam tử hán đại trượng phu, há có thể nhiều lần mượn tiền người khác."

Tôi thấy là sợ bắt người non tay, ăn người non miệng, đến cuối cùng còn trả không ra tiền, đành lấy thân hứa hẹn, cứ như thế rơi vào trong nanh vuốt ma quỷ của người ta... không được à! Tiểu Bạch thế nhưng là vật cưng của cậu, làm sao có thể rơi vào trong nanh vuốt của người khác! Chẳng qua nếu như Đan chịu trả phí, cậu không ngại cho thuê vật cưng mấy ngày...

Lưu Tinh nghiêng đầu tính toán. Kỳ thực mặt của Đan cũng dễ coi, nếu như dùng Bai Saya làm mồi câu, không biết hắn có chịu cùng làm vật cưng của cậu? Thế này là có vật cưng mới rồi, hơn nữa còn là vật cưng rất có tiền! Vật cưng và vấn đề ăn cơm cùng giải quyết, thật tốt.

Cậu không nhịn được ảo tưởng tương lai tốt đẹp... Đan toàn thân trên dưới đều là được tiền vàng và bảo thạch trang sức đến lấp lánh, đang hỏi mình lần này muốn tiêu bao nhiêu tiền của, Tiểu Bạch thì bưng mấy đĩa đồ ăn ngon, từng miếng từng miếng đút cho mình ăn...

"Cậu đang nghĩ cái gì?" Bai Saya nheo mắt hỏi.

Hình ảnh ảo tưởng chớp mắt bị hủy diệt... Lưu Tinh chớp chớp mắt to, nhìn thấy ánh mắt cực độ hoài nghi kia của Bai Saya, cậu có chút chột dạ nói: "Không có gì! Tôi chỉ là đang nghĩ bữa tối muốn ăn cái gì mà thôi."

"Vừa mới ăn trưa xong mà thôi, cậu đã nghĩ đến bữa tối rồi." Bai Saya không khỏi phải hít sâu mấy hơi, mới có biện pháp hòa hoãn tâm tình chấn động.

Lưu Tinh phùng má, ủy khuất nói: "Người ta đang dậy thì mà, khó tránh sẽ ăn nhiều hơn thôi!"

Bai Saya nhìn vóc người nhỏ nhắn của Lưu Tinh, mười lăm, mười sáu tuổi đích xác là thời kỳ dậy thì của con trai, nói như thế, ăn nhiều một chút cũng coi là bình thường đi. Hắn không khỏi hòa hoãn sắc mặt, chẳng qua tiếp đến lại dở khóc dở cười mà nghĩ, trên thực tế Lưu Tinh ăn không phải chỉ là nhiều một chút, mà là rất nhiều một chút.

"Haiz!" Bai Saya thở dài, trước kia tiền trên người hắn gần như chưa từng quá một đồng vàng, nhưng cũng chưa từng phiền não vì tiền, bây giờ trên người có mười mấy đồng tiền vàng, lại vì tiền mà tổn thương đầu óc.

Nhìn dáng vẻ phiền não như thế của Bai Saya, Lưu Tinh cuối cùng cũng có một chút xíu cắn rứt lương tâm, đề nghị: "Không bằng đi giám định đẳng cấp của anh đi?"

"Giám định cần tiền." Bai Saya một hơi bác bỏ, lúc trước hắn chỉ là vì giám định chiến sĩ trung cấp, đã tốn một đồng tiền vàng, khiến hắn có chút hối hận, sớm biết vậy đã không giám định rồi.

"Nhưng nếu đẳng cấp cao, có thể tiếp nhiệm vụ cấp cao hơn, liền có thể kiếm rất nhiều tiền."

"Oh?" Vừa nghe thấy có thể kiếm rất nhiều tiền, lỗ tai của Bai Saya dựng thẳng lên.

Ăn nhiều đồ ăn như thế, Lưu Tinh cuối cùng cũng có chút lương tâm, nghiêm túc giải thích: "Đầy đường đều là chiến sĩ trung cấp, đương nhiên không tiếp được nhiệm vụ tốt, dù sao nửa tháng sau cũng sẽ dùng hết tiền, vậy dứt khoát thừa dịp bây giờ còn có tiền, mau đi giám định đẳng cấp, nếu như anh có thể giám định đến chiến sĩ kiên thạch, tôi đi giám định thành ma pháp sư trung cấp, vậy nhất định sẽ có rất nhiều người muốn thuê chúng ta."

"Ma pháp sư trung cấp? Cậu không phải là ma pháp sư cao cấp sao?" Bai Saya nhớ hôm quyết đấu với Manson, Thang Vô Liệt là nói như thế.

"Hừ! Anh quên tôi không biết ma pháp công kích à?" Lưu Tinh phùng má, trừng hắn nói: "Trung cấp có thể bưng bít qua cửa đã không tệ rồi!"

"Uh... thôi được rồi, cứ đi thành thị lớn giám định đẳng cấp. Tôi đi hỏi thử Thang Vô Liệt, có nhiệm vụ đưa thư gì có thể thuận tiện làm."

Bai Saya suy nghĩ một chút, cảm thấy miệng ăn núi lở cũng không phải là biện pháp (mặc dù hắn có kiếm tiền, nhưng một ngày mới kiếm được một đồng tiền bạc, sau đó một bữa ăn hết mười mấy đồng tiền bạc, đây không có gì khác miệng ăn núi lở), cũng chỉ đành đồng ý.

"Tới thành thị lớn giám định, muốn thuận tiện nhận nhiệm vụ?" Nghe xong mục đích đến của hai người này, Thang Vô Liệt lật xem cuốn sổ đăng ký nhiệm vụ.

"Có nhiệm vụ hộ vệ nào có thể bao ăn bao ở không?" Bai Saya không khỏi có chút mong đợi.

Thang Vô Liệt mắt trợn trắng: "Không có! Mà ngươi tưởng rằng có người sẽ chịu để cho Lưu Tinh ăn suốt dọc đường sao? Khẳng định sau khi ăn hết một bữa, các ngươi đã bị sa thải rồi."

"Nói cũng phải." Bai Saya lập tức buông đầu ủ rũ.

"Gì vậy hả! Cũng đâu phải tự tôi muốn ăn nhiều như thế." Lưu Tinh bĩu môi kháng nghị, ai bảo cậu thật sự đang ở thời kỳ dậy thì chứ.

Lật lật cuốn sổ, Thang Vô Liệt vỗ tay một cái: "Có rồi! Quét sạch ổ sói trên rặng núi phía bắc, các ngươi có thể tới Tân thành phía bắc đi giám định, đúng lúc thuận đường diệt ổ sói, sau đó đến công hội của thành thị kế tiếp đi lĩnh thưởng, thế nào?"

Bai Saya đang định nói được, Lưu Tinh lại đột nhiên xen miệng: "Bố Thang Thang, ông cũng quá đáng rồi đi, coi chúng tôi thành lao công giá rẻ à!"

Mặt cười của Thang Vô Liệt cứng đờ, sau đó lại cười xán lạn: "Lưu Tinh à, cậu đang nói cái gì vậy? Bố đây làm sao nghe không hiểu!"

"Lại có thể thừa nhận mình là bố rồi! Ông còn dám nói ông không tính toán chúng tôi." Lưu Tinh mỉa mai nói: "Ông đừng tưởng tôi không biết nguyên nhân cái nhiệm vụ này treo ở đó hơn hai năm rồi, vẫn không có người muốn đi làm."

Bai Saya nhìn lên sổ nhiệm vụ, trên đó ghi rõ đây chỉ là nhiệm vụ cấp F, nếu là nhiệm vụ cấp F, vậy hẳn là không khó mới đúng, hơn nữa thù lao so với nhiệm vụ cấp F hắn từng làm chỉ cao hơn chứ không thấp, hắn không khỏi khó hiểu hỏi: "Vì sao không có ai muốn làm đây?"

Đối mặt với trừng mắt đoạt mạng của Lưu Tinh, Thang Vô Liệt đành thành thật thừa nhận: "Bởi vì do vị trí... Đó chỉ là bầy sói bình thường, cộng thêm thù lao không cao, cho nên nhiệm vụ chỉ có thể đăng ký đến cấp F, nhưng cái nơi đó nằm ở trên núi, địa phương rất hoang vu, chỉ có một cái thôn nhỏ ở gần, nhiệm vụ chính là của cái thôn đó đến ủy thác."

Lưu Tinh hừ một tiếng: "Còn lừa chúng tôi đến Tân thành, Tân thành mặc dù thoạt nhìn rất gần, nhưng dọc đường không phải đồi núi thì cũng là đầm lầy, khó đi muốn chết, đi Tân thành còn không bằng đi thủ đô giám định cho rồi."

Thang Vô Liệt cười tít mắt nói: "Đừng nói như thế, chính là bởi vì dọc đường khó đi, không có ai muốn đi, cho nên nhiệm vụ dọc đường nhiều vô cùng, các ngươi có thể vừa làm nhiệm vụ vừa đi đường, đợi đến lúc tới Tân thành, có khi biến thành đại phú ông rồi."

Lưu Tinh hết sức hoài nghi đánh giá Thang Vô Liệt, người sau như là sợ Lưu Tinh không tin hắn, lập tức ném ra một đống đơn nhiệm vụ, Lưu Tinh tiếp lấy nhìn một cách tỉ mỉ, chỉ sợ bị Thang Vô Liệt gài bẫy. Nhiệm vụ đẳng cấp cao nhất trên tờ đơn cũng không quá cấp D, nhưng thù lao đều không tính là thấp, hơn nữa quả nhiên đều ở trên đường đến Tân thành, có nhiệm vụ thu thập như là thu thập gai sắt và phấn hoa của hoa ăn thịt người vân vân, thậm chí còn ở cùng một cái địa điểm.

Nếu làm xong đống đơn nhiệm vụ này, nói không chừng có thể kiếm tiền ăn cho cả một thời gian dài. Lưu Tinh không khỏi động lòng.

"Hơn nữa hả, người ủy thác những nhiệm vụ này đều là những người đáng thương không trả được thù lao cao, không thể thăng cấp nhiệm vụ, như là cái thôn nhỏ vừa rồi, nghe nói bọn họ mỗi năm đều có rất nhiều người bị sói cắn chết..." Thang Vô Liệt vừa cảm thán, vừa lén liếc biểu tình của Bai Saya, mà người sau quả nhiên nhíu mày, trong mắt xuất hiện không nỡ.

Rất muốn nhận, nhưng lại cảm thấy mặt cười của Thang Vô Liệt rất có vấn đề. Lưu Tinh nhìn đơn nhiệm vụ trong tay, rồi lại nhìn mặt cười vừa vô tội vừa sáng chói kia của Thang Vô Liệt, khả năng khuôn mặt cười đó không có vấn đề không chênh lệch bao nhiêu so với cơ suất Lưu Tinh ăn một cái bánh bao là no.

"Chúng ta nhận đi, Lưu Tinh."

Trong lúc Lưu Tinh không biết nên nhận những nhiệm vụ này, hay là quăng đơn nhiệm vụ lên mặt cười khó ưa kia của Thang Vô Liệt, Bai Saya lại đã nhận lấy đơn nhiệm vụ, hơn nữa mắt lộ ánh sáng "chính nghĩa", khuôn mặt đột nhiên bộc phát ra hào quang chính nghĩa lẫm liệt, khiến Lưu Tinh và Thang Vô Liệt đều trong chớp mắt giơ tay che mắt, tránh cho mình bị chọc mù ngay tại chỗ.

Bai Saya liền mang theo ánh sáng chính nghĩa chói mắt, dùng biểu tình "không được thương lượng" định thương lượng với đồng bạn: "Trợ giúp thôn dân bất lực là trách nhiệm của một kiếm khách, Lưu Tinh, chúng ta không thể trơ mắt nhìn những thôn dân này bị bầy sói ăn mất..."

"Được rồi được rồi, giúp thì giúp, mau thu hào quang của anh lại, bằng không tôi mù mất thôi." Lưu Tinh hai tay che mắt, lớn tiếng kêu rên.

"Vậy thật là tốt quá." Bai Saya cười cười ôn hòa, hình như rất sợ Lưu Tinh hối hận, lập tức vươn tay nhận lấy đống đơn nhiệm vụ kia, dịu dàng mà lật từng tờ từng tờ xem nội dung, như thể đó không phải tờ giấy mà là con của hắn.

Thang Vô Liệt mang theo biểu tình cổ quái lẩm bẩm: "Ta bây giờ đã biết khác biệt của chiến sĩ và kiếm khách rồi, thì ra người sau còn biết thánh quang thuật của tế ti chuyên dùng, thật là quá lợi hại."

"Tôi cũng biết." Lưu Tinh uất hận nói: "Chẳng trách chiến sĩ có thể ăn thịt, kiếm khách không dưng cứ luôn muốn giúp đỡ người khác thì chỉ có thể ăn không khí."

"Lưu Tinh, mau đi thôi, đến sớm mới có thể giúp đỡ thôn dân sớm hơn." Bai Saya hưng phấn nói.

Lưu Tinh uể oải lên tiếng, mắt đảo quanh một vòng, còn đang nghĩ Thang Vô Liệt khẳng định có cổ quái, chẳng qua nếu đã rơi vào tròng của hắn rồi, vậy không bằng dứt khoát bắt chẹt một chút gì đó để giảm thiểu tổn thất vân vân, đáng tiếc vật cưng nhỏ quá thừa chính nghĩa đã không thể chờ đợi được, Bai Saya túm phắt lấy tay của Lưu Tinh, không đợi người sau phản ứng, liền vội vàng chạy ra ngoài.

Lưu Tinh cả kinh: "Anh lôi tay tôi làm gì, chờ, chờ một chút! Đừng, đừng kéo tôi, tôi bay lên rồi đây này ~~"

"Xem ra tiểu tử Lưu Tinh đại khái chỉ biết đường khó đi, lại không biết rốt cuộc có bao nhiêu khó đi!"

Nhìn thấy hai người chạy như bay... không, có một người là thật sự bay đi, nụ cười của Thang Vô Liệt chớp mắt biến mất, vừa lẩm bẩm vừa xoa cơ mặt cứng đờ, mặc dù cười rất vất vả, nhưng có giá trị! Chẳng những một nhát quét sạch những ủy thác đau đầu tích lũy trong công hội, chơi ác tiểu tử Lưu Tinh, hắn còn có thể kiếm được phần chiết xuất của nhiệm vụ, thật đúng là một công nhiều việc. Về phần Bai Saya vô tội... Haiz! Ai bảo ngươi "không giỏi gặp người", đồng bạn gì không tìm, lại nhằm ngay Lưu Tinh để làm đồng bạn, đáng thương thật đáng thương!

"Tên lừa đảo Thang Vô Liệt, Thang Vô Liệt chết bằm, chờ ta trở về Sidula, ta không lột sạch một lớp da của hắn, tên của ta sẽ ghi ngược lại!" Lưu Tinh lần thứ 562 rống giận.

Bai Saya chỉ là cười khổ khuyên: "Lưu Tinh, đừng hô lớn tiếng như thế, nếu tuyết lở thì nguy to."

Chờ, chờ một chút, tuyết lở?

Bây giờ chúng ta kéo màn hình xa một chút, từ tập trung khuôn mặt kéo đến toàn thân, hai người đều bạt mạng kéo áo trùm, trên áo trùm còn tích tụ không ít vụn màu trắng, lãng mạn một chút thì gọi là tuyết trắng, thực tế một chút thì là mảnh băng đầy vi trùng.

Kéo xa hơn một chút, nơi hai người đang đứng đang tích tụ mảnh băng dày cộm.

Kéo xa hơn một chút, trên một hòn núi cao chẳng những tích đầy tuyết, còn liên tục rơi tuyết, thấp thoáng có dấu hiệu biến thành bão tuyết, có hai bóng đen nho nhỏ... hình như quá xa rồi, gần một chút, gần một chút...

"Lạnh chết đi được!" Lưu Tinh khóc không ra nước mắt... bởi vì lúc nước mắt tuôn ra liền biến thành khối băng, sau đó vô thanh vô tức rớt xuống mặt đất, trở thành một bộ phận của nền tuyết.

"Nhẫn, nhẫn nại thêm một chút là được, trên bản đồ hiển thị, cái thôn bị sói tập kích hẳn là ở ngay gần đây..."

So với Lưu Tinh còn có thể dùng hỏa cầu thuật để giữ ấm, mặc dù dưới khiếm khuyết ma lực, trở nên giống hỏa miêu thuật dùng để nhóm lửa hơn, nhưng ít nhất còn có một chút hiệu quả an ủi, thế nhưng Bai Saya thì không có tốt số như vậy, hắn cóng đến xanh cả mặt, đầu ngón tay phát tím, nếu không có đấu khí trong cơ thể cầm cự, hắn sớm đã biến thành một tảng băng, từ vật cưng biến thành tiêu bản rồi, chỉ là hơi thở chính nghĩa trong ngực khiến hắn liều mạng cầm cự, không chịu thừa nhận trạng thái của mình không còn cách tiêu bản bao xa.

Lưu Tinh nhảy lên, kêu lớn: "Thôn dân gì chứ! Tôi thấy có khi chính là voi ma mút lông dài trên núi ủy thác nhiệm vụ, làm sao có thể có người bình thường sống ở cái nơi quỷ này!"

"Đây..."

Đối mặt với tình huống bốn phương tám hướng đều là tuyết và tuyết, Bai Saya có chút không chắc chắn, đây hẳn sẽ không là Thang Vô Liệt cố ý muốn chỉnh bọn họ chứ?

"Lạnh quá, Tiểu Bạch, bụng tôi lại đói rồi... A! Mắt mở không ra nữa!"

Lưu Tinh rưng rưng nước mắt cầu khẩn, nhưng rất bất hạnh, dưới băng tuyết ngập trời, cái nước mắt rưng rưng này lập tức từ thể lỏng biến thành thể rắn, khiến hai mí mắt trên dưới của Lưu Tinh dính chặt lại, đây cũng là nguyên nhân sẽ có câu kêu rên cuối cùng kia. Bai Saya cũng giật mình, vội vàng vừa chà vừa xoa lên mí mắt của Lưu Tinh cả một hồi, mới làm cho hai tròng mắt màu vàng kia thấy lại ánh sáng.

Lưu Tinh vừa mở mắt, câu đầu tiên: "Tôi muốn ăn lẩu."

Chúng ta ở trên núi tuyết, cậu đòi ăn lẩu... Bai Saya đột nhiên có loại xúc động muốn dán lại mắt của Lưu Tinh.

"Lẩu thịt sói!" Lưu Tinh lại giống như nhìn không thấy sắc mặt khó coi xám xanh của Bai Saya, tầm nhìn của cậu vượt thẳng qua vai của Bai Saya, bắn ra phía sau hắn.

Bai Saya lúc này mới từ trong tiếng gió gào rít, nghe thấy một chút xíu gào rống của động vật sẽ phát ra lúc phát nộ, quay đầu nhìn, một bầy sói lớn đang vừa gầm rống, vừa bức cận bọn họ, lộ ra răng nhọn đầy miệng, còn nhỏ nước dãi...

Đối mặt với cảnh tượng có thể khiến người bình thường sợ vỡ mật này, Bai Saya chỉ là sửng sốt, ngơ ngác hỏi: "Sói có thể đốt cháy không?"

"Đương nhiên có thể, có dầu mỡ là có thể đốt cháy!"

Nghe đến đây, đôi mắt màu hổ phách mê người kia của Bai Saya bắt đầu lắng đọng...

"Lẩu thịt sói..." Mắt to màu vàng lấp lánh tia đói bụng.

"Đốt cháy... lửa, ấm áp!" Trên sắc mặt trắng đến tái xanh, hai vệt hổ phách đã thâm trầm đến sắp biến thành màu đen thuần như ác ma.

Bầy sói vốn còn đang từng bước bức cận bắt đầu chậm rãi thối lui, hai người sắp đói ngất và sắp lạnh ngất mắt đều lộ hung quang, còn phát ra tiếng rống phi nhân, từng bước bức cận cừu non đang đợi làm thịt... là bầy sói đang đợi làm thịt.

Trên núi tuyết nguy hiểm với bão tuyết gào rít, truyền ra từng tiếng ăng ẳng của chó con bị đá mà đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây.

"No quá, no quá" Lưu Tinh hiếm khi lại có thể nói mình ăn rất no, hơn nữa cái bụng nhỏ mà sau khi ăn hết cả bàn đầy đồ ăn vẫn bằng phẳng như thường, rốt cuộc cũng có chút nhô lên.

Bai Saya bưng một chén canh nóng, vẻ mặt hài lòng thỏa dạ ngồi bên cạnh đống lửa, tròng mắt màu hổ phách dịu dàng và thân thiết, con mắt màu đen thuần vừa rồi cứ như là ảo giác, tuyệt đối khiến người không thể tin... nhiên liệu nhóm lửa của người này dùng mới nãy lại có thể là một đống sói hoang hung mãnh!

"Lưu Tinh cậu có ăn quá nhiều rồi không." Bai Saya nhíu mày.

Lưu Tinh cãi chày cãi cối: "Đâu có chứ! Nấu ba con sói, phần hai người, một người mới ăn một con rưỡi à!"

Vấn đề là, phần của tôi đừng nói một con rưỡi, sợ rằng còn chưa đến nửa cái chân đi... Bai Saya lặng lẽ trả lời trong lòng.

"Tôi ăn no rồi, sói còn lại phải làm sao đây?" Lưu Tinh chỉ vào mười mấy con sói bị Bai Saya đập đến chấn thương sọ não, hoàn toàn mất đi năng lực chạy trốn.

"Mang đi theo, vừa đi vừa đốt." Bai Saya nắm chặt nắm tay.

"Tôi thấy bọn chúng đi không nổi rồi đi."

"Tôi vác!"

"Tiểu Bạch, anh thật sự rất sợ lạnh đó..."

"Đại lục East phương đông không có lạnh như thế." Bai Saya đỏ mặt.

"Cẩn thận!"

Bai Saya ngơ ngác, dùng ánh mắt hỏi Lưu Tinh, cẩn thận cái gì? Người sau trợn lớn mắt trả lời: "Tôi có nói gì đâu!"

Nói thì chậm làm thì nhanh, một đường đấu khí kèm theo một bóng người từ trong góc xông ra, Bai Saya và Lưu Tinh lập tức đứng lên, chuẩn bị nghênh chiến, chỉ là đường đấu khí đó không đánh về phía hai người họ, mà là bổ về phía bầy sói bên cạnh, sau tiếng nổ to lớn, đánh lên bụi tuyết mịt mù, bóng người kia cũng lánh vào trong bụi tuyết, chỉ có truyền ra tiếng gầm rống "giết" gì đó.

Bai Saya bưng một chén canh thịt, Lưu Tinh ngồi ở bên đống lửa, hai tay còn đang hơ lửa, động tác giống nhau duy nhất của hai người, chính là quay đầu nhìn đống bụi tuyết kia, trên mặt đều mang theo biểu tình ngỡ ngàng.

Không tới mấy giây sau, bụi tuyết chậm rãi rơi xuống, bóng người đó đưa lưng về phía hai người, vóc dáng cao lớn tráng kiện, trên vai còn vác một thanh đao to lớn, phối hợp với máu thịt đầy đất, thật sự có loại cảm giác uy nghiêm không ai bì được.

"Nhiên liệu của ta..." Bai Saya không dám tin nhìn đống máu thịt vỡ nát đó.

"Không cần khách khí!" Bóng người đó đột nhiên chuyển động, xoay người lại, trên khuôn mặt ngầu hiện rõ góc cạnh cố ý kéo ra khóe miệng, hình như muốn bày ra khuôn mặt cười dịu dàng, chỉ là hiển nhiên có phản hiệu quả to lớn: "Ta chỉ là đi ngang qua, nhìn thấy bầy sói muốn đánh lén hai người, nhất thời lo lắng, nên trước hết ra tay."

"Đánh lén bọn ta? Bầy sói chấn thương sọ não đó có thể đứng lên đã không tệ rồi." Lưu Tinh nhướn nhướn mày.

Bai Saya đã chấn động đến nói không ra lời, chỉ có lẩm bẩm gần như không ra tiếng: "Ngươi giết nhiên liệu của ta làm gì?"

"Đừng sợ có Agito ta đây, không có bất cứ dã thú nào có thể làm hại các người!" Nam nhân tự xưng là Agito vỗ ngực, dáng vẻ trời sập xuống đã có ta khiêng.

"Người này có phải là không nghe người khác nói chuyện không hả?" Lưu Tinh chống hàm, vui vẻ đánh giá cái người tự mình ra vẻ anh hùng một cách rất khoái trá này.

Mấy tiếng bước chân nhỏ bé vang lên, trong mắt Lưu Tinh lóe lên ánh vàng, thấp giọng nói: "Tiểu Bạch!"

Bai Saya cũng nghe thấy rồi, tay lập tức đặt lên Thánh Bạch Bảo Kiếm bên hông, cảnh giác nhìn nguồn gốc tiếng bước chân, đồng thời, trong gió tuyết, mấy bóng người cũng dần dần trở nên rõ ràng, tổng cộng có bốn người đang chậm rãi đi tới. Bai Saya và Lưu Tinh nhìn nhau một cái, đồng thời ở trong mắt đối phương nhìn thấy hai chữ "không ổn".

"Agito, anh lại dọa người rồi!" Tiếng cười hì hì của con gái vang lên.

Agito còn đang ra vẻ ngầu lập tức nhảy lên, phủ nhận: "Nói bậy! Bọn họ là nhìn tư thế oai hùng của tôi đến đờ dẫn mới đúng."

"..." Bai Saya và Lưu Tinh đồng thời quay đầu nhìn Agito, trên mặt mang theo biểu tình như thể nhìn thấy một cục phân tự kỷ.

"Ha ha ha, anh, anh nhìn biểu tình của hai người họ, thật quá kinh điển..." Một cô gái nhảy ra, khuôn mặt hình trái tim cười tít mắt khá đáng yêu, tóc màu nâu đậm kiểu gợn sóng buông đến trước ngực, mắt xanh biếc đẹp như hồ nước, trên người còn mặc một bộ bào tử tế ti màu trắng, mang theo một cây ma pháp trượng xinh xắn tinh tế.

Phía sau cô gái này còn có ba người, một nam nhân anh tuấn tóc vàng mắt lam đang mang nụ cười thân thiết và ôn hòa, còn có một nam nhân vóc người nhỏ gầy, bất luận từ thân hình, hay là một loạt phi đao treo trên hông, đều đang hiển thị ra thân phận đạo tặc của hắn, cuối cùng thì là một nữ nhân trầm tĩnh mặc ma pháp bào.

"Agito, anh từ lạnh đến muốn chết, đột nhiên nhảy dựng lên chạy điên cuồng, tôi còn tưởng anh là hồi quang phản chiếu, đang định kêu Elena tỷ tỷ dùng ma pháp nổ ra một cái lỗ huyệt cho anh... kết quả anh là chạy đi cứu người, anh tốt bụng như thế từ lúc nào vậy?" Cô gái chớp chớp mắt, dí dỏm.

Agito khụ hai tiếng, lộ ra thần sắc cảm động: "Đây là ý chỉ của Chiến Thần, ở trên núi quỷ này vậy mà có hai mỹ nữ chờ cứu viện của tôi."

Hai mỹ nữ? Lưu Tinh nhướn nhướn mày, Bai Saya thì nhìn quanh trái phải một chút, đâu ra có hai mỹ nữ?

Đạo tặc lướt một cái bước đến bên cạnh Agito, quái dị mà nhìn Bai Saya và Lưu Tinh nói: "Tôi không xác định người nhỏ hơn là cậu bé hay là cô bé, chẳng qua người lớn hơn hẳn là nam mới đúng đi."

"Cái gì? Đây là không thể nào, khuôn mặt kia làm sao có thể là nam!" Agito kích động xông đến trước mặt Bai Saya, khuôn mặt to cách mặt của Bai Saya không đến hai mươi cm xem xét tỉ mỉ.

Bai Saya giật mình, liên tục lùi lại mấy bước.

"Khụ khụ... Xin lỗi, làm cô sợ rồi, tiểu thư mỹ lệ." Agito làm ra vẻ ho hai tiếng xin lỗi, sau đó quay đầu nói với đạo tặc: "Pease, cậu lừa tôi, làn da trắng hồng thế này, ngay cả Elena tiểu thư cũng không có đây."

Trắng hồng? Lưu Tinh nhìn Bai Saya... không sai, da của Bai Saya vốn không đen, vừa lại ở trên núi tuyết lạnh cóng đến trắng bệch, cộng thêm ở bên cạnh đống lửa hơ một hồi, trên hai má trắng bệch bởi vì ấm áp mà đã có hồng hào... Đích, đích xác là trắng hồng...

"Ha ha ha!" Lưu Tinh không nhịn được cười ầm lên.

Bai Saya kỳ quái nhìn Lưu Tinh, không hiểu trạng huống bây giờ rốt cuộc là làm sao.

"Còn có, cậu nhìn màu mắt của cô ấy xinh đẹp biết bao, tôi chưa từng thấy mắt nào xinh đẹp như thế, lông mi dài bằng cả đốt ngón tay của tôi, tóc dài còn đen bóng hơn bảo thạch, cô ấy làm sao có thể là nam." Agito như chuyện đương nhiên nói, vừa nói còn vừa nhìn Bai Saya, nhìn đến ngay cả mình cũng không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.

Trải qua "thuyết minh" của Agito, ngay cả đạo tặc và nữ ma pháp sư đều lộ ra biểu tình do dự, nghĩ thầm, chẳng lẽ người này thật là nữ giả trang nam?

"Ha ha ha ha!" Lưu Tinh cười đến lăn lộn trên đất, mà biểu tình của Bai Saya càng ngỡ ngàng.

"Cô thật sự là nữ sao?" Nữ tế ti có khuôn mặt hình trái tim rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi Bai Saya.

Nghe thấy lời này, Bai Saya trợn lớn mắt, ngớ ra cả một hồi, đang muốn mở miệng giải thích, lại bị Lưu Tinh một hơi cắt ngang.

"Vậy mà bị các người phát hiện rồi..." Lưu Tinh nhảy dựng lên, âm thầm nhéo sau lưng của Bai Saya, cảnh cáo hắn không được nói chuyện.

"Không sai! Chúng tôi là nữ giả trang nam." Lưu Tinh dùng giọng trẻ con trong trẻo không phân biệt được nam nữ của mình, sau đó miệng mếu máo, mắt to lộ ra thần sắc ủy khuất, chỉ là không dám dùng nước mắt công kích nữa, tránh cho hai mí mắt trên dưới của mình liền thành một miếng, cậu khẽ nói: "Không còn cách nào khác, hai cô gái cùng mạo hiểm thực sự quá nguy hiểm, cho nên đành..."

"Thì ra là như thế à! Cô đừng sợ, chúng tôi đều là người tốt, sẽ không làm hại cô, cô tên là gì." Nữ tế ti vừa nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của Lưu Tinh, lập tức nổi lên đau lòng, vừa nói vừa xoa đầu của cậu.

"Tôi là Lưu Tinh, là ma pháp sư, đồng bạn của tôi tên là Bai Saya, là chiến sĩ, rất xin lỗi, cô ấy bị câm, không thể nói chuyện!" Hai câu cuối cùng của Lưu Tinh còn đặc biệt nâng cao giọng nhấn mạnh.

Bai Saya chớp mắt, vốn còn muốn hỏi Lưu Tinh rốt cuộc đang làm trò quỷ gì, nhưng vừa nghe thấy hai câu đặc biệt nhấn mạnh kia, hắn cũng chỉ đành nuốt trở về bụng, ngoan ngoãn làm một người câm không biết nói.

Lúc này, chàng trai tóc vàng đang lặng lẽ lắng nghe phía sau lắc đầu mở miệng: "Belle, đừng nghe đứa trẻ này nói, người tóc đen này là nam."

Bai Saya không nhịn được ra sức gật đầu ở trong lòng, dùng ánh mắt bạt mạng hò hét ta là nam!

"Ý của anh là tôi nói dối hả!" Lưu Tinh lập tức nhảy đến trước mặt chàng trai tóc vàng, ngang nhiên chỉ vào mũi của người ta.

Chàng trai tóc vàng hình như có chút quẫn bách: "Không, chỉ là theo như tôi thấy, cậu ta hẳn là nam."

"Hừ!" Lưu Tinh không cao hứng phùng má, đây khiến nữ tế ti trách móc trừng chàng trai tóc vàng mấy cái, mà người sau cũng nhíu mày, suy nghĩ có phải là mình lầm rồi hay không... nhưng người tóc đen kia mặc dù thân hình thon nhỏ, ngũ quan cũng mềm mại, nhưng lại không hề có mùi son phấn của nữ nhân.

Chỉ có Bai Saya rất rõ ràng mà nhìn thấy trong mắt Lưu Tinh đang lóe ra "tia gian trá" lừa người chuyên dụng, cậu vậy mà hùng hồn nói: "Nếu không tin, anh tới gần Bai Saya một chút nhìn xem!"

Chàng trai tóc vàng nhíu mày, sau khi nói câu "xin lỗi", lập tức đi đến chỗ cách Bai Saya một bước, sau đó cẩn thận xem xét Bai Saya.

Lưu Tinh còn thỉnh thoảng ở bên cạnh "chỉ đạo": "Anh nhìn xem làn da của cô ấy, trắng hồng đó (cười thầm hai tiếng), nói cho anh nhé, nếu không phải ở đây thực sự quá lạnh, làm lạnh cóng da cô ấy, bằng không hả, da của Tiểu Bạch... Saya bình thường mềm đến có thể bóp ra nước nữa kìa!"... Đúng thế, dùng đấu khí bóp có thể bóp ra nước máu!

Chàng trai tóc vàng nhíu mày, nhưng thần sắc vẫn không tin như cũ.

Đúng là tên lì lợm! Lưu Tinh quay đầu nhìn Bai Saya, sau đó một phát kéo rớt dây buộc tóc của hắn, tóc dài màu đen vốn cột ở sau đầu của hắn lập tức xõa xuống, tóc đen dài tới eo tung bay theo gió, ở trên núi tuyết trắng toát một vùng này, tỏ ra càng đen bóng mềm mại.

Cậu làm gì thế hả? Bai Saya dùng ánh mắt dò hỏi, đồng thời có chút ảo não dùng tay ấn sợi tóc bay loạn.

"Không cần tôi nói rồi đi, tóc đen mỹ lệ như thế..." Lưu Tinh kéo dài âm đuôi, rất hài lòng nhìn năm người kia đều nhìn đến tròn mắt.

Thần sắc của chàng trai tóc vàng đã bắt đầu dao động rồi.

Trong lòng Lưu Tinh cũng sắp cười lộn ruột rồi, nhưng trên biểu hiện vẫn là dáng vẻ bị người hoài nghi mà uất ức, cậu tăng thêm một tuyệt chiêu tất sát cuối cùng: "Anh nhìn mắt của cô ấy xem, màu hổ phách rất ôn hòa duyên dáng đi, con người của Tiểu Bạch... Saya cũng giống như mắt của cô ấy, đều rất dịu dàng. Anh lại có thể nói cô ấy là nam, thật là quá không hiểu biết!"

Không! Ngươi rất hiểu biết, ta là nam không sai! Mắt của Bai Saya nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc vàng, muốn dùng ánh mắt nói cho hắn cái sự thật này.

Bị Bai Saya nhìn chòng chọc, chàng trai tóc vàng chỉ là ngây ngẩn nhìn tròng mắt màu hổ phách, sau đó mặt đỏ lên, vô cùng thành khẩn xin lỗi: "Xin lỗi, Saya tiểu thư, tại mắt tôi vụng về, lại có thể nhìn người mỹ lệ như ngài thành nam, xin ngài tha thứ cho tôi."

Ta là Saya tiên sinh... Bai Saya khóc trong lòng.

"Saya tỷ tỷ thật là siêu cấp đại mỹ nữ, nếu chị ấy mặc lại nữ trang, khẳng định mê chết các người!"

"Tôi tuyệt đối tin tưởng." Chàng trai tóc vàng hình như muốn bù đắp "sai lầm" trước đó của mình, lập tức gật đầu.

Bai Saya tuyệt vọng nhìn Lưu Tinh, người sau đang đối mặt hắn, mắt to màu vàng chớp chớp với hắn, nụ cười cảm thấy lý thú trên khóe miệng kia tỏ ra cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho Bai Saya khôi phục thân nam nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com