Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

_C20_

Âm thanh phát ra từ trước cửa nhà. Đó là cái thau bị rớt và rất nhiều con ốc đã rơi ra, đó không ai khác chính là mẹ KyungSoo. Hôm nay, bà đi mò ốc về làm món ốc nhồi thịt cho nó. Không ngờ bà lại phát hiện ra chuyện mà bà không thể ngờ được KyungSoo và JongIn hôn nhau.

– Hai đứa đang làm cái trò gì vậy? Bà quát

– Mẹ.............

– Bác...................

– Mau. Cậu mau ra khỏi nhà tôi ngay. Bà tức giận quát JongIn.

– Bác .........con.......................

– Mẹ ........................

– Cậu mau cút ngay, đừng để tôi dùng chổi đuổi cậu nhé. Một lần nữa bà quát, lần này còn to hơn lúc nãy.

Hắn nhìn nó rồi lặng lẽ bước ra khỏi nhà mà không quên quay lại chào mẹ nó.

Nó giờ đây như kẻ không hồn, không biết phải giải thích với mẹ nó như thế nào? Không biết phải đối mặt ra sao?

– Tại sao lại như vậy hả KyungSoo? Tao cho mày ăn học, tại sao mày lại................... Bà ngắt quản. Dường như bà không nói nên lời , bà đã khóc và khóc thật nhiều.

– mẹ c.........on............con xin lỗi.

– Tại sao con lại .......là người như vậy hả? Ba mẹ có lỗi gì với con mà con lại đối xử với ba mẹ như thế hả? Con có mau thoát khỏi thằng JongIn không? Hay là do nó dụ con hả?

– Không, không phải đâu mẹ. Con yêu JongIn thật lòng mà. KyungSoo nói trong nước mắt.

Bà nghe từ "yêu" mà lòng đau như cắt.

-Yêu? Con nói con yêu nó hả? Giữa hai đứa con trai mà cũng có tình yêu nữa hay sao?

– Mẹ ...............mẹ hãy tin con................đó không phải là ngộ nhận hay là chạy theo mốt, mà đó là sự thật. Con rất yêu anh ấy. Nó nói trong nước mắt trước mặt mẹ nó.

– Im ngay. Mẹ KyungSoo quát lớn, vẻ mặt bây giờ trông vô cùng giữ tợn..........Mẹ cấm con nói đến từ yêu đó, không học hành gì hết, mày phải quên ngay nó cho tao. Tao cấm mày lên thành phố nữa, từ bây giờ mày phải ở nhà mà quên thằng JongIn đó đi. Nghe chưa?

– Mẹ ...........

– Không nói nhiều, chiều ba mày về rồi tính tiếp.

...........................

Chiều hôm đó, tại nhà nó lại một lần nữa tiếng khóc, tiếng quát hòa vào nhau, quyết định cuối cùng là nó bị bắt ở nhà không cho lên Seoul học nữa và phải mau quên chuyện tình của nó với JongIn. Nó nghe ba mẹ mắng chữi mà đau xót trong lòng. Nó lại nhớ đến từ đây không thể gặp được người nó yêu rồi sẽ sao? Nó sẽ nhớ anh JongIn rất nhiều. Nó phải làm gì để bảo vệ cho tình yêu của hai đứa?

.....................

Tại một căn biệt thự xinh đẹp kia.

– Alo anh điều tra giúp tôi cái thằng ranh con đang sống chung với JongIn là như thế nào? Mối quan hệ của chúng ra sao? Nhanh lên đó. Giọng của một người đàn ông đứng tuổi.

– Ddạ thưa ông chủ, đầu dây bên kia trả lời.

.........................

Về phần JongIn sau khi đi ra khỏi nhà KyungSoo.........hắn chẳng biết phải đi đâu.......nếu về thành phố thì sẽ không gặp được nó. Hắn chạy xe mà đầu óc thì vẫn luôn nhớ đến nó. Rồi trong một phút chủ quan một tai nạn đã đến với JongIn, máu chảy từ đầu ra rất nhiều, hắn đau cả thể xác lẫn tinh thần. Hắn mong gặp mặt KyungSoo nhưng hắn nghĩ dường như tình yêu của hắn và nó sẽ kết thúc tại đây chăng? Và hắn đã chìm trong giấc ngủ...........mà có lẽ hắn nghĩ sẽ không bao giờ tỉnh lại.

———————————————————————————————————————————————

– Alo..........

– Alo. Xin hỏi đây có phải là người nhà của số máy này không? Anh ta bị tai nạn rất nghiêm trọng bây giờ chúng tôi đưa anh ta vào bệnh viện rồi, có gì thì anh đến nhanh nhé.

– Hả???????????????? KyungSoo ngạc nhiên và không tin đó là sự thật.

Nó vội chạy ra khỏi phòng và định đi đến chổ JongIn nhưng.....

– Mày đi đâu đó? Ba nó quát

– Dạ ..... Con đi vô bệnh viện. Nó cố gắng nói, nước mắt nó bây giờ không kìm được đã tuôn chảy.

– Vào bệnh viện làm gì? Tao còn chưa chết mà mày khóc cái quái gì? Ba nó buông những lời chua xót

– JongIn anh ấy gặp tai nạn rồi. Nó ngẹn ngào nói rồi khóc và cứ khóc.

Ba và mẹ nó thấy vậy cũng đành buông xuôi. Mà ông bà cũng đâu muốn như vậy đâu chứ. Ông bà cũng rất mến JongIn mà, nghe tin như vậy thì làm sao mà bình tĩnh được?

– Nó ở bệnh viện nào? Làm sao bị tai nạn? Mẹ nó hỏi

– Ccon không biết. Vừa rồi có người gọi cho con

.........................

Tại bệnh viện

– Anh ta bị mất máu quá nhiều. Tiếng 1 người y tá nữ.

– Bác sĩ nhịp tim chỉ còn 34. Một người khác nói.

– Phải phẩu thuật gấp. Bác sĩ kết luận sau khi nghe y tá báo cáo.

...........................

KyungSoo ngồi gục mặt trước phòng phẫu thuật đã hơn 5 tiếng đồng hồ đã trôi qua mà cửa phòng vẫn chưa mở. Tiếng chạy qua chạy lại của các y tá làm cho nó thổn thức và lo lắng nhiều hơn. Nó vẫn ngồi gục mặt xuống đầu gối mà khóc.

Vậy là đã hơn 2 tháng trôi qua kể từ ngày hắn mất, nó đã mất biết bao nhiêu nước mắt trong ngày tang lễ của hắn, nó như kẻ điên kẻ dại.............nó và hắn giờ đây đã là hai người của hai thế giới. Tình yêu của nó và JongIn lại như thế này sao? Nó ngồi bên mộ cỏ đã mọc xanh mà gào thét, cuộc sống của nó sao lại như thế này đây, giờ đây hắn và nó làm sao có thể gặp nhau? JongIn đã hứa sẽ bảo vệ tình yêu của 2 đứa, mà cớ sao giờ chỉ còn lại mình nó trên cõi đời cô độc này? Tại sao lại như thế chứ? Tình yêu của nó có làm nên gì tội chứ? Tại sao lại phải bắt chúng chia tay? Nó ngồi đó khóc và khóc........cho đến khi.................

-Cậu.....cậu gì ơi ........ một người y tá gọi nó

– Ơ.. Nó ngơ ngác nhìn cô y tá.

– Người nhà của cậu đã qua khỏi cơn nguy hiểm rồi, bây giờ chúng tôi sẽ chuyển anh ta qua phòng hồi sức, sau đó cậu có thể vào thăm.

– Ơ......dạ.......dạ. Nó chỉ biết "Dạ". Thật sự giờ đây nó còn chưa kịp thóa ra khỏi giấc mơ kinh hoàng đó. Vậy là JongIn không sao? Hắn vẫn ở bên nó............tạ ơn trời.

................

Hai ngày sau đó JongIn vẫn chưa tỉnh...........nó vẫn ngồi đó. Tay trong tay bên hắn và cầu nguyện cho hắn mau tỉnh lại. Nó thật sự rất sợ khi phải xa hắn, xa người mà nó hằng yêu thương......cánh cửa phòng bệnh viện mở. Một người đàn ông lịch lãm bước vào, đó không ai khác chính là ba JongIn.

– Dạ con chào bác. Nó lễ phép cuối đầu chào, vừa ngước mặt lên...

.......Bốp..........

Một cái bạt tay mạnh mẽ của người đàn ông kia dành cho nó.

– Hay lắm rồi, vì cậu mà JongIn con tôi như thế này đây.

– Dạ...... con.....

– Cậu đi đi, đừng làm phiền con tôi nữa hãy để cho nó yên tương lai nó còn nhiều lắm, nó còn nhiều ước mơ lắm, nếu cậu mà cứ bám riết theo nó thì chẳng khác nào cậu đã làm mất đi tương lai của nó. Người đàn ông đó lớn tiếng nói với KyungSoo.

– Bác ........nhưng con ....

– Không nhưng nhị gì hết, tôi đã điều tra cậu rồi, cậu bám riết dụ dỗ con tôi chỉ vì tiền thôi chứ gì? Được tôi sẽ cho cậu một số tiền rồi hãy buông tha con tôi đi.

– Con dụ dỗ anh ấy? Hư....Bác nghĩ vậy sao? Bác có vẻ khinh thường những người nghèo như cháu quá rồi đó.

– Cậu không vì tiền thì làm sao mà theo con tôi? Tôi nói đâu có sai mà bây giờ cậu muốn bao nhiêu để có thể tha cho JongIn?

– Nếu bác nghĩ tiền có thể mua được tình yêu của cháu thì bác đã lầm rồi. Con đến với JongIn không phải vì tiền......

– Im ngay. Nó chưa kịp nói hết ông ta đã chen ngang. Cái thứ người như cậu không biết liêm sỉ là gì mà ở đó giả bộ thanh cao. Không cần tiền chứ gì? Vậy thì hãy cút xéo ngay trước khi tôi nỗi giận .

– Bác đừng nghĩ bác là ba của Jongin thì bác có thể xúc phạm con. Con không đi đâu cả con và JongIn yêu nhau thật lòng.

– Mày ..............Giỏi lắm, mày chờ xem. Ông ta tức giận bỏ ra ngoài.

Nó lại nắm lấy tay JongIn mà khóc và thì thầm nói với hắn:

– Jongin à, có lẽ chúng ta nên kết thúc tại đây anh nhé...........hức hức........... Em không đủ mạnh mẽ để bảo vệ tình yêu của hai chúng mình, mọi chuyện đã đi quá xa hơn những gì em đã tưởng tượng.......hức hức......Em sẽ trả lại anh về với cuộc sống của chính anh, là một người con trai chính chắn.........hức hức........Em sợ lắm....em sợ phải xa anh.....em sẽ nhớ anh rất nhiều, nhưng em phải đi, tương lai của anh và những hoài bảo của anh nữa, anh phải thực hiện nó. Anh không thể vì em mà bỏ rơi chúng. Em yêu anh nhiều lắm, tình yêu của em. Nó hôn lên trán hắn một nụ hôn tạm biệt.

KyungSoo lẳng lặng bước ra khỏi phòng mà giọt nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, không phải chỉ có mình nó khóc..........mà người nằm trên giường bệnh kia cũng tuôn rơi những giọt lệ buồn.

——TBC——


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com