Chương 192: Tâm loạn
"Cũng có nghĩ tới." Sở Niệm bẹp cái miệng nhỏ lắc đầu. "Nhưng chị lại sợ làm mất nữa, đau lòng lắm."
Dùng đũa gắp một miếng cá chovào đĩa của Hoa Lệ, Sở Niệm cười một cái. "Ăn nhanh đi, chút nữa cá lạnh ăn không ngon."
......
Đêm khuya, còn một mình trong nhà, Sở Niệm cũng không thấy buồn ngủ. Nhớ tới biểuhiện hôm nay ở quán ăn củaThương Sùng côlại cảm thấy khó hiểu, cau mày. Quen biết hơn nửa năm, hắn cũng chưa bao giờ lảng tránh vấn đề vỡi cô như vậy. Dù đùa giỡn phối hợp vơi Hoa Lệ, Sở Niệm vẫn thấy hắn cùng Cẩm Mặc mất tự nhiên. Gần một tháng rồi, bà nội cũng không ra gặp, Sở Niệm cau mày, bỗng cảm thấy mình thật chẳng có ai để tâm sự. Chiếc nhẫn đó là của ai? Vì sao.. Thương Sùng có vẻ để ý đến vậy?
Nhớ tới cảnh tượng lần đó trong mơ, Sở Niệm cảm thấy ngực lại quặn đau. Đứnglên khỏi ghế sô pha, cô dùng bật đốt ba cây nhang to Úc Châu, rồi thở dài, quay về phòng. Thực ra bao nhiêu thứ trên người Thương Sùng, Sở Niệm đều coi như không để ý. Nhắm một mắt, mở một mắt, vốn dĩ cũng không phải tính cách của cô. Cô cũng không biết vì sao lại như vậy. Sở Niệm trong lòng vẫn luôn có một loại cảm giác rất kỳ quái, nếu truy vấn vấn đề kia đến cùng thì chuyện của cô và Thương Sùng kết quả...... khẳng định sẽ không tốt lành gì.
......
Đêm khuya, Thương Sùng ở trong phòng. Hoa Lệ đứng tại chỗ nhìn hai người đàn ông mãi không nói lời nào, rất bực bội mà gãi đầu: "Chủ nhân, Hoa Lệ cảm thấy Sở Niệm là đã nhận ra cái gì. Chiếc nhẫn này sẽ không thật sự khiến cho cô ấy hoài nghi chứ?"
"Chắc sẽ không." Cẩm Mặc nhìn về phía Hoa Lệ. "Lúc sau không phải em đã đem vấn đề đổi sang chuyện khác rồi sao? Tính tình Sở Niệm như vậy, hẳn là cũng sẽ không để bụng chuyện này đâu. Có lẽ, giốngnhư cô ấy nói, chỉ là tò mò hỏi một chút mà thôi."
"Chính là em cảm thấy không có đơn giản như vậy." Hoa Lệ tuy rằng không phải là con người, nhưng tốt xấu cũng là một con mèo cái. Đều nói trên đời này trực giác của nữ nhân chuẩn nhất, cô nàng làHoa Lệ, đương nhiên cũng là làmột nữ nhân mà.
Vừa rồi lúc ăn cơm, dù chính mình đem sự chú ý của Sở Niệm hướng tới chuyện khác nhưng...vẫn cảm thấy mọi phản ứng của cô ấy đều quá mức bình tĩnh. Những gì bị sự bình tĩnh che dấu, thì thường đều sẽ rất khủng bố, giống như bầu trơi trước bão thường sẽ rất trong xanh. Hoa Lệ cũng hy vọng là do mình chưa đủ hiểu biết tính cách Sở Niệm, hoặc có lẽ chính mình suy nghĩ nhiều. Nhưng cô cũngcảm thấy, chuyện này sẽ không dễ dàng như vậy chấm dứt.
Ngồi ở ghế da Thương Sùng hạ mí mắt. Vẻ mặt của hắn thực bìnhtĩnh, hai tròng mắt ẩn giấu suy nghĩ khiến Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc đều không hiểu được. Ngón tay nhẹ gõ có tiết tấu lên tay vịn ghế dựa, hắn đứng dậy, đưa lưng về phía hai người bọn họ nói: "Các ngươi đi xuống đi, ta có chút mệt mỏi."
"Chủ nhân, chỗ Sở Niệm..." Hoa Lệ nói còn không có nói xong, đã bị Cẩm Mặc ngăn trở. Hắn quay sang Hoa Lệ lắc lắc đầu, sau đó mới tất cung tất kính mà đối với Thương Sùng nói câu "vâng mệnh".
Bị Cẩm Mặc mạnh mẽ kéo ra khỏi phòng Hoa Lệ thực tức giận, cũng không cố kỵ cái gì, trực tiếp ở trên hành lang liền hung hăng chộp vào bàn tay Cẩm Mặc còn đang nắm tay mình. Tức muốn hộc máu, ánh mắt Hoa Lệ kia quả thực giống như là muốn giết người. "Cẩm Mặc, ngươi có phải hay không có bệnh a! Thời gian này anh cònkhông cùng chủ nhân đem việc này nói rõ ràng, chẳng lẽ thật muốn chờ đến Sở Niệm đã biết thânphận cả nhà chúng ta thì mới biết sốt ruột sao?!"
"Vài thứ kia đều là do em tưởng tượng mà thôi." Cẩm Mặc cau mày, không cam lòng yếu thế mà quát lớn nói: "Em biết rõ chủ nhân đối Sở Niệm cảm tình có bao nhiêu sâu, em hiện tại không còn có bất luận cái gì chứng cứ chứng minh Sở Niệm đã có hoài nghi đối với chiếc nhẫn của chủ nhân, liền đối chủ nhân nói ra nói vậy, em rốt cuộc có hay không nghĩ tới cảm thụ của chủ nhân!"
"Em đây chính là nghĩ tới cảm thụ của chủ nhân, cho nên em mới sốt ruột! Chủ nhân dùng thời gian lâu như vậy mới tìm được Sở Niệm, vẫn luôn canh giữ ở bên người cô ấy lâu như vậy, thật vất vả mới cùng cô ấy ở bên nhau. Nếu hiện tại lại xuất hiện loại tình huống này, anh không đau lòng chủ nhân, thì em đau lòng đây!"
Cô nàng nghĩ tới nếu chủ nhân lại trải qua một lần thống khổ do mất đi như vậy, đặc biệt ở tình huống đã trải qua muôn vàn khó khăn mới cùngngười mình yêu ở bên nhau!
"Hoa Lệ, em đừng xúc động như vậy được không! Em biết em như vậy gọi là gì sao?! Hậu quả lại là cái gì, ngươi biết không?!"
"Em chính là biết hậu quả, cho nên mới sợ hãi!" Hoa Lệ hốc mắt đều đỏ. "Đúng vậy, em nóng tính, tính tình xúc động. Nhưng em chỉ muốn tốt cho chủ nhân thôi. Cẩm Mặc, nếu chủ nhân lại biến trở về bộ dáng trước kia, anh nhẫn tâm sao?!"
Hoa Lệ tuy không cùngThương Sùng trải qua nhiều sự tình, nhưng mà cô nàng cũng minh bạch yêu một người tư vị là như thế nào. Lúc trước ở núi hoang, chính là bởi vì cô không có đủ năng lực bảo hộ Cẩm Mặc, mới làm hắn ở thời khắc quan trọng sau cùng đã chịu thương tổn lớn như vậy.
Lúc ấy, Cẩm Mặc sắp chết. Nếu không có Thương Sùng cứu hắn, chính mình đã sớm mất đi Cẩm Mặc. Thương Sùng là cùng Cẩm Mặc lập khế ước chủ tớ, chính là vì Cẩm Mặc, nàng Hoa Lệ cũng chân chân chính chính đem Thương Sùng trở thành chủ nhân chính mình!
Cẩm Mặc nhìn Hoa Lệ như vậy, trong lòng căng thẳng. Duỗi tay đem nàng ôm vào trong lòng ngực, thấp giọng nói: "Hoa Lệ, anh biết em lo lắng cho chủ nhân. Nhưng là chúng ta cũng muốn tin tưởng năng lực chủ nhân không phải sao? Chủ nhân trước kia đã khổ như vậy, anh tin tưởng ông trời cũng sẽ không lại đối đãi như vậy với nguời."
"Thật vậy chăng? Chủ nhân cùng Sở Niệm sẽ vẫn luôn tốt đẹp sao?" Hoa Lệ hít hít mũi, đáng thương hỏi.
"Sẽ, hai người bọn họ ... Nhất định sẽ ở bên nhau."
......
Ngoài cửa tiếng tranh cãi cùng tiếng khóc dần dần ngừng lại, theo tiếng đóng cửa, căn nhà này lại lần nữa khôi phục trạng thái an tĩnh. Đứng ở cửa sổ sát đất, Thương Sùng không tiếng động mà thở dài, phất tay lập một kết giới trong phòng, lúc sau mới chậm rãi ngồi ở trên ghế dựa.
Thương Sùng thừa nhận, Hoa Lệ vừa rồi nói những lời này đó làm mình tâm loạn. Lúc trước khi mình đến bên Sở Niệm, căn bản là không có nghĩ tới sẽ cùng cô ở bên nhau. Có lẽ là ông trời đáng thương hắn đi, cho nên mới an bài cho cô yêu chính hắn.
Mỗi lần nhớ tới cảnh hôm kỷ niệm thành lập trường, hắn đều cảm thấy tim đập nhanh hơn. Hắn nỗ lực nói với chính mình, chỉ cần có thể được ở bên người nàng một ngày, cũng đã là mãn nguyện. Đáng tiếc... Theo thời gian ước nguyện quá lâu, chính mình tâm liền trầm luân càng sâu. Hắn bắt đầu trở nên muốn Sở Niệm, bắt đầu chuyển thành giống như trước đây vậy, mọi cảm xúc đều chỉ vì cô mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com