Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 136 - 138: Không có ý tốt

Tiếu lý tàng đao, binh đến tướng đỡ.

Nhân vật có thể vượt trội trong vô số người để trở thành trợ lý cho Du Hải Ba tuyệt đối không hề đơn giản. Với thái độ giả ngốc của Quan Miên, gã chỉ thản nhiên nói: "Du tiên sinh có vài vấn đề thắc mắc về những món hàng triển lãm lần trước, tôi đã đưa ra yêu cầu với bên trung tâm mời cậu làm chuyên viên giải thích lâm thời riêng cho ông ấy."

Quan Miên nói: "Tôi không có hứng thú."

Trợ lý vẫn trả lời đúng mực: "Thế giới này không tồn tại vì hứng thú của bất kỳ ai."

Quan Miên đáp: "Rất vui khi chúng ta có cùng đồng quan điểm về chuyện này."

Trợ lý khẽ nhích tới trước, hơi ngước lên nhìn cậu thanh niên cao hơn mình nửa cái đầu và thấp giọng bảo: "Tôi nghĩ cô Cốc hiện tại nhất định rất hy vọng cậu có thể đến gặp cô ấy."

Quan Miên hờ hững nhìn gã, "Tôi và chị ta vẫn chưa thân đến mức chị ta muốn gặp là gặp ngay."

Sắc mặt trợ lý sầm xuống, hình như gã không ngờ cậu lại là một người mềm cứng không ưng thế này. Nơi đây là trung tâm triển lãm, bốn người vây quanh một người đã thu hút quá nhiều chú ý, gã đương nhiên không thể ép cậu thêm bước nào. Vậy nên gã đành nhỏ giọng đe dọa: "Lời mời lần này của Du tiên sinh vô cùng có thành ý, dù tôi không mời được cậu cũng sẽ có người khác đến thay tôi. Hy vọng Quan tiên sinh đừng để Du tiên sinh phải đợi quá lâu, tuy rằng ông ấy rất kiên nhẫn nhưng chúng tôi lại không được như ông ấy."

Quan Miên đáp: "Cũng tức là lỡ có ngày ông chủ của anh bị tiêu chảy, rất có thể anh sẽ mất kiên nhẫn bỏ đi trước, để ông ấy bắt xe đuổi theo?"

Trợ lý ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ cậu sẽ lái suy nghĩ của mình theo hướng đó.

Năm người dây dưa với nhau ở trung tâm triển lãm lâu vậy Bạch Anh Tước đương nhiên không thể không thấy. Anh đợi một lúc, thấy họ không có ý định bỏ đi bèn mất kiên nhẫn, lách mình ra khỏi đám đông đi về phía Quan Miên.

Anh vừa đến gần, trợ lý và ba người mặc đồ tây đều chú ý thấy nên đồng loạt xoay lưng lại.

Trợ lý nhìn thấy Bạch Anh Tước thì mắt nhoáng lóe lên, vờ như vô ý đi vòng qua chắn giữa Quan Miên và Bạch Anh Tước rồi nói rất lễ phép: "Tước gia."

Bạch Anh Tước nửa đùa nửa thật bảo: "Tổng giám đốc Du chu đáo thật, biết tôi đến trung tâm triển lãm một mình thấy không yên tâm nên bảo trợ lý và vệ sĩ đến bảo vệ tôi. Ngại quá làm sao tôi dám nhận đây?"

Anh đã nói vậy trợ lý đương nhiên không thể không nể mặt mà nói toẹt ra chúng tôi đến đây chẳng liên quan thá gì tới anh, đừng tưởng bở, vì vậy gã chỉ đành bảo: "Tổng giám đốc Du lâu lắm rồi không gặp Tước gia, mấy hôm nay cứ nhớ anh mãi."

Bạch Anh Tước mỉm cười, "Còn chẳng phải nhớ mãi sao? Vì để mời tôi ăn bữa cơm mà ra tay với cả người yêu của tôi."

Sắc mặt trợ lý thoáng thay đổi, trong mắt hiện vẻ lúng túng.

Bạch Anh Tước chìa tay ra với Quan Miên.

Quan Miên nhướng mày, sau đó cũng chìa tay ra để mặc anh kéo mình thoát khỏi bốn kẻ kia, sóng vai đứng bên cạnh anh. Bạch Anh Tước nắm tay cậu, hai người vai kề vai khiến tâm trạng anh tốt lên thấy rõ, nụ cười chân thành hơn nhiều, "Mấy khi tổng giám đốc Du nhọc lòng, nếu tôi còn không gật đầu thì chẳng nể mặt ông ấy tí nào. Anh cho cái hẹn đi, tôi nhất định cố gắng đến."

Với tình hình này trợ lý đã không thể nào dẫn người đi nữa, trong bụng thầm mắng kẻ đi điều tra. Chẳng phải bảo Bạch Anh Tước xưa giờ chỉ đưa đón đi làm chứ không xuất hiện trong trung tâm triển lãm sao? Giờ thì thế nào?

Giận thì giận thật nhưng muốn trút giận đành phải để sau, gã bèn cười gượng đáp: "Có câu này của Tước gia tổng giám đốc Du nhất định vui lắm. Mời Tước gia ăn cơm là chuyện lớn, thời gian và địa điểm cụ thể phải để Du tiên sinh tự mình quyết định mới thỏa đáng."

Bạch Anh Tước mỉm cười đáp: "Được. Tôi đợi ông ấy."

Trợ lý khó chịu nhìn anh một cái, gã cảm giác bốn chữ "tôi đợi ông ấy" như ý bảo "có giỏi thì đến đây". Gã không dám nghĩ nhiều bèn vội vã tạm biệt.

Đợi khi tất cả bỏ đi, Quan Miên lập tức rút tay ra khỏi tay Bạch Anh Tước nhưng đã muộn màng. Chuyện ồn ào bên đây thu hút sự chú ý của không ít người, tất cả xôn xao bàn tán về mối quan hệ giũa cậu nhân viên phát ngôn và Bạch Anh Tước.

Bạch Anh Tước lơ đễnh cười bảo: "Này có xem như là em qua cầu rút ván không?"

Quan Miên nói: "Giờ đang là giờ làm việc."

Bạch Anh Tước đáp: "Anh ở đây đợi em."

Quan Miên nói: "Bàn giao công việc cần một tuần."

Bạch Anh Tước đáp: "Anh biết. Anh đợi em."

Trong lòng Quan Miên đột nhiên nảy ra ý muốn chạm vào anh. Cậu làm thật, tay cậu vỗ nhẹ lên vai anh.

Bạch Anh Tước phản ứng cực nhanh, anh quàng qua eo cậu ôm nhẹ rồi buông ra, nhìn cậu hoạt động trong phạm vi quan sát của mình.

Hành động của hai người càng khẳng định suy đoán của người xem, tuy có thể không đúng hoàn toàn nhưng cũng gần với sự thật lắm rồi. Trong xã hội hiện đại, đồng tính là chuyện bình thường, không ai tò mò vì chuyện đó. Đám người vây quanh Bạch Anh Tước ban nãy bèn chia làm đôi, một nửa tiếp tục bám lấy Bạch Anh Tước, nửa còn lại đuổi theo Quan Miên.

Quan Miên là phát ngôn viên nên mấy câu chào hỏi xã giao thông thường với khách làm sao tránh được, đành phải nghiêm túc trả lời trong phạm vi công việc. Trong lúc giới thiệu có không ít người muốn lái sang đời tư của cậu nhưng đều bị cậu khéo léo chuyển đề tài. Cù cưa một lúc đa số đều biết điều không hỏi nữa.

Đến trưa, Quan Miên về phòng làm việc thay quần áo trước rồi cùng đi ăn với Bạch Anh Tước đang chờ ở đại sảnh.

Vừa ra tới cửa, hai người nhìn thấy Du Hải Ba dẫn năm, sáu người đến đón, nụ cười của gã xán lạn đến mức ánh nắng gần như bị lu mờ. "Đến sớm chẳng bằng đến đúng lúc, hai vị định đi dùng bữa sao? Có thể tính cả tôi vào không?"

Bạch Anh Tước cười đáp: "Bọn tôi đang định đi ăn buffet, tổng giám đốc Du có chỗ nào ngon để giới thiệu không?"

Du Hải Ba đáp: "Sao lại không? Trên du thuyền của tôi chuẩn bị sẵn hết rồi."

Bạch Anh Tước quàng tay qua ôm eo Quan Miên.

Quan Miên đáp: "Tôi sợ nước."

Du Hải Ba ngạc nhiên hỏi: "Thế à? Thế tôi bảo cho du thuyền cập bến."

Quan Miên nói: "Nhìn thấy du thuyền tôi sẽ nghĩ đến nước."

Du Hải Ba đáp: "Dễ thôi. Để tôi dặn họ dọn bàn ghế vào nhà tôi."

Quan Miên hỏi: "Chỗ ông ở có hồ bơi không?"

Cái tên Du Hải Ba đã định sẵn bất cứ nơi nào gã ở đều sẽ có hồ bơi. Gã chỉ đành cười khổ bảo: "Tôi biết một nhà hàng buffet không tệ, để tôi mời. Chỉ sợ thiệt cho hai vị thôi."

Bạch Anh Tước bấy giờ mới cười bảo: "Chỉ cần miễn phí là tuyệt đối không thiệt."

Du Hải Ba cười vang, "Vậy tôi yên tâm rồi. Đi, lên xe của tôi."

Bạch Anh Tước nói: "Tôi có lái xe. Ông dẫn đường đi, tôi theo sau được mà."

Du Hải Ba cũng không kỳ kèo, dẫn cả đám trợ lý và vệ sĩ quay đầu đi vào xe.

Bạch Anh Tước và Quan Miên cũng lên xe. Bạch Anh Tước chỉnh chế độ tự động theo đuôi rồi không cầm lái mà để tự xe chạy.

Quan Miên ngả đầu ra gối trên ghế, đăm đăm nhìn về phía trước như đang suy nghĩ gì đó. Từ sau khi Du Hải Ba xuất hiện, vẻ mặt của cậu lúc nào cũng nặng nề. Tuy không thể dễ dàng nhận ra nhưng với một Bạch Anh Tước có quan hệ thân thiết nhất với cậu thì chẳng khác nào lộ rõ như ban ngày.

"Lo?" Anh dùng ngón cái day nhẹ huyệt thái dương của cậu.

Quan Miên đưa đầu đến gần ngón cái của anh, thấp giọng bảo: "Mới phát hiện ra sổ sách chưa bao lâu đã bị theo dõi. Tuy lần đó kịp thời trốn thoát nhưng ngay hôm sau, cả thành phố đột nhiên bị kiểm tra nhân khẩu. Tôi từng xem thử lịch phổ cập nhân khẩu của thành phố, vốn không có hạng mục ấy."

Bạch Anh Tước mỉm cười, "Điều tra nhân khẩu, cách hay đấy."

Quan Miên giương mắt nhìn anh.

Ngón cái của Bạch Anh Tước từ huyệt thái dương di nhẹ xuống khóe mắt của Quan Miên và dịu dàng xoa xoa, "Yên tâm, không sao đâu."

Quan Miên đáp: "Tôi vốn phải nói không thể làm liên lụy đến anh." Nếu đứng dưới góc độ của chuyên gia phân tích số liệu cao cấp, cậu hẳn phải ở lại bên cạnh anh vì sự an toàn của mình. Nhưng dưới góc độ của tình cảm mức đầu, cậu không muốn làm liên lụy anh, càng không muốn trở thành gánh nặng cho anh. Thế rồi tình cảm mức sâu hơn lại khiến cậu không muốn rời xa anh. Sức hấp dẫn của người đàn ông bên cạnh hình như càng ngày càng tăng. Cảm giác đó rất lạ lẫm nhưng một khi nếm trải, cậu lại càng khát khao nhiều hơn.

Tay Bạch Anh Tước đặt lên đầu cậu, bất thình lình, anh đè cậu ra hôn.

Quan Miên nghiêng đầu đón lấy nụ hôn của anh.

Một nụ hôn nhẹ nhàng, ý vị và dịu dàng đến lạ.

Xe dần dần dừng lại.

Quan Miên mở mắt ra nhìn anh. Môi trên của anh dán lấy môi dưới của cậu, anh cười khẽ và nói: "Anh không ngại để người khác phải chờ đâu."

Quan Miên hé môi ngậm lấy môi trên của anh. Cậu lại càng không ngại.

Hai người đang trong độ tuổi trẻ trung sức sống hừng hực, lại thêm tình đầu ý hợp, quấn quýt một lúc đương nhiên đều bùng cháy.

Bạch Anh Tước nhanh nhẹn tháo đai lưng của Quan Miên rồi phì cười, "Chắc phải để tới chiều ăn xế thôi."

Quan Miên khép hờ mắt, lười biếng ừm một tiếng đáp lời.

Thấy cậu chẳng phản đối, Bạch Anh Tước càng không biết chùn tay là gì.

Quan Miên thấy anh lấy bao ra từ trong túi thì nhướng mày hỏi: "Lúc nào cũng mang theo?"

Bạch Anh Tước cười gian tà đáp: "Sau khi phát hiện công dụng của nó, anh nhận ra nó còn quan trọng hơn cả điện thoại di động."

Quan Miên để mặc anh làm càn.

Bạch Anh Tước hôm qua mới được nếm món ngon nhưng vẫn thấy chưa thỏa mãn, hôm nay khó tránh càng trầm mê lâu hơn. Tuy thế anh vẫn chú ý đến sức khỏe của Quan Miên, may sao đã bôi thuốc nên không nghiêm trọng.

Lúc xong việc cũng đã quá thời gian nghỉ trưa của Quan Miên.

Bạch Anh Tước vẫn thấy chưa đủ, anh quyến luyến liếm cổ Quan Miên, những ngón tay cứ lần mò gài cúc áo cho cậu nhưng rồi nhịn không được lại cởi ra.

Quan Miên gối đầu lên tay, ngứa ngáy nói: "Cứ thế này cả đời tôi cũng chưa mặc quần áo xong."

Bạch Anh Tước nói: "Anh không ngại được no mắt cả đời đâu."

Quan Miên đáp: "Tôi ngại."

Bạch Anh Tước làm bộ muốn cởi áo ra, "Chúng ta có thể giao dịch công bằng."

Quan Miên nói: "Đáng tiếc quá, mắt của tôi không thuộc về hệ tiêu hóa. Dù có no đến mức nào cũng không cung cấp đủ dinh dưỡng để nuôi cơ thể tôi."

Bạch Anh Tước thở dài bảo: "Xem ra là tại anh chưa đủ hấp dẫn."

"Nhắc đến hấp dẫn..." Quan Miên lấy mũi chân đá anh, "Hình như còn có người đang ở ngoài chờ mời chúng ta một bữa hấp dẫn."

Đợi hai người âu yếm xong, quấn quýt xong, trêu ghẹo nhau xong và bước ra khỏi xe đã là chuyện của hai tiếng sau. Vệ sĩ của Du Hải Ba đứng xếp hàng đợi trước cửa, mặt tất cả đen như đáy nồi, gần như ngang ngửa với Bao Công.

Bạch Anh Tước vờ như không thấy, thản nhiên vẫy tay với Du Hải Ba mới từ trong xe bước ra, "Nhỡ ngủ trưa quá giấc."

Ánh mắt Du Hải Ba lướt qua dấu hôn mới xuất hiện trên cổ Quan Miên, cười bảo: "Không vội. Ngủ trưa rất tốt cho sức khỏe."

Bạch Anh Tước nói: "Vốn đồng ý cùng nhau dùng bữa trưa nhưng tiếc quá, tới giờ cậu ấy phải đi làm lại rồi. Tôi phải đưa cậu ấy về trung tâm triển lãm."

Nếu bị cho leo cây một cách trắng trợn đến mức này ai cũng sẽ nổi giận, nhưng Du Hải Ba lại chẳng buồn nhíu mày, gã vẫn thản nhiên trả lời: "Nên thế. Hai vị đi thong thả."

Bạch Anh Tước nói: "Chi bằng chốc nữa chúng ta cùng nhau dùng trà chiều."

Du Hải Ba nói: "Tôi vô cùng sẵn lòng, chỉ có điều buổi chiều tôi có cuộc họp không thể dời được, chỉ đành chọn ngày khác vậy."

Bạch Anh Tước tuy miệng bảo tiếc quá nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì tiếc nuối. Anh cười tít mắt dẫn Quan Miên vào xe rồi mất dạng.

Đợi hai người đi khỏi rồi nụ cười trên mặt Du Hải Ba mới biến mất, dần dần thay bằng vẻ lạnh lùng.

Tốc độ về nhanh hơn lúc đi gấp bội.

Quan Miên về trễ khiến cả đám đông chú ý. Từ hôm nay trở đi, cậu đã biến thành tiêu điểm của rất nhiều người.

Mark Ngụy bước tới nói bằng giọng chua lè: "Có phải cậu với Bạch Anh Tước công khai rồi không?"

Quan Miên ừ một tiếng.

Mark Ngụy nói: "Nghe nói cậu định từ chức? Có phải giờ đã có Bạch Anh Tước nuôi đúng không?" Ước mơ của anh ta là sống cuộc sống bào ngư vi cá dâng tận miệng, được nhân vật tầm vóc quốc tế đến bắt tay, không ngờ mình cố gắng biết bao nhiêu lâu vẫn chưa đạt được, còn Quan Miên lại một bước lên mây, hỏi sao anh ta không nghiến răng cay cú?

Quan Miên cũng hiểu suy nghĩ của Mark Ngụy, cậu chỉ hờ hững đáp: "Là nhảy sang máng khác."

Mark Ngụy ngẩn ra nhưng rồi vội hỏi: "Qua Tập đoàn Thịnh An?"

Quan Miên thấy phiền bèn đi luôn.

Mặt Mark Ngụy thoắt trắng thoắt xanh, đang định nói gì đó cho đỡ tức nhưng bắt gặp Bạch Anh Tước đang nhìn mình với nụ cười đầy ẩn ý như biết được gì đó, vì vậy đành rụt cổ cố rặn ra một nụ cười.

Thật ra do Mark Ngụy nghĩ nhiều. Bạch Anh Tước tuy biết được vài chuyện về Quan Miên nhưng đều do nghe người khác nhắc tới, xưa nay anh chưa bao giờ chủ động điều tra đời tư của cậu dù với anh đó là việc dễ như trở bàn tay. Anh tôn trọng Quan Miên, cũng tôn trọng suy nghĩ của cậu. Nếu có việc gì anh thà chờ Quan Miên chính miệng nói với anh chứ không muốn sử dụng thủ đoạn để biết được. Cũng như lúc ban đầu anh có cảm giác Quan Miên luôn che giấu điều gì, nhưng anh tình nguyện đợi đến khi cậu chịu trải lòng với mình. Xem ra cách này của anh là đúng.

Bạch Anh Tước thấy Mark Ngụy cứ nhìn mình không thôi, hơn nữa ánh mắt còn như có điện, anh lại chả buồn để y mà dời mắt tìm kiếm bóng dáng Quan Miên.

Lần này Quan Miên bị một đám cô dì vây quanh. Xét về mặt ngoại hình, Quan Miên thuộc dạng mặt mũi tuấn tú, gọn gàng sạch sẽ, đúng thể loại được người khác phải hoan nghênh. Bạch Anh Tước lẳng lặng đến gần. Chợt anh nghe một vị phu nhân hỏi: "A, thiên sứ thủy tinh này đẹp quá, cậu có biết nó tên gì không?"

"Angel." Quan Miên trả lời mà mặt không đổi sắc.

"Tên hay quá." Quý bà hài lòng vuốt ve thiên sứ thủy tinh. Nhờ mức độ phổ biến của máy phiên dịch đồng bộ, số người học ngoại ngữ càng ngày càng ít, trừ khi theo ngành nghiên cứu, bằng không chẳng ai lại đi học một môn vừa phiền vừa tốn thời gian như ngoại ngữ. Vậy nên rất nhiều người về mặt ngoại ngữ dốt đặc cán mai một cách vô cùng triệt để, nửa chữ bẻ đôi cũng không biết.

Bạch Anh Tước ngắm vẻ bình tĩnh của Quan Miên và mỉm cười.

"Chuông gió này đẹp quá! Không ngờ lại làm bằng giấy, đẹp thật đấy! Cậu có biết làm bằng cách nào không?" Một quý bà khác nhìn Quan Miên bằng ánh mắt mong đợi.

Nếu Quan Miên quay đầu nhìn cậu chắc chắn mường tượng ra được muôn vàn vì sao lấp la lấp lánh trong mắt của quý bà nọ, tiếc là cậu chẳng buồn quay lại. Quan Miên hờ hững đáp: "Cắt dán giấy."

"Tôi thích chuông gió này cơ, những thứ làm bằng pha lên mới thật sự là đẹp!" Quý bà lại cầm một chiếc chuông gió khác lên, chuông gió leng keng leng keng nghe thật vui tai.

Quan Miên nhìn xuyên qua chiếc chuông gió và bắt gặp một người đàn ông. Người đó đang mỉm cười nhìn mình, rõ ràng biết tỏng trò qua quýt của cậu. Nhưng Quan Miên không thấy xấu hổ hay khó chịu gì cả. Sau lần trần trụi ở bên nhau, khoảng cách giữa hai người đã hoàn toàn biến mất. Đã nhìn thấy dáng vẻ chân thật nhất của đối phương thì chẳng còn gì phải giấu giếm nhau nữa.

Có lẽ cảm nhận được bầu không khí khác thường giữa hai người, các quý bà đang ngắm trang sức đột nhiên ngừng tay quay sang nhìn họ, sau đó xì xầm bàn tán.

Bảo là "xì xầm" nhưng âm lượng lại khá to.

"Mặt mũi hai người đều khá lắm nha."

"Có khi nào là tiếng sét ái tình không nhỉ?"

"Lãng mạn gì đâu! Thôi chị em mình đừng đứng đây làm kỳ đà nữa."

"..."

Các quý bà ngạc nhiên hô hào, bàn tám rôm rả một phen rồi biết điều tránh đi tìm phát ngôn viên khác.

Bạch Anh Tước tiến đến trước vài bước, "Có thể giới thiệu cho anh về món trang sức em thích nhất không?"

Quan Miên đáp: "Theo tôi."

Hai người một trước một sau đi đến quầy trưng bày cuối trung tâm triển lãm. Ở nơi đó có đủ loại đồng hồ, có đồng hồ treo tường, có đồng hồ để bàn...

Bạch Anh Tước cười khổ bảo: "Món quà này anh không thể tặng em được." (vì trong truyền thống của người Hoa, tặng đồng hồ là điềm gỡ liên quan đến chết chóc)

Dù là truyền thống xa xưa lắm rồi nhưng phong tục không tặng đồng hồ vẫn được giữ nguyên.

Quan Miên đáp: "Tôi có thể tự mua một cái."

Mắt Bạch Anh Tước sáng lên, anh cố ý bảo: "Mua về đặt trong nhà cũng cần có người ngắm mới được."

Quan Miên liếc anh một cái như ngầm đồng ý, "Có mà."

Là đồng ý.

Bạch Anh Tước ngắm nhìn sườn mặt của cậu, trong lòng chợt thấy ấm áp. Cảm giác này trước ngày hôm qua anh chưa bao giờ cảm nhận được, nó thoải mái đến mức anh quên béng mất lúc xưa mình từng ghét chuyện có người bước chân vào cuộc sống của mình.

"Đứng mệt rồi thì mình tìm chỗ nào ngồi nghỉ chút nhé." Bạch Anh Tước hơi lo lắng cho sức khỏe của cậu.

Quan Miên giũ chân, lắc đầu đáp: "Vẫn ổn." Phải không công nhận thuốc do bác sĩ riêng nhà Bạch Anh Tước cho rất có hiệu quả, tuy sau đó lại xảy ra một lần nữa nhưng chẳng làm vết thương nặng thêm, chỗ bị thương cũ cũng khá hơn nhiều. Nếu bảo có gì không thoải mái thì chính là cảm giác kích tình vẫn đọng trong người khiến cậu không khỏi nhớ nhung và ham muốn.

Hai người đang trong độ tuổi trẻ trung sức sống hừng hực, lại thêm tình đầu ý hợp, quấn quýt một lúc đương nhiên đều bùng cháy.

Bạch Anh Tước nhanh nhẹn tháo đai lưng của Quan Miên rồi phì cười, "Chắc phải để tới chiều ăn xế thôi."

Quan Miên khép hờ mắt, lười biếng ừm một tiếng đáp lời.

Thấy cậu chẳng phản đối, Bạch Anh Tước càng không biết chùn tay là gì.

Quan Miên thấy anh lấy bao ra từ trong túi thì nhướng mày hỏi: "Lúc nào cũng mang theo?"

Bạch Anh Tước cười gian tà đáp: "Sau khi phát hiện công dụng của nó, anh nhận ra nó còn quan trọng hơn cả điện thoại di động."

Quan Miên để mặc anh làm càn.

Bạch Anh Tước hôm qua mới được nếm món ngon nhưng vẫn thấy chưa thỏa mãn, hôm nay khó tránh càng trầm mê lâu hơn. Tuy thế anh vẫn chú ý đến sức khỏe của Quan Miên, may sao đã bôi thuốc nên không nghiêm trọng.

Lúc xong việc cũng đã quá thời gian nghỉ trưa của Quan Miên.

Bạch Anh Tước vẫn thấy chưa đủ, anh quyến luyến liếm cổ Quan Miên, những ngón tay cứ lần mò gài cúc áo cho cậu nhưng rồi nhịn không được lại cởi ra.

Quan Miên gối đầu lên tay, ngứa ngáy nói: "Cứ thế này cả đời tôi cũng chưa mặc quần áo xong."

Bạch Anh Tước nói: "Anh không ngại được no mắt cả đời đâu."

Quan Miên đáp: "Tôi ngại."

Bạch Anh Tước làm bộ muốn cởi áo ra, "Chúng ta có thể giao dịch công bằng."

Quan Miên nói: "Đáng tiếc quá, mắt của tôi không thuộc về hệ tiêu hóa. Dù có no đến mức nào cũng không cung cấp đủ dinh dưỡng để nuôi cơ thể tôi."

Bạch Anh Tước thở dài bảo: "Xem ra là tại anh chưa đủ hấp dẫn."

"Nhắc đến hấp dẫn..." Quan Miên lấy mũi chân đá anh, "Hình như còn có người đang ở ngoài chờ mời chúng ta một bữa hấp dẫn."

Đợi hai người âu yếm xong, quấn quýt xong, trêu ghẹo nhau xong và bước ra khỏi xe đã là chuyện của hai tiếng sau. Vệ sĩ của Du Hải Ba đứng xếp hàng đợi trước cửa, mặt tất cả đen như đáy nồi, gần như ngang ngửa với Bao Công.

Bạch Anh Tước vờ như không thấy, thản nhiên vẫy tay với Du Hải Ba mới từ trong xe bước ra, "Nhỡ ngủ trưa quá giấc."

Ánh mắt Du Hải Ba lướt qua dấu hôn mới xuất hiện trên cổ Quan Miên, cười bảo: "Không vội. Ngủ trưa rất tốt cho sức khỏe."

Bạch Anh Tước nói: "Vốn đồng ý cùng nhau dùng bữa trưa nhưng tiếc quá, tới giờ cậu ấy phải đi làm lại rồi. Tôi phải đưa cậu ấy về trung tâm triển lãm."

Nếu bị cho leo cây một cách trắng trợn đến mức này ai cũng sẽ nổi giận, nhưng Du Hải Ba lại chẳng buồn nhíu mày, gã vẫn thản nhiên trả lời: "Nên thế. Hai vị đi thong thả."

Bạch Anh Tước nói: "Chi bằng chốc nữa chúng ta cùng nhau dùng trà chiều."

Du Hải Ba nói: "Tôi vô cùng sẵn lòng, chỉ có điều buổi chiều tôi có cuộc họp không thể dời được, chỉ đành chọn ngày khác vậy."

Bạch Anh Tước tuy miệng bảo tiếc quá nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì tiếc nuối. Anh cười tít mắt dẫn Quan Miên vào xe rồi mất dạng.

Đợi hai người đi khỏi rồi nụ cười trên mặt Du Hải Ba mới biến mất, dần dần thay bằng vẻ lạnh lùng.

Tốc độ về nhanh hơn lúc đi gấp bội.

Quan Miên về trễ khiến cả đám đông chú ý. Từ hôm nay trở đi, cậu đã biến thành tiêu điểm của rất nhiều người.

Mark Ngụy bước tới nói bằng giọng chua lè: "Có phải cậu với Bạch Anh Tước công khai rồi không?"

Quan Miên ừ một tiếng.

Mark Ngụy nói: "Nghe nói cậu định từ chức? Có phải giờ đã có Bạch Anh Tước nuôi đúng không?" Ước mơ của anh ta là sống cuộc sống bào ngư vi cá dâng tận miệng, được nhân vật tầm vóc quốc tế đến bắt tay, không ngờ mình cố gắng biết bao nhiêu lâu vẫn chưa đạt được, còn Quan Miên lại một bước lên mây, hỏi sao anh ta không nghiến răng cay cú?

Quan Miên cũng hiểu suy nghĩ của Mark Ngụy, cậu chỉ hờ hững đáp: "Là nhảy sang máng khác."

Mark Ngụy ngẩn ra nhưng rồi vội hỏi: "Qua Tập đoàn Thịnh An?"

Quan Miên thấy phiền bèn đi luôn.

Mặt Mark Ngụy thoắt trắng thoắt xanh, đang định nói gì đó cho đỡ tức nhưng bắt gặp Bạch Anh Tước đang nhìn mình với nụ cười đầy ẩn ý như biết được gì đó, vì vậy đành rụt cổ cố rặn ra một nụ cười.

Thật ra do Mark Ngụy nghĩ nhiều. Bạch Anh Tước tuy biết được vài chuyện về Quan Miên nhưng đều do nghe người khác nhắc tới, xưa nay anh chưa bao giờ chủ động điều tra đời tư của cậu dù với anh đó là việc dễ như trở bàn tay. Anh tôn trọng Quan Miên, cũng tôn trọng suy nghĩ của cậu. Nếu có việc gì anh thà chờ Quan Miên chính miệng nói với anh chứ không muốn sử dụng thủ đoạn để biết được. Cũng như lúc ban đầu anh có cảm giác Quan Miên luôn che giấu điều gì, nhưng anh tình nguyện đợi đến khi cậu chịu trải lòng với mình. Xem ra cách này của anh là đúng.

Bạch Anh Tước thấy Mark Ngụy cứ nhìn mình không thôi, hơn nữa ánh mắt còn như có điện, anh lại chả buồn để y mà dời mắt tìm kiếm bóng dáng Quan Miên.

Lần này Quan Miên bị một đám cô dì vây quanh. Xét về mặt ngoại hình, Quan Miên thuộc dạng mặt mũi tuấn tú, gọn gàng sạch sẽ, đúng thể loại được người khác phải hoan nghênh. Bạch Anh Tước lẳng lặng đến gần. Chợt anh nghe một vị phu nhân hỏi: "A, thiên sứ thủy tinh này đẹp quá, cậu có biết nó tên gì không?"

"Angel." Quan Miên trả lời mà mặt không đổi sắc.

"Tên hay quá." Quý bà hài lòng vuốt ve thiên sứ thủy tinh. Nhờ mức độ phổ biến của máy phiên dịch đồng bộ, số người học ngoại ngữ càng ngày càng ít, trừ khi theo ngành nghiên cứu, bằng không chẳng ai lại đi học một môn vừa phiền vừa tốn thời gian như ngoại ngữ. Vậy nên rất nhiều người về mặt ngoại ngữ dốt đặc cán mai một cách vô cùng triệt để, nửa chữ bẻ đôi cũng không biết.

Bạch Anh Tước ngắm vẻ bình tĩnh của Quan Miên và mỉm cười.

"Chuông gió này đẹp quá! Không ngờ lại làm bằng giấy, đẹp thật đấy! Cậu có biết làm bằng cách nào không?" Một quý bà khác nhìn Quan Miên bằng ánh mắt mong đợi.

Nếu Quan Miên quay đầu nhìn cậu chắc chắn mường tượng ra được muôn vàn vì sao lấp la lấp lánh trong mắt của quý bà nọ, tiếc là cậu chẳng buồn quay lại. Quan Miên hờ hững đáp: "Cắt dán giấy."

"Tôi thích chuông gió này cơ, những thứ làm bằng pha lên mới thật sự là đẹp!" Quý bà lại cầm một chiếc chuông gió khác lên, chuông gió leng keng leng keng nghe thật vui tai.

Quan Miên nhìn xuyên qua chiếc chuông gió và bắt gặp một người đàn ông. Người đó đang mỉm cười nhìn mình, rõ ràng biết tỏng trò qua quýt của cậu. Nhưng Quan Miên không thấy xấu hổ hay khó chịu gì cả. Sau lần trần trụi ở bên nhau, khoảng cách giữa hai người đã hoàn toàn biến mất. Đã nhìn thấy dáng vẻ chân thật nhất của đối phương thì chẳng còn gì phải giấu giếm nhau nữa.

Có lẽ cảm nhận được bầu không khí khác thường giữa hai người, các quý bà đang ngắm trang sức đột nhiên ngừng tay quay sang nhìn họ, sau đó xì xầm bàn tán.

Bảo là "xì xầm" nhưng âm lượng lại khá to.

"Mặt mũi hai người đều khá lắm nha."

"Có khi nào là tiếng sét ái tình không nhỉ?"

"Lãng mạn gì đâu! Thôi chị em mình đừng đứng đây làm kỳ đà nữa."

"..."

Các quý bà ngạc nhiên hô hào, bàn tám rôm rả một phen rồi biết điều tránh đi tìm phát ngôn viên khác.

Bạch Anh Tước tiến đến trước vài bước, "Có thể giới thiệu cho anh về món trang sức em thích nhất không?"

Quan Miên đáp: "Theo tôi."

Hai người một trước một sau đi đến quầy trưng bày cuối trung tâm triển lãm. Ở nơi đó có đủ loại đồng hồ, có đồng hồ treo tường, có đồng hồ để bàn...

Bạch Anh Tước cười khổ bảo: "Món quà này anh không thể tặng em được." (vì trong truyền thống của người Hoa, tặng đồng hồ là điềm gỡ liên quan đến chết chóc)

Dù là truyền thống xa xưa lắm rồi nhưng phong tục không tặng đồng hồ vẫn được giữ nguyên.

Quan Miên đáp: "Tôi có thể tự mua một cái."

Mắt Bạch Anh Tước sáng lên, anh cố ý bảo: "Mua về đặt trong nhà cũng cần có người ngắm mới được."

Quan Miên liếc anh một cái như ngầm đồng ý, "Có mà."

Là đồng ý.

Bạch Anh Tước ngắm nhìn sườn mặt của cậu, trong lòng chợt thấy ấm áp. Cảm giác này trước ngày hôm qua anh chưa bao giờ cảm nhận được, nó thoải mái đến mức anh quên béng mất lúc xưa mình từng ghét chuyện có người bước chân vào cuộc sống của mình.

"Đứng mệt rồi thì mình tìm chỗ nào ngồi nghỉ chút nhé." Bạch Anh Tước hơi lo lắng cho sức khỏe của cậu.

Quan Miên giũ chân, lắc đầu đáp: "Vẫn ổn." Phải không công nhận thuốc do bác sĩ riêng nhà Bạch Anh Tước cho rất có hiệu quả, tuy sau đó lại xảy ra một lần nữa nhưng chẳng làm vết thương nặng thêm, chỗ bị thương cũ cũng khá hơn nhiều. Nếu bảo có gì không thoải mái thì chính là cảm giác kích tình vẫn đọng trong người khiến cậu không khỏi nhớ nhung và ham muốn.

Bạch Anh Tước cứ thế chờ cậu tan ca, sau đó hai người đi mua đồng hồ mới, ghé vào siêu thị bổ sung thực phẩm rồi về nhà. Tất cả đều như cũ, nhưng hình như có chút gì đó khác xưa.

Chẳng hạn như sự tiếp xúc thân cơ thể có lúc hữu ý, có khi vô tình.

Trước đó tuy hai người đều không né tránh đụng chạm da thịt nhưng cũng chưa đến mức chủ động gần gũi. Còn hiện tại không biết bị bầu không khí làm ảnh hưởng hay tâm lý có thay đổi, dù đi mua đồ cũng kè kè bên nhau hiếm khi tách ra, vậy nên thời gian đi dạo trong siêu thị cũng dài thêm gấp đôi, lúc về tới nhà thì trời đã chập tối.

Bạch Anh Tước làm cơm chiên hải sản, mùi vị tạm chấp nhận được. Tất cả nài năng nấu nướng của anh hình như đều dành trọn cho món beefsteak.

Dùng xong cơm tối, Quan Miên ở lại dọn dẹp, Bạch Anh Tước lên lầu cho mèo ăn rồi gặp lại trong game.

Cuộc sống hài hòa bình yên gần như khiến Quan Miên quên hết mọi phiền não trong thực tế, lần đầu tiên thật sự tận hưởng cuộc sống của bản thân.

Sau khi vào game, Bạch Anh Tước vẫn đeo mặt nạ như cũ. Vì lão Mã Lão K không lên nên họ đành chọn người chơi ngẫu nhiên để tổ đội.

Lần này số khá đỏ, bạn cùng đội rất mạnh.

Bạch Anh Tước và Quan Miên yên phận ngồi im làm lính lác, hoàn toàn không có ý định vượt quyền.

Vì khá ăn ý nên chẳng cần phải giao tiếp nhiều. Họ chơi liền tù tì ba ván vẫn không ai bỏ đi.

Đến ván thứ tư, Bạch Anh Tước dùng mắt ra hiệu cho Quan Miên, hai người đồng loạt rút đội, không bao lâu sau thì gặp Lòng Son Chiếu Sử Xanh trong phòng chờ. Quá lâu không gặp, Quan Miên lúc nhìn thấy anh ta thì hơi ngây ra rồi mới chào hỏi sau.

Lòng Son Chiếu Sử Xanh hỏi: "Cậu biết cách liên lạc với Tội Lỗi Quá Xá không?"

Quan Miên lắc đầu đáp: "Cậu ấy làm sao?"

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: "Cậu ta quấy nhiễu tôi."

Quan Miên: "..."

Bạch Anh Tước cười bảo: "Anh chuẩn bị lấy thân báo đáp hở?"

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: "Tôi không muốn đánh nhau với Tinh Phi Ngân."

Quan Miên chợt bảo: "Không biết."

Lòng Son Chiếu Sử Xanh kể ra một hộp thư, một số điện thoại và một số bàn. "Ba cái đều xài được."

Bạch Anh Tước hỏi: "Không vội thì cùng chơi vài ván đi?"

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: "Đang đánh thành chiến, tôi phải về tham gia."

Quan Miên cảm thấy khá phục anh ta. Không phải phục anh ta có tinh thần chuyên nghiệp mà phục vì vào lúc thế này, anh ta còn có thể bình tĩnh trơ mắt nhìn thời gian trôi qua.

Bạch Anh Tước cười bảo: "Anh định quay lại làm một bài phát biểu khen ngợi thắng lợi sau cuộc chiến rồi logout à?"

Lòng Song Chiếu Sử Xanh đáp: "Đằng nào chả thua."

Bạch Anh Tước ngẩn ra rồi nhìn anh ta bằng ánh mắt nửa đùa nửa thật.

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: "Tôi phát hiện sau khi có tấm gương để noi theo, trốn tránh trách nhiệm hóa ra cũng chẳng phải khó thực hiện cho lắm."

"Là có tấm gương để noi theo hay là có người yêu rồi?" Bạch Anh Tước cười cười.

Trong mắt Lòng Son Chiếu Sử Xanh hiện lên chút gì không thoải mái nhưng chỉ nhoáng qua, nếu Quan Miên không quan sát anh ta chắc đã chẳng thể nhận ra. Lòng Son Chiếu Sử Xanh nhanh chóng trở lại bình thường, hờ hững nói: "Đối phương thua."

Bạch Anh Tước đáp: "Không bao lâu sau chúng ta lại có thể sánh vai nhau giữa dải ngân hà rồi." Anh vừa nói vừa cố ý nhìn Quan Miên một cái.

Quan Miên không nói gì.

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nhanh chóng rời đi. Tuy ngoài mặt anh ta nói nhẹ nhàng là thế nhưng trong lòng vẫn không bỏ được thành chiến.

Cân nhắc đến vấn đề sức khỏe của Quan Miên, Bạch Anh Tước không chơi tiếp nữa mà giục cậu cùng logout.

Bước ra khỏi buồng game, Quan Miên liếc thấy Bạch Anh Tước đang nhìn cậu với ánh mắt chờ mong.

"Anh mua đồng hồ rồi." Bạch Anh Tước nói đầy hàm ý.

Quan Miên chậm chạp ậm ừ và đứng dậy.

Bạch Anh Tước quyết định ám chỉ rõ hơn tí nữa, "Nhưng thiếu một người cùng ngắm."

Quan Miên đến trước máy tính tạo đại một tài khoản mới viết thư cho Tội Lỗi Quá Xá. Nhắc mới nói, Tội Lỗi Quá Xá chính là người bạn thân thiết nhất của cậu trong game. Quan hệ giữa cậu và Bản Chất Minh Mẫn không chỉ giới hạn trong game mà đã dây dưa cả ngoài đời thực, vậy nên không tính. Lúc muốn đi cũng nên thông báo cho cậu ta một tiếng, dù cậu ta đã nhập học rồi.

Còn về lý do tại sao viết thư chứ không gọi điện chính là vì viết thư ngắn gọn hơn nhiều, ví dụ như bây giờ. Quan Miên viết email với nội dung như sau:

"Thời gian quen cậu tuy ngắn nhưng vui, giữ sức khỏe."

Về phần sau khi nhận được email Tội Lỗi Quá Xá có thấy vui không thì chưa biết, nhưng có thể khẳng định thời gian cậu ta đọc xong bức thư này rất ngắn.

Bạch Anh Tước nhìn cậu ngẩng đầu lên thì cười bảo: "Anh lên lầu. Chúc em ngủ ngon." Nói xong còn chưa đi ngay mà vẫn trù trừ ở đó.

Quan Miên nhìn anh rồi gật đầu, "Ngủ ngon."

Hai người đứng cách nhau một cái bàn, cứ thế nhìn nhau năm giây, cuối cùng Bạch Anh Tước chủ động rời đi.

Đợi cửa đóng lại, Quan Miên mới tắt máy vào phòng ngủ mở tủ quần áo rồi trầm ngâm.

Bạch Anh Tước ám chỉ đơn giản nhưng rõ ràng, chẳng phải cậu không hiểu nhưng vẫn theo thói quen cân nhắc và phân tích kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định. Nói gì đi nữa những chuyện xảy ra gần đây càng ngày càng có xu hướng đi ngược lại với thói quen cũ của cậu, khiến cậu cảm thấy bỡ ngỡ, xa lạ.

Thời buổi bây giờ ở chung nhà không phải là chuyện quyết định phương hướng cuộc đời. Nó chỉ như một chiếc nhiệt kế để cập nhật nhiệt độ trong nhà. Nếu quá nóng hoặc quá lạnh không thích hợp cho việc sống chung thì người trong nhà sẽ dọn đi.

Quan Miên ý thức được mình không phải lo vấn đề nhiệt kế mà là không muốn dọn ra. Nếu không dọn vào thì chẳng cần dọn ra. Chưa bao giờ đạt được thì không cần phải sợ mất đi. Có rất nhiều người cảm thấy nếu đã thế thì tại sao không dọn vào luôn, cùng lắm cũng chỉ vậy thôi. Nhưng thực tế lại không như vậy, đạt được rồi mất đi vốn không hề giống với việc chưa từng đạt được. Ít ra về mặt tâm lý là khác nhau.

Tình cảm của cậu và Bạch Anh Tước chỉ mới có khởi sắc, có lẽ nó đã nảy mầm từ lâu nhưng đến ngày hôm nay, nó vẫn chỉ như một cây non cần được che chở. Muốn trưởng thành không chỉ đòi hỏi ánh nắng mà còn cả nước.

Nếu nắng quá gắt hoặc nước quá nhiều, nó sẽ chết non.

Cảm tình của cậu và Bạch Anh Tước mỗi ngày một tăng là bởi cả hai duy trì không gian độc lập cho đối phương cả về mặt tư tưởng lẫn sinh hoạt. Một khi sự riêng tư này biến mất, chẳng hạn như khi phòng ngủ của cậu và phòng ngủ của Bạch Anh Tước có cầu thang thông với nhau, cậu chẳng dám khẳng định tình cảm có được hâm nóng hay chỉ dừng chân tại chỗ.

Cậu lại bắt đầu phải cân nhắc thiệt hơn.

Lần đầu tiên Quan Miên cảm thấy làm chuyên gia phân tích số liệu thật mệt mỏi. Nếu là võ sĩ quyền Anh, có lẽ những thứ cậu phải suy nghĩ là đường lối tấn công hoặc phòng thủ của mình. Nếu là người chơi cờ, thứ cậu cần phải suy nghĩ cũng là đường lối tấn công nhưng của người khác, và mình nên phòng thủ thế nào. Nhưng cậu là chuyên gia phân tích số liệu, vì vậy cậu tốn cả buổi trời đứng đây chỉ để suy xét mỗi việc phòng thủ hay tấn công.

Trong tủ chỉ có lèo tèo dăm ba bộ quần áo bao gồm cả đồ ngủ.

Với quần áo cậu chỉ có hai yêu cầu là chỉnh chu và ấm áp, còn kiểu dáng ra sao cậu xưa nay không để ý. Giờ nghĩ lại hình như mới thấy Bạch Anh Tước là người rất đặt nặng vấn đề quần áo. Tuy phần lớn thời gian anh đều mặc màu đen nhưng kiểu dáng khác nhau, ngẫm kỹ có vẻ chưa bao giờ trùng. Nói vậy tủ quần áo của Bạch Anh Tước rất lớn, không biết mình dọn qua có đủ chỗ hay không. Hay cậu mang ít đi một tí...

Một phút hoàn hồn sau đó, Quan Miên mới nhận ra mình bất giác đã quyết định xong mang bộ nào, bỏ bộ nào.

...

Mười phút sau, Bạch Anh Tước nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, vội vã từ phòng tắm đi ra thì nhìn thấy Quan Miên đang mở cửa vào nhà.

Quan Miên thản nhiên nhìn Bạch Anh Tước đang phủ trong bọt trắng, "Đừng để rơi xuống sàn."

Bạch Anh Tước mỉm cười, đang định quay vào phòng tắm thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh thuận tay bắt máy, nụ cười lập tức cứng đờ, trên mặt nhoáng lên vẻ xấu hổ.

Quan Miên cầm quần áo đứng đợi.

Bạch Anh Tước chỉ về hướng tủ quần áo, miệng ậm ờ trả lời điện thoại.

Quan Miên xoay lưng đi vào phòng ngủ và mở tủ ra...

Xem ra ban nãy quyết định giảm thiểu số lượng quần áo của mình là vô cùng sáng suốt, Quan Miên loay hoay tìm chút chỗ trống trong mớ quần áo đồ sộ của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #1x1#đam