Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 88 - 90: Bạn chung nhà mới

Chuyện xảy ra đột ngột trong hiện thực vẫn chẳng khiến Quan Miên bận tâm cho lắm. Dù sao lần này cậu ra ngoài với mục đích đi ăn, lúc về bụng đã căng lên, như vậy là được rồi. Còn nào Mimi, nào Lily và mấy thanh niên kia chẳng qua chỉ là người dưng gặp mặt trước khi ăn cơm, chẳng khác gì những khách hàng đến siêu thị mua sắm cậu tình cờ gặp phải.

Nhưng cậu không định giải thích với Bản Chất Minh Mẫn, không bày tỏ rõ quan điểm vào những lúc thích hợp đôi khi cũng tránh được vài chuyện phiền phức về sau.

Tắm rửa xong, cậu thay đồ ngủ rồi vào game.

Khoáng sản cần đào sáng nay cậu đã đào xong, vì vậy vừa lên mạng là cậu chọn ngay hình thức trò chơi.

Bảy con tinh linh vây quanh cậu cứ như bảy chú lún phiên bản tí hon.

Quan Miên mở từng bức thư một ra xem, phát hiện ngoài bức đầu tiên do Tinh Phi Ngân gửi thì sáu bức còn lại đều từ Tội Lỗi Quá Xá. Cậu ngẫm nghĩ một tí rồi trả lời thư của Tinh Phi Ngân trước. Tội Lỗi Quá Xá tìm cậu có thể là có chuyện đàng hoàng nhưng khả năng lớn hơn là ăn no rửng mỡ. Nhưng Tinh Phi Ngân tìm cậu, nếu không liên quan đến Tội Lỗi Quá Xá thì nhất định là chuyện nghiêm túc.

Tinh Phi Ngân nhanh chóng hồi âm, bảo cậu đứng nguyên tại chỗ, cậu ta lập tức tới ngay.

Quan Miên biết trong game có đạo cụ dùng để tìm kiếm vị trí của đối phương, bởi vì Ám Hắc Đại Công rất thường dùng. Bởi lẽ sau khi nhận thư cậu liền ngồi xuống chờ.

Một lúc sau quả nhiên Tinh Phi Ngân cưỡi thú một sừng từ trên trời đáp xuống, có điều ngồi trên lưng thú không chỉ có mỗi mình Tinh Phi Ngân.

Tội Lỗi Quá Xá không đợi đến lúc thú đáp hẳn đã từ trên cao nhảy xuống, chạy tới trước mặt Quan Miên để oán trách: "Em gửi anh sáu lá thư, anh chẳng thèm trả lời bức nào. Anh í gửi có một lá là anh trả lời liền. Anh đúng là đồ thấy lợi quên nghĩa!"

Quan Miên nói: "Thì ra trong mắt cậu Tinh Phi Ngân chỉ là 'lợi' thôi."

Tội Lỗi Quá Xá sửng sốt, vội vàng nói: "Đương nhiên không phải."

Quan Miên hỏi: "Vậy tôi thấy lợi quên nghĩa hồi nào?"

Tội Lỗi Quá Xá vội chữa lời: "Vậy thì là thấy sắc quên bạn."

Quan Miên nói: "Thật ra cậu đừng nên học Kế toán, cậu nên học Mỹ thuật mới đúng."

Dù biết Quan Miên đang châm biếm mình nhưng Tội Lỗi Quá Xá vẫn không kiềm chế được phải hỏi: "Mắc gì?"

"Bởi vì cả số lẫn chữ đều không hợp với cậu." Quan Miên quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của cậu ta.

Tinh Phi Ngân cất thú một sừng rồi đi tới. Tuy mặt cậu ta vẫn lạnh lùng như thường ngày nhưng Quan Miên thấy được trong mắt cậu ta loáng thoáng chút gì như ngại ngùng và xấu hổ.

Tội Lỗi Quá Xá cũng cảm thấy bầu không khí bắt đầu căng thẳng nên dịch sang đứng bên cạnh Quan Miên, lấy cùi chỏ thúc nhẹ vào tay cậu rồi hỏi: "Có phải anh sống một mình không?"

Quan Miên cau mày hỏi lại: "Phải thì sao? Không phải thì sao?"

"Nếu không phải thì thôi. Nếu phải thì tụi em muốn nhờ anh giúp tí việc." Tội Lỗi Quá Xá chắp tay cầu xin và cười nịnh nọt.

Chuông báo động trong lòng Quan Miên rung lên dữ dội, lông tơ dựng đứng hết cả lên, "Đừng nói cậu muốn tôi nhận nuôi con gì đó nha?"

"Nếu là cho người ở thì sao?" Nụ cười của Tội Lỗi Quá Xá càng sáng chói, "Yên tâm, không phải thú, mà là... người."

Quan Miên nhìn cậu ta rồi lại nhìn Tinh Phi Ngân, chợt hỏi: "Phồn Tinh Hữu Độ?"

Tội Lỗi Quá Xá vỗ vào vai cậu cái bốp, "Không hổ là bạn em, IQ quả nhiên không thua em bao nhiêu, đoán cái là trúng liền. Chuyện là thế này, gần đây Phồn Tinh Hữu Độ gặp chút vấn đề, tạm thời không thể về nhà, vậy nên tụi em muốn hỏi xem có thể ở nhờ nhà anh mấy bữa được không."

Tinh Phi Ngân nói: "Tôi sẽ trả tiền ăn ở."

Tội Lỗi Quá Xá đá cậu ta một cái rồi trừng mắt bảo: "Mộng Xuân là loại người thấy tiền sáng mắt sao hả? Anh xem thường anh í quá!"

Quan Miên từ tốn đáp: "Tôi không phải loại thấy tiền sáng mắt, tôi là loại thấy lợi quên nghĩa, thấy sắc quên bạn."

Tội Lỗi Quá Xá quay lại cười giả lả, "Hì hì, chỉ giỡn tí thôi mà anh ha? Cần gì phải xem là thiệt."

Quan Miên hỏi: "Tức là chuyện ở nhờ cũng là giỡn?"

"Chuyện đó không phải giỡn, là thật. Là chuyện rất nghiêm túc." Tội Lỗi Quá Xá nghiêm mặt, ra vẻ nghiêm túc đến không thể nào nghiêm túc hơn được nữa.

Quan Miên nói: "Nếu tôi nhớ không lầm thì trên đời có một nơi gọi là khách sạn, nếu không thì vẫn còn Sở Cứu trợ."

Tội Lỗi Quá Xá nói: "Nếu đến khách sạn được đương nhiên đã không làm phiền anh. Thật ra những khả năng khác tụi em tính thử hết rồi. Tuy tòa án đã phê duyệt lệnh xin bảo mật thông tin cá nhân của anh ta, đưa lịch sử cuộc gọi, lịch sử dùng thẻ tín dụng và các thông tin có liên quan đến hành tung vào dạng văn kiện bảo mật cấp tỉnh nhưng anh biết ông của anh ta là ai mà, mấy chỗ công cộng như khách sạn chỉ cần ông muốn thì nhất định tìm được."

Tinh Phi Ngân nói: "Ông tôi đã thuê mười thám tử tư đi tìm tung tích của anh tôi."

Tội Lỗi Quá Xá bổ sung: "Loại hàng đầu ấy."

Quan Miên nhìn sang Tinh Phi Ngân và ngờ vực hỏi: "Tại sao ông cậu lại không cấm cậu chơi game?"

Cùi chỏ Tội Lỗi Quá Xá lại len lén thúc vào tay Quan Miên.

Tinh Phi Ngân mặt không chút biểu cảm, đáp: "Huyết thống của mẹ tôi không được gia tộc công nhận nên trong số những người có thể kế thừa gia tộc, tôi đứng thứ sáu."

Quan Miên ngạc nhiên. Theo lời cậu ta thì cậu ta và Phồn Tinh Hữu Độ là cùng cha khác mẹ? Đứng thứ sáu trong danh sách kế thức chẳng khác nào không có quyền kế thừa.

Tội Lỗi Quá Xá lại nói: "Em và Tinh Phi Ngân là bạn học, hồi trước có qua nhà anh í chơi, nghe nói vì vậy mà cả nhà em đã bị theo dõi mấy hôm đấy."

Tinh Phi Ngân rũ mắt nói: "Xin lỗi."

Tội Lỗi Quá Xá nhún vai, "Không sao. Dù sao em cũng chả cảm giác được gì, vẫn thích gì làm nấy như thường thôi. À, chỉ là lúc vào nhà vệ sinh thì cẩn thận hơn tí xíu."

Tinh Phi Ngân nói: "Yên tâm, họ sẽ không rình cậu lúc vào nhà vệ sinh đâu. Tuy họ đều là thám tử tư nhưng trình độ pháp luật không kém luật sư là bao."

Tội Lỗi Quá Xá thở dài, "Vậy được rồi. Anh biết đó, trên mông phải em có một nốt ruồi, mà trên nốt ruồi còn có sợi lông, nhỡ bị chụp được thì biết ngay là người ta đó."

Tinh Phi Ngân nói: "Tôi biết không có nghĩa là cả thế giới đều biết."

Tội Lỗi Quá Xá ngẫm nghĩ rồi gật đầu đáp: "Cũng đúng."

"So với chuyện Phồn Tinh Hữu Độ mất tích, tôi càng hiếu kỳ tại sao cậu ta biết trên mông phải cậu có nốt ruồi?" Quan Miên chợt hỏi.

Hiếm hoi lắm mới thấy Tội Lỗi Quá Xá đỏ mặt, cậu ta khẽ hắng giọng một cái, "Đừng có đổi chủ đề. Ngoài em ra thì Vô Song vốn là lựa chọn thứ hai, nhưng gần đây anh ấy sắp làm đám cưới. Anh cũng biết sức quyến rũ của Phồn Tinh Hữu Độ với con gái đấy, tuy phỏng đoán thế có hơi giống lo trời sập nhưng em thấy nên cảnh giác vẫn hơn. Nhỡ gây rắc rối cho đám cưới của Vô Song thì đúng là ác quá."

Để tránh nghe thêm lời lẽ không hay về Phồn Tinh Hữu Độ từ miệng Tội Lỗi Quá Xá, Tinh Phi Ngân đành chủ động giành lấy quyền phát ngôn: "Nếu không tiện tôi sẽ tìm cách khác."

Tội Lỗi Quá Xá tròn mắt nhìn Quan Miên tỏ vẻ đáng thương.

Quan Miên nheo mắt đánh giá cậu ta, "Nói riêng vài câu đi."

Tội Lỗi Quá Xá lót tót chạy theo.

Tinh Phi Ngân mày cau tít nhưng vẫn nhịn lại.

Hai người đi khoảng bảy tám bước mới dừng lại.

Quan Miên thấp giọng hỏi: "Tôi nhớ trước đây cậu từng gọi Phồn Tinh Hữu Độ là rờ rờ."

Tội Lỗi Quá Xá cười đáp: "Hồi đó khác giờ khác anh."

Quan Miên nói: "Vậy tôi từ chối."

"Được rồi được rồi mà." Tội Lỗi Quá Xá kéo cậu lại, "Chuyện đó thì... Anh biết đấy, em sắp phải thi lại í. Trước giờ thi lại đều nhờ Tinh Phi Ngân giúp em ôn bài để qua được trót lọt. Thì đó, anh hiểu mà."

Quan Miên hỏi: "Nếu tôi từ chối thì sao?"

Tội Lỗi Quá Xá thở dài đáp: "Nhờ anh giúp đỡ là vì anh chỉ là bạn bình thường của Phồn Tinh Hữu Độ, không phải thân lắm, ông nội anh ta chắc sẽ không nghĩ tới anh. Nhưng cũng vì em thấy anh rất đáng tin, không phải loại thấy tiền là bán đứng bạn bè. Thật ra có vài chuyện Tinh Phi Ngân không cho em nói nhưng em thấy nói anh biết vẫn tốt hơn. Ông nội anh ta đã trao giải thưởng năm trăm vạn."

"Ồ..." Quan Miên dài giọng đáp. Tuy nếu xét vật chất xã hội hiện nay đã rất phong phú, các nhu cầu cơ bản nhất của con người bảo đảm sẽ được đáp ứng trên chín mươi chín phẩy bảy phần trăm nhưng nhu cầu của con người tuyệt đối không chỉ dừng lại ở mức sinh lý. Năm trăm vạn với đa số vẫn là một sự cám dỗ khó lòng kháng cự.

"Thật ra ban đầu Tinh Phi Ngân định tìm Bị Thịt Rỗng và Gia Cát Động Minh nhưng anh biết đấy, miệng Bị Thịt Rỗng không được kín cho lắm, còn Gia Cát Động Minh ấy à..." Tuy không nói hết câu nhưng giọng cậu ta lộ rõ vẻ không tin tưởng Gia Cát Động Minh. Xét cho cùng khó trách cậu ta nghĩ vậy, dù sao tất cả chỉ là bạn bè quen trên mạng, có biết mặt đối phương cũng vẫn không biết được trong hiện thực là loại người gì, nếu chỉ dựa vào cảm giác trong game mang lại thì không mấy khách quan. Nếu chẳng phải bạn bè Phồn Tinh Hữu Độ ngoài đời đều nằm trong tầm khống chế của ông anh ta, còn Tinh Phi Ngân và Tội Lỗi Quá Xá lại tốn quá nhiều thời gian cho game nên không tìm được bao người đáng tin ngoài đời thì cả bọn cũng không nghĩ tới Quan Miên.

Quan Miên biết Tinh Phi Ngân không tìm mình không phải bởi không tin mình mà do trước đây cậu ta từng nhiều lần hứa hẹn trước Quan Miên rằng sẽ giải quyết chuyện này, thế nhưng năm lần bảy lượt thất hứa, khó tránh cảm thấy xấu hổ. Cậu nói: "Tôi chỉ có một phòng ngủ, nếu muốn ở thì tốt nhất tự mang túi ngủ tới đi."

Tội Lỗi Quá Xá lấy làm ngạc nhiên hỏi lại: "Anh đồng ý à?"

Quan Miên nói: "Phí ăn ở thu gấp đôi, xem như bồi thường tổn thất tâm lý do bở lỡ năm trăm vạn."

Tội Lỗi Quá Xá nói: "Không thành vấn đề. Tinh Phi Ngân tuy không đào đâu ra năm trăm vạn nhưng cỡ năm, sáu vạn với anh í vẫn thấm tháp gì, anh đừng khách sáo nhé."

Quan Miên nói: "Cậu có phát hiện cậu rất giống phát ngôn viên của Tinh Phi Ngân không?"

Tội Lỗi Quá Xá nói: "Như nhau cả ấy mà."

Quan Miên và Tội Lỗi Quá Xá cùng quay trở về.

Tinh Phi Ngân vừa thấy sắc mặt của Tội Lỗi Quá Xá thì biết ngay chuyện đã thành công, "Anh có thể đưa tôi địa chỉ anh không, tôi sẽ báo với anh tôi."

Quan Miên nói cho cậu ta.

Tinh Phi Ngân ghi lại rồi logout.

Tội Lỗi Quá Xá nói: "Em dẫn anh luyện cấp."

Quan Miên chỉ tay lên trời.

Tội Lỗi Quá Xá nghiêm mặt nói: "Không phải chứ?"

Huyết tinh linh sà xuống lòng bàn tay Quan Miên. Quan Miên mở ra xem thì thấy quả nhiên là lời mời tổ đội của Ám Hắc Đại Công.

Tội Lỗi Quá Xá nói: "Em nghe đồn anh là nguyên lão của công hội mình đúng hông ta."

Quan Miên rụt cái chân vừa thò ra toan bỏ đi lại, hỏi một cách nghiêm túc: "Phồn Tinh Hữu Độ không vào game thì ai trả lương nguyên lão cho tôi?"

"Tinh Phi Ngân!" Tội Lỗi Quá Xá nhanh nhảu đáp. Cậu ta sợ mình chỉ cần trả lời chậm tí xíu là Quan Miên sẽ vỗ cánh sà ngay vào lòng Ám Hắc Đại Công. Nhắc mới nói, chiến thuật quanh co này của Ám Hắc Đại Công quả là lợi hại, khiến người ta muốn đề phòng cũng không đề phòng được. May mà bây giờ Phồn Tinh Hữu Độ dọn tới ở cùng Quan Miên, có anh ta thì Quan Miên dù muốn rút khỏi bang cũng không dễ dàng.

Cuối cùng cậu ta cũng phát hiện hóa ra Phồn Tinh Hữu Độ vẫn có ưu điểm. Đó chính là cảm giác tồn tại khiến người khác phải quan tâm.

Quan Miên và Ám Hắc Đại Công gặp nhau rồi cùng đi tới Công hội Kỵ Sĩ. Từ lúc Quan Miên bỏ nhiệm vụ tới hiện tại chưa hết bốn mươi tám tiếng nên hai người chỉ có thể tiếp tục làm nhiệm vụ của Ám Hắc Đại Công.

Tổng bộ Công hội Kỵ Sĩ nằm tại thành Neal ở Santu.

Từ sau ngày Baute và Vanrell biến thành phế tích, thành Neal bị kẹp giữa hai đế quốc lớn vốn không được mấy ai chú ý bỗng chốc trở thành trung tâm thương nghiệp đứng nhất, nhì Mộng Đại Lục.

Vừa vào thành Neal, hai người lập tức bị chìm trong dòng người, không thể tự chủ mà bị dòng người xô đẩy.

Quan Miên và Ám Hắc Đại Công tự giác để người phía sau đẩy về phía trước, tới trước cửa công hội mới lách khỏi dòng người.

Trong công hội cũng toàn là người với người.

Đủ loại âm thanh tràn ngập đại sảnh công hội. NPC phụ trách tiếp khách chìm giữa biển người, cả đầu cũng không thấy đâu.

Có người đang lớn tiếng hô gọi xếp hàng.

Nhưng từ lúc bước vào tới giờ, cả hàng Quan Miên còn chả thấy đâu chứ đừng nói tìm được đuôi hàng.

Ám Hắc Đại Công cau mày. Rõ ràng anh không quen với những hoàn cảnh xô bồ thế này.

Bên ngoài đột nhiên có một đám người xông vào, vừa vào là ra sức xô đẩy những người bên trong ra, vừa xô đẩy vừa la: "Mấy người đủ chưa hả?"

Một trong số những người bị đẩy chợt thò tay ôm chầm lấy người bên cạnh, người này ôm người kia cứ thế mà thành một hàng dài, chẳng khác nào đã được đinh vào nhau từ trước.

Một người trong đám xông vào la lối: "Nhất Trụ Kình Thiên hèn quá là hèn, có giỏi thì cạnh tranh công bằng, bây giờ che khuất cả NPC không cho người khác làm nhiệm vụ là sao?"

Những người ôm nhau ban nãy đều làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ, chả thèm ngoảnh đầu lại.

"Không biết xẩu hổ, không biết xấu hổ gì hết!" Người xông vào nổi cơn tam bành, "Hôm nay mấy người còn không chịu thôi thì công hội bọn tôi sẽ khiêu chiến với Nhất Trụ Kình Thiên!"

Những người đó không buồn nhúc nhích.

Người vừa nổi giận đang định nói tiếp thì nhìn thấy một thanh niên áo đen khá quen mặt đang chen lên trước.

"Chuyện gì?" Ám Hắc Đại Công hỏi.

Người đó quan sát anh vài lần rồi nói: "Anh là..."

Ám Hắc Đại Công gật đầu: "Là tôi."

...

Người nọ nghĩ thầm, tôi còn chưa nhớ ra anh là ai, làm sao anh biết tôi đang muốn nói ai chứ? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nhìn thấy phong thái và vẻ mặt tràn đầy tự tin của Ám Hắc Đại Công, gã biết chắc anh là một cao thủ trong game, vì vậy bèn muốn kéo anh sang phe mình. Gã cao giọng hỏi: "Các anh có phải cũng tới làm nhiệm vụ không?"

Ám Hắc Đại Công gật đầu đáp: "Ừ."

Người nọ lại nói: "Vậy các anh phải tìm cách đẩy họ ra mới làm được."

Quan Miên hỏi: "Họ là người của Nhất Trụ Kình Thiên?"

Người nọ đáp: "Đúng. Vì không để công hội khác làm nhiệm vụ, bọn họ chặn ở đây đã ba, bốn ngày rồi!"

Ám Hắc Đại Công hỏi: "Vậy anh là người công hội nào?"

Người nọ đáp: "Hắc Diệu Thạch. Tôi là phân hội trưởng của Santu, Liệt Phong. Xin hỏi các anh thuộc công hội nào?"

Ám Hắc Đại Công đáp: "Tôi là Ám Hắc Đại Công."

"..." Liệt Phong vừa khẩn trương vừa hớn hở, chỉ vào đám người đang dính lấy nhau nọ và nói: "A, Đại Công, bọn họ dùng chiêu đó để ngăn không cho tụi tôi làm nhiệm vụ!"

Quan Miên nhìn sang Ám Hắc Đại Công.

Ám Hắc Đại Công lấy huyết tinh linh ra nhanh chóng viết một bức thư gửi đi.

Liệt Phong nói: "Có phải Đại Công chuẩn bị gọi người đến đánh Nhất Trụ Kình Thiên không? Có yêu cầu gì cứ nói một tiếng, bọn tôi nhất định sẽ dốc hết sức để phối hợp."

Một lúc sau, hai huyết tinh linh bay tới.

Một con đậu vào tay Ám Hắc Đại Công, một con đậu trên mình một trong số những kẻ kia.

Ám Hắc Đại Công nhìn lướt một cái rồi ném thư xuống đất.

Liệt Phong tò mò gần chết về nội dung bức thư nhưng lại không có gan nhặt thư lên ngay trước mặt Ám Hắc Đại Công, vì vậy chỉ đành nhìn nó biến mất.

Người nhận được thư xem xong thì nhìn về phía Ám Hắc Đại Công, "Xin hỏi anh là Ám Hắc Đại Công phải không?"

Ám Hắc Đại Công đáp: "Phải."

"Mời vào." Người đó nói.

Liệt Phong trợn to hai mắt nhìn vòng người tách ra thành một con đường.

Ám Hắc Đại Công cùng Quan Miên ung dung bước vào, sau đó vòng người lập tức khép lại.

Cổ họng Liệt Phong như bị chẹn lại, muốn gọi lại không gọi được thành tiếng, chỉ đành trơ mắt nhìn bóng dáng Ám Hắc Đại Công biến mất giữa biển người.

Quan Miên thấp giọng hỏi: "Công hội Hắc Diệu Thạch chẳng phải là liên minh của các anh sao? Làm vậy có hơi đểu không nhỉ?"

Ám Hắc Đại Công đáp: "Nói chính xác là tôi từng gặp anh ta vài lần trong hiện thực, Lòng Son thấy cần thiết nên phải qua lại vậy thôi."

Quan Miên im lặng mỉm cười.

Hoặc có lẽ trong mắt của anh, dù là Hắc Diệu Thạch hay Nhất Trụ Kình Thiên đều không đáng nhắc tới, vì vậy anh chả buồn ra tay với Nhất Trụ Kình Thiên hay trợ giúp Hắc Diệu Thạch.

"Lá thư hồi này gửi cho Nhất Trụ Kình Thiên à?" Cậu hỏi.

Ám Hắc Đại Công đáp: "Vạn Thọ Vô Cương."

Quan Miên ngẩn người, lúc này mới nhớ ra Vạn Thọ Vô Cương là nguyên lão của Nhất Trụ Kình Thiên, lần trước từng ra mặt trong cuộc gặp gỡ của sáu công hội lớn lần trước. So với một Nhất Trụ Kình Thiên gian manh xảo quyệt, Vạn Thọ Vô Cương quả thật đơn thuần hơn nhiều.

Đến trước mặt NPC, Ám Hắc Đại Công lấy thư giới thiệu ra giao nhiệm vụ, sau đó nhận về một nhiệm vụ tên Thí Luyện Sơ Cấp Của Hoàng Đế.

Lệnh của hoàng đế là biến kiến trúc các thành thị trong cả Mộng Đại Lục về lại thời đại của Ciro I. Nội dung cụ thể của nhiệm vụ thì phải tìm được người đó mới biết.

Quan Miên cau mày bảo: "Nếu anh nhận nhiệm vụ theo level của mình thì Ciro I có lẽ đang ở trong hoàng cung tại Vanrell, giờ hoàng cung không còn, mình đi đâu tìm cậu ta?"

Ám Hắc Đại Công đáp: "Lấy sự tỉ mỉ trong thiết kế của Mộng Đại Lục mà xét thì không thể nào còn bug. Nhất định sẽ tìm thấy."

Hai người đi ra ngoài.

Liệt Phong dẫn người đứng sang một bên, nhìn thấy hai người bước ra thì tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Ám Hắc Đại Công quay đầu nhìn gã một cái và nói: "Thay tôi gửi lời chào tới Diệu Minh. Công hội có việc gì thì bảo anh ta liên lạc với Lòng Son."

Sắc mặt của Liệt Phong bấy giờ mới khá hơn đôi chút.

Bước ra khỏi Công hội Kỵ Sĩ, một lần nữa nhìn thấy người qua lại trên đường, cả hai chợt cảm giác dòng người không quá đông đúc như ban nãy.

Một tiểu tinh linh sà xuống đậu trên vai Quan Miên.

Cậu mở thư ra xem, là Bản Chất Minh Mẫn gửi đến: Người đó có tới gây rắc rối không?

Quan Miên ngẩn ra một lúc mới nhớ tới chàng thanh niên bạn trai của Mimi. Nói thật thì nếu anh ta không nhắc, cậu gần như đã quên mất chuyện đó. Cậu cất thư vào rồi lấy báo ra.

"Có việc à?" Ám Hắc Đại Công hỏi.

Quan Miên đáp: "Xem xem có ai muốn quyết đấu không ấy mà."

Thanh niên thứ ba xuất hiện trong đám người hôm trước không hề để lại câu nào trên báo. Gã chẳng khác nào mấy tên trong phim ảnh hồi xưa thích nói, "Có giỏi thì nhà ngươi đừng có đi!", sau đó tự mình co giò bỏ chạy như bay.

Ám Hắc Đại Công và Quan Miên cùng nhau trở về Vanrell.

Tuy sau ngày Vanrell trở thành đống đổ nát, Ciro I đã rời khỏi thành này nhưng nếu nhiệm vụ đã cần sự xuất hiện của cậu ta thì nhất định sẽ có manh mối về sự trở về của cậu ta. Tìm kiếm tin tức của Ciro I từ nơi cuối cùng nhìn thấy cậu ta là phương pháp sáng suốt cũng như nhanh nhất.

Như tin tức lần trước Quan Miên nhận được, tường thành của Vanrell đã được xây lại, thậm chí còn có phần nguy nga hơn xưa.

Ngồi trên lưng rồng có cánh từ trên không trung nhìn xuống, Vanrell hệt như một bàn cờ, đẹp đẽ, tinh tế mà lại không thiếu phần phức tạp.

Rồng có cánh đáp xuống ở góc thành, chung quanh không có một ai.

Quan Miên đặt chân xuống đất, phát hiện mặt đất được lót bằng gạch xanh, "Các anh dùng gạch xanh để lót à?"

Ám Hắc Đại Công cất rồng có cánh đi, đáp: "Một số nơi." Anh ngừng lại đôi chút rồi mỉm cười nói với Quan Miên: "Có cần tôi cung cấp bản vẽ khác chi tiết hơn không?"

Quan Miên đáp: "Công hội có một người tên Bị Thịt Rỗng, cậu ấy cảm thấy rất hứng thú với thành phố của các anh."

Ám Hắc Đại Công cười hỏi: "Đằng ấy thì sao?"

Quan Miên đáp: "Từ góc độ của đối thủ mà nói thì cũng rất đáng để xem trọng."

"Vậy đúng là thật vinh hạnh." Ám Hắc Đại Công lại nói: "Tôi có thể dẫn đằng ấy đi vòng vòng xem thử."

Nếu lão đại của công hội đối phương đã rộng lượng như vậy, Quan Miên đương nhiên cũng chẳng cần từ chối làm gì.

Hai người dọc theo tường thành đi đến vị trí đang thi công.

Xét về mặt xây thành, Công hội Đế Diệu nhìn xa trông rộng hơn Công hội Tinh Nguyệt khá nhiều. Từ lúc bắt đầu bọn họ đã chuẩn bị xử lý đống đổ nát, xây lại thành mới, một lèo hoàn thành nhiệm vụ xây thành. Chính vì vậy Đệ Nhất Thôn Trang của Tinh Nguyệt mới hoàn thành mà không phải chịu áp lực cùng cạnh tranh quá lớn. Có điều tuy Tinh Nguyệt có được Đệ Nhất Thôn Trang nhưng trong nhiệm vụ xây thành, Tinh Nguyệt thật ra chậm hơn Đế Diệu một bước lớn. Đệ Nhất Thôn Trang giờ đây trở thành nhiệm vụ phụ, tuy trong tương lai xa tuyệt đối vẫn hữu dụng nhưng nếu trong tương lai gần, nhiệm vụ Đệ Nhất Tiểu Trấn, Đệ Nhất Thành chỉ sợ đều đã nằm gọn trong tay Đế Diệu.

Đi khoảng mười phút, cậu nhìn thấy đỉnh nhọn của một tòa giáo đường xa tít tắp, dù chưa thấy rõ hình dáng của nó nhưng đã có thể nhận ra quy mô hoành tráng, khí thế hùng vĩ.

Hai người đi thêm một đoạn nữa, giáo đường cuối cùng cũng hiện rõ quá nửa.

Nóc giáo đường một màu đen thuần, dưới ánh mặt trời trông càng bắt mắt.

Quan Miên nửa đùa nửa thật nhìn Ám Hắc Đại Công và bảo: "Tôi nhớ anh là long kỵ sĩ."

Ám Hắc Đại Công bật cười, "Xây thần điện trước là ý tưởng của nhà thiết kế, tuyệt đối không có liên quan gì tới ID của tôi."

Quan Miên đáp: "Ồ?"

Ám Hắc Đại Công lại bổ sung: "Nhưng về phần nhà thiết kế rốt cuộc có cảm thấy có liên quan tới ID của tôi hay không thì tôi không biết."

Quan Miên nói: "Luật pháp hiện hành quy định, tất cả nhân viên công vụ từ lúc gia nhập bộ phận thực thi pháp luật cho tới ngày rời khỏi bộ phận thực thi pháp luật đều phải bảo trì tuyệt đối lòng cảnh giác cao độ, nhận hối lộ trong tình trạng không hay biết cùng tội với ngộ sát."

Ám Hắc Đại Công đáp: "Tiêu chí để xem xét đánh giá một người có nhận hối lộ hay không chẳng phải dựa trên cơ sở anh ta có nhận được lợi ích hay không hay sao?"

Quan Miên đáp: "Lợi ích bao gồm cả thể xác và tinh thần."

Ám Hắc Đại Công nói: "Đằng ấy cảm thấy tôi nhìn thấy nóc giáo đường màu đen sẽ sung sướng về mặt tinh thần à?"

Quan Miên đáp: "Nếu xét cả về cảm giác thành tựu và cảm giác tồn tại thì rất có khả năng."

Ám Hắc Đại Công cười đáp: "Nếu là vậy thì đằng ấy bây giờ đang đưa hối lộ cho tôi đấy."

Quan Miên cau mày.

Ám Hắc Đại Công nói: "Cảm giác thành tựu vẫn chưa, cảm giác tồn tại có chút chút, chủ yếu là cảm giác thỏa mãn."

Quan Miên hỏi: "Cứ như ăn tiệc ấy hả?"

Ám Hắc Đại Công nhìn chằm chằm vào cậu bằng ánh mắt đầy ẩn ý, "Hiển nhiên là vẫn chưa tới miệng."

Không trung vang lên tiếng vỗ cánh. Một tiểu tinh linh đậu lên vai Quan Miên.

Ám Hắc Đại Công hỏi: "Gần đây đằng ấy bận lắm à?"

Quan Miên nhận lấy thư từ tay tiểu tinh linh, thờ ơ đáp: "Tôi cũng mới biết tôi dạo gần đây bận vậy đấy chứ."

Người gửi là Tinh Phi Ngân, viết thư thông báo cho cậu biết khoảng mười phút sau Phồn Tinh Hữu Độ sẽ đến trước cửa nhà cậu.

Quan Miên gấp thư lại nhét vào túi, "Tôi phải logout."

Ám Hắc Đại Công hỏi: "Tối có lên không?"

Quan Miên đáp: "Để xem đã."

Ám Hắc Đại Công lấy làm kinh ngạc. Từ sau ngày quen biết Quan Miên, anh quan sát thấy thời gian biểu của cậu rất có quy luật. Nói thẳng ra thì ngoài thời gian ăn ngủ nghỉ, phần lớn thời gian của cậu đều dành cho game. Hôm nay vừa nhận thư, vừa tra báo và lại logout giữa chừng, vậy tức là đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là anh không phải loại người thích soi mói chuyện cá nhân của người khác. "Nếu có việc thì đằng ấy biết nên tìm tôi ở đâu rồi đấy."

Quan Miên vỗ vai anh, kéo bảng điều khiển ra logout.

Ám Hắc Đại Công nhìn cậu biến mất, sau đó lại nhìn vai mình, khóe miệng khẽ nhoẻn lên thật nhẹ.

Về đến hiện thực, Quan Miên nhanh chóng bay khỏi buồng game, mở máy lọc không khí, máy hút bụi tự động, máy đa chức năng tẩy rửa và hong khô cửa sổ... Sau đó cậu lấy hết quần áo đã giặt sạch trong máy giặt ra gấp thành từng chồng ngay ngắn rồi xếp vào tủ quần áo.

Bảy phút sau, máy lọc không khí hoàn thành nhiệm vụ, máy tẩy rửa và hong khô cửa sổ hoàn thành nhiệm vụ, máy hút bụi ở phòng khách cũng hoàn thành nhiệm vụ.

Quan Miên đá máy hút bụi vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.

Khoảng một phút sau, chuông cửa vang lên.

Máy thu hình gắn cạnh cửa hiện lên khuôn mặt của người đứng ngoài. Phồn Tinh Hữu Độ như biết cậu đang nhìn nên khẽ nhoẻn miệng cười, tay giơ lên một bó hoa cẩm chướng.

Quan Miên mở cửa ra.

Phồn Tinh Hữu Độ giao bó hoa trong tay cho cậu, "Thật xin lỗi, làm phiền cậu nhiều quá."

Quan Miên nhận lấy bó hoa rồi đứng né qua một bên, "Lời xin lỗi cùng bó hoa đều không được xem như nguyên nhân giảm tiền thuê đâu."

Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười bước vào, "Cậu có thể xem như nguyên nhân để tăng tiền thuê."

Quan Miên đáp: "Tôi sẽ cân nhắc."

Trên lưng Phồn Tinh Hữu Độ đeo một cái túi to.

Quan Miên hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Đường nhìn của Phồn Tinh Hữu Độ vờ như vô ý liếc qua cánh cửa phòng ngủ đang khép chặt, anh ta mỉm cười đáp: "Chưa."

Quan Miên nói: "Nhà bếp bên kia, mời tự nhiên."

"Được." Phồn Tinh Hữu Độ tháo túi xuống nhét vào hộc tủ, sau đó xắn tay áo lên và bước vào bếp.

Đợi đến khi bóng anh ta khuất hẳn vào trong bếp, Quan Miên mới mở cửa phòng ngủ ra bước vào rồi tắt cái máy hút bụi tự động đang chạy lung tung khắp phòng đi.

"Tôi định nấu mì, có cần nấu cho cậu một phần luôn không?" Phồn Tinh Hữu Độ đứng trước cửa bếp hỏi vọng ra.

Quan Miên cất máy hút bụi vào, phủi tay đáp: "Đừng cho gừng, hành, tỏi."

"Được." Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười quay vào bếp.

Quan Miên thuận tay tìm một tách uống trà cỡ lớn cắm hoa vào, sau đó để đại lên bàn ăn.

Phồn Tinh Hữu Độ nhanh chóng bưng hai tô mì ra. Trời sinh anh ta có một loại khí chất ung dung, dù có đang trong tình cảnh ăn nhờ ở đậu khá xấu hổ nhưng vẫn khó lòng nhận ra sự thiếu tự nhiên từ anh ta. Anh ta đặt tô lên bàn, ngắm hoa một chốc rồi nói: "Tôi nên mua một lọ hoa mới đúng."

Quan Miên nói: "Hoa rồi sẽ héo, không biến thành điểm kinh nghiệm được."

Phồn Tinh Hữu Độ cười đáp: "Cậu thích game lắm à?"

Quan Miên đáp: "Thích là cách nói rất tương đối. Trước mắt mà nói thì đúng." Cậu không biết mình sẽ thích được bao lâu, có lẽ cho tới khi Kim Vũ Trụ xuất hiện cũng nên.

"Mì thế nào?" Phồn Tinh Hữu Độ hỏi.

Quan Miên đáp: "Thơm ngon hơn mì thường."

Phồn Tinh Hữu Độ nói: "Tôi cho thêm nhiều bột ngọt một tí."

Đũa của Quan Miên hơi khựng lại, "Máy chế biến thức ăn trong bếp là căn cứ theo nhu cầu cân bằng dinh dưỡng mà nấu."

Phồn Tinh Hữu Độ đáp: "Khẩu vị và dinh dưỡng cũng có lúc xung đột với nhau."

Quan Miên nói: "Tôi vốn đã quen với khẩu vị các loại thức ăn cân bằng dinh dưỡng."

Phồn Tinh Hữu Độ nói: "Thay đổi tuyệt đối không phải chuyện khó khăn gì."

"Anh luôn như vậy sao?"

"Hả?"

Quan Miên nói: "Thích dùng những phương pháp lặng lẽ để thực hiện cái gọi là thay đổi."

Phồn Tinh Hữu Độ nuốt chỗ mì trong miệng xuống rồi cười nhạt đáp: "Cậu có thể xem như tôi là một người không thích xung đột nhưng lại rất có chính kiến. Đây là lời chủ nhiệm lớp cấp ba của tôi đánh giá về tôi."

Quan Miên hỏi: "Nói đơn giản chính là làm theo ý mình."

Phồn Tinh Hữu Độ đáp: "Cứ xem như thỏa hiệp theo cách của mình."

Phồn Tinh Hữu Độ là một người rất biết cách nói chuyện. Dù hai bên có bất đồng quan điểm chăng nữa thì trong lúc trò chuyện, anh ta cũng không để đối phương cảm thấy giận dữ mâu thuẫn. Quan Miên cúi đầu nhìn cái bóng của mình phản chiếu lờ mờ trong tô mì rồi nuốt cả mì lẫn lời định nói tiếp xuống bụng.

Mỗi người đều có quan điểm khác nhau về cuộc sống. Thuyết phục một người tư tưởng trong đầu khác với mình mà chịu ngoài miệng chấp nhận quan điểm của mình thực tế là việc chẳng có ý nghĩa. Bởi vì chỉ cần bạn xoay lưng đi, quan điểm của bạn sẽ như nước chảy bèo trôi, tư tưởng chính của người đó vẫn chỉ là tư tưởng cũ đã cắm rễ trong đầu người đó từ đời nào.

Advertisements


Ăn mì xong, Quan Miên giới thiệu sơ về nhà cửa cho Phồn Tinh Hữu Độ.

Thật ra trong xã hội hiện tại, ngoài những bậc giàu có thuộc hàng đẳng cấp có lối sống hưởng thụ xa hoa, cuộc sống của phần lớn mọi người đều khá giống nhau. Diện tích nhà cửa, phòng ốc, đồ điện gia dụng, hoàn cảnh, không gian đều có tiêu chuẩn nghiêm ngặt do chính phủ đặt ra. Trải qua mấy chục năm của hai thời kỳ Lộn-xộn và Phản-lộn-xộn, xã hội hiện nay trên cơ bản đã thống nhất được một mức sinh hoạt tiêu chuẩn, vì vậy nếu bảo chuyển nhà thật ra chỉ là thay đổi không gian và thiết kế, không ảnh hưởng mấy tới cách sống của người dân.

Quan Miên vào phòng dọn tủ quần áo treo tường vào để Phồn Tinh Hữu Độ có đủ chỗ đặt túi ngủ.

Túi ngủ của Phồn Tinh Hữu Độ đương nhiên không phải là túi ngủ du lịch bình thường.

Quan Miên thấy anh ta lấy hai miếng dưỡng sinh đặt vào trong túi ngủ, sau đó dẫn ống vào phòng tắm để lấy nước.

Mở túi bên hông của ba lô ra còn có một buồng game đơn giản. Cũng như tai nghe có loại đút sâu vào tai, có loại đeo ngược sau gáy, buồng game di động này được thiết kế nhằm vào những game thủ hay phải đi công tác thường xuyên, thế nhưng vì con chíp nhỏ, phóng xạ lại nhiều, chỉ có thể sử dụng trong một khoảng thời gian ngắn, dùng hai tiếng liền sẽ bị cưỡng chế đăng xuất. Dù vậy nhưng với rất nhiều người, đây vẫn được xem là xa xỉ phẩm.

Quan Miên nhớ giá của nó đắt gấp mười lần giá buồng đứng, thời gian bảo hành cũng chỉ bằng một phần ba.

Túi ngủ phát ra tiếng tút tút.

Phồn Tinh Hữu Độ khóa vòi nước, lúc anh ta bước ra khỏi nhà tắm thì túi ngủ đã biến thành một chiếc giường nước trông còn hoành tráng hơn giường của Quan Miên. "Tôi hơi mệt, cậu không ngại tôi tắm một cái rồi ngủ trưa chốc lát chứ."

"Đương nhiên là không." Quan Miên đứng dậy, xoay người bước ra khỏi phòng ngủ rồi đóng cửa lại.

Nhìn cánh cửa được mình khép chặt, cậu phát hiện dường như cậu đã suy nghĩ quá đơn giản về việc ở chung nhà. Cậu và Phồn Tinh Hữu Độ dù sao vẫn chưa quen thân tới mức chuyện gì cũng có thể kể với nhau, vì vậy việc cùng chia sẻ một mái nhà thế này với cậu mà nói cũng khá áp lực.

Một loại áp lực do phải từ bỏ không gian độc lập, riêng tư và phải chia sẻ không gian chật hẹp với người khác.

Chân cậu theo thói quen đi thẳng tới buồng game nhưng Quan Miên không bước vào mà lại đổi hướng đi sang phòng sách.

Ánh mặt trời ngoài khung cửa sổ hắt lên chiếc bàn vi tính, bóng nắng nhảy nhót lập lòe vui mắt.

Từ sau ngày đắm chìm vào game, thời gian cậu sử dụng máy tính mỗi lúc một ít. Nhất là thời gian gần đây vì công hội có quá nhiều chuyện cần giải quyết, cậu logout xong là đi ngủ ngay, máy tính dường như đã trở thành vật để trang trí.

Bật máy lên xong, cậu phát hiện không ngờ có một email gửi tới cho mình.

Trái tim đang bình ổn bỗng nảy mạnh lên mấy nhịp.

Mở thư ra xem thì quả nhiên đúng là từ người quen gửi cho: A Trụ.

Bức thư lần này gửi tới từ ba hôm trước, trong thư có để lại địa chỉ: "Trại giam Trường Phong thành phố BB". Không biết là tình cờ hay cố ý mà tên của bốn trại giam lớn trong cả nước đều đó chữ "Phong".

Cậu cố kiềm chế cảm xúc mở thư ra xem:

"He he, tao biết bây giờ tâm trạng của mày chắc chắn đang rất kích động, nhất định mày rất nhớ anh chàng đẹp trai siêu cấp vô địch đứng đầu vũ trụ tao đây. Tâm trạng này của mày tao hiểu lắm, dù gì mỗi lần soi gương tâm trạng của tao thỉnh thoảng cũng sẽ mất bình tĩnh như được gặp thần tượng vậy. Nhưng mà nỗi nhớ của mày nhanh chóng sẽ nguôi thôi, bởi vì nếu mọi chuyện suôn sẻ, qua vài tháng nữa tụi mình có thể gặp lại nhau rồi.

Đọc đến đây chắc mày muốn biết 'mọi chuyện' là những chuyện gì đúng không. Ha ha, thật ra cũng chả có gì, chỉ là giảm hình phạt thôi. Để được vào tù, tao cố ý không mang theo bằng lái cá nhân, lại cố ý để cảnh sát bắt, nào ngờ quan toà tưởng tao biết luật mà vẫn phạm luật, chủ quan cho rằng là cố tình phạm tội nên tội khá nặng, phán tao hai năm. Xỉu luôn. Giờ còn chưa được hai tháng nữa đó. Ôi, may mà tao mời được một luật sư rất khéo ăn nói để kháng án, đại khái là nếu thành công sẽ giảm xuống còn sáu tháng. Vậy bốn tháng sau là tụi mình được gặp mặt rồi.

Thôi không tám nhảm nữa, trước khi tao ra tù, mày tuyệt đối không được đến thăm tao nhé. Cũng đừng dùng bất cứ cách nào nghe ngóng tin tức của tao. Bề ngoài có vẻ như tao đã thoát khỏi bọn chúng nhưng trực giác nói tao biết chúng vẫn đang tìm kiếm tung tích của tao. Cẩn thận là trên hết.

Cuối cùng... Mi gió phát nào!"

Đọc xong thư, Quan Miên thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Gần đây cậu đâm đầu vào game một phần là bởi ngoài đời chẳng có gì làm, một phần là bởi không muốn nghĩ đến chuyện trong hiện thực.

Thư của Kim Vũ Trụ làm tâm trạng cậu từ u ám như mây đen chuyển sang trời quang mây tạnh. Bốn tháng với một cậu học sinh chỉ bằng một học kỳ, còn với cậu thì chưa bằng một nửa thời gian thi hành án, cũng chả phải tương lai xa xôi gì lắm.

Cậu đọc đi đọc lại bức thư mấy lần rồi mới tiếc nuối tắt máy, tiện thể mở ti vi xem phim truyền hình dài tập để ổn định lại tâm trạng của mình.

Chỉ vậy thôi mà thoáng cái trời đã về chiều.

Đến tối, cậu chủ động xuống bếp chuẩn bị bữa tối.

Lúc Phồn Tinh Hữu Độ ra khỏi phòng ngủ, cậu đã chuẩn bị cơm nước đâu đó xong xuôi.

Có lẽ thời gian một buổi chiều đã giúp hai người dần dần chấp nhận sự thật về việc cùng sống chung dưới một mái nhà, vì vậy hiện tại không còn tình trạng cố gắng tìm chuyện để nói mà thay vào là một bữa ăn khá hài hòa, ăn xong thì cùng nhau mang bát đũa thả vào máy rửa chén tự động.

Quan Miên hỏi: "Tối anh có vào game không?"

Phồn Tinh Hữu Độ đáp: "Vào một lát chào hỏi bọn nhỏ."

Quan Miên gật đầu, cậu biết người anh ta nhắc tới là Tinh Phi Ngân. Game online đa chiều khác với internet, trong game cho phép tìm kiếm vị trí đối phương. Và dù có gặp mặt trong game thì cũng chỉ dừng lại ở gặp mặt mà thôi. Nếu đối phương muốn logout thì bên còn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ không thể làm gì khác. Vì vậy Phồn Tinh Hữu Độ dù có vào game cũng sẽ không bị bại lộ hành tung.

Hai người một trong phòng sách, một trong phòng ngủ lên game.

Vào game, Quan Miên phát hiện mình đang đứng một mình ở ngay giữa trung tâm Vanrell. Cậu gửi thư báo cho Ám Hắc Đại Công biết mình đang online rồi ra khỏi thành.

Số thành viên Công hội Đế Diệu đang lên mạng rất nhiều, một nguyên lão của Tinh Nguyệt như cậu đường hoàng dạo trên đường phố Vanrell thu hút sự chú ý của không ít kẻ.

Sau khi được chào hỏi bằng mắt mấy chục lần, cuối cùng cũng có hai người không nhịn được bước ra trước mặt cậu.

"Có phải anh tới đây lấy tin tình báo không thế?" Vừa gặp mặt đối phương đã ra oai và hỏi.

Bạn cậu ta mỉm cười với Quan Miên, "Gần đây cậu ấy đau bụng kinh nên tâm trạng không tốt."

Như Quan Miên dự đoán, đối phương lập tức xù lông, "Tuyết Lý Hống, anh nói ai đau bụng kinh?"

Hai người đến bắt chuyện đương nhiên là Bách Chiến Bách Thắng và Tuyết Lý Hống.

Tuyết Lý Hống hỏi: "Mỗi tháng em có kinh nguyệt không?"

Bách Chiến Bách Thắng nổi cáu gắt lên: "Bố đây manly hàng thật giá thật bao xài nhá! Anh bảo tôi có kinh không hử?"

Tuyết Lý Hống đáp: "Đúng rồi đó. Bởi mới nói đau bụng kinh đương nhiên không phải em rồi."

"..." Bách Chiến Bách Thắng cảm thấy mình vừa bị lừa vào tròng.

Tuyết Lý Hống dỗ xong cậu ta thì quay sang tiếp tục trò chuyện cùng Quan Miên, "Sao cậu lại ở đây?"

Quan Miên đáp: "Làm nhiệm vụ chung với Đại Công."

Bách Chiến Bách Thắng lại chồm tới, "Anh và Đại Công quan hệ thân vậy từ khi nào thế?"

"Quan hệ của chúng tôi vẫn luôn rất tốt." Ám Hắc Đại Công bước tới từ phía sau cậu ta.

Theo bản năng, Bách Chiến Bách Thắng đang đứng kiểu cà lơ phất phơ bỗng đổi ngay thành khúm núm, lễ độ.

Tay Ám Hắc Đại Công đặt lên vai Quan Miên một cách tự nhiên, anh quay sang bảo với Bách Chiến Bách Thắng và Tuyết Lý Hống: "Bọn tôi đi làm nhiệm vụ, hai người cứ tiếp tục."

"Được."

Tuyết Lý Hống tươi cười nhìn hai người bước ngang qua họ rồi đi xa dần.

Bách Chiến Bách Thắng gặm nắm tay.

"Em không sao chứ hả?" Tuyết Lý Hống bất đắc dĩ nhìn nước bọt dính trên nắm tay Bách Chiến Bách Thắng. Tuy biết là đang ở trong game, cũng biết rằng là giả thôi nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn cảm giác có hơi quái lạ.

Bách Chiến Bách Thắng nói: "Tại sao Ám Hắc Đại Công rõ ràng là công hội tụi mình mà lại đối xử tốt với Mộng Xuân Không Tỉnh vậy chứ."

Tuyết Lý Hống giải thoát nắm tay khỏi miệng cậu ta, "Trên đời này có một từ gọi là 'hợp gu' đấy."

Bách Chiến Bách Thắng nói: "Công hội chúng ta từ trên xuống dưới lắm người đến thế mà sao chả thấy Đại Công 'hợp gu' với ai."

Tuyết Lý Hống đáp: "Bởi vì còn có một từ gọi là 'với không tới'."

Ám Hắc Đại Công nói: "Tôi đã tìm thấy manh mối rồi."

Thật ra muốn tìm manh mối cũng không quá khó. Sau ngày Vanrell sụp đổ, cả thành phố còn lại toàn game thủ, giờ đây đột nhiên xuất hiện một NPC đúng là muốn thu hút sự chú bao nhiêu là thu hút được bấy nhiêu. "Có điều chúng ta phải càn phó bản trước, sau đó thu thập bảy sợi râu vàng của Huyết Vu Giả."

Quan Miên hỏi: "Phó bản gì?"

"Phó bản đội ngũ, level không cao, dễ lắm." Làm nhiệm vụ thì Ám Hắc Đại Công là tay mơ nhưng càn phó bản và cày level anh lại tay lão luyện trong đám lão luyện. Nhiệm vụ như thu thập bảy sợi râu vàng của Huyết Vu Giả chỉ cần một mình anh làm cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #1x1#đam