Chương 2
[...] : Video được phát hoặc văn bản được chiếu
"..." : Lời đối thoại giữa nhân vật
'...' : Suy nghĩ của nhân vật
⊹⊹⊹
"Nào, các con của ta, đã hết giờ giải lao rồi. Ta mong các con sẽ có một trải nghiệm vui vẻ, giờ thì bắt đầu thôi."
Thần Chết vỗ tay, cười khanh khách mặc kệ lời chửi rủa của Cage.
Một lần nữa, Taylor phải can ngăn cô bạn thân nóng nảy của mình.
Chương 221: Đừng lo (2)
[Cale phớt lờ Đá tảng Vĩ đại và tên háu ăn. Hắn nắm chặt và rồi buông nắm đấm.
'Dùng nó thôi.'
Hắn quyết định sử dụng Sấm sét rực lửa. Những tia sét có xu hướng mạnh hơn nhiều so với nước. Đó là lý do vì sao hắn cần nó để phá hủy tia sét của gã pháp sư.
Hắn không thể chỉ lùi lại rồi đứng yên quan sát người khác bị thương trong vô dụng.
Xẹt, xẹtt.
Sét rực lửa bắt đầu xoay kịch liệt trong tay của Cale.
Cùng lúc đó, bầu trời cũng gầm thét trên đầu hắn.]
"Sức mạnh cổ đại thực sự rất đáng sợ."
Harol không khỏi kinh hãi trước những tia sét rực lửa mạnh mẽ đó.
"Ờm...Sức mạnh cổ đại có thể nói chuyện được sao??"
Bud thắc mắc. Đồng thời, gã cũng đang cố gắng gọi cho sức mạnh cổ đại của mình để xem nó biết nói không.
"Ta không rõ, nhưng có vẻ đây không phải là điều gì xấu."
Eruhaben lắc đầu tỏ vẻ không biết.
'Liệu Cale-nim sẽ không ho ra máu hoặc ngất xỉu chứ?'
Jack lo lắng nghĩ.
["Hahaha! Lâu rồi ta mới thấy một con người thú vị như thế này đấy!"
Gã pháp sư với mái tóc vàng bạch kim né aura đen trong khi tiếp tục cười. Gã ta không thể ngưng được.
Choi Han đang lao về phía gã với đôi mắt đỏ ngầu cho dù cậu bị thương khắp cơ thể. Đã từ lâu gã chưa thấy ai hành động như vậy!
'Aura hỗn loạn thật!'
Gã ta có thể thấy aura đen đang bắn ra nhiều phía.
Luồng aura hỗn loạn này thật sự điên cuồng, như để thể hiện rằng aura điềm tĩnh và yên bình từ trước đều là giả dối.
Đồng thời nó cũng mang đến một cảm giác hoang dại.
"Ngươi vừa mới đeo mặt nạ!"
Choi Han đã tháo mặt nạ, thứ được lột bỏ không chỉ vạch trần vẻ ngoài đĩnh đạc như một vị quý tộc và hiệp sĩ của cậu mà đồng thời còn khiến cậu quay về bản ngã hoang dã. Cậu như một con thú chưa được thuần hóa, trong mắt không thấy gì khác ngoài miếng mồi của nó.
Tuy nhiên, gã pháp sư lại cười khẩy trước con thú hoang dại đó.
"Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể đánh bại ta? Thú vị thật!"
Con thú man rợ kia, chắc cậu là bậc thầy kiếm thuật mạnh nhất loài người, một tên nhóc được sinh ra với vô số tài năng. Vì lý do đó, loại thú hoang này chắc chắn chưa từng gặp đối thủ mạnh một cách áp đảo như gã ta.
Đây là những gì gã đang nghĩ.
"Ai nói ngươi sẽ thắng?"
Tuy nhiên, Choi Han chỉ là một kẻ yếu chứ chẳng phải loài động vật hoang dã vượt trội nào.
Dạ Lâm, cậu từng là sự tồn tại yếu kém nhất ở nơi đó.
Khi sống ở Dạ Lâm, cậu đã phải đào một cái lỗ và ẩn náu dưới đó nhiều ngày trời trong khi nhịn đói chỉ để sinh tồn, và nhiều lúc, cậu phải lết chân đi bộ gần tuần mà không thể ngủ. Cậu thậm chí không thể rên rỉ khi đau đớn.
Bởi cậu cần phải sống sót.
Đây là vấn đề sống chết, chứ không phải xoay quanh thắng thua.
Kẻ thù phải chết để cậu được sống.
Vậy đấy.
"Ta sẽ giết ngươi."
Choi Han đá bay con Rồng được tạo nên từ gió và nước rồi phóng mình lên không trung. Aura đen biến thành mũi tên xoay vòng trong khi Choi Han và kiếm của cậu chĩa về phía pháp sư.
Dường như ̣đây là một trận chiến đẫm máu.
Một trận chiến mãnh liệt không tồn tại khái niệm nương tay với kẻ thù, dù họ mạnh hay yếu.]
"Choi Han! Ngươi không hề yếu đuối giống như nhân loại của ta! Ta Raon Miru vĩ đại sẽ bảo vệ các ngươi!"
Raon bay khắp người Choi Han, như một lời động viên cậu ấy.
'Ôi trời, thật đáng yêu.'
Pendick và Lock muốn khụy tim.
"Choi Han, không sao cả, cậu đã có bọn tôi ở bên rồi."
Cale xoa cái đầu tròn trịa của Raon, cậu có lẽ cũng không biết bây giờ mình trông dịu dàng đến nhường nào.
Rầm! Đã có rất nhiều người đổ gục vì sự dịu dàng của Cale, dù cậu chẳng biết mình có sức hút như thế nào.
[Gã pháp sư đang nhìn chằm chằm vào Wyvern Xương Đen, chạm mắt với Choi Han, Choi Han bối rối hỏi.
"Sao ngươi lại bỏ chạy?"
Gã pháp sư mỉm cười.
"Ồ, ngươi có để ý cơ đấy."
Đúng lúc đó.
Bùm- bùm- bùm.
Họ nghe thấy âm thanh của trống.
Đồng thời, Choi Han nhận ra một tiếng ồn khác đã biến mất.
Rầmmmmm. Tiếng gầm của bầu trời. Âm thanh sấm sét rực lửa của Cale và Raon đã biến mất. Thay vào đó, là âm thanh của trống đang lan ra khắp khu vực chiến đấu.
Bùm-
Bùm- bùm
Bùuuum-
Không chỉ một con tàu.
Các tàu lớn nhất của Liên minh Bất khuất chợt xuất hiện nhiều người đánh trống.
Những con tàu lớn này đã vượt qua mặt nước gầm thét để rời khỏi bờ biển, tiến đến vùng phụ cận của chiếc khiên bạc.
Bùm- bùm-
Những người mặc đồ đen với ngôi sao trên ngực đánh trống trong khi đứng trên boong tàu.
Họ là thành viên của Arm.]
"Đệt mẹ, bọn Arm chết tiệt!"
Cage vò đầu chửi thề.
"Ha, thật khó chịu."
Ron chậm rãi lau con dao với nụ cười tươi rói trên môi.
"Chúa ơi...!"
Paseton đã bị sốc trước cảnh tượng này.
Trong khi ai cũng mang tâm trạng nặng nề thì Cale cùng những đứa trẻ của cậu đang ôm nhau ngủ ngon lành.
Rosalyn cười khổ, cô nàng không nỡ đánh thức bọn họ.
Alberu nghiêm túc tính toán số chi phí bản thân phải tiêu tốn cho cậu thiếu gia nào đó, con số khủng bố khiến anh đau đầu vô cùng.
[Những tàu lớn đồng loạt xếp thành một vòng tròn, vây quanh con tàu đang chìm ở chính giữa.
Tổng cộng 20 tàu.
Cậu không thể thấy người của Liên minh Bất khuất - những người vốn là các hoa tiêu. Bởi bọn người mặc trang phục của Arm đã chiếm lấy mọi vị trí.
Đồng thời, có điều gì đó đang diễn ra trên boong tàu của những con tàu lớn này.
Ooooooong-
Ánh sáng bắt đầu xuất hiện trên những boong tàu. Người dưới đó đang tạo ra vòng tròn ma thuật với những viên ma thạch cấp cao.
"... Không thể nào!"
Choi Han nhìn xuống 20 vòng tròn ma thuật và đột nhiên nảy ra suy nghĩ.
'Tất cả chúng đều được tạo nên từ một câu thần chú?'
"Ahahahaha! Giờ thì ngươi hiểu chưa?"
Choi Han có thể thấy gã pháp sư tiếp tục cười.
Sau đó, gã dang rộng hai tay.
"Đây là sức mạnh của những pháp sư mà ta đã huấn luyện, những pháp sư loài người."
Choi Han chợt nghĩ đến điều mà Cale đã nói với cậu trước đây.
'Arm có lẽ cũng có một Đội Pháp sư.'
Và giờ thì Choi Han bỗng nhận ra, rằng ai là người đã tạo ra Đội Pháp sư này. Cậu vô thức dậm chân.
Rào, rào.
Nước trên đỉnh đầu của con Rồng nước bắn tung tóe.
Choi Han hỏi Raon.
'Ta không biết gì về ma thuật, nhưng Raon, nhóc biết chuyện đang xảy ra, đúng không? Có khi nào là như vậy?'
Choi Han tiếp tục dùng chân đạp lên đầu của Rồng nước. Tuy nhiên, cậu nhanh chóng rút kiếm ra.
"Đi thôi."
Rồng nước lại bắt đầu di chuyển khi Choi Han nói, mong rằng Raon nghe thấy cậu.
"Vì sao? Vì sao ngươi vẫn chưa bỏ cuộc?"
Choi Han có thể thấy gã pháp sư đang chế nhạo mình.
Tuy nhiên, cậu chẳng quan tâm mấy cái điệu cười nhạo ấy.
Choi Han đột ngột cưỡi Rồng nước phóng thẳng vào gã, với ánh nhìn gắt gao vẫn ghim chặt lên người tên pháp sư như con thú tập trung nhìn mồi.
Ràooooo, ràooooo-
Rồng nước to lớn thô bạo cắt xuyên nước. Nó lao đến trong lúc cố tấn công gã pháp sư. Wyvern Xương Đen cũng đuổi theo Rồng nước.
Gã pháp sư cười trong lúc gã chào đón họ với đôi tay mở rộng.
Bùm- bùm-
Hai mươi vòng tròn ma thuật bắt đầu đan vào nhau và hợp lại thành một. Gã pháp sư đang đứng ở giữa vẫn giữ nguyên nụ cười đểu cáng.
"Ta sẽ giết tất cả các ngươi! Đã lâu rồi ta chưa được vui như vậy!"
Cùng lúc đó, vô vàn những quả cầu ánh sáng bắt đầu trôi về phía gã. Gã tỏ vẻ sẵn sàng đón tiếp con thú hoang dã vẫn-đang-phát-triển nọ với nụ cười rạng rỡ.
"Đến đây!"
Choi Han nhìn gã pháp sư khi cậu đá vào đầu của Rồng nước và phóng lên không trung. Còn gã pháp sư vẫn đứng đó mỉm cười trong khi quan sát cậu.
Vỗ.
Wyvern Xương Đen đỡ lấy bàn chân của Choi Han, cậu bất ngờ vượt qua gã pháp sư.
Aura đen sắc bén uốn lượn.
Bàngggggggg!
Một vụ nổ inh ỏi bùng lên trên con tàu lớn - nơi có vòng tròn ma thuật đang trong quá trình kết hợp.
Aura đen trông như quỷ dữ, chúng khiến boong tàu trở nên náo loạn.
"Tên khốn!"
Cùng lúc đó, Rồng nước tấn công gã pháp sư.
Gàooooooo!
Choi han có thể nghe thấy tiếng gầm của Rồng nước.
Tách. Tách
Gã pháp sư nãy giờ chỉ búng tay, đã phải dùng cả hai tay để thực hiện những thần chú khác nhau.
Gã đâm miệng của Rồng nước bằng một cây giáo ánh sáng. Sau đó, gã tạo tấm khiên trên con tàu để aura đen không thể phá hủy nó nữa.
"...Thú vị đấy."
Pháp sư bày tỏ sự giễu cợt với Choi Han khi thấy cậu sử dụng một chiến thuật như thế.
"Nhưng muộn rồi."
Tách. Tách. Tách.
Gã pháp sư bắt đầu búng tay nhiều lần trong lúc những tấm khiên xuất hiện quanh toàn bộ 20 con tàu. Choi Han và wyvern không thể phá hủy những tấm khiên ấy.
Đúng lúc đó.
Bùm!
Tiếng trống ngừng lại.
Sự tĩnh lặng bao trùm cả khu vực.
Điều này khiến Choi Han có linh cảm không lành.
Cậu có thể thấy một vòng tròn ma thuật tím to lớn. Và một sức mạnh phi thường đang đến từ vòng tròn ma thuật đó.
Sau đó, Choi Han xoay người rồi trông thấy gã pháp sư đang ngoác miệng cười. Cậu cũng có thể thấy đôi mắt lạnh lẽo của gã.]
"Hahaha! Xem những kẻ mạnh đánh nhau là tuyệt nhất!!"
Toonka hưng phấn rống lên, Harol khó khăn lắm mới kéo Toonka về lại chỗ ngồi của hắn ta.
"Choi Han hyung mà tức giận lên thực sự rất đáng sợ..."
Lock co rúm người, nép mình vào chỗ của Rosalyn để làm chỗ dựa.
"Vãi beep, tuyệt cú mèo!"
Bud hai mắt sáng rực, tu rượu ừng ực, sau đó liền bị Glenn cho một gậy batong vào đầu.
Và Cage là người tài trợ cây gậy batong đó.
"Tôi mong là thiếu gia không bị thương."
Litana cắn môi, cô ấy cảm thấy rất bất an khi Cale sử dụng thêm một sức mạnh cổ đại vào cuộc chiến này.
[Lúc đó, cậu nghe thấy gã pháp sư cười lớn.
"Hahahaha! Thật ̣đáng thương. Tất cả những người trong lâu đài sẽ chết."
Gã pháp sư cười lớn đến mức như sắp lăn đùng ra. Choi Han thì thầm với xương của Wyvern Xương Đen.
"Mary, đi thôi."
Choi Han không biết bản thân muốn đi đâu.
Dẫu vậy, cậu vẫn tiếp tục bảo Wyvern Xương Đen và Mary.
"Chúng ta cần phải đi, Mary."
Thế nhưng, Wyvern Xương Đen hơi chùn bước và mất đi khả năng định vị trong gió lớn. Xương đen vẫn mạnh mẽ, tuy nhiên, sức mạnh của nó dường như yếu đi sau khi dùng cơ thể để đánh nhau với ánh sáng.
Chợt, Choi Han cảm nhận thấy có gì đó trên đầu mình. Cậu ngẩng đầu lên để nhìn.
Cậu có thể thấy bầu trời tím và một cơn gió tím đang lao lên.
Vùuuuuu-
Gió đang quẩn quanh nhau như những nhánh dây leo. Sau đó chúng biến thành một quả cầu lớn.
Quả cầu tím đang gầm thét như thể nó đã sẵn sàng giáng thảm họa xuống thế gian.]
"Chiến tranh..."
Gasha thoạt nhìn có vẻ điềm tĩnh nhưng thật ra ông cũng đang rất hoảng loạn trước tình huống đó.
"Điên mất thôi."
Alberu vuốt mái tóc rũ xuống mặt trong sự khó chịu.
Nghĩ đến việc Cale sẽ bán mạng mình càng làm anh cau có hơn.
"Bọn *beep Arm, bà mày mà tóm được *beep, chúng mày *beep, lũ *beep!!!"
Cage ngôn từ mất kiểm soát và Taylor bất lực nhìn cô bạn thân văng tục khắp căn phòng.
"..."
Choi Han dịu dàng nhìn Cale đang ngủ say sưa bên cạnh.
Chần chừ một lúc, cậu khẽ vén mái tóc dài của Cale lên vuốt ve.
Eruhaben thấy rõ ràng hành động của Choi Han, ông khựng người, ghim tầm mắt vào đôi tay đang vò mái tóc của Cale một lúc lâu.
["Khục- Hahahaha, a, vui quá! Ta biết nếu đến xem sẽ vui lắm mà!"
Gã pháp sư xoay người về phía Choi Han. Hắn thấy Choi Han đang vô hồn nhìn cơn gió.
"Ngươi thấy thế nào? Sức mạnh của pháp sư vĩ đại trông sẽ như thế này đây."
Gã pháp sư nhẹ nhàng hỏi cậu - người đầu tiên mang đến cho gã sự tò mò trong thời gian dài.
"Hừmm?"
Tuy nhiên, biểu cảm của gã nhanh chóng trở nên kỳ quái.
"Đúng. Nó thật vĩ đại và mạnh mẽ."
Choi Han đang cười.
Cậu có thể thấy ánh sáng nhỏ phía sau quả cầu tím và bầu trời tím.
Nó chậm rãi cắt xuyên bầu trời mang sắc tử.
Ánh sáng đó có màu đỏ.
Đó là màu mà Choi Han quen thuộc.
Cậu chậm rãi mỉm cười.]
"Đó là thiếu gia..."
Hannah không hiểu vì sao mà ả lại yên lòng khi nhận ra sự xuất hiện của Cale, đúng thật Cale là một con người đặc biệt khiến ai cũng an tâm mỗi lúc cậu cạnh bên.
"Cale lúc nào cũng như vậy nhỉ?"
Amiru cười nhẹ nhàng, vẻ mặt cưng chiều Cale khi cô nói chuyện với Eric và Gillbert.
"Phải, em ấy luôn biết cách khiến người khác bất ngờ."
Eric cười haha nhắc về những trò đùa ngớ ngẩn ngày trước Cale bày cho anh.
[Cậu thấy Rồng nước đang bay về phía mình.
"Choi Han! Ngươi sẽ không bị thương! Xương của Mary cũng vậy!"
Cậu cũng nghe thấy giọng của Raon trong đầu.
Đồng thời, Choi Han thấy ánh sáng đỏ chớp lóe.
Đó là sấm sét rực lửa.
Tia sét rực lửa đang lao xuống quả cầu tím.]
"NGÀI ẤY LÀ MỘT HUYỀN THOẠI!!! ÔI HUYỀN THOẠI, HUYỀN THOẠI!!"
Clopeh như thể bị điên, gã chắp tay, không ngừng hét cụm từ huyền thoại.
Choi Han đen sì mặt, chỉ thấy kiếm được rút khỏi vỏ, còn Clopeh thì không thấy la hét ầm ĩ nữa.
[Choi Han nhìn sang phía bên kia của tấm khiến.
Cậu thấy có ai đó đang đứng.
"Cậu ổn chứ?"
Cale bình tĩnh hỏi.
Biểu cảm của hắn vẫn nhàn nhạt và mang vẻ nghiêm túc như thường ngày khi hắn đưa thuốc cho Choi Han. Cùng lúc đó, sấm sét rực lửa trong tay kia của Cale, cũng như sự thật rằng Cale đang co mình lại để không bị thương, khiến Choi Han chú ý.
"Này, bám vào lá chắn."
Cale phớt lờ nụ cười của Choi Han và dán chặt lấy lá chắn của Raon.
Sau đó, hắn bịt tai lại.
Bànggggggggggggg-
Tia sét rực lửa xuyên qua quả cầu tím.
"Ta là Raon Miru vĩ đại và mạnh mẽ, và ta sáu tuổi! Ta vĩ đại và mạnh mẽ!"
Cale bắt đầu nghĩ.
Rồng đúng thật sự rất vĩ đại và mạnh mẽ.]
"Hehe, phải, ta là một con Rồng vĩ đại và mạnh mẽ!!"
Raon chẳng rõ đã tỉnh từ lúc nào, nhóc con đập đôi cánh lượn xung quanh Kim Long.
Eruhaben thở dài, nhưng vẫn khen Raon làm rất tốt.
"Ai đã nói cuối đời mình sẽ không dính dáng đến con người ấy nhỉ?"
Mila ôm Dodori cười khúc khích và trêu ghẹo Eruhaben.
Tách, tách. Tiếng búng tay của Thần Chết lại vang lên.
Rất nhanh trên màn hình đã xuất hiện một video khác.
Chương 222: Đừng lo (3)
[- Ngươi đang cố gắng hy sinh bản thân?
Giọng nói uy nghiêm của Tảng đá Vĩ đại nhanh chóng biến mất.
Bùmmmmmmm!
Tấm khiên bạc bắt đầu rung chuyển. Chà, tấm khiên của Raon đang rung lên dữ dội và Cale có thể cảm nhận nó đang dao động ở các đầu ngón tay hắn.
"Chết t-''
Cale gần như không thể ngăn mình chửi thề.
Đại dương, bầu trời, sấm sét đỏ cùng cơn gió tím kia. Tất cả những thứ đó hòa lẫn vào nhau, khiến người ta không thể biết được bầu trời kết thúc ở đâu và đại dương bắt đầu từ chỗ nào.
Bão tố ầm ầm khiến ta không thể nhìn thấy vùng biển phía ngoài tấm khiên bạc.
Swooooooooosh- bang, bang, bang!
Gió đập vào tấm khiên. Nó đã kéo nước biển lên và biến thành một thứ giống như mưa đá, trông như thể nó đang muốn nuốt chửng cả tấm khiên.
Một tình huống nghiêm trọng sẽ xảy ra nếu cơn lốc này đến được Lâu đài Leona hoặc các bờ biển trung tâm. Cả hai ngọn núi bên cạnh lâu đài Leon sẽ bị phá hủy, và vô số người sẽ bị giết trong quá trình này.
Cale hé mắt ra ngoài qua những cơn lốc dữ dội và cố gắng đưa tầm nhìn ra xa hơn tấm khiên bạc.
Tùm-
Hắn cảm nhận được nước biển đang bắn tung tóe trên đầu hắn.
Một cột nước khổng lồ đang xoay tròn ngoài kia. Cột nước dường như không thể tự chống chịu được chính kích thước của nó.
"Nhân loại, ngươi thấy sức mạnh của ta chứ? Ta đã làm nó đấy!"
Cale chỉ sử dụng một phiên bản rất yếu của sấm sét rực lửa. Phần lớn đó là ma thuật của Raon.
'Đứa nhóc này đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều kể từ lần chiến đấu với Kẻ Diệt Rồng giả.'
"Ừ, ngươi rất - Khụ.''
Cale ho nhẹ. Sau đó hắn lấy tay áo của mình lau miệng. Hắn cảm nhận được vị mặn nơi đầu lưỡi.
"...Nhân loại, sao ngươi lại chảy máu trong khi ngươi còn chưa dùng sức mạnh bằng một phần ba bàn chân của ta? Ta đã tính toán sai ư? Không thể nào! Cơ thể ngươi yếu đến mức nào mà ngươi sử dụng sức mạnh tương đương với phân của một con chuột mà vẫn ho ra máu thế? Ngươi thực sự là một bí ẩn không thể hiểu nổi!"
Cale đáp lại trong cơn sảng khoái.
"Ta ổn."]
"Ổn chỗ nào vậy hả??"
Hannah tức giận, ả thật không hiểu nổi người đàn ông đẹp trai kì lạ này.
Rõ ràng rất ranh ma nhưng lại luôn kéo phiền phức vào bản thân, để rồi chịu tổn thương.
'Thiếu gia là một kẻ ngốc...'
Litana đau lòng nhìn nụ cười nhẹ nhõm của Cale, người đàn ông này quả nhiên có trái tim rất ấm áp.
"Tên khốn này- Nghĩ cho bản thân một chút đi!"
Alberu dù đang muốn đánh Cale một trận nhưng anh vẫn kiềm chế và chỉ vò mái tóc đỏ của Cale làm nó rối tung.
"Haizz, tên khốn xui xẻo."
Eruhaben lắc đầu thở dài não nề.
'Gì?? Rõ ràng nó bình thường cơ mà...'
Cale ôm cái đầu rối ủy khuất nhìn mọi người.
On và Hong giận dỗi đu lên người Cale như đang trả thù cậu.
["Ta ổn nên đừng lo lắng."
Hắn thản nhiên vẫy tay với hai người họ rồi nhìn xuống chiến trường. Hắn có thể bình tĩnh quan sát tình hình vì tấm khiên bạc của Raon rất kiên cố.
Đã có những vụ nổ và một cột nước lớn trong mười phút qua.
Mặt biển từ từ dịu đi và trở lại bình thường.
Tí tách. Tí tách.
Cale cảm thấy nước nhỏ lên đầu trong khi tiếp tục nhìn ra bên ngoài tấm khiên bạc.
"Mọi thứ đã bị phá hủy."
Cale chỉ chăm chú quan sát và không phản ứng lại, ngay cả khi hắn nghe thấy giọng của Choi Han. Choi Han hiểu hành động này của Cale.
Mọi vật đều bị tàn phá.
Tất cả những con tàu trên mặt nước đều bị lật hoặc vỡ tan.
Hắn cũng thấy những người lính đã chết và gần như không còn sống.
Nhìn tình cảnh đáng thương của kẻ thù bên ngoài tấm khiên an toàn này, dễ để hiểu Cale đang nghĩ gì.
Hắn ấy, hắn chính là kiểu người như vậy.]
"Thiếu gia, ngài lương thiện quá rồi..."
Litana nói với giọng điệu có chút bất bình, cô không hiểu vì sao thiếu gia lại sót thương cho những kẻ đã tàn sát người dân của mình.
Đối với cô, một Nữ Vương của Đại Ngàn, đáng lẽ bọn chúng sẽ bị vứt bỏ tại đó.
"Thiếu gia, trà của người."
Ron tiếp tục duy trì nụ cười giả tạo, ông ta và con trai sắp có một cuộc đi săn dài hạn với lũ người Arm này.
"À, ừ..."
Cale ậm ừ, cậu nhận lấy ly trà chanh.
Ugh thật đáng ghét.
["Raon, tại sao-"
Hắn không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
"Tại sao tên Rồng lai lại không sử dụng lá chắn?"
'Cái gì?'
Choi Han quay đầu nhìn về phía Cale. Vẻ mặt của Cale trông rất sốc. Raon nói với cả hai người.
"Nhân loại, Choi Han, có gì đó lạ lắm."
Raon đã nhìn thấy cảnh tượng một tấm khiên vàng kim bao quanh con tàu lớn ngay trước khi sấm sét rực lửa xuyên qua quả cầu mana màu tím.
"Một kẻ với cấp độ của tên Rồng lai đó đáng ra có thể bảo vệ họ, nhưng có vẻ gã ta đã thu lá chắn."
'Gì cơ?'
Choi Han sửng sốt.
'Gã ta không dùng lá chắn để bảo vệ đồng minh của mình ư? Khoan đã, gã cũng loại bỏ luôn những người còn sống?'
"Tại sao?"]
"Tên điên!!"
Cage tràn đầy sự tức giận và sửng sốt.
"Ha, lũ khùng..."
Alberu mệt mỏi nhắm tít mắt lại.
["Gã ta bị điên à?"
Cale vô thức nhận xét.
Ngay lúc đó.
"Huu."
Tên pháp sư và Cale chạm mắt nhau. Gã lao thẳng về phía Cale.
Thanh kiếm của Choi Han và con Rồng nước đã cố gắng ngăn cản gã.
Tách. Tách. Tách.
Nhưng họ không thể đấu lại một pháp sư được bao quanh bởi vô số quả cầu mana.
Cale không có thời gian để trốn ra phía sau.
Baaaaang!
Pháp sư gần như ngay lập tức chạm tới tấm khiên bạc và đâm mạnh vào nó.
Trán của tên Rồng lai bắt đầu rỉ máu. Vậy nhưng gã ta vẫn tươi cười. Gã dựa thẳng người vào tấm khiên bạc và bắt đầu quan sát Cale, hiện đang ở phía bên kia.
Nói chính xác hơn, gã ta đang quan sát khu vực xung quanh Cale.
"...Ta ngửi thấy mùi của Chúa tể. Sức mạnh ban nãy chắc chắn là Chúa tể Rồng. Chắc chắn là nó. Ta đã từng ngửi mùi này trước đây."
'Tên thần kinh.'
Cale không thể không nghĩ vậy sau khi chứng kiến cảnh tượng như vừa nhảy xổ ra từ trong phim kinh dị này.
"Ngươi có phải là Rồng không?"
Đôi mắt của tên pháp sư lấp lánh.
Sấm sét rực lửa.
Sức mạnh đó được tạo nên từ sức mạnh tự nhiên thuần túy và mana.
Một pháp sư con người không thể thực hiện một điều như thế.
'Một con rồng.'
Chắc chắn là có sức mạnh của Rồng trộn lẫn vào.
"Thứ vô hình bên cạnh ngươi là gì vậy?"
Gã có thể cảm nhận được. Gã cảm nhận được nó ngày càng rõ ràng khi gã đến gần hơn. Gã cảm nhận sự hiện diện vô hình bên cạnh tên khốn đó.
Nhưng sự hiện diện đó thật mờ nhạt.
Sự thật là sự tồn tại của Cale Henituse tóc đỏ kia còn lớn hơn nhiều. Mùi hương của thiên nhiên đang tỏa ra từ hắn ta.
Đó là lý do tại sao gã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Ngươi là một con Rồng. Hửm? Ngươi là một con Rồng đã đến đây để chơi sao? Có phải ngươi không? Hay là thứ bên cạnh ngươi? Hả?"
Bang! Bang!
Tên Rồng lai dùng hai nắm đấm đập vào tấm khiên.
'Tên điên này. Arm toàn kẻ mất trí như vậy à?'
Cale nhìn về phía tên tâm thần kia và mở miệng.
"Một con Rồng xuất hiện để chơi với ta. Nghe có vẻ như não của ngươi đã đi du lịch hơi xa rồi đấy. Ngưng phun ra những điều vô nghĩa đi."]
"Yes, chửi hay lắm!!"
Bud sảnh khoái cười khà khà, gã nốc rượu liên tục như nốc nước lọc.
Glenn quay ngược đầu chai bia, sau đó anh ta tán vào đầu Bud mấy cái để gã ta ngồi yên.
["Vẫn chưa thuần thục sao."
Rất mạnh mẽ, nhưng lại quá vụng về.
Con ngươi của tên phát sư đục ngầu.
'Có lẽ nào?'
Gã quay lại nhìn Cale.
Mái tóc đỏ rực và tấm khiên. Gã đã nghĩ rằng đó là một năng lực cổ đại vì ban đầu gã tin đó là một sức mạnh thuần túy từ gỗ. Nhưng có thực sự là như vậy không?
Gã nghĩ về Rồng đỏ. Nó trông giống một sinh vật sống. Nhưng ngọn lửa đó đã vụt tắt, chỉ còn lại cái chết đằng sau.
Rồi gã nhớ lại sấm sét rực lửa. Nó được ma thuật bao quanh, nhưng gã lại cảm thấy có một ngọn lửa thuần khiết ở bên dưới.
Có rất nhiều sức mạnh của Rồng.
'Có cả ta, người đã nhận được dòng máu Rồng. Nhưng thế hệ này không còn tồn tại Rồng đỏ nữa.'
Gã chắc chắn về điều đó.
'Có thể không?
Liệu có người khác giống ta không?'
Thiếu kinh nghiệm.
Một con rồng chưa trải qua kỳ trưởng thành đầu tiên rất thiếu kinh nghiệm. Nó không biết cách sử dụng sức mạnh của mình một cách hợp lý.
Rồng lai cũng có một phần là Rồng. Gã cũng trải qua các giai đoạn phát triển một cách tự nhiên. Ngay cả Rồng lai cũng sẽ trải qua ba giai đoạn tăng trưởng, giống như một con Rồng bình thường.
Gã đã trải qua hai kỳ trưởng thành. Một con Rồng chưa trải qua kỳ trưởng thành đầu tiên và một con Rồng lai là con mồi dễ dàng cho gã. Tên pháp sư bắt đầu cười như đang lên cơn động kinh.
"Puahahahah! Mọi thứ, thực sự là mọi thứ đang dần sáng tỏ."]
"Hô..."
Eruhaben chợt nhận ra điều gì đó, ông dùng ánh mắt suy tư đặt lên người chú rồng nhỏ Raon ồn ào kia.
"Không...Không thể nào..."
Sherrit bàng hoàng, bà vừa xúc động lại vừa đau lòng.
Hai đứa trẻ bé nhỏ của bà, bà không nghĩ rằng mình có thể gặp lại chúng thêm một lần nữa.
[Choi Han xoay người.
Khung cảnh diễn ra phía trước đập vào mắt cậu.
"Tên thần kinh."
Mái tóc đỏ của người đang di chuyển trước mặt thu hút Choi Han.
Cale bay trước mặt cậu khi cưỡi trên một con Wyvern Xương Đen khác. Về phần Raon, đứa nhóc đang là ngọn gió để hỗ trợ Wyvern Xương Đen và Cale.
Bùmmmmmmm-
Choi Han quay đầu lại sau khi nghe thấy tiếng động lớn.
Tấm khiên, tấm khiên lớn chắn ngang đường đi, bắt đầu bay lên không trung. Đôi cánh bạc xuất hiện ở hai bên cạnh của nó, như thể nó đang đi theo sau chủ nhân của mình.
"Nhân loại yếu đuối, đừng lo lắng. Ta đảm bảo rằng sẽ không ai bị thương."
Không chỉ có tấm khiên của Cale theo sau. Tấm khiên bạc của Raon cũng đi theo chủ nhân của nó.
Vậy nhưng ánh sáng vẫn rất nhanh. Tốc độ và sự hủy diệt. Đó là những đặc tính của pháp sư ánh sáng.
Tên pháp sư Rồng lai nhanh chóng vào bờ.
Dark Elf và tộc Gấu, cũng như các pháp sư của Vương quốc Caro, những người đã đi qua con đường Mary đã tạo bằng việc thanh tẩy tử mana, tất cả đều có mặt ở đó. Có rất nhiều người vẫn còn trên các bức tường của lâu đài.
"Đ, đó-"
Gã nhìn thấy vô số những con người đang sợ hãi.
'Một lũ sinh vật vô dụng.'
Gã sẽ không bao giờ để ý đến những sinh vật đó nếu tên khốn từ Arm không kìm hãm gã.
"Điện hạ!"
Thái tử Valentino của Vương quốc Caro đã không thể thốt ra bất cứ điều gì khi vị chỉ huy gọi anh ta. Bàn tay đang đặt trên tường thành của anh run lên.
Anh đã nhìn thấy vụ nổ từ bờ biển.
Trận chiến này đã vượt quá khả năng của con người.
Bây giờ anh lại nhìn thấy tên pháp sư đang mỉm cười với một vết thương đầy máu trước mặt anh. Tiếp đó, anh cũng nhìn thấy đằng sau tên pháp sư.
"Tất cả đều chết-"
Có hàng trăm mũi tên ánh sáng.
Tên pháp sư Rồng lai vẫy tay với nụ cười rạng rỡ trên mặt. Ngay khoảnh khắc tay tên pháp sư dừng lại. Những mũi tên đó bắn xuống những người ở phía dưới.
"Lá chắn, kích hoạt lá chắn!"
"Điện hạ, xin hãy trốn đi ạ!"
Thái tử Valentino chết lặng khi nhìn đòn tấn công từ trên trời rơi xuống. Anh có thể cảm thấy chỉ huy trưởng đang cố gắng kéo cánh tay của mình, thế nhưng anh lại không thể cử động.
Những mũi tên ánh sáng tựa như một sự trừng phạt của Thượng Đế.
Mọi thứ sẽ bị thiêu rụi bởi những mũi tên đó.
"Ôi, thánh thần ơi."
Giám mục gọi tên vị thần của mình khi ông ta bắt đầu chạy.
Nhưng Thái tử vẫn đứng nhìn những binh lính. Bức tường lâu đài đã trở thành một mớ hỗn độn. Sự tuyệt vọng hiện rõ trong ánh mắt anh khi anh nhìn xung quanh.
Dù vậy vẫn còn một tia hy vọng.
Hy vọng đó chính là lý do.
"Điện hạ! Người phải rời đi ngay!"
Đó là lý do anh không hề di chuyển.
Và cuối cùng, anh đã có thể thấy được nó.
Một đôi cánh lớn màu đen xuất hiện.
Trên đầu nó xuất hiện bóng dáng của một chàng trai với mái tóc đỏ.]
Căn phòng chìm vào sự im lặng đáng sợ, rồi bất chợt bùng nổ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc và sùng bái Cale.
Cậu ấy là hi vọng, cậu ấy là vị cứu tinh của chúng ta.
Vanlentino mở to mắt. Anh đã từng cho rằng đây là kết thúc, nhưng, Cale đã đến.
Tư Lệnh Cale - một con người phi thường, ngốc nghếch và tốt bụng, cậu ấy là người tạo ra tương lai cho thế giới này.
Đó là lý do vì sao cậu ấy trở nên đặc biệt trong mắt tất cả sinh vật tồn tại xung quanh cậu.
[Cale Henituse.
Hắn ta đột ngột xuất hiện trước những mũi tên.
"Ngươi tự gọi mình là con người mặc dù ngươi có thể di chuyển nhanh như vậy à?"
"Đồ điên."
Cả hai đều nói những lời mà đối phương không thể nghe thấy.
Cale đưa tay ra. Hắn cảm thấy có hai bàn chân nhỏ đang đỡ mình.
"Làm thôi."
"Ta hiểu rồi, nhân loại."
Những người ở mặt đất đều nhìn lên bầu trời.
Mặt trời đã lặn. Nhưng màn đêm vẫn chưa buông xuống.
Thực sự, mắt của họ đều bị đau do ánh sáng quá chói.
Ánh sáng dường như báo trước ngày tận thế sắp đến.
Khoảnh khắc hàng trăm đốm sáng rơi xuống mặt đất.
Một ánh sáng bạc bao phủ mặt đất một lần nữa.
Tấm khiên bạc trông giống như một dải ngân hà trải dài trên mặt đất đã cản thứ ánh sáng đó.
Bang! Bang! Bang!
Tất cả đều cúi người xuống. Mặt đất rung chuyển. Cả bầu trời cũng rung chuyển.
Ánh sáng chói lòa khiến tầm mắt của họ bị che khuất.
"Hahaha, ta biết ngươi sẽ bảo vệ những con người kia!"
Tên Rồng lai có thể nhìn thấy Cale bên ngoài tấm khiên. Gã cảm thấy thật nực cười khi Cale vẫn chống lại những mũi tên ánh sáng ngay cả khi mặt hắn ta đang cau có.
Là bởi vì gã ta có thời gian để chạy.
Tại sao gã lại đặt mạng sống của bản thân qua hàng chắn kia chỉ để giết một vài người?
Gã đâu cần tự làm bẩn tay mình như thế?
Hình ảnh Choi Han và Wyvern Xương Đen không thể tiến đến gần lọt vào mắt gã.
'Đúng, bọn ngươi không thể tiếp cận thứ ánh sáng như vậy. Wyvern xương đen sẽ bốc cháy nếu nó đến gần, và tên khốn kia cũng sẽ bị thương nặng.'
Đó là sự khác biệt giữa bóng tối hoàn hảo và bóng tối không hoàn hảo của tên đó.
Tách. Tách. Tách.
Một vòng tròn ma thuật dịch chuyển xuất hiện bên dưới gã sau khi gã ta búng tay ba lần. Là người đã tạo ra phép thuật dịch chuyển tức thời cho Arm, điều này quá dễ dàng đối với gã ta.
"Tạm biệt, và chúc một ngày tốt lành nhé."
Gã mỉm cười nhìn xuống Cale. Rồi gã lại thấy do dự.
Cale đã cười.
Cale đang nghe một giọng nói trong đầu mình ngay lúc đó.
"Nhân loại, ta đã biết được rằng ta không hề vĩ đại và hùng mạnh. Đó là lý do tại sao ta quyết định. Ta sẽ học mọi thứ và hiểu tất cả để biến nó thành của riêng ta."
Con Rồng nhỏ tuổi đã học được một vài điều khi nó chống lại Kẻ diệt Rồng giả.
Nếu ngươi không vĩ đại và hùng mạnh, thì ngươi phải làm việc chăm chỉ để đạt được điều đó.
Lần trước con Rồng nhỏ đã biết về thảm họa.
Và lần này...
"Lần này ta đã học về ánh sáng."]
"Làm tốt lắm Raon."
Cale xoa cái đầu tròn trịa của Raon, nhóc con được khen kiêu ngạo vênh mặt song song với trời.
Một sự tương tác cực kì đáng yêu.
Pendick điên cuồng ghi chép vào quyển sổ dày cộp.
Những yêu tinh luôn rất sùng bái loài Rồng, cho nên Pendick không thể ngừng thèm muốn có nhiều con Rồng vây quanh giống như Cale.
[Một tia sáng nhỏ rơi xuống từ bầu trời tối đen.
Nó nhỏ và rất nhanh. Tuy nhiên sức mạnh bên trong nó cực kỳ nóng và mang tính hủy diệt.
Tên Rồng lai cảm thấy nó giống với ánh sáng mà hắn đã phát triển trong suốt chín trăm năm. Ánh sáng đang hướng về lưng gã.
"...Cái-"
Baaaaaaang!
Một tiếng nổ lớn khác vang lên trên không.
Nhưng chỉ Choi Han, Cale và Raon có thể nhìn thấy điều này. Những người khác không thể nhìn thấy gì vì ánh sáng quá chói.
Thế nhưng họ vẫn mở to mắt sau khi nghe thấy tiếng nổ.
Tiếng nổ tiếp tục.
'Gã ta lại bắn thêm mũi tên ánh sáng sao? Tại sao nó chưa ngừng lại?'
Có một vài người không nhắm mắt. Valentino là một trong số những người đã mở mắt từ đầu đến cuối, ngay cả khi nước mắt họ đang chảy ra.
Thái tử Valentino giữ tay trên tường thành khi chầm chậm ngước nhìn bầu trời đen kịt.
Ánh sáng đã biến mất, và anh có thể nhìn thấy một thứ giống như một ngọn đèn nhỏ.
Nó trông có vẻ nhỏ bé so với tấm khiên lớn và hàng trăm mũi tên ánh sáng.
Chủ nhân của ánh sáng nhỏ đó đang đứng sừng sững.
"...Tư lệnh Cale."
Wyvern Xương Đen và chàng trai tóc đỏ.
Cale đợi cho đến khi ánh sáng khắp bầu trời biến mất. Và ngay khi màn đêm yên tĩnh trở lại, Cale bắt đầu di chuyển.
Hắn thu lại ánh sáng bạc.
Tóc. Tóc.
Cale nhìn thấy những giọt máu rơi xuống từ đầu của Wyvern Xương Đen.
Đó là máu của tên pháp sư Rồng lai.
Dù vậy Cale đã không thể bắt được gã.]
"Huyền thoại..."
Clopeh tuy bị đánh bầm dập nhưng gã luôn trong tư thế quỳ chắp tay, gã điên cuồng lặp lại những câu nói vô nghĩa làm Cale nổi da gà da vịt đầy người.
"Thật tuyệt vời."
Hai con ngươi màu thạch anh của Fredo lóe sáng, Fredo quyết định sẽ kéo Cale về phe của mình, tất nhiên điều này khá khó khăn đối với hắn ta.
"Điên mất thôi."
Thế tử Alberu, con người khổ sở nhất lúc này thầm than vãn.
[Bùm. Bùm.
Wyvern Xương Đen hạ xuống và Cale trở lại mặt đất. Phó đội trưởng Hilsman chạy về phía hắn ngay khi hắn hạ cánh. Cale giả vờ ho một tiếng sau khi nhìn thấy cảnh Hilsman xin lỗi.
Đồng minh của họ đã sống sót trong khi một kẻ thù đã trốn thoát.
Như vậy đã đủ tốt rồi.
Họ chỉ cần bắt được tên đã bỏ chạy.
Đó là những gì Cale đã nghĩ khi mở miệng nói chuyện với Hilsman. Ngay lúc ấy.
"Cậu thiếu gia, à không, ngài Tư lệnh! Tấm khiên thực sự không bị vỡ!"
Giọng Hilsman đầy ngưỡng mộ. Cale cau mày.
Hắn có thể nhìn thấy thái tử Valentino đứng sau Hilsman với vẻ mặt ngập tràn ngưỡng mộ giống thế.]
'A...sao mình lại cảm thấy cuộc sống lười biếng lại càng bay xa rồi??'
Cale bị nghẹn bánh quy, cậu bối rối trước vẻ mặt ngưỡng mộ của hầu hết mọi người trong căn phòng.
"Tên khốn xui xẻo..."
Eruhaben nhìn Cale một cách thương hại trong khi cậu ngơ ngác và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com