Vĩnh hằng
"Poseidon à,nếu có kiếp sau xin đừng bao giờ gặp lại"
Một câu nói chua xót đến đau lòng của một kẻ từng hết lòng yêu hắn. Thật trớ trêu thay, đến giây phút cuối cùng hắn vẫn không thể nói ra lời yêu,đúng là kẻ hèn nhát
-oOo-
Sasaki rời đi, được vài năm Poseidon đã chạy xuống nhân giới tìm người . Poseidon cũng thật là tệ đi,vốn người đã không muốn gặp cớ sao hắn vẫn cứ mãi tìm. Eros từ trên cao nhìn xuống, trong lòng có chút thất vọng. Tình yếu vốn là thứ khó hiểu, từ lúc người ta ý thức được đã không mấy ai có thể thật sự hiểu rõ nó. Nó là phạm trù mà cả thần linh cũng không thể hiểu nổi, đối với con người nó thậm chí còn mơ hồ hơn
Và Poseidon, cũng không phải ngoại lệ. Dù hắn có thông minh đến mức nào đi nữa, thì tình yêu vẫn sẽ làm hắn đau khổ. Đối với kẻ chưa từng yêu thì sẽ đau gấp trăm lần.Họ cũng mong Poseidon có thể tìm được tình yêu của đời mình, có khi nó lại thay đổi được hắn. Nhưng rồi thì sao nào? tự tay hắn đã bóp nát cái tình yêu ấy. Để rồi phải rong rủi kiếm tìm trong vô vọng. Đợi chờ một người mà biết chắc rằng, người đó sẽ hận mình tới tận xương tủy.
*
Những lúc xuân đến, khi muôn hoa đua nở cũng là lúc hắn nhớ Sasaki nhất. Hắn nhớ nhung những nụ cười em, hắn nhớ những bông hoa xinh đẹp em tặng hắn. Tất cả đều gợi cho hắn về em, có chút đau nhưng cũng có chút hoài niệm. Poseidon dạo bước trên con đường tấp nập người qua lại, những sinh vật nhỏ bé mà hắn cho là lũ mọi rợ. Được một lúc thì hắn dừng lại ở một tiệm hoa, như có thứ gì đó thôi thúc hắn.
Hắn bước vào cửa tiệm, tiếng chuông vang lên nghe thật êm tai, hoặc có thể là hắn thấy như vậy. Đập vào mắt hắn là hình bóng của một người thiếu niên trẻ đang cậm cụi cắt tĩa cho những khóm hoa hồng phấn. Cậu thanh niên ngước mắt lên nhìn anh, miệng nở một cười tươi rói
" Xin chào quý khác"
Cậu thanh niên ấy híp mắt nhìn, bất giác anh khẽ cong môi nhưng rồi lại quay về trạng thái ban đầu. Posedon nhìn chằm chằm Sasaki, hắn biết cậu có vẻ không nhớ hắn, mà làm sao cậu nhớ được. Rồi cứ thế hắn đứng đó thản nhiên nhìn cậu cho đến khi cậu hoàn thành xong việc mình đang làm
Dù có chút hơi khó sử nhưng cậu vẫn không mấy bận tâm. Cậu đặt bó hoa sang một bên, chậm rãi bước đi đến chỗ hắn,đôi môi vẫn giữ một nụ cười tỏa nắng.
" Thật xinh đẹp"
Hắn bất giác lại nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng cậu thì lại lầm tưởng ,cứ ngỡ hắn đang nói về một loài hoa nào đó mà không ngừng dò xét. Poseidon cũng đằnh bất lực, chỉ đành nói đại ra một loài hoa nào đó.
" Hoa hồng"
" Whoa, vậy tôi gói cho ngày một bó nhé? Hoa hồng thật sự là một loài hoa rất đẹp, ngoài ra nó còn có thể ứng dụng vào nhiều việc lắm đó. Nó cũng đa dạng màu sắc nào, ngài thích màu nào? Tôi có thể-"
Sasaki vẫn như vậy, vẫn nhiều chuyện như thế.
" Một bó hồng nhung "
" À vâng, tôi đi lấy ngay cho ngài đây. Đợi tôi chút nhé"
Cậu chạy vào trong sau đó lấy ra một bó hồng nhung xinh đẹp. Bàn tay thon dài, xen lẫn chút chai xần của cậu thuần thục gói bó hoa ấy bằng một lớp giấy báo, sai đó gấp lại một cách gọn gàng. Chỉ trong tích tắc,một bó xinh đẹp đã thành hình. Chúng đơn giản, nhưng trong mắt hắn chúng lại xinh đẹp và quyến rũ vô cùng.
' Đúng là sức mạnh của tình yêu nhỉ'
Poseidon, thầm cảm thán. Cũng quên luôn những lời trước đây hắn từng thốt ra với danh nghĩa là một"vị thần"
" Của anh hết 10$"
Tiếng nói của cậu kéo anh khỏi dòng suy nghĩ. Đến bây giờ hắn mới ngớ ra, hắn không có tiền. Dù khuôn mặt không mấy có biểu cảm nhưng hành động của hắn lại có chút luốn cuốn. Điều này đã lọt vào tầm mắt của Sasaki, cậu cười ngượng nhìn hắn. Hôm nay việc làm ăn của cậu có chút không được khắm khá lắm nhỉ?
" Nếu anh không có tiền...Thì có thể cho tôi tên và số điện thoại của anh đươc không? Lúc nào có tiền rồi thì anh quay lại trả tôi cũng được."
Từ trong tủ, Sasaki lấy ra một tờ giấy note và một cây bút bi. Sẵn sàng ghi chép lại mọi thông tin về vị khách kì lạ trước mặt
" Ta tên Poseidon"
-oOo-
Sasaki rất thích kiếm thuật, điều đó ai cũng biết. Nhưng vì hoàn cảnh khó khăn mẹ cậu lại bệnh nặng nên cậu đã phải ra ngoài làm việc vào năm cậu 16 tuổi. Rất may là bà Yuri-mẹ cậu, có một tiệm hoa ở Tokyo rất gần trường cậu. Nên mỗi lần đi học về cậu đều ghé sang tiệm để làm việc. Vào những thứ bảy chủ nhật cậu sẽ luyện kiếm đạo ở trường.
Không biết từ khi nào,tiệm hoa nhỏ của cậu lại bắt đầu trở nên đắt khách. Có những ngày bán hết cả hoa,nhưng khách vẫn vào đông như kiến. Điều này Sasaki đã thắc mắc từ lâu, hôm nay cũng thế, lại một ngày bận rộn,nhưng cậu cố gắng làm việc từng ngày
"Đang nghĩ gì đó?"
Giọng nói ấm áp của một ai đó cất lên, Poseidon
"Ah! Là anh sao? hôm nay tiệm tôi lại hết hoa rồi, lần sau đến sớm chút nhé"
Phải rồi, tiệm hoa nhỏ của cậu cũng có một người khách quen thường xuyện lui tới. Là... con nợ cũ của cậu,nhưng giờ thành bạn rồi.
" Sao lại xua đuổi người ta rồi?"-Poseidon
"Không...không có mà!"-Sasaki luống cuống trả lời
Lúc này cậu hiểu sao tiệm hoa của cậu lại đông khách rồi.Tất cả là lỗi tại người đàn ông này. Hắn ta quá đẹp, cậu ghét hắn , mặc dù chính cậu cũng bị hắn ta hút hồn rồi
"Sasaki?"
"H-Hả?"
"Tôi tìm thấy một cây hoa tử đằng rất lớn ở ngoại ô Tokyo,cậu muốn đi ngắm không?"
"Th-Thật sao!? Vậy ngày mai chúng ta cùng đi nhé!"- Sasaki hớn hở nhìn Poseidon, đôi mắt cậu sáng rực,không kìm được sự phấn khích mà tra hỏi Poseidon về cái cây đó.
*
Sáng hôm sau Sasaki đã dậy rất sơm để chuẩn bị,cậu mang theo kiếm(gỗ) để tập luyện,đã khá lâu rồi cậu chx luyện kiếm trở lại. Công việc của cậu quá bận rộn. Nhắc đến công việc, cậu lại thấy phiền muộn. Từ tối hôm qua Sasaki đã phải mất ngủ vì nghĩ về tiệm hoa nhỏ của cậu.Nếu cậu rời đi thì sẽ là một thiệt hai lớn cho cửa hàng,nhưng buổi tối cậu còn phải về chăm sóc mẹ mình. Đúng thật là rất khó xử.
Sasaki mệt mỏi thở dài, điều này vô tình lại lọt vào mắt Poseidon
" Sasaki,có chuyện gì sao?"
"Không có gì....chỉ là tôi đang nghĩ về thiệt hại hôm nay thôi"
"Chà, tôi nghĩ là tôi làm cậu thiệt hại không nhỏ rồi nhỉ?"
"Kh-không có đâu! ( xạo đấy)"
"Vậy tôi không ép cậu nữa"
Sasaki thở phào, dù thế nào hắn cũng là "lý do" mà cửa tiệm của cậu hút khách. Trong lúc cậu vẫn còn đang chìm trong dòng suy nghĩ thì cuối cùng cũng tới nơi. Nhưng điều đáng nói ở đây là cậu phải...đi bộ thêm một khoảng nữa . Đối với Poseidon thì mấy việc này chẳng có gì là khó khăn hết, nhưng Sasaki thì không.
Đi được một đoạn thì cậu mệt lả người, không đi được nữa. Cuối cùng là Poseidon vẫn phải cổng Sasaki đi tiếp.
-oOo-
Poseidon và Sasaki không giống nhau, nhưng có vẻ hiện giờ họ đang dần hòa làm một. Đem lòng tương tư đối phương, nhưng không thể nói được, cũng không chắc họ biết được cảm xúc của đối phương. Chỉ biết rằng cả hai người họ, tình yêu của họ vẫn sẽ luôn ở đó. Một cơ hội nữa
" Lần này tình yêu của chúng ta sẽ vĩnh viễn trường tồn,đến khi linh hồn tôi vỡ nát"
---
Hè chắc tôi sẽ có nhiều idea hơn=,)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com