Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

Đã tầm hơn 1h chiều, Phương Anh nhanh chóng chuẩn bị rồi lái xe tới thẳng công ty. Bước vào sảnh lớn, vì còn sớm nên sảnh chỉ có ekip và mấy chị em celeb đang ngồi tán gẫu với nhau. Thấy Phương Anh đến, Lona nhanh chóng gọi chị lại mà hỏi chuyện: "Sao sáng nay chị nghỉ z? Bộ ốm nặng lắm hả?" Phương Anh chỉ cười rồi xua tay biểu ý rằng mình ổn. Trò chuyện với Lona hồi lâu, Phương Anh mới ngó sang Tiểu Vy bên cạnh. Cô đã chào Vy từ trước nhưng Lona hỏi han dồn dập quá lại vô tình lơ mất Vy. Thấy Tiểu Vy trầm ngâm ngồi nghĩ, Phương Anh mới bèn nói: " Nhớ Tiên à em" Tiểu Vy giật mình nhìn chị rồi cúi mặt xuống. Vy nhớ chị Tiên thật, chị giận em đã mấy ngày...với công việc chị cũng bận nữa nên dạo gần đây chị ít khi nhắn tin với em hẳn. Thấy Tiểu Vy im lặng, ra dáng một người từng trải Phương Anh khuyên: "Tiên nó cũng nhớ em thôi, chỉ là nó bận việc ấy mà." Tiểu Vy nghe vậy, trong lòng cảm thấy vui hơn, quay sang nói cười với Lona và Phương Anh. Ba người trò chuyện được một lúc thì Ngọc Thảo đến. Tiếng mở cửa làm cả ba quay đầu lại nhìn. Thấy Ngọc Thảo, cả Lona và Tiểu Vy đều tự mình rời xa chị Phương Anh một chút ( Chắc hai bả sợ Thỏ cặp đầu mình) Thấy chị Phương Anh, Ngọc Thảo vẻ mặt mừng lên thấy rõ, đôi chân không tự chủ mà bước lại gần: "Sao sáng chị không đi làm? Ốm có nặng lắm không vậy" Phương Anh nghe em nói, lòng có chút vui nhưng cũng tự mình coi đó như tình thương chị em như lời em nói. Cô đứng dậy nhìn em rồi đáp: " Chị vẫn ổn!"

Lời nói chị vẫn trầm ấm như vậy nhưng sao nó khác lắm! Ngọc Thảo vô thức có chút buồn. Phương Anh chào mn rồi bước lên tầng hai. Chị thực sự muốn trốn đi ánh mắt quan tâm ấy của em, nó sẽ lại kéo chị lún sâu vào hố sâu tình yêu mà chị dành tới em. Sự lạnh nhạt ấy của Phương Anh khiến em buồn nhiều chút. Ngọc Thảo ngồi xuống ghế, thẫn thờ, trầm ngâm suy nghĩ. Thấy bạn mình buồn, Lona với Tiểu Vy cũng thấy rõ sự khác lạ của cặp đôi vốn dĩ đầy tình yêu này. Cả hai vây lấy Ngọc Thảo mà gặng hỏi. Sự tấn công ấy khiến em từ từ kể lại chuyện ngày hôm qua. Hai người nghe sửng sốt hẳn. "Trầu âu! Chị Phanh thanh lịch của tui bede thiệt hả trời" " Đã z còn mê con Thỏ điên này nữa chớ, Loan ha" Ngọc Thảo nhìn hai đứa bạn mà đưa tay lên dọa:" Tao uýnh từng đứa nghe" Đùa nghịch là thế nhưng Lona vẫn tận tình khuyên bảo: " Tao hỏi thiệt đó, mày có thích chị Phanh không z?" Thấy Ngọc Thảo chỉ im lặng không nói, Tiểu Vy liền tiếp lời: " Thật đấy! Mãi mới kiếm được một người thương bà thật lòng, bỏ lỡ mất tiếc ráng chịu nghe. Người ta hay nói: Có hai thứ mà đời người không được bỏ lỡ. Một là chuyến tàu cuối cùng về nhà, hai là.....à.." "Hai là người thật lòng yêu thương ta, có cái lời thoại phim cũng không nhớ nữa" Tiểu Vy nghe Lona nói rồi đưa tay lên đánh hai phát lên người Lona: " Kệ tui" rồi quay sang nhìn Ngọc Thảo nãy giờ chỉ im lặng ngồi nghe. " Nếu có thích thì nói ra đi chứ bà cứ như vậy rồi có ngày chị Phương Anh bỏ bà thật thì tiếc cũng không làm được gì đâu" Tiểu Vy nắm lấy đôi bàn tay đang đống cứng của Ngọc Thảo mà chân thành khuyên.( Tiểu Vy 11 điểm mai cho làm lành với anh Tiến)

Lona, Tiểu Vy đang hết lòng khuyên nhủ Ngọc Thảo thì từ phía cửa đôi gà bông của Sen Vàng bước đến. Linhtop đi cạnh em, đôi mắt nhìn em chăm chú đầy si mê. Đỗ Hà tiến vào, chào hỏi mọi người rồi nhìn sang sắc mặt thất thần của Ngọc Thảo: " Chị Thảo nay sao thế ạ? Chị mệt trong người ạ" Linhtop nghe emiu của mình nói z cũng quay sang nhìn, rồi nói một câu đầy trêu đùa: " Sao mà buồn, hay nhớ anh Kiệt rồi hả " Hội chị em ngước đầu lên nhìn chằm chằm, làm Linhtop hơi run mà nép sang phía Đỗ Hà. Vừa lúc ấy, Phương Anh bước xuống từ phía cầu thang, nhìn quanh sảnh như tránh né những ánh mắt đang đổ về phía mình mà nói: " Mấy đứa lên họp kìa!" Phương Anh đưa mắt qua chào cặp Linh Hà rồi lên lầu. Đôi tay cô nắm chặt, khoé mắt có chút nóng lên. Lời Linh nói vừa nãy, cô nghe rõ chứ, cô khó chịu hay nói đúng hơn là cô ghen nhưng cô hiểu rõ bản thân mình không đủ tư cách ngăn cản điều đó. 

Lona, Tiểu Vy nghe chị Phương Anh nói xong quay sang nhìn Ngọc Thảo người đang run nhẹ lên mà thấy tức Linhtop ghê nơi. Ngọc Thảo thấy rõ sự lạnh nhạt chị dành cho em, chẳng một lời hỏi thăm như bao ngày nữa. Em tủi thân lắm chứ! Ngọc Thảo đứng dậy, vội bước vào nhà vệ sinh, ngồi đây thêm một lúc nữa có lẽ em khóc mất. Lona nhìn thấy thế liền đứng dậy, tiến lại gần mà đánh lên tay Linhtop một cái. Tiểu Vy cũng chán nản nhìn Linh: " Chán mày ghê á Linh!" Linhtop hoang mang nhìn sang Đỗ Hà cạnh mình nhưng không, Đỗ Hà đã theo sau Ngọc Thảo từ lúc nào. " Sao vậy? Tao làm gì sai" Vẫn với vẻ mặt ngờ nghệch ấy, cô lại bị hai đứa bạn mình đánh cho thêm vài cái. Lona kéo Linhtop xuống kể lại mọi chuyện. Phía Đỗ Hà cũng đã được Ngọc Thảo kể hết chuyện. Cả đôi gà bông hoảng hồn, đầy ngạc nhiên. Hiểu rõ mọi thứ, Linhtop tự trách "nãy sao mình ngu z cà" rồi theo chân Lona, Tiểu Vy lại gọi Đỗ Hà và Ngọc Thảo lên họp.

Suốt cả buổi họp, Phương Anh chẳng nói một lời, chỉ im lặng chăm chú lắng nghe. Còn Ngọc Thảo chỉ nhìn chị mà lòng buồn không siết mà em đâu biêt lòng chị bức bối thế nào. Đôi lúc đôi mắt chị vẫn vô thức nhìn về phía em đầy yêu thương. Hội chị em vừa họp vừa ái ngại nhìn cặp PhanhThỏ. Buổi họp vừa kết thúc, Phương Anh nhanh chóng bước lên nói chuyện với dì Dung về những hoạt động sắp tới. Ngọc Thảo như đứng hình khi nhìn chị lướt qua mình như không quen biết. Cả đám bạn ái ngại nhìn rồi bước đến bên Ngọc Thảo mà an ủi. Mọi người đi xuống sảnh trước, còn Phương Anh theo phía sau cùng dì Dung. Các nàng hậu đang nô nức trò chuyện thì một chiếc Mercedes đen, sang trọng đỗ ngay trước ngay công công ty. Các nàng hậu dừng lại, ngó nhìn, dì Dùng tiến về phía cửa đón tiếp. Ra đó là Tuấn Kiệt, cậu bước vào công ty chào hỏi mọi người rồi quay sang dì Dung tiếp chuyện. Phương Anh nhìn cậu chẳng nói gì mà chỉ từ từ bước xuống từ trên cầu thang tiến ra phía cửa. Dì Dung nhìn thấy vậy liền gọi lại: " Phương Anh! Tối nay anh Tuấn Kiệt đây mời cả công ty mình đi ăn, em ở lại luôn cho vui." Đâu thể từ chối Phương Anh đành nán lại rồi đứng cạnh Lona đang đứng phía ngoài hàng. Chờ vài phút, khi đã bàn xong công việc mọi người di chuyển đến địa điểm nhà hàng để ăn uống. Trên xe, cô được xếp cùng xe với Ngọc Thảo và Lona, cả không gian không nghe nổi một lời nói chuyện. Lona nhìn Ngọc Thảo đang chăm chú về con người đang dán mắt cản vật ngoài cửa sổ kia mà chẳng bình tĩnh nổi :" Dạo này mấy hoạt động vẫn ổn à chị Phương Anh" " Ừ em" Câu trả  lời ngắn gọn ấy chính thức kết thúc luôn cuộc trò chuyện chưa đầy nửa phút. Chiếc xe dừng lại, mọi người bước xuống xe, tiến vào nhà hàng.

Khi bàn ăn đã được dọn lên hết, mọi người bắt đầu dùng bữa. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tuấn Kiệt và Ngọc Thảo. Tuấn Kiệt ngồi phía đối diện em, ga lăng gắp thức ăn cho em. Em ngại ngùng nhận lấy rồi đưa mắt khẽ nhìn qua chị Phương Anh. Chị vẫn thế, chẳng nói một lời, cũng chẳng thèm nhìn em một lần. Dì Dùng nhìn cảnh ấy mà trêu rằng: " Có vẻ cậu Kiệt đây chú ý tới Ngọc Thảo nhỉ?" " Dạ đâu có" Cậu xua tay rồi khẽ nhìn Ngọc Thảo bằng ánh mắt đầy tình cảm. Cả bàn tiệc ngoài dì Dùng thì đều ái ngại nhìn chị Phương Anh. Phương Anh phải trực tiếp tiếp nhận những hình ảnh khó chịu ấy khiến chị chỉ muốn rời đi ngay lúc này. Đôi mắt có chút nóng lên, Lona nhìn chị rồi khẽ nói với Tiểu Vy: " Vụ này đi hơi xa rồi...Sao nối lại nổi giờ bà" Tiểu Vy lắc đầu rồi quay lại với bữa ăn. Khi mọi người đã dùng bữa xong, mọi người trở lại công ty để lấy xe và về nhà. Phương Anh lấy xe và rời đi thật nhanh, cô ngồi lại dưới một quán rượu nhỏ mà nhâm nhi chút vị đắng chát của rượu. Đang thơ thẫn nhìn về phía đoạn đường đối diện, cô bỗng thấy hình ảnh em cùng Tuấn Kiệt đang đi dạo dọc con đường mà nói cười. 10p trước, Ngọc Thảo đang chờ xe thì Tuấn Kiệt bỗng dừng xe lại trước mặt em. " Cậu về à, cũng muộn rồi, để tớ đưa cậu về cho nhé" "Thôi không cần đâu" Em cười và nói. Nhưng Tuấn Kiệt vẫn ở đấy mà nài nỉ em, "thôi cũng muộn rồi chờ xe chắc còn lâu lắm mới về được đến nhà" nghĩ thế Ngọc Thảo đành lên xe và để cậu chở về. Trên đường đi, em chẳng nói một lời, cậu đề nghị: "Liệu cậu có thể đi dạo cùng tớ một lúc không" Em định bụng chối từ nhưng nhìn khung cảnh bên đường với em cũng muốn hít thở hút không khí nên đành đồng ý. Và thế là......Phương Anh nhìn em đi bên cạnh cậu ta mà tự thấy chua chát trong lòng, cứ thế cô uống hết ly này đến ly khác chỉ đến khi đã say mèm cô mới đứng dậy, trả tiền rồi nhanh chóng lấy xe đi về nhà. Xe cô lướt trên đường, may trời cũng đã tối nên phố cũng chỉ còn lác đác vài người. Phương Anh vô thức đến nhà em, trong cơn say sự ghen tuông lúc nãy như khiến cô bùng nổ. Phương Anh lấy máy gọi vào số em. Ngọc Thảo vừa dọn xong sách vở liền thấy chuông điện thoại reo. Nhìn thấy số cô gọi em có chút lo lắng trong lòng. Nhấc máy lên và...

Phương Anh: Chị dưới nhà em gặp chị được không?

Ngọc Thảo: Dạ

Phương Anh: Em có thể không. (Giọng điệu có chút tức giận)

Ngọc Thảo : Dạ được chị chờ em.

Em mau chóng xuống nhà mở cửa, nhìn thấy chị với gương mặt đỏ bừng cùng một cơ thể đã ám mùi rượu em khẽ nhăn mặt. Nhìn thấy em xuống, Phương Anh tiến lại gần em mà nói: " Nãy em đi đâu về?" Giọng nói giận dữ thấy rõ làm em hơi hoảng: " Em...em chỉ...em đi về nhà liền mà" Phương Anh chỉ cười nhạt rồi nhìn em, đôi mắt lại vô thức rơi nước mắt: " Em nói thế cũng phải. Việc em đi cùng ai đâu liên quan tới chị" " Chị...em...chỉ là..." Ngọc Thảo ấp úng nhìn Phương Anh. Hơi men trong người khiến Phương Anh mất tự chủ mà nói thẳng một tràng: " Chị biết em không yêu chị, nhưng xin em hãy hiểu cho chị đi mà. Chị không chịu được cảnh em vui vẻ bên cạnh anh ta. Em có quyền yêu người khác chị biết chị không thể ngăn cản điều đó. Nhưng...nhưng chị hết cách rồi Thỏ à, chị yêu em. Chị chẳng thể ngừng yêu em được, chị cũng không thể quên em. Chị xin lỗi, xin lỗi em". Càng nói nước mắt càng chảy dài, Phương Anh chịu hết nổi rồi, cô không thể mạnh mẽ nhìn em bên người khác. Ngọc Thảo nhìn Phương Anh rồi tiến đến ôm chị. Phương Anh nhận lấy cái ôm nhưng nhanh chóng rời ra. Phương Anh nhìn em:" Đừng thương hại chị như thế!" Ngọc Thảo nghe chị nói mà như muốn khóc nấc lên, giờ đây mọi điều em làm cho chị đều bị chị coi là thương hại. "Đừng khóc chị xót lắm! Từ mai chị sẽ không làm phiền em nữa" Phương Anh thấy Ngọc Thảo rơm rớm nước mắt lại cứ ngỡ mình làm em khó chịu. Nói rồi Phương Anh lên xe và rời đi. Suốt đêm dài hai con người, ở hai nơi khác nhau, nhưng đều chẳng thể chợp mắt nổi.

* Cảm xúc dạt dào quá viết quá trời viết:)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com