Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

Dù buồn đau ra sao thì cuộc sống vẫn phải diễn ra bình thường, những công việc mà chưa được thực hiện vẫn ở đấy và sẽ ngày càng chất đống nếu ta lờ đi chúng. Mọi điều vẫn diễn ra như thường lệ mà chả cần quan tâm đến tâm trạng bất kỳ ai. Các nàng hậu nhà Sen Vàng vẫn đang ráo riết chuẩn bị cho những dự án sắp tới, nhất là với Phương Anh - là một đại diện Việt Nam sắp sửa mang theo khát vọng của chính bản thân cũng như đất nước Việt Nam ra đấu trường quốc tế thi đấu lịch trình của cô dường như đã kín hết tuần. 

Đã tầm khoảng gần một tháng kể từ ngày cuối Phương Anh nói chuyện với em vào đêm đó. Chị đã nhận thức lại mọi thứ và cứ thế đâm đầu vào luyện tập, chuẩn bị cho cuộc thi. Chị cũng đã thực sự làm đúng lời chị nói, rời xa em. Về phía Ngọc Thảo, sự rời xa ấy chẳng giúp em tốt lên mà chỉ khiến những suy nghĩ về chị luôn vây lấy em vào những đêm tối, em cũng dần nhận ra được thực sự cảm xúc em dành cho chị là gì. Thật! Nó không đơn giản chỉ là tình chị em như em đã nói, em yêu chị, yêu chị thực lòng. Thế nhưng giờ những lời quan tâm, những câu nói yêu thương em dành tới chị đều bị chị nhận lấy với tư cách là một người chị em. Liệu chị đã hết yêu em chưa? Em sẽ còn cơ hội chứ....Ngọc Thảo ngồi trên giường hồi lâu với đống nghĩ suy đầy hỗn độn. Đưa tay với lấy điện thoại, ngó qua số giờ hiển thị trên đấy rồi bước vào nhà vệ sinh. Vscn xong, Ngọc Thảo thay bộ đồ mới rồi xuống nhà chào ba mẹ để đi làm.

 * Công ty Sen Vàng

Tiểu Vy ngồi trên ghế nơi sảnh miệng không tự chủ mà tự động mỉm cười. Chuyện là chị Tiên đã hết giận bé rồi, mất công mấy ngày trời nhắn tin cho chị, đêm qua em còn lê thân sang tận nhà chị mà hối lỗi. Lona và Lương Linh mở cửa đi vào sảnh công ty, đứng nhìn con bạn mình tủm tỉm cười mình mà phát chán. " Nhìn khác gì con khùng hông trời!" Lương Linh nói, Lona cũng gật đầu theo: " Thiệt! Hoa hậu mà như con dở cứ ngồi cười mình miết" Tiểu Vy nghe thế, liếc mắt nhìn hai đứa bạn "yêu quý" của mình: " Cứ trêu tao đi bồ tao cầm tinh con hổ đó, sau tao bảo bả cạp đầu từng đứa một nghe hông!" Tiểu Vy hừ lên một tiếng rồi lại chăm chú nhìn vào đoạn tin nhắn đầy ngọt ngào sáng nay của em và chị Tiên mà ngồi cười. 

Lona:" Mà mày lên đây làm gì hả? Nhớ sáng nay mày có lịch đâu"

Linhtop ngó quanh sảnh mà đáp:" Lên chơi với bé Đậu của tao chớ sao"

Lona nhìn hai đứa bạn đang đắm chìm trong thú vui yêu đương của hai người mà ngán ngẫm thở dài. Vừa ngồi xuống ghế không lâu thì tiếng xe máy ngoài cửa thu hút ánh nhìn của mọi người. Ngọc Thảo dừng xe lại, tiến vào trong công ty :" Hế lô cả nhà iu của kemmmm" Cả ba người nhìn Ngọc Thảo rồi quay ngoắt đi, tiếp tục công việc của mình. Biết mình bị lơ, Ngọc Thảo tiến lại đánh mạnh vào người ba đứa bạn mình rồi vùng vằng ngồi xuống cạnh Lona. " Hong ai dỗ mày đâu! Khỏi tỏ thải độ chi cho mệt" Lona nhìn đứa bạn mình mà nói

Tiểu Vy rời mắt khỏi điện thoại: " Trước có đó mà cái tội không giữ mất rồi thì đừng tiếc"

Lintop ngồi xuống cạnh Ngọc Thảo: " Thấy bé Đậu của tui đâu hông bà?"

Lona, Tiểu Vy, Ngọc Thảo:"...."

Linhtop lậm bé người yêu của mình quá rồi,biết sao được. Ngọc Thảo cùng hội chị em mình đùa vui được một lúc thì chị Phương Anh từ đâu đi tới. " Chào mấy đứa!" Chị nghiêng đầu cười nói. Đã hơn một tháng, em ít thấy chị hơn hẳn nhưng mọi cử chỉ mỗi lúc gặp chị đều được em ghi nhớ rõ. Ngọc Thảo ngẩn ngơ ngắm nhìn chị mà không để ý thấy có tới 3 cặp mắt đang nhìn em chằm chằm. Khi nhận thức được điều đó chị cũng đã rời lên lầu. 

Lona: " Si mê chưa kìa thế mà trước được tỏ tình lại còn từ chối"

Tiểu Vy cũng tiếp lời: " Xu cho bồ tui quá bồ ơiii"

Nói rồi cả Lona và Tiểu Vy nhìn qua Linhtop như đang chờ đợi lời tiếp theo, nhưng rồi mọi thứ Linhtop thốt ra chỉ liên quan tới emiu của bả.

Linhtop vừa nói vừa đưa tay vẫy vẫy về phía cửa:" Bé Đậu đến rồi kìa! Bé Đậu ơiiii"

Tiểu Vy, Lona:"........Nên kick nó ra khỏi gr mình hông ta"

Rồi ánh mắt lại đổ về phía Ngọc Thảo, trêu chọc là thế nhưng hai người vẫn chân thành đưa cho em lời khuyên về chuyện giữa em và Phương Anh. Ngọc Thảo vừa nghe vừa ngó sang bên chỗ đôi gà bông đang tràn ngập màu hồng bên cạnh. " Nghe tui nói hông bồ" Lona đang khuyên nhủ thì trông thấy chiếc học trò của mình cứ ngó nghiêng lung tung mà không đợi được đánh nhẹ vào cánh tay Ngọc Thảo. Ngọc Thảo nhìn Lona và Tiểu Vy mà chầm chậm nói:
" Nếu lúc trước, tao nhận ra tình cảm của mình sớm hơn thì giờ tao với chị Phương Anh đã khác rồi nhỉ!" Câu nói xen chút nghẹn ngào và nuối tiếc, làm cả bốn nàng hậu nhìn em mà thương xót. Linhtop với Hà đi lại chỗ Ngọc Thảo ngồi xuống cạnh bên.

Tiểu Vy nói:" Dành lại bà Phanh của bà đi. Tui biết bà làm được mà!"

"Thiệt đấy! Có yêu thì đừng để mất nhau, khó lắm mới tìm thấy nhau" Lona nghiêm túc nhìn em mà nói

Cả Lương Linh và Đỗ Hà đều đồng thời gật đầu đồng ý, tán thành. Ngọc Thảo chỉ im lặng lắng nghe và trầm ngâm ngồi suy nghĩ. Tiếng ekip từ lầu hai đi xuống, gọi lớn:" Lên làm việc đi mấy bà ơi!" Cả bốn người đồng nhất đứng dậy theo nhau bước lên phòng họp.

Giờ làm kết thúc cũng đã tầm trưa, mọi người hầu như đã về hết. Duy chỉ còn Ngọc Thảo nán lại nơi sảnh lớn dưới lầu một. Em ngồi đấy, tay vừa nhắn cho Lona, vừa đưa mắt lên phía trên lầu như chờ đợi gì đó.

Ngọc Thảo: Cách bà chỉ có chắc chắn hông z? Có kỳ quá hông?"

Lona: Ổn mà! Muốn cưa lại chị Phanh thì mặt dày lên. Chứ cứ như bà thì thôi mất là cái chắc.

Ngọc Thảo: Chưa làm mà đã nói xui z

Lona: Chứ có sai đâu. Tính tình con nít z mà chị Phanh cũng thích cho được. Hông hiểu nổi bà chị tôi.

Ngọc Thảo: Ký nát đầu mày đó con kia. Giúp mà cứ xỉa xói người ta hoài.

Ngọc Thảo : .....

Dòng tin chưa kịp nhắn thì Phương Anh đã đi xuống. Nhìn thấy em ngồi một mình, Phương Anh hơi ngạc nhiên, tiến lại hỏi: " Không định về à em?" Qua hơn một tháng, cách chị và em nói chuyện vẫn thân thiết như trước nhưng phía chị vẫn có chút gì đó gượng ép và xa cách hơn. Từ đó tới giờ, chị và em ít gặp nhau hẳn, Ngọc Thảo biết chị bận nên cũng ít nhắn tin hay gọi điện nhiều như trước  (nhưng chắc lý do chính vẫn là em ngại với chị). Nghe được câu nói quan tâm ấy, lòng Ngọc Thảo vui như trẩy hội, vui vẻ đáp:" Xe em hư nên sáng em đi grap tới. Giờ lại không bắt được xe nên mãi chưa về được..." Nói xong em lén ngước mắt nhìn chị rồi lại cúi mặt xuống. Nhìn dáng vẻ ấy của em, tâm trí Phương Anh loạn lên mất. Nói xa em thế chứ, cô vẫn yêu em nhiều cả tháng trời đấu tranh tâm lý dữ dội lắm mới rời xa em được một chút chứ cứ mỗi lần lên công ty, nhìn thấy em, Phương Anh lại tự thấy bản thân thật thiếu nghị lực mà không tự chủ lén nhìn em. Ngọc Thảo thấy chị cứ đứng đấy mà nhìn mình thì cũng hơi ngại, nhưng nhớ lại những lời động viên của hội chị em mà thẳng thắn nói:

- Chị có thể chở em về không ạ? Ngọc Thảo đưa mắt dò xét biểu cảm của chị. Phương Anh nghe em nói thì hơi bất ngờ nhưng rồi cũng đồng ý bởi nghị lực đến mấy cũng đâu xoá được hình ảnh em trong đầu chị. Ngọc Thảo thấy chị gật đầu thì vui mừng thấy rõ, nhanh tay kéo chị ra ngoài lấy xe. Ngồi lên xe, Ngọc Thảo đưa tay ôm ngang eo của Phương Anh làm cô ngại đến đỏ mặt. Xe di bánh rời khỏi toà Sen Vàng. Cả đoạn đường không một ai nói gì, chỉ khi đã gần về đến nhà, Ngọc Thảo mới thỏ thẻ nói: " Dạo này, em ít được gặp chị thật đấy! Tự nhiên nhiều lúc nhớ chị ghê" Câu nói nhỏ nhẹ, chứa trọn nỗi nhớ em dành cho chị, chẳng hoa mỹ mà đầy hồn nhiên. Câu nói vừa dứt thì chiếc xe cũng dừng lại. 

"Đến nhà em rồi!" Phương Anh cất tiếng, cố che đi sự ngại ngùng bởi câu nói vừa nãy của em. Ngọc Thảo xuống xe, nhìn chị có chút quyến luyến mà vẫy tay nói: " Em vào nhà đây! Cảm ơn chị nhiều nha Phanh" Em vừa bước đi được vài bước thì sau lưng em một chất giọng trầm ấm vang lên: " Chị cũng nhớ em" và rồi là tiếng lên ga và tiếng xe rời đi. Em quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào chiếc đang lẫn vào dòng xe tấp nập phía trước mà tâm trí như bấn loạn. Em nghe rõ lời chị nói, chị bảo "chị nhớ em". Mặt Ngọc Thảo đỏ bừng vì ngại, tâm trạng lại vui sướng đến tột cùng. Cả trưa ấy, có người không ngủ được vì lời nói vu vơ của chị. 

Phương Anh về nhà cũng tự ngồi ngẫm xem liệu em có nghe thấy lời lúc nãy mình nói, rồi ngồi ôm đầu xem lúc nãy lấy đâu ra dũng khí mà nói câu ấy chứ. Nhưng chị nhớ em thật...biết sao giờ. Phương Anh nằm lên giường rồi tự động mỉm cười vì nhớ lại hình ảnh em vừa nãy. Em cứ đáng yêu thế thì ai mà quên nổi đây. Thế là trưa ấy, vẫn là hai người không ngủ được nhưng mà là vì hạnh phúc.

                                                                                                 *

Chap này xong rồi kiểu gì cũng có biến, mn cứ yên tâm mà chờ đợi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com