Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11:


"Cũng muộn rồi hay là tụi mình về lớp trước có được không?" Aiden đưa ra ý kiến.

Bây giờ là sáu rưỡi sáng, giờ lên lớp là vừa kịp đến tiết tự học.

Học sinh giỏi Aiden đúng lí hợp tình mà nói:

"Sắp thi cuối kỳ tới nơi rồi việc học quan trọng không thể cứ thế bỏ ngang được. Đi, lên lớp học cho đàng hoàng rồi chiều lại nghĩ cách."

Nói xong Aiden lập tức xoay người đi về phía lớp học. Thế nhưng đi được vài bước hắn phát hiện không có ai đi theo mình cả. Hắn quay lại liền trông thấy cả bọn đang nhìn mình như nhìn tên thiểu năng.

Albie chế nhạo:

"Tới nước này mà mày vẫn muốn đi học nữa à? Lừa mình dối người cũng không thể giúp mày sống lâu hơn một tí đâu."

Aiden nghe vậy liền chống nạnh phản bác, còn chỉ thẳng vào mặt Albie:

"Sứ mệnh của học sinh chính là tiếp thu tri thức, tao đang khuyên mọi người phải chăm chỉ bước tiếp trên con đường đúng đắn lấy học tập làm trọng đấy!"

"Hờ hờ." Albie cười nhạt hai tiếng. "Thế lớp trưởng đại nhân hẳn phải biết chúng ta đang không ở trường học chứ? Ai mà biết được những bạn học, thầy cô và cả nhân viên chúng ta gặp ở đây có phải là người hay không."

Trong nhóm Albie luôn luôn là người lí trí và nghiêm khắc nhất, không chỉ với bản thân cậu mà còn với cả những người xung quanh. Bất kể có gặp phải khó khăn như thế nào cậu vẫn sẽ đối diện trực tiếp với nó rồi tìm cách giải quyết. Lần này cũng vậy, mặc dù biết những người khác đều đang suy sụp nhưng Albie tuyệt đối không cho phép bất kì ai có hành động trốn tránh.

"Giờ cứ cố chấp đi học không những chả thay đổi được gì mà còn phí mất một đống thời gian. Nếu mày muốn thì tự đi mà làm một mình, tao không có hứng thú với việc ngồi không chờ chết đâu. "

Aiden ỉu xìu ngồi xuống bên bồn hoa, gục đầu vào cánh tay. Thiếu niên tóc vàng như thể một quả bóng bay bị xì hơi, nào còn bộ dạng lạc quan như ban nãy nữa.

Aiden dĩ nhiên không ngốc đến nỗi không nhận ra vấn đề. Lúc Khôi Tích Dịch gọi điện cho dì hắn còn là người đứng gần nhất, nghe rất rõ dì ấy bảo không thấy bọn họ đi học, còn nói cả nói cả bọn rất có nguy cơ bị kéo vào quỷ vực. Mặc dù Aiden không biết quỷ vực nghĩa là gì nhưng sau khi nghe giải thích hắn cũng hiểu được ít nhiều, tất cả đều chỉ ra rằng thế giới mà họ đang ở không phải thật mà chỉ là ảo ảnh do quỷ quái thao túng.

Chuyện này cũng khó mà trách Aiden. Khi con người ta bị vây trong hoàn cảnh chưa biết thường bất giác bấu víu vào những thứ quen thuộc. Dẫu biết rõ duy trì sinh hoạt ngày thường chẳng thể giúp ích gì, nhưng lại không kiềm được tin tưởng chỉ cần làm thế thì tất cả sẽ quay trở về quỹ đạo ban đầu.

"Tui cứ luôn cảm thấy tụi mình như con chuột bị mèo đùa giỡn ấy." Lương Thơ mệt mỏi nói.

Nếu như đã có thể giam bọn họ bên trong quỷ vực, nếu con quỷ kia có quyền năng lớn như vậy tại sao không giết quách cả bọn đi cho rồi. Cứ tiếp tục lo được lo mất như thế này thực sự rất giày vò. Ý trí cầu sinh làm cho mọi người đều không cam tâm chịu chết, thôi thúc tất cả tìm ra con đường sống, nhưng đồng thời cũng khiến bọn họ tuyệt vọng vì không biết tiếp theo phải đối mặt với cái gì.

"Hay là đêm nay tụi mình không chạy vào toà nhà cổ nữa? Lệ quỷ đã bị giam lại bên trong quan tài rồi nên biết đâu bên ngoài sẽ an toàn." Hasuichi đưa ra ý kiến.

Lương Thơ lập tức bác bỏ.

"Không có gì chắc chắn là bên ngoài không có quỷ cả. Ông quên là lúc chơi cầu cơ có cảm giác rất nhiều người theo dõi chúng ta à?"

Aiden cũng đồng ý.

"Thơ nói đúng đấy, có khi bên ngoài còn hung hiểm hơn bên trong toà nhà cổ không biết bao nhiêu lần."

Trong lúc mọi người đang bàn bạc Mikhail lại yên lặng đứng trước cánh cửa căn phòng từng là văn phòng của bác quản lý. Hắn đứng trầm ngâm hồi lâu, trong đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Đột nhiên Mikhail dùng chân đá mạnh một phát, cửa gỗ cũ kĩ lập tức bị đạp hỏng.

"Mày làm cái gì đấy?" Aiden nghe tiếng liền chạy lại chỗ Mikhail. "Có muốn phát điên phát rồ thì cũng phải chọn tình huống cho phù hợp chứ."

Mikhail mặc dù không nghe được nhưng cũng hiểu đại khái Aiden muốn nói gì. Hắn nhàn nhạt trả lời:

"Tao không rõ bác quản lý có phải người hay không nhưng có thể chắc chắn bác ấy không thuộc về mảnh quỷ vực này. Nếu là người vậy hẳn là một thầy pháp cao tay đến mức có thể xé rách vách ngăn của quỷ vực mà vào. Còn nếu không phải người thì cũng có liên quan mật thiết tới nơi này. Tao biết nói như thế này hơi cảm tính nhưng tao cho rằng bác ấy đang cố giúp chúng ta, đã vậy thì không biết chừng bên trong còn có vật gì đó hữu ích do bác để lại."

Aiden cạn lời.

"Mày không sợ bên trong có bẫy à?"

Mikhail nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nhìn sang những người còn lại.

"Cho dù có bẫy thì cũng phải vào. Tao tin chắc quỷ vực không thể nào hoàn hảo không một kẽ hở được, nhất định đâu đó trong này đang ẩn chứa manh mối đợi chúng ta tìm ra. Nhân lúc trời sáng còn tương đối an toàn chúng ta phải tranh thủ thu thập được nhiều thông tin nhất có thể."

Nói rồi hắn chỉ vào bên trong căn phòng, không hiểu sao dù đang là trời sáng nhưng trong phòng lại tối om như thể tất cả ánh sáng đều bị chặn lại ở bên ngoài.

"Hiện tại đây là nơi khả nghi nhất mà chúng ta biết."

Hasuichi rón rén tiến lại gần chỗ Mikhail. Cậu ta nép sau lưng hắn, nhổm người ngó vào bên trong.

"Phải vào thật hả?"

Albie đi ngang qua tiện tay vỗ cái bốp vào đầu cậu ta.

"Nói đến thế rồi mà mày vẫn chưa thủng à?"

Hasuichi không tình nguyện bị Albie kéo đi. Cậu ta xụ mặt, như đi chịu chết mà bước vào bên trong bóng tối.

Mikhail đợi cho Lương Thơ đi vào rồi mới theo sau, nhưng vừa mới nhấc chân lên đã bị Aiden kéo lại.

'Lần sau có định làm gì thì cũng báo với bọn tao một tiếng, đừng có tự ý hành động như thế này nữa bọn tao lo đấy.' Aiden viết vào tay Mikhail.

Mikhail ồ một tiếng:

"Thế thì để lần sau tao hú trước."

Đi vào bên trong rồi mới thấy nơi này còn âm u hơn cả tưởng tượng của bọn họ. Đèn bên trong phòng vì lâu ngày không sử dụng nên đã hỏng từ lâu, mọi người chỉ đành lấy điện thoại bật đèn flash để soi sáng. Năm người chia ra từng ngóc khác nhau kiểm tra, song tìm một hồi vẫn chỉ thấy mấy món đồ dùng cũ.

"Chỗ này cứ như bị bỏ hoang mười mấy hai mươi năm rồi ấy." Aiden than.

Hầu như tất cả đồ vật trong phòng đều bị bám một lớp bụi cực dày, chỉ nhìn thôi cho dù là người không mắc bệnh sạch sẽ cũng cảm thấy khó thở.

"Cô lao công chả bảo đây là cái nhà kho cũ không ai dùng tới còn gì." Hasuichi trả lời, còn thầm nghĩ chưa chắc căn phòng này đã có thật ở ngoài đời.

Ấy vậy mà Lương Thơ lại như đọc được suy nghĩ của hắn.

"Trước đây tui cũng hay đi ngang chỗ này, bên ngoài bao giờ cũng được dọn dẹp sạch sẽ cho nên... tui vẫn luôn nghĩ nó là văn phòng của quản lý kí túc xá."

Nói thật Lương Thơ cũng không chắc chắn lắm về kí ức của mình, cũng giống như chuyện của bác gái quản lý vậy. Ngộ nhỡ tất cả lại chỉ là ảo giác thì sao.

"Trường mình coi bộ có nhiều bí mật ghê." Aiden cảm thán.

"Úi đụ mà!"

Aiden đột ngột hét toáng lên. Hắn nhảy về phía sau, vô tình va phải thành bàn làm bụi bay mịt mù.

"Làm sao thế?" Lương Thơ hỏi.

"Có... có cái mặt... Nó còn nhìn tao cười nữa!"

Albie đi qua chỗ Aiden soi đèn vào nơi hắn chỉ song chỉ thấy ô tủ trống không.

"Có cái gì đâu."

Aiden khẳng định chắc nịch.

"Chính mắt tao nhìn thấy mà! Trông ghê lắm, cái đầu nó toàn máu không à!"

Albie nghi ngờ kiểm tra lại lần nữa nhưng vẫn không thấy gì. Cậu khó chịu ra mặt.

"Đã mù dở còn hay nghi thần nghi quỷ. Qua đây tao dắt đi, bố tổ sư chỉ có lo nghĩ linh tinh là giỏi."

Aiden bèn cun cút theo sau Albie. Hình ảnh một tên to con thân cao mét tám lại nép sau thiếu niên chưa tới mét bảy nom có hơi buồn cười. Tiếc là chả ai có tâm trạng để đùa giỡn cả.

Mặc dù mọi người đều thống nhất rằng Aiden nhìn nhầm nhưng ai nấy đều tỏ ra cẩn thận hơn, thậm chí cố gắng không đứng cách người khác quá xa.

"Ở bên này!" Mikhail bỗng nhiên hô lớn.

Mọi người nghe vậy liền xúm lại xung quanh Mikhail. Trước mặt hắn có đặt một cái tủ cũ kĩ, bên trên đựng đủ thứ đồ linh tinh không biết dùng để làm gì. Trong số đó có một thứ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, một cái đèn cầy kiểu dáng từ thời xưa. Dưới ánh đèn flash cả bọn trông thấy bên trong đèn đựng một thứ chất lỏng màu đen kì quái, có lẽ là dầu hoả nhưng lại có gì đó không giống lắm.

"Chúng mày có cảm thấy cái đèn này quen quen không?" Hasuichi hỏi.

Lương Thơ lập tức nhớ tới lúc cả nhóm tới văn phòng của bác quản lí bèn a lên một tiếng.

"Là cái đèn mà bác quản lý cầm chiều hôm qua."

Lương Thơ vẫn còn nhớ rất rõ khi ấy bác gái kéo cả bọn vào phòng rồi đóng kín cửa, nhất quyết không chịu mở đèn mà chỉ dùng một chiếc đèn cầy để chiếu sáng. Giờ nghĩ lại hành động ấy cứ như để tránh cho thứ không sạch sẽ nào đó nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ vậy. Trong chuyện này nhất định vẫn còn bí ẩn nào đó mà bọn họ chưa khám phá ra.

"Có khi nào bác ấy để cây đèn này lại cho tụi mình không?" Aiden hỏi.

"Mặc kệ có phải hay không trước mắt cứ lấy về đã."

Albie vươn tay lấy cây đèn cầy xuống. Khoảnh khắc cái đèn rời khỏi kệ tủ đèn flash của cả năm người lập tức tắt ngúm. Mặt đất dưới chân chợt rung lắc dữ dội như thể có thứ gì đó đang muốn phá đất mà lên. Tiếng đồ vật rơi vỡ cứ nối tiếp nhau vang lên báo hiệu điều không hay sắp sửa tới gần.

"Rời khỏi đây nhanh!"

Không rõ là ai hét lên nhưng mọi người lập tức chạy về phía cửa. Song khi sắp tới nơi thì cửa phòng đột nhiên đóng sầm lại, nhốt tất cả ở bên trong.

"Lại chuyện gì nữa vậy?"

"Ban nãy Mikhail đạp gãy cửa phòng rồi cơ mà sao tự nhiên lại có cái nữa?"

"Vẫn còn là ban ngày sao lại xảy ra hiện tượng linh dị chứ?"

"Có khi nào bác gái cũng là quỷ còn đây là cái bẫy do bả tạo ra không?"

Sự hoảng loạn nhanh chóng xâm chiếm ý chí của mọi người, khiến họ bắt đầu nghi ngờ tất cả mọi thứ.

"Mở cửa! Có ai ở ngoài đó không giúp với!" Aiden tuyệt vọng đập cửa.

Giữa lúc ấy Mikhail lại bình tĩnh đứng ở một bên. Hắn tất nhiên cũng sợ hãi trước hoàn cảnh này, vốn đã không nghe được nay lại còn không nhìn thấy khiến hắn là người dễ rơi vào trầm cảm nhất. Song lúc này thế giờ tĩnh lặng xung quanh hắn lại xuất hiện vài gợn sóng.

Có tiếng trẻ con vọng lại từ trong bóng tối sâu thẳm, lúc thì vờn quanh tai Mikhail, lúc lại như truyền tới từ một nơi xa xôi nào đó. Nó cười khúc khích, tiếng cười giòn tan như gãi vào trái tim đang treo cao của hắn.

"Anh ơi bật đèn đi."

"Ai?" Hắn quát lớn. Thế nhưng bởi vì những người khác còn đang hoảng loạn, kèm theo tiếng ồn từ đồ vật trong phòng nên không một ai chú ý đến cả.

"Mau bật đèn đi anh ơi."

Âm thanh trong trẻo của bé gái vẫn cứ liên tục vang lên hối thúc hắn bật đèn.

"Im ngay!" Mikhail quát vào trong không khí.

Tiếng trẻ con bỗng dưng im bặt. Qua một hồi nó bỗng cười khanh khách:

"Nhưng mà anh ơi nếu không bật đèn thì tất cả đều phải chết nha." 


_____END CHƯƠNG 11_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com