Chương 14
Trong toà dinh thự lộng lẫy cùng quyến rũ chết người, nơi đang diễn ra trận chiến ngắn ngủi mà ác liệt giữa hai dòng tộc Ma Cà Rồng nổi tiếng bậc nhất, Cullen và Volturi.
Vì Volturi không muốn hòa giải, ác ý của những kẻ đó hiện rõ, nên bọn họ chỉ có thể chấp nhận chiến tranh.
Nhưng rất rõ tình thế hiện nay đang nghiêng về phía nhà Volturi, cùng với nhóm cận vệ thành Volterra.
Trên chính khu của dinh thự, phía dưới toà sảnh điện xa hoa là một màn hỗn loạn đến bất ngờ.
Bella Swan thì bất tỉnh, bị trói trên cây thánh giá cũ kĩ, còn người nhà Cullen, nhất là Alice cùng Rosalie sớm đã bị Jane, ả ma cà rồng có khả năng gây ảo giác đau đớn điên cuồng cho kẻ thù, khống chế.
Mặt khác, Emmett, Edward và Jasper vẫn đang đương đầu trực diện cùng những tên khác.
Dù nhà Cullen chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, quyết liệt thì cũng không thể đánh lại những đòn ra tay hiểm ác cũng như số lượng đông đúc của bọn chúng.
Khi trận chiến gần tiến vào hồi kết, bọn họ đã sức cùng lực kiệt.
Aro ngạo nghễ vươn chân đạp mạnh Edward Cullen về phía trước, va chạm rồi đánh vỡ những khung cửa kính rực rỡ.
Những mảnh vỡ sắt nhọn rơi xuống, cắt qua da thịt, khuôn mặt nam tính cùng cơ thể của Edward sớm đã nhuốm máu.
Hắn cố gắng đứng dậy, thân thể chậm rãi hồi phục nhưng cũng cảm thấy đau đớn.
Nhưng lúc này Aro cùng thủ hạ lại lần nữa đánh lén. Edward không đỡ kịp liền bị đánh ngã về phía sau.
Bella Swan cũng không ngừng khóc lóc cầu xin buông tha cho bọn họ.
Trước tình cảnh thảm hại này, Aro bỗng bật cười thành tiếng.
"Edward Cullen, từ lúc nào ngươi lại trở nên thảm hại như vậy hả?"
"Sức mạnh của ngươi đâu?"
"Sao giờ ngươi lại yếu ớt thế này?"
Gã khẽ cuối mình xuống, lặng thì thầm bên tai hắn.
"Ngươi đến đây cũng không phải vì cô ta mà, nên là dù như thế nào, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
Vừa dứt lời, Aro đưa tay định ra đòn kết liễu.
"Petrificus Totalus."
Thân thể Aro bất ngờ bị tê liệt, đáy mắt gã có chút ngạc nhiên.
"Stupefy Duo."
Các cận vệ thành Volterra chưa kịp ra tay ngăn cản, đa phần bọn chúng đã sớm bị thứ gì đó đánh choáng.
"Là kẻ nào?"
Aro kêu gào, ánh mắt gã hằn lên từng tia khát máu.
Và không đợi gã chờ lâu, một kẻ kỳ lạ đã dứt khoát xuất hiện tại nơi đó.
Thanh niên tóc bạch kim khẽ cười trong sự bất ngờ cùng kinh ngạc của người nhà Cullen cùng đám người Volturi.
Và điều khiến Edward Cullen thật sự ngạc nhiên hơn nữa chính là khi người kia xuất hiện, bên người thanh niên còn mang theo cả quả cầu vàng quý giá, nhỏ như trái óc chó mang theo đôi cánh xinh đẹp không ngừng bay lượn xung quanh.
Mà chuyện này cũng lập tức khoáy động tâm trí của Edward Cullen.
Đó giống hệt quả cầu nhỏ năm xưa Harry Potter từng tặng cho hắn, sau này nó đã vô tình biến mất dẫu Edward đã giấu nó rất kĩ.
Thanh niên xuất hiện với quả cầu vàng quý giá bay xung quanh khiến mọi người phải sững sờ.
Nhưng không chờ bọn họ phản ứng lại, người nọ đã lập tức rút ra một chiếc đũa phóng tia sáng về phía Aro.
"Reparifors."
Trong không gian hỗn loạn, đột nhiên vang lên thanh âm thâm trầm, tựa như đầu lưỡi tê tê khiến người ta rét lạnh hệt Tử Xà, lập tức giải thoát Aro khỏi trạng thái tê liệt.
Mà cũng đồng thời đánh ngã Draco Malfoy.
Quả cầu vàng cũng vì thế mà rơi vào tay kẻ kia.
Chàng thanh niên với vẻ ngoài nam tính, cực kì đẹp trai với mái tóc đen và đôi mắt xám sáng màu bất chợt hiện diện, đối diện với Edward Cullen, khuôn mặt quen thuộc kia trực tiếp khiến hắn cả kinh.
Mà Draco Malfoy tức giận đứng dậy trên đất cũng như vậy, nhưng trong phút chốc, đáy mắt người nọ đã tràn ngập thù hận bất tận.
"Hoá ra từ trước đến nay đều là ngươi."
Draco Malfoy chợt chế giễu, ngay cả khí tức hắc ám bất tận của người kia cũng chẳng thể ngăn cản.
Dù gã ta có chết hay hoá thành tro bụi đi nữa, thì Draco Malfoy vẫn có thể nhận ra được kẻ đó.
"Ta biết ngươi là ai. Và cũng rõ hơn ai hết."
"Câm miệng ngay, tên loài người ngu xuẩn này."
"Ngươi không được hỗn láo với Ngài."
Aro lúc này đã hoàn toàn trở lại bình thường.
Draco Malfoy bây giờ người có chút nhếch nhác, bởi vì nghịch chuyển thời không đã phải trả giá quá nhiều, ma pháp sớm đã đến giới hạn.
Aro vốn không muốn nhìn thấy tên chướng mắt này, bèn muốn ra tay trừ khử thanh niên, bất quá từ đằng sau, hai ngoại lực mạnh mẽ bất chợt tác động lên người gã, một người trong số đó đã nhanh chóng bắt lấy đầu gã rồi thẳng tay bẻ mạnh.
Sức lực của Ma Cà Rồng vốn mạnh kinh người, như thoáng có thể nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn.
Aro kinh hãi rơi xuống, hoàn toàn không còn là mối nguy.
Mà người khiến gã trở nên như vậy, lại đang bình tĩnh đối diện cùng kẻ có khuôn mặt giống hệt mình nhưng màu tóc và đôi mắt thì lại khác.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Edward Cullen khẽ thì thào, đôi bàn tay của hắn siết chặt còn dính tí tách những giọt máu đỏ sẫm của Aro.
Trong ánh mắt sớm đã mang theo sát khí cùng thống hận ngập trời.
Bất quá người kia chỉ dành tặng cho hắn một ánh mắt khiêu khích rồi im lặng không đáp, điều này dường như đang thử thách tính kiên nhẫn của Edward Cullen.
Rồi một lúc sau, người nọ lại cười, một nụ cười tưởng chừng ấm áp, ôn hòa nhưng lại mang theo hơi thở chết chóc đáng kinh sợ.
Bất chợt, gã quay người, dễ dàng né tránh những lời nguyền hắc ám nhỏ bé đến từ thanh niên tóc bạch kim.
Miệng gã lẩm nhẩm một thứ gì đó, đột nhiên khiến Edward Cullen bị hất bổng, rồi cùng Draco Malfoy ngã nhoài vào phía cây thánh giá cũ kỹ, nơi Bella Swan đang khóc đến khô cằn cả họng, sau khi chứng kiến một màn hỗn loạn.
Nhìn hình ảnh thê thảm của quý tử cao quý nhà Malfoy một thời, khóe môi gã không ngừng cong lên, vui sướng đến cực độ.
Thẳng đến một lúc lâu, sau khi Draco Malfoy cùng Edward Cullen ngã xuống trong đau đớn, gã lại một lần nữa hướng đũa phép về phía họ, chuẩn bị thi triển lời nguyền bất khả chặn.
Nhưng bất ngờ, trong phút chốc một luồng sức mạnh bí ẩn vụt sáng về phía gã, tia sáng mãnh liệt lập tức bao lấy xung quanh.
Không gian, thời gian cùng ngưng đọng để đón chờ một kỳ tích xuất hiện...
Trong không gian đêm tối tĩnh lặng đến bất ngờ, một nguồn sáng chợt phóng đến chỗ gã đã đánh bại Edward Cullen và Draco Malfoy, trước khi gã kịp kết liễu bọn họ.
Người nọ bị đẩy về phía sau, đập mạnh vào phía cửa sổ làm bằng thủy tinh khiến nó vỡ vụn, gã ngã nhoài xuống cùng những miếng kính vỡ sắc nhọn.
Rồi gã bỗng tan biến vào màn đêm.
Bella Swan và gia đình Cullen, ngoại trừ Edward Cullen lúc này cũng trực tiếp lâm vào trạng thái hôn mê không báo trước.
Trước tình thế hỗn loạn, tất cả chỉ còn lại một màn tối om.
Và một lần nữa, trong hắc ám vô tận lại xuất hiện những tia sáng lẻ loi mà rực rỡ đến lạ thường.
Khi ánh trăng lúc nửa đêm đang dần lấp ló sau những đám mây đen, khi những tia sáng xuyên mình qua các khung cửa sổ cổ kính của toà dinh thự, cùng với sự hiện diện của vầng trăng, tại nơi đó, vào lúc kỳ tích diễn ra...cũng là lúc chàng trai kia xuất hiện.
Gió đã nổi lên mang theo tiếng kêu của loài Cú, mang theo cả nỗi nhớ nhung cùng tình yêu bất diệt của những ai kia.
Chàng trai có mái tóc đen rối tung cùng chiếc kính cận quen thuộc, nơi ẩn chứa đôi mắt xanh biếc xinh đẹp như Phỉ Thuý.
Chàng trai vẫn hệt như lúc đầu gặp gỡ, mình mặc một chiếc áo choàng đen kì lạ, nhưng lần này điều khiến Edward Cullen kinh ngạc hơn đó thật sự chính là chàng trai đã từng khuấy động tâm trí hắn, và cũng là người đã vĩnh viễn khắc sâu vào linh hồn của tên Ma Cà Rồng dại khờ vào khoảng mấy chục năm về trước lại lần nữa trở lại.
Nhưng lần này hoàn toàn không có sự nhầm lẫn, hay trùng hợp nào nữa cả.
Mà Harry, Harry Potter đã thật sự trở lại.
Vết sẹo tia chớp mờ ảo trên vầng trán, khuôn mặt, cùng thân ảnh quen thuộc trong trí nhớ hoàn toàn khiến Edward Cullen trở nên điên loạn trong nháy mắt.
Hắn run rẩy, không ngừng cố gắng đứng dậy muốn tiến về phía người nọ, Edward không ngừng vung tay muốn nắm bắt như sợ cậu chỉ là ảo ảnh, sẽ lần nữa tan biến.
"Har...Harry...Thật sự là em sao?"
Edward Cullen khẽ thì thào, dòng máu nóng lặng lẽ chảy trong người cùng trái tim bất giác đập mạnh mẽ vì thanh niên trước mặt.
Mà Harry Potter đối diện cùng Edward Cullen lại chỉ im lặng không nói, cậu giương mắt nhìn hắn, lòng đầy tâm tư.
"Đã lâu không gặp, Edward."
Giọng nói này là thứ mà Edward Cullen đã từng rất khát khao được nghe thấy từng đêm.
Edward Cullen ngắm nhìn thật kỹ Harry Potter.
Harry của hắn vẫn như vậy, không hề đổi thay. Vẫn là dáng vẻ thanh thuần, nhiệt huyết của trước đây.
"Harry đúng thật là em rồi." Edward cười đầy vui sướng, bất chấp vết thương, vội vã đứng dậy chạy về phía cậu.
Bất quá, dù hắn có tốc độ hơn người thì dưới những câu thần chú khống chế, thì Edward Cullen vẫn vụt mất cơ hội đó, hắn vô lực nhìn Harry Potter bị kẻ khác ôm lấy.
"Tìm được rồi."
Draco Malfoy bất ngờ ôm lấy Harry Potter.
Tôi đã tìm được em rồi, Cứu Thế Chủ ngu ngốc của tôi ơi.
Draco âm thầm gạt đi những cảm xúc hạnh phúc xen lẫn khờ dại trong đầu, rồi nắm lấy tay của Harry Potter, dường như muốn đưa cậu đi khỏi đó.
Chỉ là thử thách thật sự vẫn còn ở phía trước.
Lúc này, Edward Cullen dùng sức mạnh kinh người của chủng loài mình để thoát khỏi thần chú của Draco Malfoy.
Hắn lê bước nặng trĩu, tâm trí hỗn loạn, cảm xúc trong nháy mắt lập tức bùng nổ, đôi mắt của Edward Cullen đang dần chuyển sang màu đậm hơn, hơn nữa trong đáy mắt còn ánh lên tia khát máu tràn đầy dục vọng chiếm hữu.
"Không được, không được đưa em ấy đi."
"Nực cười, chỉ dựa vào anh."
Draco Malfoy lần nữa vung đũa phép, bất quá sức lực đã cạn kiệt, hoàn toàn không còn đủ khả năng để ngăn cản hắn.
Vì thế, khi Edward Cullen thoát khỏi vòng vây đã không còn gì có thể ngăn cản hắn đến chỗ Harry Potter.
"Draco Malfoy, tôi không cần biết và cũng không muốn biết cậu là ai."
"Harry Potter là của tôi, tôi sẽ không để cậu mang em ấy đi."
Draco Malfoy thờ ơ nhìn Edward Cullen ở trước mặt, tóc bạch kim đầy kiêu ngạo.
"Quý ngài Cullen đây, anh nghĩ mình rốt cuộc có tư cách gì để nói điều đó với tôi."
"Chỉ dựa vào những ngày tháng ngắn ngủi hai người quen biết sao?"
"Vậy làm sao một tên phù thủy xấu xa như cậu lại có được tư cách đó?"
"Phù thủy xấu xa?...Edward Cullen, tôi cảm thấy đây rất có thể là một câu chuyện cười đầy thú vị đấy."
"Một chủng loài khát máu như anh lại có thể nói được điều đó sao."
Với sự chán ghét những tên tử thần thực tử, Edward Cullen dần trở nên thống hận, đôi tay hắn khẽ siết chặt.
Hắn chạy như điên, lao nhanh về phía trước, muốn trực tiếp đoạt lại người kia từ tay tóc bạch kim kiêu ngạo.
Bất quá khi Edward Cullen sắp sửa va chạm với Draco Malfoy, một tia sáng đỏ thẫm đã vụt lên, đánh bay hắn một lần nữa.
Mà lần này, người thực hiện lại không phải là gã trai có khuôn mặt giống y hệt hắn, cũng chẳng phải là một Draco Malfoy ngông cuồng.
Edward đau đớn chống chọi, hắn ngẩng mặt lên nhìn về phía nơi luồng sáng kia xuất hiện...
Trái tim lập tức vỡ tan...
Cổ họng hắn nghẹn đắng lại, máu cùng nước mắt không ngừng thi nhau chảy xuống, ướt đẫm da thịt.
Trước mắt hắn chỉ thấy một màn chấn động.
Chàng trai mang áo choàng đen tay cầm đũa phép quyền lực hướng về phía hắn, tiếp đó là Draco Malfoy giương mắt nhìn về phía Edward Cullen, mỉm cười đầy ngạo mạn.
"Harry Potter, em cũng là phù thủy sao?"
Edward Cullen bất lực, tuyệt vọng không ngừng muốn đứng dậy, bất quá dư âm từ cuộc chiến khắc nghiệt vừa rồi vẫn chưa tan, cơn đau lại đến cùng trái tim rỉ máu, khiến hắn rất nhanh không lâu sau đã chìm vào bóng đêm trong vô thức
"Harry, ở lại với tôi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com