[03] Từng bước một
Nếu như đẹp là một loại tài năng thì người có khuôn mặt đẹp chính là chỉ cần thở thôi sẽ nổi tiếng. Nhưng người không những đẹp mà còn tài năng, nói chuyện có duyên thì cực kì nổi bật. Ren Zotto chính là một minh chứng sống, anh đẹp trai, nhà giàu, rất tài năng, có tài ăn nói. Điểm cộng chính là không có, riêng cái tên thôi đã là một điểm cộng rồi. Từ khi bước chân vào giới giải trí, với tư cách là một alpha trội, anh đi một đường thẳng lên đỉnh cao không chút trở ngại. Dù bản thân đang trên đỉnh cao, có vô số người theo đuổi, hàng ngàn người ngưỡng mộ ngước nhìn nhưng cuộc đời anh thì không mấy nhẹ nhàng và yên bình. Lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, có bố mẹ là những con người ưu tú của nghệ thuật, yêu nghệ thuật hơn bất cứ ai, có một người anh trai là thiên tài trong lĩnh vực âm nhạc. Tưởng chừng như Ren có thể hạnh phúc và vui vẻ mà lớn lên nhưng không, tất cả những thứ hạnh phúc và vui vẻ đó đều là dối trá.
Bản thân anh từ bé cũng có một tình yêu to lớn với âm nhạc, yêu thích tới mức đi ngủ cũng giữ khư khư bản nhạc trên tay không rời. Tình yêu đó hình thành từ khi anh thấy anh trai mình chơi vĩ cầm trong phòng nhạc, anh đã nghĩ rằng lớn lên mình cũng có thể giống anh trai, được đứng trên sân khấu hòa nhạc đánh những bản hòa ca thật đẹp đẽ. Với anh, thứ tình yêu đó là động lực để anh học nhạc, để có thể thành thạo mọi loại nhạc cụ, để có thể chứng minh cho mọi người thấy mình cũng có thể xuất chúng được như anh trai. Nhưng cũng chính tình yêu đó đã giết chết động lực của chính bản thân.
Vì bản thân không có tài thiên bẩm, anh chỉ có thể nỗ lực gấp ngàn lần người khác. Chỉ vì anh được sinh ra đã là alpha, đã có những thứ vượt trội hơn người khác nên bố mẹ anh đã đinh ninh rằng anh cũng có tài thiên bẩm như anh trai. Nhưng dường như mọi thứ đều không thuận theo dự tính của bố mẹ, anh không có tài cũng không có năng khiếu như anh trai. Vì lẽ đó, anh chỉ có thể cố gắng gấp đôi, gấp nhiều lần người khác. Không những thế, anh cũng không có cơ thể yếu ớt như anh trai vậy nên ngay từ khi Ren biết đọc, biết viết, biết nhận biết được mọi thứ xung quanh thì bố mẹ cũng không ngó ngàng gì tới anh nữa. Cả tuổi thơ của anh chỉ quanh quẩn giữa đàn piano, cây guitar cũ kĩ của anh trai và trường học. Trong ngôi nhà to lớn đó, tràn đầy tiếng cười đó, chỉ là không có tiếng cười của anh. Người duy nhất làm bạn với anh có lẽ là bác giúp việc đã làm cho nhà anh hơn hai mươi năm.
Cho dù Ren Zotto có cố gắng, nỗ lực bao nhiêu, cả bố lẫn mẹ đều không bao giờ công nhận kết quả của anh. Kể cả anh có mang chiếc cúp thắng giải trong cuộc thi hát lớn nhất thành phố, bố mẹ cũng đều không khen anh một câu. Họ chỉ có thể chăm chút vào người con trai lớn của mình, người con trai thành công rực rỡ ở các nhà hát lớn. Với họ, như vậy mới là thành công, như vậy mới là tình yêu âm nhạc, hơn thảy đó chính là niềm tự hào của họ. Còn tình yêu của Ren với âm nhạc, họ cho đó là thứ thấp kém nhất của âm nhạc, chỉ với tình yêu nhỏ bé đó mà không có tài thiên bẩm thì mọi thứ chỉ là đồ bỏ đi.
Kết quả của việc bị bố mẹ chối bỏ tình yêu với âm nhạc, bị cái bóng quá lớn của anh trai đè lên mình, Ren Zotto quyết định đi theo một con đường khác. Anh từ bỏ nhạc cổ điển, từ bỏ các nhà hát lớn, phá vỡ khuôn vỏ sang trọng điềm đạm của một người nhà Zotto. Thay vào đó, anh thay đổi phong cách, đi học nhảy, học hát. Vào tuổi nổi loạn, anh thậm chí còn trốn học thường xuyên, không nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ, đăng ký vào một ngôi trường không thuộc hàng top, cũng không chọn ngành âm nhạc mà bố mẹ mong muốn.
"Ren, con có biết mình vừa làm gì không? Sao lại đăng ký vào ngôi trường đó? Con có biết ta đã cố gắng để xin hiệu trưởng nhận một đứa......" Bố của anh ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là mẹ và anh trai còn trên bàn chính là tờ báo đưa tin Ren vào một ngôi trường không mấy tiếng tăm, lại còn nằm gần dưới bảng xếp hạng. Thậm chí trường đó còn không phải trường nghệ thuật.
"Một đứa chơi bời, không tài cán, nỗi ô nhục của cái nhà này đúng không?" Ren ngồi một cách bất cần đời nhìn ông bố của mình đối diện, bản thân thì vẫn dáng vẻ chơi bời không quan tâm sự đời đó, anh dường như không còn chút hứng thú gì với gia đình này nữa rồi. "Bài ca này tôi đã nghe bao lần rồi nhỉ? Cần tôi đếm cho nghe không?"
"Ren, con đang nói gì vậy? Bố mẹ chỉ muốn...." Người mẹ hiền hậu của anh ngồi cạnh anh trai còn chưa nói hết đã bị anh ngắt lời cay đắng.
"Mẹ thì có gì hơn bố? Nực cười thật đấy, tốt? Thế nào là tốt? Cả hai nói cho tôi nghe đi, thế nào là tốt cho tôi?" Quá bất lực, anh vừa vuốt tóc vừa thở dài. Sống trong ngôi nhà này hơn mười tám năm, anh chưa một lần được cảm nhận sự yêu thương, chưa từng cảm nhận được thế nào tốt cho mình.
"Ren-"
"Một người có tất cả mọi thứ như anh càng không thể hiểu được, vậy nên từ giờ làm ơn đừng làm phiền tôi nữa."
Cuối cùng, sau khi tốt nghiệp trung học, anh chuyển đến một thành phố khác, hoàn toàn ra ở riêng cũng không nhận bất cứ đồng tiền trợ cấp nào của bố mẹ. Tất cả những thành quả hiện tại của anh đều do chính tay anh giành lấy, bằng tất cả sự nỗ lực của mình, Ren thật sự thoát khỏi cái bóng của anh trai. Anh cũng cho mọi người có một cái nhìn khác về người nhà Zotto, không còn sự sang trọng của dòng nhạc cổ điển mà thay vào đó là sự tươi mới và phóng khoáng với dòng nhạc pop đa dạng.
Dù trong ngành có vô số lời đồn rằng anh đã nhờ tên tuổi của mình đi thẳng lên đỉnh cao sự nghiệp nhưng bản thân anh và những người thân với anh nhất đều biết rất rõ. Không có sự hẫu thuận của bố mẹ, không có sự ủng hộ của gia đình, anh chỉ có thể cố gắng không ngừng nghỉ trong năm năm. Nhờ sự cố gắng đó, anh mới có thể ngồi lên đỉnh cao của sự nghiệp như bây giờ.
Ngồi trong phòng chờ tới giờ phỏng vấn, anh lôi điện thoại ra bấm bấm gì đó, anh quản lý nhận thấy dạo này Ren có vẻ đắm chìm vào điện thoại nhiều hơn thường ngày. Anh quản lý mang đống hoa và quà vào, tiện đường ngó vào cái điện thoại, trên màn hình hiện tên [Bé đáng yêu], không cần nửa ngày anh đã lờ mờ đoán được ai ở phía bên kia màn hình.
"Đừng có chơi đùa với tân binh nhiều quá, em mang tiếng đó." Anh quản lý ném đống đồ xuống ghế, không quên đưa lược cho Ren ý chỉ chải lại cái tóc đi.
"Em đâu có đùa đâu, lần này em nghiêm túc." Anh vẫn nghiêm túc ngồi bấm điện thoại mặc kệ tiếng thở dài của anh quản lý.
Ren Zotto được lớn lên bởi một gia đình gia giáo, anh biết lễ nghĩa, biết phải trái, biết kính trên người dưới. Nhưng anh có một thói quen khá là xấu, đó là luôn làm quen với mọi tân binh từ trai cho tới gái, từ alpha cho tới omega, không có một tân binh nào chưa từng quen Ren Zotto cả. Vậy là từ đó tin đồn anh chơi bời đủ thể loại tân binh đi xa trong ngành, anh cũng không buồn đính chính vì đó là sự thật. Điện thoại anh đột ngột vang len, Ren lập tức chỉnh lại tư thế, bắt máy trả lời.
"Alo? Bé đáng yêu, nghe được không?"
[Alo? Anh ơi?]
[Ơi? Anh nghe nè]
[Ngày mai á, em.....]
[Ừ ừ.]
Và anh cứ thế ừ ừ rồi gật gật như thế đối phương đang ở đây vậy, anh mải mê nói chuyện điện thoại tới nỗi quên luôn mình sẽ phải lên phỏng vấn trong hai phút nữa. Nếu như anh quản lý không nhớ ra thì Ren đã mất luôn tiền lương của ngày hôm nay và anh quản lý sẽ lại tốn một đêm viết bản kiểm điểm. Trong lúc phỏng vấn, anh vẫn luôn giữ khư khư cái điện thoại, chốc chốc lại nhìn đồng hồ trên tay. Sau buổi phỏng vấn anh đã hẹn Aster đi ăn chiều, nhưng vì chưa hẹn giờ mà cậu cũng không biết bao giờ anh xong việc nên anh đã định bụng xong là chạy thẳng tới nhà cậu. Nhưng ai mà ngờ cậu nhóc đó lại đứng trước cửa đài truyền hình chờ anh, lúc nhìn thấy cậu đứng đó anh ngạc nhiên lắm, từ nhà cậu tới đây mất hơn nửa tiếng, cậu lại không đi cùng chị quản lý vậy chắc là tự đi tới đây rồi. Vừa bước ra khỏi cổng nhà đài, anh đã thấy bóng dáng quen thuộc đứng đó với cái áo bông to hơn người chỉ ló được cái đầu ra khỏi áo, hai tai đeo chụp tai hình ngôi sao to hơn mặt mình. Anh không khỏi phì cười, bé bé đáng yêu xinh xắn, bao nhiêu từ cũng không thể miêu tả hết được cục bông nhỏ bé này.
"Bé đáng yêu, em đợi lâu chưa?" Anh nhanh chân bước tới, lấy tay xoa xoa hai má đang đỏ lên vì lạnh của cậu. "Mà em tới đây bằng gì vậy?"
"Em đi bằng tàu điện đó!!" Hai mắt cậu long lanh, trả lời rất thành thật thậm chí còn lôi vé tàu điện ra khoe anh. "Đi bằng tàu mất hơn hai mươi phút thôi, lẹ lắm đó!"
Ren xoa đầu nhóc con trước mặt, một người sợ đám đông mà cũng dám đi tàu điện thì không biết cậu đã lấy bao nhiêu cản đảm để đặt chân lên tàu nữa. Nhớ lại thì cậu cũng đầu hai rồi, không còn bé bỏng như đầu một nữa. Không nói nữa, anh cầm tay cậu kéo đi trước khi người của đài truyền hình tan làm. Vì vẫn chưa đến giờ tan tầm nên anh muốn dẫn cậu tới chỗ ăn trước khi chỗ đó quá đông, nơi đầu tiên anh đưa cậu tới là một cửa hàng hamburger. Đây cũng là quán ruột của anh từ khi anh tới thành phố này, mỗi khi được nghỉ anh sẽ đều trốn anh quản lý ra đây ăn một suất burger cùng khoai tây chiên, thêm một cốc coca rồi đi uống cà phê. Hôm nay anh cũng dẫn bé đáng yêu của anh tới đây, nhìn cậu gầy quá, anh muốn vỗ béo cậu một chút. Như bình thường, anh ăn như nào thì anh gọi cho cậu một suất y chang. Aster nhìn suất ăn trước mặt, có thể với Ren thì suất này khá bình thường nhưng với người ăn ít như cậu thì nó thực sự rất to.
Cuối cùng thì cậu chỉ có thể ngồi nhìn đồ ăn trước mặt mà không dám động tay, trong khi đó thì Ren đã chén hết nửa cái hamburger. Anh nhận ra đối phương không động ta thì đặt bánh xuống, nhai nuốt xong xuôi anh mới lên tiếng hỏi.
"Sao thế? Em không ăn được hả?"
Aster lắc đầu nguầy nguậy, trả lời vô cùng bé. "To quá."
Ren phì cười lần nữa, nhóc này không ăn không phải vì không thích, mà vì nó quá to. Lần đầu anh thấy có người từ chối ăn vì đồ ăn quá to. Vậy là anh xin một con dao, thành thục cắt chiếc hamburger ra làm bốn miếng nhỏ, cho cậu lựa chọn ăn bao nhiêu miếng. Aster ngồi yên nhìn anh cắt hamburger cho cậu, lần đầu tiên trong đời có người không bắt cậu ăn hết một cái hamburger, lần đầu tiên có người không phàn nàn vì cậu không ăn được nhiều, và cũng là lần đầu tiên có người cắt hamburger cho cậu ăn. Cậu mỉm cười trong vô thức, cảm thấy đối phương thật sự rất tốt bụng khác hẳn những gì mọi người hay đồn.
"Không hết cũng không sao đâu. Em cứ ăn thấy no thì thôi."
Anh nói xong thì quay lại ăn nốt phần của mình, lâu lâu lại ngó lên xem Aster có ăn miếng nào không, cậu vẫn ăn nhưng vì một miếng hamburger đó vẫn quá to so với khuôn miệng của cậu nên mỗi lần cắn chỉ có thể cắn miếng rất bé. Không những thế, cậu còn ăn rất ít, ăn xong miếng thứ nhất tới miếng thứ hai thì chỉ ăn được nửa miếng là đã no rồi. Khoai tây chiên thậm chí còn chưa đụng được tới mười miếng đã không ăn được nữa rồi, cốc coca miễn cưỡng lắm mới uống được hơn nửa cốc. Aster nhìn người trước mặt, người này luôn luôn ăn nhiều như vậy sao?
Aster đẩy phần còn lại về phía Ren, lúc này anh đã ăn xong rồi, ngồi nhìn cậu ăn thôi, anh thấy cậu đẩy phần còn thừa về phía mình liền khó hiểu.
"Em ăn không hết."
Anh ra vẻ hiểu rồi, không phàn nàn gì mà kéo phần còn lại về phía mình. "Em phải ăn hết miếng này, không hết không no được đâu." Thấy cậu vẫn còn phản đối, anh lấy tay xoa đầu cậu, dỗ cậu ăn như dỗ em bé vậy. "Bé ngoan, ăn đi."
Tới đây thì cậu không phản đối nữa, ngoan ngoãn cầm miếng bánh cố ăn cho hết. Ren thấy cậu cố gắng ăn hết vậy thì bản thân cũng yên tâm ăn đồ còn thừa. Không ngoài dự đoán, máy ăn đã ăn hết miếng hamburger còn lại, nửa phần khoai tây chiên và hai phần tư cốc coca trong vòng năm phút. Nhóc con đối diện nhìn anh ăn mà mắt tròn mắt dẹp, ăn nhiều như vậy mà anh vẫn quản lý bản thân tốt ghê, cơ bắp đầy đủ không thiếu, không có mỡ thừa. Thật ra thì nhìn có vẻ hơi gầy nhưng rất khỏe, không những thế múi sáu miếng không thiếu cái nào.
Ren thì khác, anh nhìn bé con trước mặt mà tự thở dài, người bé quá, gầy quá, kén ăn quá. Có vẻ như Aster ghét hành, hai miếng hành trong miếng hamburger đều được cậu vứt ở góc đĩa không thương xót, nước sốt chấm khoai tây có vị hành cũng không động miếng nào luôn. Ăn xong thì anh kéo cậu đi uống cà phê, nói là đi uống chứ Aster không uống cà phê, anh gọi cho cậu một ly trà sữa của quán. Hôm trước thấy cậu nhâm nhi ly trà sữa, hôm đi ký tặng đĩa cũng thấy có ly trà sữa bên cạnh nên anh đoán cậu nhóc này thích uống trà sữa. Aster nhìn anh uống cà phê đen trước mặt thì rất tò mò.
"Anh ơi, cho em uống thử." Aster mạnh dạn kéo kéo tay áo anh chỉ cốc cà phê đen.
"Đắng nha, em uống không được rồi tối không ngủ được thì đừng bắt đền anh nha." Ren nhếch môi cười rồi đẩy ly cà phê tới chỗ cậu.
Anh đoán không sai, mới uống có ngụm thôi mặt cậu đã nhăn lại rồi, vì đắng quá nên thè lưỡi ra nhìn anh như muốn bắt đền anh vậy. Ren cười hà hà rồi cầm ly trà sữa bảo cậu uống hết cho đỡ đắng. Thật ra thì bản thân anh không thích uống cà phê nhưng hồi thực tập, vì không có tiền mua mấy ly đắt tiền nên anh chỉ uống cà phê đen hoặc cùng lắm là americano mà thôi. Nên từ đó giờ uống hai loại này đã trở thành thói quen của bản thân rồi. Anh cũng là người nói không với bia rượu, bản thân cũng uống được mà tửu lượng cũng khá cao nhưng anh không thích uống, chỉ vậy thôi.
"Bé đáng yêu, uống xong em thích đi đâu?"
"Anh thì sao? Anh thích đi đâu? Có mỗi em thích đi thì chán lắm." Aster một ngụm đã uống hết nửa ly trà sữa vì cà phê đen quá đắng.
Ren khựng lại một hồi, hơn hai chục năm cuộc đời, lần đầu tiên có người hỏi anh muốn gì, anh thích gì. Từ nhỏ cho tới lớn, cuộc đời anh toàn được bố mẹ chỉ đâu ngồi đó, tới sở thích cũng được chỉ đâu thích đó. Vậy nên khi anh thấy anh trai được bố mẹ hỏi han chiều chuộng, anh thật sự rất ghen tị với anh trai mình. Nhưng có một nơi anh luôn muốn tới, luôn muốn được ngắm nhìn âm thanh nơi đó. Đó chính là nhà hát lớn, nơi có những bản nhạc giao hưởng được vang lên, nơi đã từng là ước mơ của anh.
"Bé muốn nghe piano không?"
Đối phương nghe tới đây thì gật đầu dù cậu chẳng mấy có hứng thú với piano hay gì hết. Uống hết cốc cà phê anh đứng dậy, nắm tay cậu nhóc đi tới nhà hát. Hai người một lớn một bé cứ thế đi trên đường, từng bước một không nhanh không chậm. Ren đang dần dần từng bước một thoát khỏi quá khứ, từng bước một đặt chân vào trái tim của một người, từng bước một sống thật với cảm xúc với bản thân mình hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com