Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 23

Một giọt, hai giọt, ba giọt.....

Tô Mạt ngồi trên ghế đẩu bên giường bệnh nhàn rỗi ngắm dịch tiêu viêm trong túi treo từng chút một chui vào trong tĩnh mạch Đào Tưởng.

Khi phẫu thuật được hoàn tất thì đã là vãn chiều, hiện tại là tám giờ tối, Đào Tưởng vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói đã dùng thuốc tế toàn thân, sau nửa đêm có lẽ sẽ có một chút cảm giác, nhưng muốn tỉnh táo hoàn toàn phải đợi sang sáng sớm ngày hôm sau. Sau đó ông dặn đi dặn lại Tô Mạt, nhất thiệt phải chăm sóc bệnh nhân cẩn thận, đừng để cậu ta động đậy lung tung. Kết quả là Tô Mạt nhìn chằm chằm ngài Đào đã được ba tiếng rồi, đến cái mí mắt người ta cũng chẳng thèm động.

Bốn giọt, năm giọt, sáu giọt....

Tô Mạt nhìn miết nhìn miết rồi cảm thấy mí mắt mình sụp xuống, cuối cùng, cậu nằm bò trên giường ngủ mất.

Tô Mạt ngủ không yên, cậu miên man mơ một giấc mộng. Giấc mộng này có thể liên quan nhưng lại chẳng hề đáng tin cậy. Ví dụ cậu và Trì Lỗi ngồi bên hồ nước của trường đại học nghe đài, vấn đề là khuôn viên trường họ vốn không có hồ nước. Hay ví dụ cậu và La Vũ Hàng chơi trò "hai người ba chân" trong hội thao trường rồi đoạt được cúp, nhưng phải biết rằng hội thao trường cậu vốn không có mục này. Và ly kì nhất là chuyện cậu và La Vũ Hàng quay cóp trong phòng thi đại học, rồi bị giám thị tóm được, kết quả khi cậu ngẩng đầu, giám thị cư nhiên là Đào Tưởng !

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Đào Tưởng, Tô Mạt lập tức nhận ra mình đang mơ. Không phải ai cũng nhận ra mình đang mơ, nhưng nếu giấc mơ này quắn quéo đến mức có thể vặn thành bánh quẩy xoắn[1], vậy thì có lẽ đừng hỏi chuyện gì sẽ xảy ra.

Bốp...

Đầu bị đập một cái, Tô Mạt tức thì tỉnh dậy, đừng cho rằng cậu ngủ say rồi thì không phân biệt nổi mơ với thực nhé. Khốn kiếp! Kẻ nào ám toán cậu! Nhìn quanh bốn bề, cả căn phòng tối đen như mực, cũng không biết y tá nào thiếu đạo đức nghề nghiệp thế mà tắt điện để tiết kiệm. Có lẽ bởi trời nhiều mây, ngoài cửa sổ không có lấy một ánh trăng sáng. Tay giơ ra trước mặt cũng không thấy. Tim chợt thót lên, cậu vội vàng giơ tay lên miệng, ui cha, khụ, tốt lắm, vẫn còn đây.

Do vậy, Tô Mạt tóm lại đã hiểu rõ cái gọi là giơ tay không thấy năm ngón đâu. Quờ quạng trong bóng đêm, men theo tường, Tô Mạt dùng hết sức hai bò chín trâu mới bật được đèn lên, tạch, bóng đèn khẽ chớp động, rồi sáng bừng.

Tô Mạt vô thức nhìn về phía giường bệnh. Không nhìn thì không lo, vừa nhìn cậu đã hết hồn hết vía. Đào Tưởng đang nhăn mày nhíu mặt cào vào hai tay, lại không biết phải gãi chỗ nào. Tính ra, cử động hai tay vẫn còn được nhưng dường như anh còn định quay người, có lẽ do thuốc tê đã hết tác dụng, mỗi lần thân thể anh vừa động đậy lại ảnh hưởng đến vết thương, anh liền cau chặt mặt mày.

Tô Mạt gần như trở lại nhanh chư chớp, cậu giữ chặt cánh tay quấn túi treo trước, tỉ mỉ quan sát, có vẻ không xảy ra vấn đề gì, không chảy máu, kim vẫn ổn định, cậu mới yên tâm. Chắc bởi vừa phẫu thuật xong, Đào Tưởng lên cơn sốt nhẹ. Hai má khẽ đỏ, lông mày luôn nhăn nhó, lúc nặng lúc nhẹ, không thoải mái. Tô Mạt nhìn mà xót xa, lại không biết phải làm sao.

Cậu đang nghĩ ngợi, Đào Tưởng lại chợt đòi vung tay. Tô Mạt nhanh nhẹn đè chặt tay xuống. Lát sau, Đào Tưởng như đã an ổn trở lại. Tô Mạt thử thả tay ra, anh cũng không vùng vằng nữa. Thở ra một hơi, trán Tô Mạt đã lấm tấm mồ hôi.

Chưa đầy năm phút sau, Đào Tưởng lại động đậy. Nhưng lần này không chỉ có tay mà cả người anh đều thế. Tô Mạt dành 0.01 giây im lặng nhìn ông giời rồi cam chịu tiến lên chống chế. Thế nên, trong vài tiếng sau đó, Tô Mạt một tay đè chặt một tay trấn giữ, bắt đầu những tháng ngày gian khổ.

Cũng không biết đã gian khổ trong bao lâu, khi trời tờ mờ sáng, Tô Mạt gần như đã buồn ngủ đến phát điên rồi. Dù cậu biết Đào Tưởng sẽ càng lúc càng không yên, dù biết mình phải tiếp tục kiên trì, tiếc rằng thân thể như đã cạn kiệt sức lực, đừng nói đến chuyện đè lại người ta, ngay cả sức mở mắt cậu cũng không còn. Bởi vậy động tác của cậu càng ngày càng chậm dần, chậm dần, rồi cuối cùng, cậu hi sinh bên giường bệnh của ngài Đào Tưởng.

"Tô Mạt....."

"Ưm....."

"Dậy thôi....."

"Để ngủ thêm lát nữa....."

"Tôi không phiền hà đâu, nhưng chân tôi hình như mất cảm giác rồi...."

"Ồ.... Hả?" Tô Mạt rốt cuộc bừng tỉnh, sung sướng nhìn Tô Mạt: "Anh tỉnh rồi?"

Đào Tưởng giật khóe môi: "Câu này phải là tôi hỏi mới phải. Biến chân bệnh nhân thành gối, ngủ ngon quá ha".

Tô Mạt hối lỗi gãi đầu, đang định nói, chợt nhìn thấy cánh tay đeo túi treo của Đào Tưởng, chất dịch trong túi chỉ còn lại một ít, nhưng cánh tay anh đã sưng thành củ sen rồi.

"Anh thấy thế nào?"

"Không còn cảm giác nữa".

"Sao lại thành ra thế?".

"Điều này cậu phải hỏi bác sĩ ấy".

"..... Bác sĩ... Bác sĩ...."

Trong phòng trực vẫn là bác sĩ phẫu thuật chính hôm qua, khi Tô Mạt đi vào ông ta đang ngồi nghe đài.

"Tiếp sau đây, chúng tôi sẽ quay xổ số thể thao kì này, con số đặc biệt là ..."

Tô Mạt muốn đập nát cái đài đó. Không cho bác sĩ có cơ hội đẩy kính, Tô Mạt một chập lôi lôi kéo kéo ông ta đến phòng bệnh khiến các y tá trên hành lang phải lé mắt nhìn theo, tưởng bác sĩ nhà mình đã xảy ra sự cố điều trị.

"Kim bị chệch, thuốc không vào được tĩnh mạch, chảy cả vào cơ bắp, qua lúc nữa là ổn". Bác sĩ cứ như kể chuyện sáng nay ăn hai cái bánh bao vậy, chưa xong đã mở miệng trách mắng Tô Mạt: "Không phải hôm qua tôi bảo cậu phải để ý vào sao...."

Tô Mạt hít sâu một hơi trong dạ, cậu nhẫn. Ngày tháng còn dài, cứ đợi Đào Tưởng cắt chỉ xong đi.....

Vị bác sĩ không biết rằng mình đang chôn xuống một mầm mống phạm tội vào lòng người nào kia, gọi một y tá tới tháo túi treo xuống, sau đó từ trên cao nhìn xuống Đào Tưởng: "Mau mặc quần áo rồi xuống đi bộ".

Đào Tưởng trợn tròn mắt: "Bây giờ?"

Bác sĩ lại trưng ra một bộ "Còn phải nói sao": "Cô bé con phòng bên cũng cùng cậu làm phẫu thuật chân, giờ nó đã rảo được mấy vòng trong nhà rồi kìa".

Đào Tưởng nghiến răng, nhìn Tô Mạt. Bốn mắt nhìn nhau, chợt ngầm hẹn ước. Cả hai lại cùng nhìn sang bác sĩ, ông cứ đợi tháo cắt xong đi....

Thế là, cả buổi sáng Tô Mạt chỉ có mỗi nhiệm vụ nghiêm túc ngồi giám sát Đào Tưởng cứ một bước đi ba bước nghỉ thậm thọt quanh phòng. Tô Mạt không biết vết thương vừa được khâu lại đó sau khi thuốc tê mất đi có biết bao đau đớn, tóm lại, Đào Tưởng đi chưa đầy một tiếng, quần áo anh đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, bờ môi trắng bệch, vậy nên Tô Mạt nhìn được một hồi đành quay đầu đi, bằng không, cậu sẽ xót xa chết mất.

Chín giờ sáng, y tá lại cầm một túi treo đến, Đào Tưởng và Tô Mạt cuối cùng cũng được tạm thời từ giã những vòng tròn nghiệt ngã, Đào Tưởng cực kì happy nằm dài trên giường, sau đó nhìn thiên thần áo trắng giúp mình tiêm thuốc.

Buổi trưa, Tô Mạt mua một bữa ăn dành cho người bệnh trong bệnh viện, hai phần cơm, nhưng Đào Tưởng nói anh không muốn ăn.

Tô Mạt cũng không ép, bốn chai tiêu viêm hai chai nước muối sinh lí cộng thêm hai túi nhỏ đường Glucose, phỏng chừng Đào Tưởng cũng thừa dinh dưỡng rồi. Do vậy Tô Mạt gật đầu nói thỉnh thoảng để dạ dày sạch sẽ cũng tốt. Sau đó cậu diệt sạch sẽ cả hai phần cơm.

"Dạ dày cậu.... tốt thật". Không biết có phải do lòng đố kị khi không ăn vào hay bởi khi không ăn cơm người ta càng thèm ăn tợn, tóm lại lúc Tô Mạt xuất phát đến hộp cơm thứ hai, Đào Tưởng chợt lên tiếng.

"Anh đừng thấy tôi gầy nhé, thể chất tôi tốt lắm đó. Đâu giống anh, ngoài mạnh trong yếu". Tô Mạt tóp tép rồi ăn một miếng bự, mới nói: "Đồ ăn bệnh viện cũng khó nuốt lắm".

Đào Tưởng đen mặt: "Lời nói của cậu và hành động của cậu hoàn toàn không đi đôi với nhau".

Tô Mạt cười he he, ăn càng ngon.

Không biết qua bao lâu sau, có lẽ cũng chẳng lâu lắm, vì Tô Mạt mới ăn được nửa hộp thứ hai, Đào Tưởng nhỏ giọng nói, thật khẽ, nhưng rất chân thành.

"Tô Mạt, cậu thật tốt....".

Tô Mạt giả vờ không nghe thấy, vẫn ăn tiếp. Bởi cậu không biết đó là ngưỡng mộ thể chất của cậu, cảm động sự chăm sóc của cậu, hay ..... chấp nhận con người này của cậu.

Những chuyện không chắc chắn, Tô Mạt không tiếp tục muốn đáp lại.

[1] Bánh quẩy xoắn (hay còn gọi là bánh quai chèo, bánh quẩy đường, ...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com