-five-
“Cẩn thận, rất nguy hiểm,” người bạn ấy nhắc nhở. “Nếu bọn nó phát hiện ra chúng ta đang bàn chuyện này, sẽ có chuyện không hay xảy ra.”
“Tôi hiểu,” Soobin nói, ánh mắt anh quyết tâm.
“Được rồi, tôi sẽ giúp các cậu,” người bạn ấy đồng ý, nhưng ánh mắt anh ta vẫn đầy lo lắng. “Nếu có gì không ổn, hãy gọi cho tôi ngay lập tức.”
---
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Y/N và Soobin cảm thấy nhẹ nhõm nhưng vẫn không thể lạc quan hoàn toàn. “Có lẽ chúng ta nên tìm một nơi trú ẩn khác ,” Soobin nói. “Càng an toàn càng tốt.”
“Vâng,” Y/N trả lời. “Chúng ta cần phải có một kế hoạch cụ thể.”
Họ dành cả đêm để lên kế hoạch, viết ra những điều cần làm và tìm kiếm cách tiếp cận an toàn. Tuy nhiên, khi trời gần sáng, Y/N bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Cô dựa đầu vào vai Soobin, ánh mắt dần dần khép lại.
“Em hãy nghỉ ngơi một chút đi,” Soobin thì thầm. “Anh sẽ canh chừng cho em ngủ.”
“Em không muốn anh phải lo lắng,” Y/N nói, nhưng sự buồn ngủ đã khiến cô không thể cưỡng lại.
“Đó là điều anh muốn, và anh sẽ làm mọi thứ em được an toàn và hạnh phúc,” Soobin đáp, mỉm cười.
---
Vào một buổi chiều, khi cả hai đang chuẩn bị cho cuộc gặp với người bạn cũ, Y/N bất ngờ nhận được tin nhắn từ một số lạ. “Tao biết mày đang ở đâu. Đừng nghĩ rằng có thể trốn thoát, lũ ngu.”
“Ai vậy?” Y/N hỏi, sợ hãi nhìn Soobin.
“Để anh xem nào,” Soobin nhận điện thoại và nhìn vào màn hình. “Có thể là một tên trong đám đó.”
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Y/N cảm thấy lo lắng, không biết phải tin tưởng vào ai.
“Đừng hoảng loạn. Chúng ta cần phải bình tĩnh và không làm gì ngu ngốc,” Soobin đáp, lấy lại bình tĩnh. “Chúng ta không thể để họ nhìn thấy chúng ta sợ hãi.”
---
Khi họ gặp người bạn cũ vào ngày hôm sau, tâm trạng căng thẳng hiện rõ. “Mọi thứ đều tồi tệ hơn họ nghĩ,” người bạn ấy nói. “Băng nhóm đang tìm kiếm cả hai, bọn chúng sẽ không từ bỏ đâu.”
“Chúng tôi biết điều đó,” Soobin nói, tay nắm chặt. “Ta cần một kế hoạch cụ thể hơn.”
“Được rồi, đây là những gì tôi biết,” người bạn bắt đầu trình bày. “Họ đã phát hiện ra rằng cậu đã rời khỏi nhóm. Họ sẽ không ngừng lại cho đến khi tìm thấy cậu.”
“Chúng tôi cần một nơi trú ẩn an toàn,” Y/N nói, quyết tâm trong giọng nói.
“Có một nơi mà tôi có thể đưa các cậu đến. Nhưng phải nhanh chóng,” người bạn ấy đáp.
---
Khi rời khỏi quán cà phê, Y/N cảm thấy có điều gì đó không ổn. Họ lên chiếc xe hơi cũ của người bạn, và trong lòng cô đầy lo lắng. “Em có cảm giác không ổn,” cô thì thầm.
“Đừng lo lắng,” Soobin trấn an, nắm chặt tay cô. “Chúng ta sẽ được an toàn.”
Nhưng ngay khi xe chạy ra khỏi thành phố, Y/N cảm thấy không khí càng trở nên căng thẳng hơn. “Chúng ta không nên đi xa như vậy,” cô nói, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt lo lắng.
“Chỉ một chút nữa thôi, rồi chúng ta sẽ đến nơi an toàn,” người bạn cũ nói, không ngừng lái xe.
---
Khi họ gần đến nơi, bỗng nhiên một chiếc xe khác lao tới từ phía sau, chặn lại chiếc xe của họ. “Chạy đi!” Soobin hô lên khi chiếc xe khác dừng lại. Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt.
Người bạn cũ cố gắng lái xe đi, nhưng những kẻ trong băng nhóm đã nhanh chóng đuổi kịp. “Chúng ta không thể để họ bắt được!” Soobin hét lên, ánh mắt anh tràn đầy lo lắng.
Y/N cảm thấy tim mình đập mạnh. “Em không muốn bị bắt!” cô nói, lo sợ.
“Đừng sợ! Chúng ta sẽ thoát được thôi!” Soobin đáp, nhưng trong lòng anh biết rằng tình huống này rất nghiêm trọng.
---
Chiếc xe va chạm mạnh vào bên đường, khiến tất cả phải loạng choạng. Soobin nhanh chóng mở cửa và kéo Y/N ra ngoài. “Đi nào!” anh gào lên, kéo cô chạy vào rừng.
“Chúng ta phải tìm chỗ ẩn nấp!” Y/N thở hổn hển, ánh mắt đầy sợ hãi.
Họ chạy vào sâu trong rừng, nhưng tiếng bước chân và tiếng la hét từ băng nhóm vẫn vang vọng. Y/N cảm thấy như không còn hy vọng, nhưng Soobin không cho phép cô từ bỏ.
“Chúng ta phải kiên trì!” anh nói, nắm chặt tay Y/N và kéo cô theo.
---
Sau khi chạy được một quãng xa, họ tìm thấy một chỗ ẩn nấp tạm thời trong một cái hang nhỏ. “Chúng ta sẽ ở đây cho đến khi mọi thứ lắng xuống,” Soobin nói, thở hổn hển.
“Có thể họ sẽ tìm thấy chúng ta,” Y/N lo lắng, nhìn ra ngoài tối tăm.
“Không, anh sẽ không để điều đó xảy ra,” Soobin khẳng định, ánh mắt anh kiên quyết. “Hãy ở đây và anh sẽ đứng canh.”
“Không, em không muốn anh ở ngoài một mình,” Y/N nói, giọng đầy kiên quyết. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”
“Em thật sự mạnh mẽ,” Soobin mỉm cười, tự hào về cô. “Chúng ta sẽ cùng nhau làm được.”
Trong đêm tối, cả hai ngồi bên nhau, nghe tiếng rừng vang vọng. Y/N cảm thấy mệt mỏi, nhưng cũng cảm thấy an tâm khi có Soobin bên cạnh. “Anh có nhớ những ngày chúng ta còn nhỏ không?” cô hỏi, ánh mắt hướng về phía những vì sao.
“Có chứ. Những ngày đó thật đẹp,” Soobin trả lời, giọng trầm lắng. “Anh ước gì mọi thứ có thể trở lại như trước.”
“Nhưng chúng ta đã lớn rồi,” Y/N nói. “Và chúng ta cần phải đối mặt với thực tế.”
“Đúng vậy,” Soobin đồng ý. “Nhưng em luôn là lý do khiến anh cảm thấy mọi thứ thật đáng sống."
Khi ánh sáng ban mai bắt đầu le lói, họ quyết định rằng phải lên kế hoạch rời khỏi nơi này. “Chúng ta không thể ở đây mãi được,” Soobin nói, ánh mắt kiên định. “Phải có cách để thoát ra khỏi sự truy đuổi của bọn chúng.”
“Chúng ta có thể liên lạc với cảnh sát,” Y/N gợi ý. “Nhưng phải cẩn thận.”
“Đúng, nhưng phải tìm cách để đảm bảo rằng họ không phát hiện ra chúng ta,” Soobin đồng ý.
“Chúng ta có thể tạo một liên lạc bí mật với người bạn cũ,” Y/N đề xuất. “Như vậy họ sẽ rất khó theo dõi.”
Cả hai dành thời gian để nghĩ ra cách thức liên lạc an toàn mà không để lộ thông tin. Họ quyết định sẽ tìm một chiếc điện thoại cũ và nhờ người bạn đó gửi tin nhắn.
“Chúng ta sẽ phải thận trọng,” Soobin nói, cảm giác áp lực dâng trào. “Không được để lộ dấu vết.”
Y/N gật đầu, cảm thấy sự mệt mỏi lẫn căng thẳng. “Em tin tưởng anh.”
“Chúng ta sẽ làm được,” Soobin mỉm cười, cảm nhận được sức mạnh từ sự ủng hộ của Y/N.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com